Tổng Tài Không Lương Thiện

Chương 18: Xem ra em lớn thật rồi !

- Chỉ là ... đáng yêu ?

- Đúng thế ! Rất đáng yêu !

Không đợi hắn đồng ý , cậu đã đẩy cửa xe , đưa chân ra ngoài .

- Đi thôi !

Cậu bước xuống hẳn rồi chạy vào trong cửa hàng . Hắn thở dài một tiếng , cũng vội tìm chỗ đậu xe rồi nhanh chóng đuổi theo .

Đúng với cái tên gọi của nó , cửa hàng chỉ toàn đồ trẻ em . Mặt hàng chủ yếu vẫn là quần áo . Bên cạnh đó còn có mấy thứ dùng để chăm sóc trẻ , bộ tập ăn cho trẻ ... tất cả đều cho trẻ . Cậu thích thú đi một vòng xem xét . Hắn theo sau , để ý đến hành động của cậu , chỉ cần thấy cậu chăm chú nhìn cái gì đó sẽ tự động bỏ vào giỏ hàng . Xong cuộc thăm quan vòng quanh , hắn đẩy theo một giỏ nặng toàn những thứ linh tinh . Cậu mãi mới chịu quay ra sau nhìn , phát hiện thấy đống đồ kia , thắc mắc hỏi .

- Anh lấy mấy thứ này làm gì thế ? - Rồi cậu giỡ vài thứ ra xem . - Gấu bông , đồ tập ăn , sao dán tường , quần áo trẻ con ... .

- A ... tại vì ... - Hắn gãi đầu , nhanh chóng bịa ra một lí do . - Tại tôi muốn chưng nó trong phòng của em . Em khen chúng dễ thương mà , tôi cũng định chuyển em sang một phòng khác , nếu như bày nó ...

- Chuyển sang phòng khác ? - Cậu cau mày hỏi dồn dập - Tại sao tôi lại chuyển sang phòng khác ? Tại sao anh lại làm như thế ? Anh muốn đuổi tôi đi đúng không ? Tôi đâu có tật xấu khi ngủ đâu ? Hai chúng ta sống chung một phòng không phải tốt hơn sao ?

- Hai chúng ta ? Em muốn hai chúng ta chung phòng ? - Hắn vừa nghe thấy , lập tức phản ứng .

- Ý ... ý tôi là ... bây giờ mà chuyển phòng nữa rất bất tiện . Chi bằng ... chi bằng chung phòng luôn có phải không ?

- Ồ ... thì ra là thế .- Điền tổng vừa gật đầu vừa cười . - Vậy không chuyển nữa , em ở lại , tôi vẫn sẽ đem những thứ này về , đặt trong phòng của ""chúng ta"" , nha !

Chí Mẫn cúi đầu đi tiếp . Cậu không nói gì cả , khuôn mặt tự nhiên lại nóng bừng , tim đập nhanh rồi a . Điền Chính Quốc thanh toán xong , tất nhiên , hai người cùng nhau trở về , nơi gọi là nhà chung .

Thật bất ngờ , về đến nhà đã thấy Từ Hiểu Duy ung dung ngồi trong phòng khách , ngó nghiêng chờ đợi . Chí Mẫn cau mày , cậu ôm đống đồ dễ thương ban nãy Điền Chính Quốc mua , đặt phịch xuống ghế . Điền Chính Quốc khó xử nhìn thái độ của cậu , lại hỏi Từ Hiểu Duy .

- Em đến tìm anh có việc gì không ?

- A ... ba bảo em tới ... nên ...

- Thì ra là Từ tổng bảo anh đến . - Chí Mẫn nhếch mép , ngồi cạnh Từ Hiểu Duy rồi kéo tay hắn ngồi xuống cạnh mình . Sau đó cậu bày ra vẻ mặt kiểu niềm nở tiếp đón lắm . - Em có nghe bác kể , anh ở nhà một mình rất buồn . Nếu cảm thấn chán nản thì cứ qua chơi với vợ chồng em , không cần ngại .

Cậu nói , rõ ràng rành mạnh từng chữ , như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người . Từ Hiểu Duy có chút kinh ngạc , thấy lúc trước cậu rụt rè lắm mà mới vài tháng đã thay đổi như thế . Từ Hiểu Duy cười trừ .

- Anh biết rồi , cảm ơn Chí Mẫn .

Điền Chính Quốc bên cạnh , không nói câu nào , để cho cậu tự do hành xử . Chí Mẫn ngồi cười nói vui vẻ với Từ Hiểu Duy , lại thấy ánh mắt người đối diện không hề chú ý vào mình mà là hắn . Cậu bỗng dưng cảm thấy khó chịu . Cậu động não suy nghĩ , phút chốc đại não lóe lên một ý tưởng ""xấu xa"" .

- Ây cha , giờ mới để ý , chiếc mũi của anh đẹp thật ha .

Cậu vừa nói vừa đưa tay nắm lấy chóp mũi Từ Hiểu Duy kéo về phía mình . Từ Hiểu Duy nhất thời không kịp phản kháng , chỉ biết để im cho cậu nắm lấy . Cậu thấy thế , cố ý bóp chặt hơn . Mặt Từ Hiểu Duy bắt đầu đỏ lên , có lẽ là do thiếu không khí . Xong cậu lại day day chóp mũi người kia , cho đến khi Từ Hiểu Duy kêu đau mới chịu buông .

- Em xin lỗi , em vô ý quá .

Từ Hiểu Duy thấy hắn đang nhìn về phía mình , cố gắng bày ra bộ mặt vị tha .

- Không sao không sao .

Rồi cậu dùng tay kéo cổ áo Từ Hiểu Duy , móng tay cào phải da thịt người kia , cậu hếch mũi lên ngửi ngửi mà cảm thán .

- Anh dùng nước hoa gì thế ? Thơm lắm luôn .

- À ... anh dùng hương oải hương .

- Nhưng mà mùi hơi nồng quá . - Cậu buông áo người kia , nhăn mặt . - Quốc nhà em không thích mùi này , nên em chẳng bao giờ dùng . Anh nhỉ ? - Cậu quay mặt ra nhìn hắn .

Đồng tử của Điền Chính Quốc bỗng mở to . Hắn có nói với cậu hắn không thích mùi oải hương đâu chứ ? Nhưng xem kìa , ánh mắt cậu tràn đầy sát khí , thôi thì cứ làm theo ý của người ta thì hơn .

- Đúng ... anh không thích mùi này ...

Cậu hài lòng quay lại , thấy vẻ mặt của Từ Hiểu Duy có vẻ thất vọng , lại càng hài lòng hơn . Điền Chính Quốc hắn lúc này rất muốn cười . Nhìn xem Chí Mẫn của hắn ghê gớm thế kia , xem ra những người có thai không phải đáng sợ mà vô cùng đáng sợ . Từ Hiểu Duy ngồi đấy rốt cuộc bị cậu vầy vò đủ thứ , mặt bơ phờ hẳn đi . Cậu ngồi nói chuyện trên trời dưới đất , cuối cùng mệt mỏi vươn vai .

- Anh , em buồn ngủ . - Cậu quay về phía hắn phụng phịu .

- Mới sớm mà em đã buồn ngủ ? - Hắn ngạc nhiên .

- EM ! BUỒN ! NGỦ !

Cậu gằn giọng . Hắn gãi đầu trả lời .

- Vậy em cứ đi ngủ đi .

- Em ngủ một mình không quen ! - Cậu trợn tròn mắt đứng dậy nhìn hắn .

Từ Hiểu Duy thấy thế , vội vàng đứng dậy theo .

- Thôi cũng muộn rồi , em xin phép về .

- Hãy ở lại chơi đã . - Hắn níu kéo .

- Thôi , để lần khác em qua , giờ em về đây .

- Ừm . Vậy em đi đường cẩn thận .

Hắn toan đưa Từ Hiểu Duy ra ngoài thì bị cậu giữ lại , rồi cậu cố lặp lại lần nữa cho hắn nhớ .

- Em buồn ngủ .

- A ... được rồi , đi ngủ nào đi ngủ nào .

Hắn đặt tay lên vai cậu , xoay lưng cậu về phía mình rồi phủ thân người lên . Cậu thấp hơn hắn , đứng thế này chỉ đến cằm của hắn , thật tiện co chân lên dẫm vào hai chân hắn . Hai người cứ thế , dùng cách này mà đi lên cầu thang . Điền Chính Quốc xem ra đã cưng chiều cậu quá rồi .

Từ Hiểu Duy lúc ấy ra về , thầm chửi rủa .

- Thằng oắt con , dám lôi tao ra làm trò đùa . - Rồi lôi điện thoại ra gọi cho ai đó . - Chuẩn bị hành động đi .

Một chủ nhật nọ .

Điền Chính Quốc khó khăn năn nỉ cậu đến bệnh viện khám định kì .

- Đi đi mà , chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi , có gì ghê gớm đâu em .

- Ứ ừ , tôi không thích đến đấy .

Cậu cứ né tránh , trốn vào trong góc tường . Hắn bất lực đứng nhìn . Vậy chỉ còn cách vác đi thôi , chứ chẳng năn nỉ được . Nói là làm , hắn lao đến , kéo cậu ra khỏi cậu tủ . Cậu ngay lập tức phản ứng , dơ tay cào cấu hắn mãnh liệt . Hắn cố gắng giữ chặt cậu trên tay , khó khăn ra lệnh .

- Im không ngã bây giờ .

- Á ... anh mau thả ra ... mau thả ra không thôi tôi hét lên bây giờ .

Cậu ương bướng nhất quyết không chịu im , ra sức vùng vẫy tay chân . Hắn cau có nhét cậu vào trong xe rồi khóa luôn cửa đằng ấy lại , sau đó nhanh chóng chạy sang bên kia . Cậu cũng không vừa , hắn khóa bên ý cậu nhoài sang cửa bên ghế lái định trèo ra . May mà hắn chạy sang kịp thời , khó khăn lắm mới lái xe đi được .

Dọc đường đi , cậu không tiếc lời cằn nhằn , xỉa xói hắn . Hắn bực lắm , nhưng phải cố gắng mà nhịn đi chứ còn làm thế nào được đâu .

Đến nơi , lại là một quá trình khó khăn để đem cậu vào trong . Hắn vác cậu lên vai , cố gắng giữ cho vững vàng đôi chân để có thể vào được đến phòng khám . Các y tá cùng toàn thể bệnh nhân bên ngoài đưa ánh mắt kì thị nhìn , hắn xấu hổ cúi gằm mặt xuống mà đi . Cô bác sĩ trẻ ngồi trong phòng khám , vui vẻ chờ đợi đôi tình nhân cãi nhau chí chóe mãi mới chịu nằm xuống để khám . Dù sao việc này cô cũng gặp qua nhiều nên thành quen rồi . Tâm lí người bầu cả mà .

Điền Chính Quốc nháy mắt với vị bác sĩ , cô biết ý lập tức hành động .

- Bây giờ chị sẽ kiểm tra ổ bụng xem có sao không nhé .

Cô gái dìu Chí Mẫn nằm xuống rồi bắt đầu siêu âm . Cậu dường như chẳng để ý đến màn hình siêu âm đang hiển thị cái gì , chỉ thấy Điền Chính Quốc ngồi ở ghế chờ trong phòng cười tủm tỉm .

- Anh cười cái gì ? - Cậu quát .

Điền Chính Quốc giật mình , hắn thôi tủm tỉm , về lại trạng thái nghiêm túc . Cô bác sĩ bụm miệng cười . Điền Chính Quốc vẫn chăm chú vào màn hình , cô bác sĩ cứ đợi cậu không để ý là lại lén chỉ chỉ chỗ em bé đang nằm cho hắn . Em bé mới chỉ là cái tim thai nhỏ xíu , hơn một tháng mà . Hắn vui sướиɠ vô cùng , hắn muốn reo lên cho cả thế giới biết , hắn sắp làm cha rồi . Mà chỉ tại , "" vợ "" hắn ghê gớm quá , hắn nào đâu dám . May mà còn chưa nói cho cậu biết là cậu có thai , chứ cái đà này chắc cậu đòi bỏ đứa bé thật .

Buổi khám cuối cùng cũng kết thúc . Cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhăn nhó khó chịu . Hắn đi nhận kết quả khám bệnh sau , vui vẻ cầm sấp giấy cùng cậu ra xe . Hắn cứ nhìn tờ giấy trên tay mà cười mãi . Cậu nghi ngờ tra khảo .

- Tờ giấy ấy có gì mà anh cười mãi thế ? Đưa tôi xem xem .

Hắn bất giác giật tay lại . Cậu thấy phản ứng ấy càng nghi hoặc hơn , cậu nhoài người về phía hắn đòi tờ giấy .

- Đưa tôi xem với ...

- Đây ... đây ...

Hắn nhanh chóng đưa cho cậu tờ giấy khác , còn tờ ban nãy vội vàng dấu một cách khéo léo để cậu không nhận ra . Cậu giật tờ giấy hắn đưa cho đọc , một lúc sau mới trả lời .

- Thiếu muối như thế mà anh cũng cười được ? Tại sao ?

- Ừ thì tôi thấy vui phết mà . - Hắn biện hộ .

- Xì , bệnh thần kinh .

Cậu bĩu môi , rồi cũng chẳng thèm để ý nữa . Còn hắn thì vừa lái xe vừa ngâm nga hát , cũng chẳng rõ bài gì , nhưng cậu cảm thấy hắn hát cũng hay thật đi .

Một hôm nọ .

- Anh nhìn xem , hình như dạo này tôi hơi mập .

Cậu chạy vào thư phòng nơi hắn đang ngồi , quay quay vài vòng trước mặt hắn . Hắn bỏ quyển sách đang đọc xuống , nhìn cậu .

- Đâu có , tôi thấy em vẫn rất đẹp mà .

Cậu tiến đến gần hắn hơn , kéo áo lên chỉ vào bụng .

- Thật sự mập lên mà . Anh xem , bụng nhô to ra rồi này . Còn nữa , mấy hôm trước tôi có được đo cân nặng ở trường , phát hiện đã tăng cân rất nhiều .

Hắn nghe , hiểu ngay là do dạo này cậu ăn nhiều nên mới thế . Hắn ngay lập tức trả lời .

- Em đâu phải con gái , giữ dáng làm gì !

- Vấn đề chính là nó ! - Cậu ngồi xuống cạnh hắn . - Vì không phải là con gái nên tôi mới phải giữ dáng . Nếu xấu mai sau sẽ không ai thèm lấy , mấy anh đẹp trai sẽ không thèm a .

Trên mặt hắn xuất hiện một loạt các đường hắc tuyến . Thì ra là lo cho tương lai , thì ra là muốn đi lấy chồng . Mà , lấy chồng gì mà lấy chồng , hắn còn sống ! Hắn bỏ hẳn sách bàn , ngồi lại gần cậu .

- Em có thấy tôi đẹp trai không ?

- Ừm ... - Cậu chần chừ , bỗng dưng đưa mặt mình sát vào mặt hắn . - Anh cũng có thể coi là đẹp trai đấy .

- Cũng có thể ? - Hắn thè bỉu .

- Anh đẹp ! - Cậu cười , xoa xoa lên gương mặt hắn . - Nhưng nếu anh "" fashionable "" như anh JungKook , anh sẽ hoàn hảo .

- Tôi là người trưởng thành , còn JungKook của cậu vẫn còn là thanh niên .

Hắn ngồi thẳng lưng , nheo mắt lại , làm ra vẻ dỗi bõ . Cậu đứng dậy , chạy đến trước mặt hắn , lảng sang nội dung khác.

- Anh , chắc mai tôi phải dậy sớm chạy bộ . Không , ngày nào cũng phải chạy bộ cơ . Còn phải ăn kiêng nữa .

- Không được . - Hắn đập tay xuống bàn phản đối .

- Ơ ... tại sao ?

Lúc bấy giờ hắn mới chột dạ . Chả lẽ lại nói lo cho cậu nếu không ăn uống đủ sẽ bị em bé rút mất chất dinh dưỡng hay sợ em bé bị động ? Hắn suy nghĩ vòng vo một hồi , mới nghĩ ra .

- Không cần phải giảm cân . Học hành cả ngày mệt mỏi còn giảm cái gì ? Lo ăn uống cho đầy đủ còn có sức mà học . Nếu không ai lấy thì tôi lấy , em không lo ế già .

- Anh ...

Cậu tiêu hóa xong mớ thông tin , trợn tròn mắt ngạc nhiên . Hắn ta nói sẽ lấy cậu . Lấy cậu sao ? Mặt một lần nữa lại nóng bừng lên . Cậu không thể nào kìm được sự ngạc nhiên cùng nụ cười trên môi mình , vội vã đứng lên đi ra ngoài , chỉ để lại một lời .

- Không thì không .

Hắn hài lòng , vẫn cố nói vọng ra nhắc cậu đi từ từ , rồi nhấc sách lên đọc tiếp . Hắn biết hắn vừa nói gì , hắn cũng biết phản ứng của cậu nữa . Hắn lắc đầu cười trừ .

- Xem ra em lớn thật rồi !

Quốc crush Mẫn , Mẫn crush Quốc , hai đứa crush nhau .