Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 18: Lời từ biệt trước khi đi

Cố Thiền muốn cười cũng không nổi, nàng hít mạnh một hơi rồi quay đầu

đi, chân không dừng bước, thực chất không muốn để ý đến hắn, nhưng mắt

liếc thấy Hàn Thác định hướng ra ngoài miếu, như thể nàng không ra hắn

sẽ tự mình đến tìm nàng gây phiền toái.

Cố Thiền nhát gan, Hàn Thác vừa động nàng liền hoảng, bỏ tay Phùng Loan với Chương Tĩnh Cầm ra, tìm cớ rồi quay ngược lại.

Đội đi dạo có trống đi cùng, vô cùng náo nhiệt. Cố Thiền đi thẳng xuống cuối hàng, đứng tại chỗ trông mọi người đi ngày càng xa dần, xác định

không ai nhìn thấy nàng mới cất bước vào trong miếu Hoa thần.

“Vương gia lại tìm ta có việc gì?” Cố Thiền cảm thấy như bị bắt ép làm

việc mình không thích, trong lòng không vui, nàng bĩu môi hỏi, ngữ khí

gay gắt, đáng tiếc thanh âm lại mềm mại, nghe không ra chút khí thế nào.

Hàn Thác không trả lời, kéo Cố Thiền ra phía sau tảng đá cao cao phía

bên phải hai người, từ trong tay Cố Thiền đón lấy đèn hoa thần.

Đèn l*иg kia là cống phẩm hoàng gia do Ninh hoàng hậu phái người mang từ kinh sư tới, đèn hình cái ô, có tám góc, làm từ giấy Ngọc Bản Đàm đặc

sản Tùng Giang, trên mặt dùng các mảnh vàng kết thành 12 bức tranh hoa

thần du xuân, đã qua tay các thợ thủ công khéo léo, phong thái thần thế

vô cùng tinh thế, sống động.

Hàn Thác không thèm nhìn, một hơi thổi tắt đèn bên trong, hai người nháy mắt đứng trong bóng tối.

Như thế này cũng tốt, không sợ có ai đi qua phát hiện hai người bọn họ,

Cố Thiền nhẹ thở ra một hơi, bỗng bên tai nghe Hàn Thác hỏi: “Qua hơn

nửa ngày, nàng đã nghĩ ra cái gì để tặng ta chưa?”

Là vì cái này sao? Cố Thiền cảm thấy hắn thực đang chuyện bé xé ra to.

Ánh trăng tròn nửa ẩn nửa hiện như con thoi sau đám mây, soi không rõ vạn vật bên dưới.

Cố Thiền nhìn không rõ ngũ quan của Hàn Thác, chỉ có thể nhìn loáng

thoán, do đó dũng khí cũng lớn hơn, dám đưa ra yêu cầu: “Ta không muốn

tặng, trao riêng tư tình là không hợp lễ nghĩa, vương gia có thể nghĩ ra cách khác để ta hồi báo ngài không?”

Hàn Thác nhẹ kêu: “Nếu thực sự giữ đúng hai chữ thủ lễ, nàng chính là

phải ngoan ngoãn ngồi kiệu nhỏ, từ cửa bên bước vào phủ của bổn vương

rồi.”

Cố Thiền trong lòng hiểu hắn nói là sự thật, hoàn toàn không phản bác,

rốt cuộc vẫn không cam tâm, nghĩ ra câu nói trước kia của hắn, liền đáp: “Vương gia không phải đã nói qua rằng không muốn lấy ta mà.”

“Ân, bổn vương nói qua khi nào?” Hàn Thác nhẹ phủ nhận.

Câu ban đầu xác thực không phải câu này nhưng ý tứ đều như nhau, Cố

Thiền học ngữ điệu lúc đó của hắn, mạnh mẽ đáp, “Vương gia nói qua, muốn lấy ta chỉ là nói đùa mà thôi.”

Nàng như vậy cố chấp cự tuyệt hắn, khiến hàn Thác không vui, dứt khoát nói rõ: “Bổn vương đổi ý rồi.”

Cố Thiền trợn mắt, há hốc mồm, “Vương gia sao có thể nói mà không giữ

lời?” Lúc nói muốn lấy, lúc nói là đùa, lúc lại nuốt lời, còn có người

nào thay đổi thất thường hơn hắn không?

Hàn Thác nắm lấy vòng eo thon thả của nàng, hung dữ đáp: “Rốt cuộc ai

mới là kẻ nói lời không đáng tin? Người nói muốn báo đáp ta là nàng, bổn vương đưa ra yêu cầu, nàng lại mọi cách trốn tránh. Sao, lợi dụng bổn

vương xong rồi, muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ đúng không?”

“Không phải, ta không có...” Cố Thiền ấp úng, Hàn Thác một khi phát

giận, nàng liền nhớ lại tình huống lần đầu gặp hắn kiếp trước ở Kim Loan điện, sự sợ hãi trong đêm tối mặc sức bộc phát.

Hàn Thác thừa cơ đến gần, “Bổn vương quyết định rồi, nàng phải làm cho ta một cái khăn, trên đó thêu tên nàng và ta.”

Cái này sợ người ngoài không biết bọn họ có quan hệ sao? Cố Thiền tuyệt vọng, liên tục lắc đầu.

Hàn Thác làm như không thấy, tự mình nói: “Cứ như vậy đi, ngày mai bổn

vương phải ra biên giới bố trí lại lực lượng canh phòng, nàng trước khi ta trở về chuẩn bị tốt khăn tay, đến lúc đó bổn vương lại đến tìm

nàng.”

Người đến tiệc Bách hoa tối nay đều được an vị tại phòng khách trong

viện. Hàn Thác ngày mai sáng sớm phải xuất hành, không thể ở lại, chỉ

đặc biệt đến gặp Cố Thiền. Hắn tự biết trong lòng mình không nỡ, nhưng

thấy biểu hiện của nàng lại như hận không thể bảo hắn đừng trở lại,

trong lòng Hàn Thác có chút chua xót, không nói được rốt cuộc là tư vị

gì.

Cố Thiền im lặng không đáp lời, nàng không muốn gặp lại hắn....

Bên tai lại nghe Hàn Thác nhẹ đáp: “Nàng có chuyện gì muốn tìm ta, cứ

viết thư giao cho Bạch Hoa, nàng ta biết làm thế nào chuyển đến tay ta.”

Cố Thiền hít một hơi kinh ngạc, Bạch Hoa là nha hoàn biết võ công Cố

Cảnh Ngô mới tìm đến, ngày hôm qua mới vào Cố gia, thật không ngờ lại là người của Hàn Thác.

Nàng châm biếm: “Vương gia quả nhiên đặt mật thám trong nhà ta.”

Hàn Thác cười giễu cợt: “Đó là vì muốn bảo hộ nàng.”

Hàn Thác đời này chưa sợ qua cái gì, hôm nay chỉ cần nhớ lại sự tình đêm Nguyên tiêu đó trong lòng liền sợ hãi, nếu như không đúng lúc gặp được

hắn, không biết Cố Thiền sẽ thành cái dạng gì?

Hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện ngoài ý muốn đó có cơ hội phát sinh.

Cố Thiền trong lòng không vui, giữ lại Bạch Hoa như đem con mắt của Hàn

Thác dính sát trên người, từ nay trở đi không tránh khỏi bị hắn giám

thị, ngày mai về nhà liền đuổi Bạch Hoa.

“Sao lại không nói gì? Có phải muốn ngày mai ta một bước đi trước, bước sau nàng đem Bạch Hoa đuổi đi, đúng không?” Hàn Thác một câu nói trúng

tâm đen Cố Thiền.

Ai da, người này đọc hiểu tâm thuật a! Cố Thiền cứng miệng, nàng không

thể thừa nhận, liền chơi xấu trước, “Lẽ nào không nói là có gì sai sao?”

Hàn Thác không vạch trần nàng, chỉ đáp: “Bạch Hoa bái sư học qua y

thuật, Tiêu Hạc Niên trước khi đi đã dạy nàng ta cách chẩn đoán và giải

độc các loại độc vật của hoa Tu La.”

Thực ra đây mới là trọng điểm hắn muốn nói ngày hôm nay, “Ta nghe Cố đại nhân nói trong nhà không tìm được ra bất ký chứng cứ nào, nhưng nếu đã

có mưu đồ cũng không thể hoàn toàn không có khả năng thành công. Mấy

ngày trước Tiêu Hạc Niên ở đó, đối phương khẳng định không dám lộ diện.

Nay ông ta đã đi rồi, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, có Bạch Hoa bảo vệ,

cũng không cần sợ nữa. Chỉ là nàng không được tiết lộ ra ngoài, tránh

đánh rắn động cỏ, biết chưa?”

Nàng không ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra, nhưng Cố Thiền không phục, cố ý nói ngược lại, “Có lẽ là người ngoài gây ra không biết chừng.”

“Không quản là người nào làm, sự an toàn của các nàng là quan trọng

nhất, sinh mạng nắm chắc trong tay, những cái khác có thể xét sau.”

Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời, trăng đã lên cao, thời gian đã tới.

Hắn thắp lại đèn hoa thần, đưa lại vào tay Cố Thiền, giang rộng hai cánh tay đáp: “Vi phu (1) phải đi rồi, trước khi đi ôm ta một cái nào?”

Vi phu cái đầu hắn, Cố Thiền chưa gặp qua ai có da mặt dày như vậy, không muốn cùng hắn gây rối, xách đèn chạy.

Tiếng trống dần dần lại gần, đội tuần du miếu Hoa thần sau khi đã đi

được một vòng đang quay đầu trở lại, nàng phải đi trước khi đội ngũ đến

nơi, “Vương gia nói xong rồi phải không, ta đi trước.”

Cố Thiền không đợi Hàn Thác trả lời, quay người chạy ra ngoài.

Hàn Thác không chặn nàng lại mà để nàng đi. Cố Thiền cảm thấy không đúng, chạy mấy bước liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Hàn Thác vẫn đứng im tại chỗ, dùng thanh âm chỉ đủ để nàng nghe rõ,

không nhanh không chậm nói: “Ngoan ngoãn đợi ta về lấy nàng.”

- -----------------------------

(1): chồng (xưng hô sau khi đã kết hôn)