Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 70

Editor: Mễ Đồng

Cố Thiền đọc xong phong thư kia, càng đọc sắc mặt càng khó xem,

không



là vì tức giận hay là vì sợ, hai tay

không

khống chế được run lên, giấy viết thư

trên

tay liền rơi xuống.

“Sao đột nhiên ngươi bị bệnh sốt rét vậy? hay là do trong thơ có độc?” Phó Y Lan ngồi ở phía trước, vùi đầu xe chỉ luồn kim, trong lời nói rõ ràng có ý trêu chọc hỏi.

Hai



nương này trong thời gian qua

không

có gì khác để tiêu khiển, tất cả thời gian toàn dùng để hỗ trợ phó vi sư, hôm nay Cố Thiền có thể đánh ngựa chạy chậm, thoải mái tự tại dạo quanh Tĩnh vương phủ

một

vòng, Phó Y Lan cũng bắt đầu có chút thoải mái mà thêu y phục mẫu đơn.

Cố Thiền điều khiển tâm trạng của mình, miễn cưỡng khắc chế đầu lưỡi, đem hết tin tức thuật lại

rõràng.

Phó Y Lan

đang

may vá thành thạo, nhưng động tác vì lời nói của Cố Thiền mà càng ngày càng chậm, nghe được chữ cuối cùng, tay run lên, kim châm liền đâm vào ngón trỏ.

“Tê......” Nàng đau nhói đến tận tim,

không

có cách nào, từ

nhỏ

đã tập đao thương, bắp thịt lớn, lực kim châm rất lớn, khác xa so với người ngoài.

Một giọt máu rơi xuống, nhanh chóng khô lại, giống như cũng có linh hồn.

Nhưng lúc này ai quan tâm nó như thế nào?

“Thất hoàng tử chính là...... Chính là muốn trăm vạn tướng sĩ khi

không

phải chịu chết sao? Hắn thương nạn dân ở Hà Nam vì họ là dân chúng, thế tướng sĩ ba quân

thì

không

phải là dân chúng đại Ân của

hắnsao?” Phó Y Lan trong lòng đầy căm phẫn, nóng giận đến mức ngay cả xưng hô cũng

không

nhớ

rõ, khoa tay múa chân thiếu chút nữa làm ngã cả ghế.

Trong phòng người duy nhất còn bình tĩnh phải nói đến Bích Lạc, nàng nghe vậy vội hỏi:“Phó



nương, cẩn thận

nói

chuyện, đừng mạo phạm hoàng thượng.”

Phó Y Lan trợn mắt

nói:“Sợ cái gì,

hắn

làm ra được, chẳng lẽ còn có thể sợ người ta

nói

sao,

hắn

muốn

không

đuối lý

một

chút, cũng

không

cần phải đem Cố đại nhân đày

đi

Phúc Kiến, cái nơi hoang dã như vậy, biết chuyện này

không

được lòng mọi người, sợ hộ bộ

không

chịu phối hợp.”

“Thực ra!



nương

nói

cũng có nhiều đạo lý.” Nha hoàn Phó Y Lan

nói

,“Nào có người làm chủ tử nào có thể làm như vậy, khua chiêng gõ trống thông báo thiên hạ, đến nhà chúng ta làm nha hoàn

khôngcông, chẳng những

không

lấy ngân lượng, ngay cả cơm, y phục cũng

không

cần cấp, đại quản

sự

nóirằng

không

thể làm như vậy, tốt lắm, dù sao trước kia ngươi nhận được nhiều ngân lượng như vậy, về sau bọn nha hoàn

sẽ

do ngươi hoàn toàn chu cấp, như vậy có thể cười mà

nói

đến nhân nghĩa?”

Bích Linh cũng gào to đứng lên,“Như vậy chẳng phải là thay đổi chủ tử,

sẽ

chẳng có người theo mà làm việc nữa hay sao. Chúng ta trước giờ làm nha hoàn vốn cũng chỉ vì kiếm tiền nuôi mạng sống, nghĩ đến những binh sĩ kia cũng

không

kém nhau mấy, ai nha,” Nàng bỗng nhiên phát

hiện

ra chuyện gì đó có thể xảy ra, kêu lên

một

tiếng sợ hãi,“Chẳng lẽ tân hoàng đế

không

muốn cho binh lính đánh giặc?

không

muốn đánh thắng trận? Chẳng lẽ

hắn

muốn dâng tặng đất của mình cho người Mông Cổ?”

Bích Lạc cơ bản

không

có đề phòng lời

nói, chỉ đơn giản đem cửa sổ đóng kín lại, thấy sắc mặt Cố Thiền trắng bệch, liền rót chén trà

nhỏ

đưa đến cho nàng,“Vương phi, uống chén trà ấm để bình tĩnh.”

Cố Thiền nhận lấy, cái miệng

nhỏ

đưa đến chén trà, bởi vì phát run

không

ngừng, hơn phân nửa chén trà đỗ lên

trên

váy, trà tụ lại, thành vệt vàng

trên

áo.

“hắn

là hoàng đế, chưa chắc

sẽ

đem quốc thổ đại Ân tặng

không

cho người Mông Cổ, nhưng

hắn

nhất định

không

muốn tỷ phu thắng trận. Thua chiến

sự, quân đội chắc chắn

sẽ

có tổn hại, thua càng thảm, tổn hại càng lớn......

hắn

muốn đổi phương pháp cắt giảm quân lực!” Phó Y Lan theo lời

nói

của Bích Linh mà đoán, giọng căm hận

nói,“Ninh hoàng hậu

âm

hiểm như vậy, bọn họ muốn hại chết tỷ phu, đến lúc đó cho dù

hắn

không

chết ở

trên

chiến trường,

thì

cũng gánh phải tội danh thua trận......”

Nàng rất nóng vội, còn

không

kịp để ý đến xưng hô.

Nhưng mà, Cố Thiền cơ bản

không

có tâm tư để ý đến chuyện này.

Phó Y Lan

đã

đọc qua binh thư, nàng chính là dựa vào đó để suy ra.

Cố Thiền vẫn lo lắng

sự

tình chuyển biến xấu, vốn

đã

làm cho nàng trở tay

không

kịp, lúc này lại bị ảnh hưởng bởi lời

nói

của mọi người, cho dù nàng kiên cường cắn răng cũng

không

thể ngăn được nước mắt chảy xuôi.

“Xán Xán, ngươi đừng khóc,” Phó Y Lan tưởng chính mình

đã

gây họa, gấp gáp lấy khăn ra lau nước mắt của Cố Thiền,“Ta

không

phải muốn dọa ngươi, ta chỉ là đoán mò, ai…., ta chỉ là

nói

hươu

nói

vượn, tỷ phu là

một

người

anh

minh quyết đoán như vậy,

sẽ

không

vì chuyện như vậy mà gặp khó khăn......”

Cố Thiền cũng

không

vì vậy mà tốt hơn, nàng chặn đứng câu

nói

của Phó Y Lan, nghẹn ngào

nói:“hắndù có

anh

minh thế nào, cũng

không

thể tự nhiên có được quân nhu cho cả vạn quân......”

Nàng

thật

hận chính mình, tại sao lại dùng phương thức mập mờ như vậy để

đi

nhắc nhở Hàn Thác, nếu lúc ấy

hắn

không

để ở trong lòng,

hiện

tại làm sao có thể trở tay tới kịp.

Tại sao

không

thể thẳng thắn

nói

cho

hắn

biết tất cả, chẳng phải là vì sợ

hắn

cảm thấy mình là quái vật khi có thể trọng sinh sao, nhưng mà rốt cuộc rốt cuộc lại gây ra chuyện, nếu Hàn Thác

thật

sự

có chuyện gì......

sự

tình đến nước này nàng càng nghĩ càng nóng lòng, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Phó Y Lan cũng gấp, nàng qua lại trong phòng, miệng lẩm bẩm,“...... biện pháp giải quyết quân nhu, có thể vận động dân chúng quyên góp, xiêm y,thảo dược, nhu yếu phẩm ít hôm nữa tất cả đều có thể mua, nhưng số lượng lớn, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đủ, có thể

đi

mua bốn phía xung quanh nơi đóng quân......”

Biện pháp nào cũng mặc kệ, chỉ cần có thể

thì

sẽ

dùng, nàng cũng

không

biết cách nào, nàng là

cônương

không

có trải qua chiến trường,

không

có kinh nghiệm thực tế, chỉ có thể kết hợp những cuốn sách

đã

xem qua, từ đó suy luận, tuy rằng khó tránh khỏi là lý luận suông, nhưng tốt xấu cũng tổng kết được

một

trọng điểm.

“Chỉ cần có đủ tiền và nhân lực

thì

có thể giải quyết!”

Thủ hạ của Hàn Thác có hai mươi lăm vạn quân sĩ, nhân thủ có thể đủ, còn lại đó là tiền bạc.

Cố Thiền động ánh mắt rất nhanh, tiền nàng có, còn là rất nhiều, thực

sự

rất hiếm có khi chính nàng cũng

không

biết được rốt cuộc là bao nhiêu.

“Bích Linh,

đi

xem tư khố của ta.” Cố Thiền

nói

ra mệnh lệnh.

Tất cả chuyện trong vương phủ đều

đã

có vài vị mẫu thân chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mà các nàng

đãcó chút tuổi,

một

vài năm nữa

sẽ

lui ra, phải sớm ngày chuẩn bị thích hợp để chọn người.

Bích Linh cùng Bích Lạc là nhất đẳng đại nha hoàn bên cạnh Vương phi đương nhiên

sẽ

không

bị lo lắng.

Cố Thiền căn cứ vào tính tình hai người mà phân công nhiệm vụ, Bích Lạc đối nhân xử thế ổn trọng, cho nên

đi

theo Lý ma ma học quản gia, Bích Linh thông minh, biết số học, lúc trước tất cả trang sức, đồ vật của Cố Thiền cũng là do nàng quản,tất cả tiền bạc, ngay cả đồ cưới của Cố Thiền cũng là do nàng quản.

Tư khố của Cố Thiền được lập tại tử vận sơn phòng.

Lúc trước Cố Phong cho đội áp giải đồ cưới đến vương phủ, Cố Thiền cùng Hàn Thác còn

đang

nhàn hạ ở nửa đường du ngoạn, nhưng

một

trăm mấy chục nâng đồ cưới vô giá lại

không

thể chờ Vương gia Vương phi trở về mới nhập khố, tử vận sơn phòng lại là nơi được tu sửa kỹ càng để chờ vương phi vào ở, nên quản

sự

tự mình làm chủ đem đồ cưới ở bên cạnh cho vào khố.

Sau đó, Hàn Thác

đã

để Cố Thiền ở tại tam khác đường, nhưng cũng

không

tính đến chuyện đem tư khố na lại tận đây.

Đối với Hàn Thác mà

nói, đồ cưới của Cố Thiền chỉ có tác dụng triễn lãm trong ngày thành thân mà thôi,

hắn

đường đường là Vương gia nên đương nhiên

sẽ

chu cấp

thật

tốt cho Vương phi của mình, cơ bản

không

nghĩ tới có

một

ngày cần đυ.ng đến đồ cưới của Cố Thiền.

Bích Linh mở khóa tam sắc chạm rỗng uyên ương ra, cùng Cố Thiền

đi

vào.

Cố Thiền đầu tiên kiểm tra đồ cưới của chính mình, những vật báu lớn còn lại, nàng

không

thèm xem, vì cơ bản rất khó để di chuyển lúc canh ba.

Mục tiêu của nàng là chương mộc tương ở tận cùng bên trong.

Trong rương tất cả đều là ngân phiếu,, tổng cộng 320 vạn lượng.

Tiền có, nhưng đưa

đi

như thế nào lại là vấn đề.

Tuy rằng Hàn Thác để lại thuộc hạ để bảo vệ Cố Thiền, nhưng mà Lý Vũ Thành dẫn

một

đội mười mấy người Huyền Giáp vệ, hằng ngày bảo vệ vương phủ

thì

không

thành vấn đề, nhưng để hộ tống số lượng lớn tiền bạc như vậy,

thật

sự

không

biết có đủ hay

không.

Cố Thiền cho Bích Lạc mời Lý Vũ Thành đến trao đổi.

Lý Vũ Thành nghe xong

không

nói

điều gì, phất vạt áo lưu loát quỳ

trên

mặt đất nhìn Cố Thiền dập đầu lạy ba cái, cái trán kia đánh vào đất tạo nên mấy tiếng bang bang vang lên, có thể thấy được dùng sức

thật

sự,

không

giả bộ chút nào.

“Vương phi đại nghĩa, mạt tướng bội phục!”

Cố Thiền cuống quít

đi

dìu

hắn, nàng chịu chi có lý do, nàng thầm nghĩ cứu chính vị hôn phu của mình, còn lại việc khác vẫn chưa nghĩ đến.

Nhưng mà hành động này đối với Lý Vũ Thành –

một

quân nhân lại có ý nghĩa

thật

phi thường,

hắn

lập tức

đi

U châu Huyền Giáp điều khiển nhân thủ, tuyển ra trăm người để áp giải tiền bạc.

Phó Y Lan

không

phải là



nương

đã

xuất giá,

không

giống như Cố Thiền có nhiều tiền riêng như vậy, nhưng nàng cũng tâm niệm phải giúp

một

phen. Vì thế về đến nhà, liền đem việc này

nói

với cha mẹ.

An quốc công ban ngày

đã

nhận được tin tức,

đang

cân nhắc viết thư cho Hàn Thác, lúc này lại nghe khuê nữ

nói,

không

khỏi khen:“Vương phi có tâm tính nhân hậu,

thật

sự

khó có được.”

“thật

là, lúc ấy lần đầu tiên ta được gặp mặt

thì

ta liền thích



nương này, cảm thấy đôi trai tài

gái

sắc này

thật

sự

rất xứng đôi.” An quốc công phu nhân liền cảm thán“Ta cũng

đi

xem đồ cưới của mình, dù sao lưu trữ trong quốc khố cũng bị sâu mọt, có thể giúp

một

chút cũng là được

một

chút.”

Đứng dậy

đi

ra tới cửa, liền quay đầu nhìn Phó Y Lan cười

nói:“Nhưng mà, đến khi ngươi xuất giá đồ cưới

sẽ

phải ít

đi

.”

“Mẹ, ngươi cứ việc đem đồ cưới chuẩn bị cho ta tất cả

đi

giúp tỷ phu

đi, ta

không

cần.”

Chỉ mấy nâng đồ cưới, cùng tính mạng của hơn mười vạn tướng sĩ của Hàn Thác, cơ bản

không

đáng giá nhắc tới.

Đồ cưới của An quốc công phu nhân

không

có nhiều

hiện

ngân như vậy, An quốc công lấy ra nữa, tổng cộng hồi môn bảy mươi vạn lượng,

đang

giao cho Huyền Giáp quân áp giải.

Đến ngày ấy, Cố Thiền và Phó Y Lan cùng cưỡi ngựa, lao thẳng đến nơi áp giải tiền bạc,tiễn đội ngũ đưa đến U châu ở mười dặm ngoài thành.

“Vương phi, mời trở về

đi,” Lý Vũ Thành dừng bên suối

nhỏ

cho ngựa uống nước, nhìn Cố Thiền chắp tay cáo biệt,“Ta nhất định

không

phụ lòng Vương phi nhờ vả,sẽ

an toàn đem ngân phiếu đưa đến tay Vương gia.”

Cố Thiền giục ngựa trở về thành, lại từng bước quay đầu, cho đến khi đội ngũ áp giải ngân lượng nhìn xa

không

còn thấy gì cũng còn

không

chịu rời

đi.

“Ngươi lo lắng đúng hay

không?” Phó Y Lan hỏi.

Cố Thiền lắc đầu

nói:“Ta

không

phải lo lắng cho bọn họ, Lý Vũ Thành làm việc bền chắc, đừng lo, ta là nhớ đến Vương gia, nếu có thể thấy mặt

hắn

một

chút

thì

tốt rồi.”

“Ngươi muốn

đi

theo?” Phó Y Lan lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường,“Cũng đúng,

đi

theo bọn họ

thì

không

sợ lạc đường, có thể thuận lợi tới nơi đóng quân.”



một

số việc,

không

sợ ngươi nghĩ đến điều gì to lớn, chỉ sợ là có cùng suy nghĩ giống nhau lẻn đến bên tai.

Cố Thiền cùng Phó Y Lan đối diện

một

lát, hai người đồng thời quay đầu ngựa lại, lập tức đuổi theo.

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: Hàn Thác: Tức phụ

thật

là đẹp trai!

Cố Phong: Muội muội

thật

là đẹp trai!

Mọi người: Vương phi

thật

là đẹp trai!

Bàn tử:



ràng

thật

là ngu!

Trong lúc nhất thời gạch cùng trứng chim tề phi ~~~~