Diệp Tiểu Y ôm chặt lấy Cam Bảo Bảo tại trên nóc nhà ngồi xuống nhẹ nhàng. Bên dưới chẳng mấy chốc liền có bốn người từ ngoài bước vào. Một kẻ thì lùn béo xấu xí, một nữ nhân thì điên điên dại dại, một phần người mười phần quỷ, còn cái nữa chính là mặt mũi xiên vẹo, thân cao kều như bị bệnh thiếu dương. Cuối cùng đi đầu chính là một cái tàn tật người.
“Lão đại nơi này hình như có người vừa ở qua.” Vân Trung Nhạc nhìn xung quanh xem thấy trên bàn đồ ăn liền mở miệng nói.
“Bánh bao hơi ấm vẫn còn đây, miếng bánh này vẫn còn cắn dở. Trên miếng bánh vẫn còn có mùi hương mỹ nữ mặc áo trắng thơm thoang thoảng tỏa ra.” Vân Trung Hạc cầm lấy miếng bánh bao vừa rồi Cam Bảo Bảo cắn giở ngửi một cái thật sâu đầy biếи ŧɦái.
“Lão Tứ ngươi đầu óc bị lừa đá sao? Hay thiếu thốn tình cảm ăn vào não rồi. Ở cái nơi này lấy đâu ra gái, mà đã có gái chắc gì nàng đã mặc bộ đồ màu trắng, mà đã mặc bộ đồ màu trắng lại chắc gì nàng đã là mỹ nữ.” Nhạc Lão Tam một bộ dáng hung ác với chòm râu màu đỏ, cùng với treo phía sau một món vũ khí trong giống cây kéo.
“Ngươi có thể nghi ngờ ta, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ ta đối với nữ nhân phán đoán. Đây là ăn vào máu bản năng rồi. Nó chính là những kinh nghiệm sương máu qua nhiều thời gian ta làm hái hoa tặc học tập được.” Vân Trung Hạc nhìn đến Nhạc Lão Tam một bộ dạng hiểu biết nói.
“Lợi hại như vậy, cái này thực có thể ngửi ra sao? Diệp Tiểu Y ngươi làm cái gì vậy hả, đừng cọ vào người ta.” Cam Bảo Bảo cắn răng cố gắng nén giận trừng mắt nhìn hắn nói.
“Ta là đang ngửi ngươi mùi. Thật sự rất thơm.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt.
“Đừng có náo, hắn ngửi ra ta từng ở đó kìa. Ngươi nói xem hắn có thể hay không ngửi ra chúng ta ở trên nóc nhà nghe trộm.” Cam Bảo Bảo tức giận nói.
“Chút bản năng đàn ông, đã làm ngươi ngạc nhiên như vậy, yên tâm. Nếu như là ta còn có thể ngửi ra được, nhưng với hắn hiện tại trình độ, muốn ngửi ra được. Không có khả năng, nữ nhân am hiểu không phải chỉ có kinh nghiệm bụi hoa là đủ, nó bao gồm rất nhiều triết lý cùng triết học bên trong. Có nói ngươi cũng không hiểu, cái tên này còn chưa đến sơ cấp học đồ nữa là.” Diệp Tiểu Y coi thường nói.
“Nói như vậy, ngươi ngủ qua rất nhiều nữ nhân?” Cam Bảo Bảo cúi thấp đầu sát khí bốc lên hỏi.
“Khụ khụ, ý ta là nữ nhân các ngươi rất khó đoán. Ta thừa nhận đã từng ngủ qua nữ nhân, ngươi không phải ghen đó chứ?” Diệp Tiểu Y lảng tránh nói.
“Ai… ai ghen… ngươi mơ tưởng. Nói ngươi đã ngủ qua bao nhiêu nữ nhân rồi. Khai báo thành thật.” Cam Bảo Bảo lườm hắn lúng túng nói.
“Nhiều quá nhớ không rõ.” Diệp Tiểu Y làm bộ suy tư nghĩ.
“Ngươi đồ da^ʍ tặc.” Cam Bảo Bảo tức giận quay đầu sang một bên.
“Bảo Bảo ngươi đừng giận nữa. Ta cũng có tội gì đâu, ai bảo sinh ra đã có chút soái, nữ nhân nhìn liền muốn hϊếp… khụ khụ, ta cũng là bị các nàng đẩy đến, thực sự bi thảm nhân vật mà.” Diệp Tiểu Y ho khẽ nói.
“Sinh ra đã soái…?” Cam Bảo Bảo nhìn Diệp Tiểu Y mặt nạ, vừa rồi hình như chỉ thiếu chút nữa.
“Ngươi sao vậy?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Không có gì, lần này tha thứ ngươi...” Cam Bảo Bảo chột dạ nói.
“Ta có làm gì sai sao?” Diệp Tiểu Y gãi mặt hỏi.
“Ta mặc kệ. Ta nói ngươi sai chính là ngươi sai.” Cam Bảo Bảo tức giận nói. Diệp Tiểu Y liền thở dài, nữ nhân thật là kỳ quái, hắn làm gì đắc tội nàng sao?
“Lão Tam ngươi cũng không nên nghi ngờ Lão Tứ hắn so với bất kỳ ai đối với nữ nhân còn am hiểu.” Diệp Nhị Nương tay ôm một đứa bé mở miệng nói.
“Đồ mụ già, ngươi nói ai là lão tam? Ta rõ ràng là lão nhị, ngươi muốn đứng trước ta. Trước tiên muốn đánh thắng ta.” Nhạc Lão Tam hùng hổ nói. Hắn chính là đối với tứ đại ác nhân xếp hạng luôn phản đối.
“Ngươi không phục, vậy liền có thể đến đánh, nhưng trước tiên ta muốn bảo bảo phải ngủ yên cái đã, ngươi làm ta con ngoan sợ hãi biết sao?” Diệp Nhị Nương giỗ giành đứa trẻ đang khóc.
“Diệp Nhị Nương ngươi lại bắt đứa trẻ nhà nào nữa? Đây là Đại Lý lần này chúng ta đến đây có việc, đừng gây phiền phức đâu đâu.” Nhạc Lão Tam nhìn chướng mắt nói. Đứa bé này vài bữa sau chính là một cái xác chết, chuyện này hắn đã sớm nhìn quen.
“Ngươi nói gì vậy chứ? Đây chính là ta con ngoan.” Diệp Nhị Nương có chút tức giận nói.
“Được được, là ngươi con ngoan, là ngươi con ngoan. Lão tứ ngươi làm cái gì cứ ở đó cười một mình vậy?” Nhạc Lão Tam nhìn sang hắn hỏi.
“Ta? ta phát hiện ra nữ nhân xinh đẹp vào thành càng lúc càng nhiều. Thực sự là muốn cho các nàng giải cứu.” Vân Trung Hạc xoa xoa hai bàn tay bỉ ổi cười. Hắn chính là ngủ với nữ nhân nào xong lập tức gϊếŧ nàng. Sau đó lại tiền da^ʍ hậu sát.
“Bủm...”
“Tiếng gì đó...” Tứ đại ác nhân lập tức nghi ngờ nhìn lên phía trên mái nhà.
“Khụ khụ… Cam Bảo Bảo ngươi là đang trả thù ta phải không hả? Tự dụng liền… thả bom độc.” Diệp Tiểu Y ho khẽ che lại mũi mình.
“Ta… ngươi còn nói… không cho ngươi nói. Đều tại ngươi bánh bao làm không sạch sẽ khiến ta bụng...” Cam Bảo Bảo đỏ mặt nói.
“Được coi như tại ta.” Diệp Tiểu Y nhịn, nam nhân không chịu thiệt trước mắt liền không làm nam nhân.
“Meoww… meoww...” Diệp Tiểu Y lập tức giả tiếng mèo kêu.
“Trò này còn lừa được người ta sao? Trừ phi là kẻ đó bị ngu. Người mà lừa được, ta liền làm ngươi cún con. Ngươi còn không chạy?” Cam Bảo Bảo đều gắt, đây là Tứ Đại Ác Nhân nha, đầu óc không thể nào bị hỏng. Rơi vào tay bọn chúng chính là bị ăn thịt không nhả ra xương.
“Hóa ra là con mèo. Lão đại ngươi không cần lo lắng là con mèo đánh rắm.” Ngu ngốc người Nhạc Lão Tam mở miệng nói.
“Con mèo? Ngươi nói đó là mèo? Ta nghĩ liền là cục cưng của ta đánh rắm đi.” Diệp Nhị Nương ôm ôm trên tay đứa bé con nói.
“Hừ, đây rõ ràng liền là mỹ nữ đánh rắm, ngươi xem đơn giản thật sự thơm. Qua tri thức học tập của ta rõ ràng là mùi gái.” Vân Trung Hạc biếи ŧɦái thảo luận.
“Bủm… khụ khụ… không có ý tứ hình như cái này rắm là của ta. Ai cho các ngươi cười.” Đoàn Diên Khánh không có ý tứ mặt có chút biến đổi ho khẽ nói.
“Bảo Bảo cún con chào ngươi. Thật đáng yêu.” Diệp Tiểu Y sờ sờ đầu Cam Bảo Bảo nói. Cam Bảo Bảo lập tức muốn tìm miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho rồi, các ngươi không phải là ác nhân sao? chỉ số thông minh như vậy đến giờ vẫn có thể lăn lộn trên giang hồ. Thực sự là tức chết người.
“Đồ quỷ dâʍ đãиɠ, rắm của lão đại ngươi liền coi là mỹ nữ rắm, coi chừng có ngày chết tại trên người nữ nhân bên trên.” Nhạc Lão Tam ác miệng nói. Mặt Vân Trung Hạc liền muốn đen càng thêm đen.
“Lão tứ ngươi có phải do sau khi các nàng quan hệ với ngươi xong đều cảm thấy ngươi không được, nên ngươi mới gϊếŧ họ sao?” Diệp Nhị Nương thêm lời nói.
“Lão tứ., Nhị Nương nói có phải là sự thật hay không? Ngươi là bị...” Nhạc Lão Tam đưa lên ngón út làm cong cong kiểu dáng hỏi.
“Các ngươi là muốn đánh nhau sao?” Vân Trung Hạc bị chạm trúng nỗi đau quát.
“Được lắm, liền lại đây, xem ngươi thắng hay ta thắng.” Diệp Nhị Nương ném đứa trẻ ngã sang một bên, đứa trẻ khóc lớn bỗng nhiên im bặt, không có hơi thở.
“Muốn đánh nhau, ta muốn đánh với ngươi, nếu thắng ta liền là lão nhị.” Nhạc Lão Tam kéo ra vũ khí sau lừng giương cung bạt kiếm nói.
“Các ngươi ôn đủ rồi sao? Còn muốn náo sự?” Đoàn Diên Khánh từ nẫy đến giờ đáng sợ khuôn mặt đều bỗng dưng lộ ra. Cây gậy trống chân lập tức gõ mạnh một cái, một luồng sát khí tỏa ra trấn trụ ba cá người này.
“Lão đại, là Diệp Nhị Nương nàng đối với ta gây sự trước.” Nhạc Lão Tam thành thật nói.
“Con ngoan con ngoan,ngoan không khóc.” Diệp Nhị Nương chẳng mấy để ý Nhạc lão tam ôm lên đã không còn chút hơi thở đứa bé dỗ dành.
“Lão đại, đừng chú ý bọn họ, chúng ta chỉ nói đùa một chút, còn chưa có động thủ.” Vân Trung Hạc khôn khéo nói.
“Hừ, các ngươi biết rõ lần này chúng ta đến có việc quan trọng. Đừng cho ta gây thêm cái gì phiền thoái. Còn lại các ngươi làm cái gì ta không quản.” Đoàn Diên Khánh giọng nói khè khè nói.
“Lão đại ta có thể hay không đi tìm một chút nữ nhân, ngươi biết đó...” Vân Trung Hạc cười khà khà nói.
“Đi đi, còn Nhị nương ngươi bắt cóc hài nhi người khác ta không quản, nhưng đừng để ảnh hưởng đến ta kế hoạch. Nhạc lão tam ta chỉ cần ngươi bớt ngu ngốc đi là được rồi. Còn lại liền ta không quản đến.” Đoàn Diên Khánh nhìn xung quanh mở miệng nói.
“Đa tạ lão đại.” Vân Trung Hạc lập tức cười lớn.
“Lão tứ lần này ngươi đối tượng lại là ai nữa?” Nhạc Lão Tam tò mò hỏi. Ai cũng có thú vui của mình có mỗi hắn là không có.
“Chính là trong khách trọ này nữ nhân. Ta hôm nay nhưng thấy được một con mèo đi lạc. Rất là xinh đẹp nữ nhân. Cũng thật sự thơm...” Vân Trung Hạc làm bộ si mê dâʍ đãиɠ liếʍ mép nói.
“Quán trọ này chẳng phải đã bao hết phòng rồi sao?” Diệp Nhị Nương nghi ngờ.
“Quả thật là vậy, nhưng vừa rồi ta thấy tên chưởng quỹ không chịu được tiền tài mê hoặc, đem hai căn phòng cho người ở.” Vân Trung Hạc cười cợt nói.
“Tên này thực to gan, ta muốn làm thịt hắn.” Nhạc Lão Tam cầm lấy kéo của mình nói.
“Lão đại còn chưa quản ngươi quản cái gì?” Vân Trung Hạc không vừa ý nói. Nếu là nam nhân ngươi chặt chém thế nào đều tùy còn là nữ thì hắc hắc, đợi hắn trước tiên đến, sau đó lại gϊếŧ.
“Kệ bọn chúng đi, tránh phiền phức.” Đoàn Diên Khánh nhắm mắt lại định thần nói.
“Nếu đã như vậy thì nữ nhân đó.” Vân Trung Hạc mon men.
“Tùy ngươi, làm sạch sẽ một chút.” Đoàn Diên Khánh gật đầu.
“Tất nhiên.” Vân Trung Hạc cười hắc hắc nói.
“Kết thúc gặp mặt ai về phòng lấy, sáng ngày mai cấp tốc thực hiện kế hoạch.” Đoàn Diên Khánh nói sau đó liền lập tức quay người rời đi, nhưng người khác cũng rời đi.
Diệp Tiểu Y cũng bế Cam Bảo Bảo từ trên mái nhà hạ xuống.
“Không ổn, tên này không phải là muốn Tinh Trúc tỷ tỷ chứ?” Cam Bảo Bảo động não liền thông minh nói.
“Không sai, hắn đối với nữ nhân đã mất đi trinh tiết như ngươi không có hứng thú. Hẳn liền là đối với Nguyễn Tinh Trúc ra tay.” Diệp Tiểu Y không phủ nhận nói.
“Vậy phải làm sao? Không ổn, Tinh Trúc tỷ võ công không giỏi, ta lại đang bị thương, ngươi võ công giỏi như vậy, liền đi ngăn hắn lại, hung hăng đánh hắn một trận.” Cam Bảo Bảo nghĩ đến Diệp Tiểu Y dễ dàng khống chế mình bản thân liền nói.
“Ta tất nhiên có thể thần không hay quỷ không biết đem hắn gϊếŧ mất… nhưng mà… tại sao ta phải làm như vậy?” Diệp Tiểu Y không có ý định giúp đỡ nói.
“Ngươi sao lại ích kỷ như vậy, Tinh Trúc tỷ nhưng là ta bạn thân.” Cam Bảo Bảo lập tức tức giận.
“Ngươi không nghe câu, đánh nhau là không tốt sao?” Diệp Tiểu Y bình tĩnh điềm nhiên nói.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cam Bảo Bảo phụng phịu.
“Ta sẽ không vì người lạ mà ra tay, phiền phức không tốt. Nếu ngươi thực sự muốn cản hắn, ta sẽ không cản ngươi.” Diệp Tiểu Y thoải mái nói. Hắn không phải nhà từ thiện. Càng không phải là cái gì anh hùng, cả giang hồ đều biết hắn là đại ma đầu giáo chủ đại nhân, phất tay liền muốn cả thiên hạ. Nếu ma đầu làm việc từ thiện, có lẽ đó là ngày tận thế.
“Ngươi… ta coi như nhìn nhầm ngươi.” Cam Bảo Bảo không để ý đến hắn.
“Ngươi vốn dĩ nhìn nhầm ta, Bảo Bảo nếu như ngươi nghĩ rằng là nữ nhân của ta là có thể dựa vào ta liền là sai lầm lớn nhất đời ngươi. Ta có thể đem kẻ dám khi dễ ngươi mạt sát, nhưng không có nghĩa ta sẽ vì ngươi đối địch cả thế gian này. Nguyễn Tinh Trúc nàng là nàng không phải ngươi, có thêm hay thiếu đi nàng trong cuộc sống, ta cũng vẫn vậy. Vậy tại sao ta phải ra tay?” Diệp Tiểu Y nhàm chán hỏi.
“Ngươi còn là nam nhân sao?” Cam Bảo Bảo khinh thường.
“Ngươi so với ai khác đều hiểu ta có phải hay không nam nhân. Tuy nhiên việc ngươi yêu cầu ta sử dụng bạo lực để gϊếŧ chết bạo lực là quá mức đối với ta. Đánh nhau là không tốt.” Diệp Tiểu Y nhún vai.
“Ngươi… Tinh Trúc nàng là bạn ta cả vậy cũng không được? Chí ít nàng đối xử với ngươi cũng rất tốt. Hai người còn là người đồng đạo.” Cam Bảo Bảo bất bình.
“Như vậy thì đã sao? Người đối xử với ta không ít, vậy ta đều muốn cho họ đảm bảo tính mạng? Người đồng đạo với ta trong thiên hạ trộm cắp nhiều vô số kể. Ta đều phải kiêm bảo kê? Không biết nam nhân ở nơi này như thế nào, nhưng đối với ta nam nhân chính là bảo vệ nữ nhân của mình, còn nữ nhân của người khác. Để cái thứ gọi là nam nhân của họ đến bảo vệ đi. Không rảnh.” Diệp Tiểu Y quay mặt sang một bên.
“Tinh Trúc nam nhân của nàng đã sớm chết.” Cam Bảo Bảo nghĩ đến Đoàn Chính Thuần, nếu là Đoàn Chính Thuần, hắn nhất định sẽ bán mạng bảo vệ.
“Ta biết, những kẻ thích xía vào chuyện của người khác chết sớm một chút tương đối tốt. Ngươi đừng nói thích loại nam nhân như thế nhé? Như tên Đoàn Chính Thuần sao?” Diệp Tiểu Y không có ý kiến.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Cam Bảo Bảo tức giận hỏi.
“Ta không thích nữ nhân của mình so sánh mình với nam nhân khác, đặc biệt là nam nhân cũ của nàng. Ta có thể bao dung nàng của quá khứ nhưng sẽ không bao dung nàng của tương lai. Thứ ta nghĩ là lợi ích của chúng ta không bao gồm lợi ích của người khác và cộng đồng, con người ích kỷ, và không có luật lệ hay pháp luật nào quy định con người không thể sống cho mình.” Diệp Tiểu Y cười cợt nhắc nhở Cam Bảo Bảo.
“Ta chưa từng nghĩ ngươi có thể so với hắn, ngươi không xứng. Coi như ta nhìn nhầm ngươi người, chúng ta biệt ly đi. Tinh Trúc tỷ ta sẽ tự đi cứu.” Cam Bảo Bảo lập tức rời đi để lại Diệp Tiểu Y một mình.
“Nữ nhân thật sự phiền phức, nữ nhân xinh đẹp càng là đại phiền phức.” Diệp Tiểu Y sờ sờ đầu nhìn theo nàng hướng đi thở dài. Nữ nhân ưu tú bao nhiêu, họ yêu cầu sự bao dung của nam nhân đối với họ nhiều bấy nhiêu. Nhưng lại chẳng bao giờ biết bao dung cho nam nhân của họ cả. Dù đúng hay sai, thì vẫn là… ta sai.
“Đợi đã, đồ ngốc ngươi tính đi nạp mạng sao?” Diệp Tiểu Y liền đứng dạy đuổi theo.