“Tĩnh Xảo!” Vương Hoằng cuối cùng cũng hoàn hồn lại thời điểm khi cô dâu xoay người, không chút suy nghĩ đẩy Trịnh Tuyết Trân còn đang nằm trong lòng mình ra, sau đó nhanh chóng hướng về phía Tɧẩʍ ɖυyên cùng cha mẹ cùng với Thẩm Tích Chu gật gật đầu. liền chạy đến để dỗ con dâu, nơi nào còn quản đến việc Trịnh Tuyết Trân sẽ ra sao sau khi bị đẩy ra.
Kỳ thật, vừa rồi Trịnh Tuyết Trân ngã vào trong lòng Vương Hoằng vẫn có chút may mắn, ít nhất cô ta không có trực tiếp ngã xuống đất, cho nên cho dù xấu hổ, cô ta cũng không mất mặt quá nhiều, mà tiếp theo cô ta nghe được Giang Tĩnh Xảo thanh âm, sau đó ý thức lại người đã đỡ được mình, cô ta thật muốn mau chóng đứng dậy, dù sao Giang Tĩnh Xảo cũng không phải người mà cô ta muốn đắc tội.
Chính là, bất đắc dĩ, mắt cá chân của cô ta tựa hồ lại bị bong gân, đau vô cùng, mới vừa chuẩn bị đứng lên, liền không chống đỡ được, lại ngã vào trong ngực Vương Hoằng.
Cô ta biết điều gì đang xảy ra với, nhưng người ngoài lại không thấy như vậy.
Sau đó, cô ta còn chưa hoàn hồn, Vương Hoằng đã đẩy cô ta trực tiếp đuổi theo Giang Tĩnh Xảo, cô ta buộc phải đứng dậy, nhưng vết thương ở mắt cá chân khiến cô ta không thể đứng dậy được,hơn nữa Vương Hoằng đã đẩy cô ta rất mạnh, khiến cô ta lùi lại vài bước, gần như ngồi bệt xuống đất.
Tuy nhiên, Trịnh Tuyết Trân đã không ngã, cô ta được đỡ bởi một người nào đó.
Người đã đỡ lấy cô ta bao bọc cô ta bằng mềm ấm lực đạo và hương thơm say lòng người. Trịnh Tuyết Trân gần như bật khóc, trải qua bao nhiêu việc như vậy, hiện tại cư nhiên còn có thể có người đỡ cô ta, thiệt tình thực sự làm khiến Trịnh Tuyết Trân cảm thấy biết ơn trong lòng, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nở một nụ cười cảm kích với người đã đỡ mình: "cảm ơn. . . . . ."
Chỉ là, mới nói ra hai từ này, tất cả ý cười trên khuôn mặt cô ta đều đông cứng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
“Không cần cảm tạ, biểu tỷ.” Thẩm Di Chu cười nhướng mày, bên môi mang theo nụ cười ấm áp khiến người ta cảm thấy như gió xuân, nhưng ánh mắt lại lập loè như băng hà ở cực Bắc cơ hồ làm người ta biến thành một khối băng.
“Cút đi!” Trịnh Tuyết Trân sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta cũng không để ý ở đây có ai, chỉ là giơ tay đẩy Thẩm Di Chu ra.
Sau khi nghe Trịnh Tuyết Trân nói xong, Thẩm Di Chu trên mặt lộ ra vài phần nan kham biểu tình, vẻ mặt của cô vừa vặn bị vợ chồng Vương Văn Hải và Tɧẩʍ ɖυyên vẫn luôn nhìn Trịnh Tuyết Trân bắt gặp.
“Vậy chị đứng vững.” Thẩm Di Chu thấp giọng nói, khép mi lại, che đi ánh mắt lạnh lùng cùng châm chọc, sau đó mới nhẹ nhàng buông tay ra.
Ít nhất ở trong ánh mắt những người khác, cô nhẹ nhàng buông tay.
Trên thực tế, lực đạo của Thẩm Di Chu là lập tức thu hồi lại, cái này khiến Trịnh Tuyết Trân không hề chuẩn bị trước, trực tiếp lập tức liền ngã ngồi ở trên mặt đất!
Tɧẩʍ ɖυyên sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Kỳ thật, nói cho chính xác thì sắc mặt Tɧẩʍ ɖυyên đến hiện tại mới trở nên khó coi, mà là kể từ khi Trịnh Tuyết Trân lao vào vòng tay của Vương Hoằng thì đã trở nên rất khó nhìn, hiện tại bất quá là càng thêm khó coi vài phần thôi.
Sắc mặt của Tɧẩʍ ɖυyên đã khó coi, huống chi là người chủ trì yến tiệc của Vương gia, sắc mặt của họ càng là đen như đáy nồi, bất quá, ban tổ chức chính là điểm này không thoải mái, liền tính trong lòng nghẹn khuất đều phẫn nộ rồi, chính là còn cần cười tủm tỉm trấn an mọi người.
Cho nên, lúc này, biểu tình trên mặt người Vương gia thiệt tình làm người ta cảm thấy thực xuất sắc.