Tɧẩʍ ɖυyên ngẩng đầu liền thấy Cố Phi Dương.
Mà Cố Phi Dương hiển nhiên đã nghe thấy những lời của Trịnh Tuyết Trân, hắn nhướng mày, sau đó liếc nhìn Trịnh Tuyết Trân bằng mắt, không cho cô ấy một chút sắc mặt nào, hắn chỉ mỉm cười và đưa Phổ nhị trong cho Tɧẩʍ ɖυyên ,cười nói: " Thẩm Lão gia, vừa rồi tôi gặp được Thẩm tiểu thư, cho nên mạo muội qua đây chào hỏi, hi vọng Thẩm lão gia không phiền."
Mãi cho đến khi Cố Phi Dương bước vào Trịnh Tuyết Trân mới có thể nhận ra đó là ai.
Cô ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyên, vì vậy tự nhiên đã gặp Cố Phi Dương vài lần, cô ta tức khắc ngây ngẩn cả người.
Cố Phi Dương bề ngoài vô cùng kiêu ngạo, thân phận lại là bạn cũ của Thẩm gia, cho nên từ khi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy Cố Phi Dương, cô ta liền nhịn không được có cảm tình với người đàn ông này.
Đương nhiên, rất ít nữ nhân có thể không thích Cố Phi Dương.
Dần dần lớn lên, Trịnh Tuyết Trân không thể thường xuyên gặp người đàn ông này, càng không nói đến, cho dù có gặp mặt, cũng chỉ là người quen gật đầu, không có giao thoa, trong lòng Trịnh Tuyết Trân vẫn thích người đàn ông này, nhưng là cũng liền chậm rãi buông xuống, rốt cuộc đối với ta cô mà nói, Cố Phi Dương thực sự không thực tế, không thực tế như Cao Minh Triết.
Sau đó, Cố Phi Dương đã nhiều năm không trở lại nước C, chứ đừng nói đến Thẩm gia, dần dần, Trịnh Tuyết Trân cũng quên mất người này.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô ta quên, rốt cuộc cũng là đã từng dưới đáy lòng bên trong lưu lại ấn ký người,lần nữa gặp lại nhau, Trịnh Tuyết Trân gần như sửng sốt, cô ta không thể tin vào mắt mình, người trước mặt cô ta thực sự là Cố Phi Dương, người đàn ông mà cô ta nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Làm thế nào hắn có thể ở trước mặt cô ta một cách đột ngột như vậy?
Và những gì cô ta vừa nói, đổi lấy cư nhiên là cái nhìn lạnh lùng băng giá của Cố Phi Dương, điều đó gần như khiến cô ta lãnh triệt đáy lòng.
Trong lúc nhất thời, Trịnh Tuyết Trân chưa bao giờ hối hận như bây giờ, nếu như cô ta biết rằng người đàn ông cùng Thẩm Di Chu trở về là Cố Phi Dương, cô ta chắc chắn sẽ không nói những lời đó, cũng chắc chắn sẽ không ...
Trịnh Tuyết Trân không khỏi cắn chặt môi, dán chặt mắt vào Cố Phi Dương, sau đó quay người lại hung hăng ác độc trừng mắt nhìn Thẩm Di Chu một.
Cái nhìn này thực sự không có hợp lý.
Thẩm Di Chu nhếch khóe môi, nhưng nàng cũng không để trong lòng, dù sao Trịnh Tuyết Trân nhìn thấy cô, không cho cô ta liếc mắt nhìn cô vài lần , cô mới thật sự sẽ cảm thấy sắp mưa đỏ.
"Thì ra là Phi Dương, ta còn tưởng rằng ngươi hôm nay sẽ không tới." Tɧẩʍ ɖυyên nhìn thấy Cố Phi Dương trên mặt mang theo mấy phần ấm áp, trong mắt hiện lên ý cười, có thể thấy được ông rất thích người thanh niên này. "Vừa rồi không thấy ngươi."
"Tôi cũng vừa mới đến đây nên vô tình gặp được Thẩm tiểu thư." Cố Phi Dương vẫn giữ nụ cười khiêm tốn trên môi, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng hòa hoãn áp lực vẫn luôn tràn ngập ở Tɧẩʍ ɖυyên cùng Thẩm Phi Lan Trịnh Khang Thành vừa rồi.
Vợ chồng Trịnh không lộ dấu vết thở ra một hơi.
"Anh Phi Dương, anh trở về khi nào vậy!" Trịnh Tuyết Trân nhìn Cố Phi Dương, tình yêu say đắm đã chôn giấu trong lòng cô ta từ khi còn nhỏ, giờ phút này bùng phát như núi lửa phun trào, cô ta thậm chí không thể ngăn cản. Tim cô ta đập mạnh trong l*иg ngực đến nỗi những ngón tay cô run lên vì kích động.
Sự phấn khích như vậy khiến cô ta không để ý đến sự lạnh lùng băng giá của Cố Phi Dương vừa rồi, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ đang không ngừng lao tới, đó chính là Cố Phi Dương đã trở về! Cố Phi Dương đã trở về!
Cố Phi Dương đã trở về!