Lại nói, nhà họ Vương thật xui xẻo, như thế nào liền ở ngay lúc mời Trịnh Tuyết Trân?
Thẩm Di Chu nội tâm tiếc nuối thở dài một hơi.
"Trân Trân , Trân Trân , con có ngã xuống không!" vợ chồng Thẩm Phi Lan và Trịnh Khang Thành vừa bị kinh ngạc đến ngây người, cuối cùng cũng phản ứng lại, hai người họ nhanh chóng chạy tới, Thẩm Phi Lan nhanh chóng đỡ Trịnh Tuyết Trân ngã trên mặt đất dậy.
Mà Trịnh Khang Thành một bên dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, một bên hướng tới nhà họ Vương cùng Tɧẩʍ ɖυyên xin lỗi.
Thẩm Phi Lan đỡ dậy Trịnh Tuyết Trân đang đỏ bừng mặt, liên tục dò hỏi cô ta tại sao lại ngã xuống, Trịnh Tuyết Trân cắn môi và nói: "Chân con lại bị bong gân. Đau quá."
Nghe đến đó, Thẩm Phi Lan vội vàng kéo cô đến xin lỗi vợ chồng Vương Văn Hải, nói: “Thật là ngượng ngùng, Trân Trân là bởi vì lần trước bị bong gân chân vết thương còn chưa lành, lần này lại không cẩn thận vô tình trẹo. thật là quá xin lỗi các ngươi ngàn vạn không cần để ở trong lòng.”
Vương phu nhân cười hắc hắc, nói đùa, dưới tình huống như vậy, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, con trai và con dâu lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đặt ở nhà nhà các người các ngươi có thể không quan tâm sao? Nhà họ Trịnh của các người biết xấu hổ, nhà họ Vương chúng tôi liền không biết xấu hổ sao?
Tuy rằng trong lòng Vương Văn Hải cùng vợ nghĩ như vậy, nhưng thật sự không thể không tiếp tục dối trá nói: "Không sao, không sao..."
Tuy nhiên, Tɧẩʍ ɖυyên , khuôn mặt vẫn luôn u ám, cuối cùng mở miệng nói: "Nếu chân không tốt, liền ở nhà nghỉ ngơi, không có việc gì ra tới đây làm gì."
"bố!"
"Ông ngoại !"
Hai mẹ con nhà họ Trịnh đồng loạt kêu Tɧẩʍ ɖυyên , sắc mặt Trịnh Tuyết Trân nghẹn đến mức màu đỏ tím, ánh mắt rơi vào cánh tay Thẩm Di Chu đang ôm cánh tay Tɧẩʍ ɖυyên , sau đó dọc theo cánh tay nhìn lên mặt Thẩm Di Chu. sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng lửa giận gần như thiêu đốt cô ta, nhân dịp này cô ta cũng bất chấp là trường hợp.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Di Chu: "Thẩm Di Chu! Có phải hay không cô lại muốn hãm hại tôi sao! Lần trước là cô..."
Trịnh Tuyết Trân nói vừa nhanh vừa vội, Thẩm Phi Lan cùng Trịnh Khang Thành đều không kịp đi che miệng cô ta, Tɧẩʍ ɖυyên trực tiếp quát cô ta bảo ngưng: "Không biết phép tắc là gì!"
Mặc dù Trịnh Tuyết Trân luôn dựa vào việc Tɧẩʍ ɖυyên ưu ái cô ta rất là ương ngạnh, nhưng rốt cuộc cô ta rất sợ Tɧẩʍ ɖυyên , tuy rằng hiện tại trong lòng lửa giận đang tăng vọt, nhưng khi bị Tɧẩʍ ɖυyên quát lên cô ta lập tức ngậm miệng. .Nhìn Tɧẩʍ ɖυyên bằn ánh mắt trông mong , mấp máy khóe miệng.
Nhìn vẻ mặt lộ rõ
tâm tình không tốt của Thẩm Duyên ,Trịnh Tuyết Trân hơi khựng lại, do dự một chút, cuối cùng vẫn là may mắn chiếm được ưu thế. Trong lòng Trịnh Tuyết Trân , Tɧẩʍ ɖυyên yêu thích nhất vẫn là mình, dù sao cô ta đã được ông cưng chiều từ khi còn nhỏ, làm sao có thể so sánh với một tiểu tiện Thẩm Di Chu.
Liền tính hôm nay chính mình sự tình xác thật có điểm mất mặt, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, vì vậy cô ta dịu giọng lại, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Tɧẩʍ ɖυyên : “Ông ngoại , không phải cháu…”
“Câm miệng!” Tɧẩʍ ɖυyên híp mắt, ánh mắt dán chặt vào Trịnh Tuyết Trân, thất vọng khó tả. cô ta vẫn luôn là người thông minh, bây giờ lại xảy ra chuyện gì, đầu óc là nước vào sao? Như thế nào nói chuyện đều chẳng phân biệt trường hợp.
"Ông ngoại ..." Trịnh Tuyết Trân còn muốn nói thêm gì đó, lần này không phải Tɧẩʍ ɖυyên bảo cô ta câm miệng, mà là Trịnh Khang Thành. Trịnh Tuyết Trân nhìn Tɧẩʍ ɖυyên không nghe cô ta nói, còn có Trịnh Khang Thành người không đứng về phía cô ta một bên, khuôn mặt cô ta trắng bệch vì tức giận, nhưng cô ta vẫn không dám bỏ đi như thế này chỉ là như vậy đứng ở một bên. bất quá, lại dùng ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn Thẩm Di Chu.