Lê Tân có thai, Benjamin rất lo lắng cho thân thể của anh, dù sao xác suất thụ thai của Beta vốn thấp, trong lúc mang thai cũng dễ dàng xảy ra chuyện, vì mục đích an toàn, Benjamin mời bác sĩ chuyên môn kiểm tra toàn diện cho Lê Tân, sau khi bác sĩ kiểm tra, ra kết luận nói thân thể Lê Tân tất cả đều bình thường, hài tử cũng khỏe mạnh, còn dặn dò Lê Tân những việc cần chú ý, Lê Tân ngơ ngơ ngác ngác, trái lại Benjamin đã ghi nhớ toàn bộ rồi.
Hai người ở bệnh viện một đêm, sáng ngày hôm sau xuất viện, Benjamin liền đưa Lê Tân trở về gia viện quân khu.
Tin tức Lê Tân mang thai Benjamin cũng báo cho người nhà hai bên. Mẹ Lê Tân vô cùng lo lắng, Beta nam mang thai rất nguy hiểm, bà sợ con trai sẽ xảy ra chuyện, xế chiều hôm đó, bà liền cùng cha Lê Tân sang đây thăm con trai.
Vốn tưởng rằng ở quân khu sẽ rất gian khổ, không ngờ điều kiện quân khu ở Thủ Đô tinh lại cực kỳ tốt, nhất là gia viện, được bố trí giống như công viên, không khí trong lành, cảnh vật tươi đẹp, hơn nữa đặc biệt yên tĩnh, rất thích hợp cho người đang mang thai. Hơn nữa có Benjamin ở đây, về mặt an toàn tuyệt đối không cần lo lắng, điều kiện chữa bệnh ở đây cũng tốt, còn có bệnh viện trực thuộc quân khu.
Sau khi hai người nhìn thấy hoàn cảnh sinh sống, lo lắng đã buông xuống hơn nửa, gặp lại con trai, nỗi lòng này hoàn toàn thả lại trong bụng —— bởi vì trông khí sắc Lê Tân rất tốt, hai má hồng hào, ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười, hiển nhiên rất hạnh phúc vì sắp có bảo bảo.
Mẹ Lê nắm chặt tay anh căn dặn: “Thể chất Beta đặc thù, trong lúc mang thai sẽ gặp nguy hiểm, con nhất định phải chú ý, có chỗ nào không thoải mái liền nói với tướng quân, biết không?”
Lê Tân nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm, con sẽ tự chăm sắp tốt cho bản thân.”
Nói tới đây anh cũng có chút thẹn thùng, trước đây anh bảo đảm với cha mẹ sẽ cưới bà xã về sinh con dưỡng cái, kết quả giờ chính mình lại hoài thai. Benjamin thấy anh không thoải mái, mỉm cười đi tới nắm chặt tay Lê Tân, hướng mẹ Lê nói: “Mẹ, con đã mời bác sĩ chuyên môn đến giúp Lê Tân bồi dưỡng cơ thể, sau này bác sĩ cũng sẽ kiểm tra cho Lê Tân theo định kỳ, bảo đảm em ấy có thể an toàn sinh ra đứa nhỏ.”
Cha mẹ liếc mắt nhìn nhau, đều rất hài lòng với Benjamin.
Những ngày kế tiếp, Lê Tân trải qua cuộc sống sinh hoạt hết sức nhàn nhã “cơm dâng tận miệng, khăn nâng tận tay”, Benjamin lo lắng cho thân thể anh, không cho anh xuống bếp, ngày nào cũng đem thức ăn ngon nhiều dinh dưỡng về cho anh, sáng sớm chiều tối còn nắm tay anh tản bộ trong sân, giúp anh vận động một chút, cũng để bé con ra ngoài hít thở không khí mới mẻ.
Lê Tân ở nhà rảnh đến chán ngấy, ngoại trừ xử lý công chuyện phòng làm việc, thời gian còn lại anh đều lên mạng tìm hiểu thông tin liên quan đến em bé, ví dụ như bé con sau khi sinh nên nuôi nấng thế nào, mấy tháng tăng thêm lượng thức ăn, mấy tháng có thể học nói, dưỡng thai…
Từ một tay mới lơ mơ, biến thành ba ba dự bị biết không ít tri thức, Lê Tân tiến bộ từng chút một.
Mà bụng cũng càng ngày càng lớn.
Chuyện Lê Tân mang thai, mọi người trong quân khu đã sớm biết, có điều tướng quân giấu người yêu trong gia viện, lúc thường mọi người cũng không gặp được. Có lần, Lê Tân nhàm chán kêu Benjamin cùng đi siêu thị mua đồ, vừa vặn tình cờ gặp mấy vị sĩ quan quen mặt, mọi người thấy Lê Tân ưỡn bụng, trong lòng sôi nổi bội phục năng lực của tướng quân Benjamin—— mới kết hôn, thế mà đã làm Beta nam hoài thai, tướng quân lợi hại quá đi!
Trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài miệng đương nhiên không dám nói, mấy sĩ quan đi tới lễ phép chào hỏi Benjamin, thuận tiện còn quan tâm Lê Tân một chút: “Khi nào Lê ca sinh em bé nhỉ? Chúng tôi phải mau chóng chuẩn bị quà cho bé.”
Lê Tân giữ cái bụng lớn, thật ngượng ngùng, hai má hơi ửng đỏ: “Ngày sinh dự tính hẳn là vào đầu tháng chín.”
Đám quân nhân dồn dập tỏ vẻ chúc mừng.
Chờ bọn họ đi rồi, Benjamin nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lê Tân, không khỏi tiến đến bên tai anh trêu đùa: “Sắp phải làm ba ba rồi, còn ngượng ngùng như vậy?”
Lê Tân lúng túng sờ sờ bụng, nói: “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Một Beta nam, trong bụng có đứa nhỏ, thật sự rất kỳ lạ.
Benjamin khẽ mỉm cười, nắm tay Lê Tân về nhà. Vừa đến nhà, Lê Tân liền đột nhiên che bụng, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Benjamin sợ hãi, lập tức dìu Lê Tân đến bên giường, sốt sắng hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái ở đâu? Anh đi gọi bác sĩ!”
Thấy tướng quân lòng nóng như lửa đốt xoay người định gọi bác sĩ, Lê Tân vội vàng kéo hắn, lúng túng nói: “Không sao đầu, vừa nãy con đá em một cái.”
Benjamin ngơ ngác, nhìn bụng Lê Tân: “Con đá em?”
Lê Tân gật gật đầu, nắm chặt tay tướng quân đặt lên bụng: “Anh sờ xem.”
Benjamin thật cẩn thận đem lòng bàn tay đặt lên bụng Lê Tân, đứa nhỏ dường như cảm ứng được sự đυ.ng chạm của phụ thân, dùng sức đạp mạnh một cái. Nhận ra lòng bàn tay bị đá nhẹ, Benjamin cảm thấy rất thần kỳ, không nhịn được nói: “Nhóc thối này, thường xuyên đá em à?”
Ánh mắt của Lê Tân trở nên mềm mại, gật đầu một cái nói: “Ừm, gần đây nó vẫn luôn đá em, trông có sức sống lắm.”
Benjamin nhẹ nhàng gõ gõ lên bụng Lê Tân, nói với bên trong: “Không cho bắt nạt ba ba!”
Kết quả vừa dứt lời, nhóc con trong bụng lại bồn chồn dùng sức mà đá Lê Tân mấy cái liền, Benjamin nhìn thấy rõ bụng Lê Tân bị đứa nhỏ đạp mà phồng lên, hắn tò mò đến gần đem lỗ tai kề sát trên bụng nghe ngóng, quả thật sức sống mười phần, một cước rồi đến một cước đá liên hoàn, dường như muốn chính chứng tỏ sự tồn tại trước mặt phụ thân. Benjamin không khỏi cười thành tiếng: “Còn chưa ra đời mà nghịch ngợm như vậy!”
Lê Tân cũng bật cười, dịu dàng nói: “Em dự cảm là Alpha, có thể sẽ rất giống anh.”
“Anh hi vọng nó giống em hơn.” Benjamin ôn nhu nhìn chăm chú vào mắt Lê Tân, “Đứa nhỏ như em, nhất định sẽ rất đáng yêu.”
Trong lòng Lê Tân ấm áp, mặc kệ nhóc con giống ai, dung hợp gen của hai người anh đều yêu thương.
***
Bảo bảo nhà Lê Tân càng ngày càng có sức sống, nhích tới nhích lui trong bụng không chịu yên tĩnh, thường xuyên nghịch ngợm khiến Lê Tân ngủ không yên.
Vốn dự tính ngày sinh là đầu tháng chín, kết quả sáng ngày mùng 8 tháng 8, Benjamin đang thương lượng với các quan quân khác trong phòng họp, bỗng nhận được điện thoại của Lê Tân.
Sáng nay dậy Lê Tân đã đau bụng khó chịu, đau đến độ lăn lộn trên giường, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Thấy không ổn Lê Tân lập tức gọi cho Benjamin, máy truyền tin của hai người không cần thông qua kiểm tra, kết nối trực tiếp, bình thường Lê Tân rất ít khi gọi điện thoại làm phiền tướng quân vào buổi sáng, hiển nhiên, lần này tình hình rất nghiêm trọng.
“Em, bụng em đau quá, a…” Nghe âm thanh suy yếu truyền đến từ đầu bên kia, trái tim Benjamin căng ra, lập tức thấp giọng an ủi, “Đừng lo lắng, anh qua ngay đây!” Hắn đặt máy truyền tin xuống, ngẩng đầu lên nói, “Vợ tôi có chút chuyện, tôi đi trước xem sao đã.”
Những sĩ quan khác đều tỏ vẻ thông cảm:
“Tướng quân mau đi đi!”
“Không phải là sinh non chứ?”
Các sĩ quan hai mặt nhìn nhau, cũng sốt sắng đi theo.
Mới vừa theo tới gia viện, chỉ thấy sắc mặt Benjamin cực kỳ khó coi, ôm Lê Tân ra ngoài, sải bước về hướng bệnh viện.
Lê Tân trong l*иg ngực đau đến nghiến răng, sắc môi nhợt nhạt, cả khuôn mặt là mồ hôi, anh dường như rất sợ, ngón tay thon dài siết chặt Benjamin như nhánh cỏ cứu mạng. Benjamin cực kỳ đau lòng, hận không thể sải hai cánh bay thẳng đến bệnh viện.
Cũng may bệnh viện quân khu ở ngay gần gia viện, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đến khoa khám cấp cứu của bệnh viện, tìm bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khoẻ của Lê Tân trong thời gian mang thai, khẩn trương đến độ âm thanh đều phát run: “Bác sĩ, anh mau xem, vợ tôi đột nhiên đau bụng…”
Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Lê Tân, liền nói: “Có thể phải sinh non, nhanh chuẩn bị phẫu thuật!”
Benjamin đặt Lê Tân lên xe đẩy, thấy sắc mặt Lê Tân tái nhợt, trong lòng hắn cũng gấp đến độ muốn điên mất, nhưng bề ngoài hắn vẫn cố tỏ ra trấn định, nhẹ nhàng nắm chặt tay Lê Tân, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Bác sĩ ngăn Benjamin ở ngoài cửa phòng giải phẫu, nhưng Benjamin rất cố chấp muốn đi theo.
Beta thể chất rất khó mang thai, quá trình sinh dục cũng nguy hiểm hơn so với Omega, Benjamin không muốn để Lê Tân chịu đựng một mình, hắn nhất định phải ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Bác sĩ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành cho tướng quân một bộ quần áo vô khuẩn, để hắn tiến vào phòng giải phẫu.
Nhìn bụng dưới Lê Tân bị dụng cụ phẫu thuật xé ra, Benjamin đau lòng muốn điên rồi.
Sớm biết như vậy, hắn tình nguyện không để Lê Tân mang thai.
Bác sĩ sẽ đưa đứa nhỏ ra bằng phương pháp gây mê cục bộ. Với điều kiện y học tại, có thể dùng một loại chỉ khâu đặc thù, không lưu lại sẹo. Ý thức Lê Tân vẫn còn rõ ràng, trước đó anh đã tự tìm đọc tư liệu chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ Benjamin cũng sẽ theo vào.
Nhìn thấy tướng quân mặc áo vô khuẩn đứng bên cạnh bác sĩ, viền mắt Lê Tân ướŧ áŧ, nói giọng khàn khàn: “Anh vào làm gì…”
Benjamin ôn nhu nắm tay anh: “Anh đã nói sẽ ở bên em. Đừng sợ, chúng ta cùng chờ đứa nhỏ ra đời.”
Lê Tân gật gật đầu.
Ngón tay bị tướng quân nắm thật chặt, từ giữa truyền ra ấm áp vô tận, theo các mạch máu truyền tới tận đáy lòng.
Có lẽ có người yêu làm bạn, Lê Tân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cộng thêm tác dụng giảm đau của thuốc tê, nỗi sợ hãi vì thân thể bị xé ra cũng dần dần tiêu tan. Động tác của bác sĩ rất mau lẹ, không bao lâu, trong phòng liền truyền ra tiếng khóc vang dội ——
“Oa oa!” Đứa nhỏ khóc rất lớn, Benjamin sợ hết hồn, giương mắt nhìn lại, y tá đã ôm đứa nhỏ cấp tốc rửa sạch cơ thể, sau đó đặt nó trong tã lót, ôm tới cho Benjamin xem.
Bác sĩ mổ chính mỉm cười nói: “Chúc mừng tướng quân, là con trai. Tuy rằng đẻ non, nhưng phát dục rất tốt, không khác với đủ tháng là bao. Bé con đại khái không thể chờ đợi được muốn gặp các cậu.”
Lê Tân và Benjamin nghiêng đầu xem, bảo bảo còn đang khóc, mặt mũi nhiều nếp nhăn nhìn qua rất xấu…
Bác sĩ nói: “Các bé vừa trào đời đều như vậy cả, ngũ quan còn chưa nảy nở, qua vài ngày nữa sẽ khác. Giờ chúng tôi mang bé đi kiểm tra gen nhé?”
Benjamin gật đầu: “Vâng, làm phiền bác sĩ.”
Bác sĩ ôm đứa nhỏ đi sang phòng bên cạnh kiểm tra, Benjamin cúi người nhẹ nhàng xoa xoa tóc Lê Tân, nói: “Vất vả cho em.”
Lê Tân lắc đầu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười tràn đầy hạnh phúc: “Tốt hơn so với tưởng tượng nhiều, tiêm thuốc tê nên em chẳng có cảm giác gì…”
Anh nằm trên giường không có cảm giác, Benjamin đứng bên cạnh thì lại nhìn từ đầu đến cuối, tim đau đến độ muốn co giật —— người yêu bị xé bụng ra như vậy, đem đứa nhỏ lấy ra, lỡ may trong quá trình xảy ra sai lầm, có thể chết người.
Cũng tại thời khắc này, Benjamin quyết định, sau này sẽ không để Lê Tân mang thai nữa.
Có một đứa nhỏ như vậy là đủ rồi.
Beta mang thai so với Omega cực khổ hơn nhiều, lúc sinh nở còn xuất hiện nhiều nguy cơ, hắn không nỡ để Lê Tân trải nghiệm thêm lần nữa.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Benjamin càng nhu hòa, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Lê Tân, cuối cùng, dừng trên môi Lê Tân, Benjamin dán vào môi anh, thấp giọng nói: “Bảo bối, anh yêu em.”
Mặt Lê Tân hơi ửng đỏ, bác sĩ y tá còn ở đây, hắn hôn như vậy, không biết xấu hổ…
Ngay khi Lê Tân còn đang xấu hổ, bác sĩ ôm đứa nhỏ trở về, nói: “Đã có kết quả, là một bé Alpha.”
Lê Tân vui vẻ, sinh ra một nhóc Alpha, nhất định lớn lên sẽ càng giống tướng quân, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn cao lớn y như phụ thân nó. Trái lại Benjamin có chút tiếc nuối —— hắn hi vọng bé con giống Lê Tân, tốt nhất đừng như mình!
Chuyện Lê Tân sinh ra một bé trai Alpha, rất nhanh truyền khắp vòng bạn bè.
Xế chiều hôm đó, không ít người mang quà cáp tới thăm.
Bởi vì trong thời gian mang thai, Lê Tân vẫn luôn điều dưỡng thân thể, sau khi sinh trạng thái tinh thần rất tốt, tốc độ khôi phục cũng cực kỳ nhanh. Bảo bảo mới vừa sinh ra nhìn hơi xấu, nhưng đến khi mắt mở to, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Edean mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này, cứ như phiên bản của Benjamin lúc mới chào đời vậy.”
Carlos nhìn cháu trai nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, nói: “Đúng vậy đúng vậy, ngũ quan cực kỳ giống Benjamin.”
Lê Tân vô cùng vui vẻ, nhìn bảo bảo nhỏ dáng vẻ giống tướng quân, trong lòng liền mềm mại, ôm con cũng không nỡ buông tay. Benjamin bất đắc dĩ, luôn cảm thấy sau này phải chia sẻ tình yêu của Lê Tân với nhóc con này.
Nhìn xem, từ khi nhóc con ra đời, ánh mắt Lê Tân luôn dừng trên người nó, không thèm liếc nhìn Alpha hắn lấy một cái.
Tên của đứa nhỏ Benjamin để Lê Tân đặt, vốn nên họ Birch, nhưng Benjamin lại nói để đứa nhỏ họ Lê, phía sau lại thêm họ Birch, vừa nghe liền biết ngay con trai của hai người.
Lê Tân trầm tư suy nghĩ, liền đặt cho nó cái tên Lê Thần, bởi vì bảo bảo sinh ra vào sáng sớm, nhũ danh là Thần Thần. Benjamin không có ý kiến, phía sau lại gắn thêm họ Birch, Lê Thần Birch, tên đầy đủ nhìn qua quái quái, nhưng bây giờ các gia tộc lớn đế quốc tự do thông hôn, có tên dài hơn nhiều, Benjamin cảm thấy rất tốt, liền ghi cái tên này vào hộ tịch.
***
Benjamin xin nghỉ một tháng chăm vợ, sau khi Lê Tân xuất viện, hắn liền đưa cha con Lê Tân về căn hộ ở Thủ Đô tinh.
Lê Tân vừa vào cửa liền bị dọa hết hồn —— trong nhà đã hoàn toàn biến dạng. Vốn là một phòng ngủ, một thư phòng và một phòng tập thể hình, bố cục ba phòng ngủ một phòng khách, bây giờ, vách tường bên cạnh phòng ăn bị phá dỡ, căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách sát vách liền thông với căn hộ nhà mình.
Lê Tân ngây người: “Chuyện gì thế này?”
Benjamin mỉm cười giải thích: “Ban đầu lúc anh mua nhà có mua luôn căn hộ bên cạnh, trước đây hai người chúng ta ở, ba phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi, giờ có thêm con, dứt khoát thông hai nhà, làm thành phòng cho trẻ.”
Lê Tân ôm con qua cửa phòng ăn lúc trước, chỉ thấy phòng ở hơn 100 mét vuông sát vách, phòng khách được bố trí như một thành phố đồ chơi cho trẻ nhỏ, phòng ngủ lớn thì cải tạo thành phòng cho trẻ, trên đất trải thảm nhung, nội thất bốn góc đều thiết kế khéo léo, không có bất kỳ vật sắc nhọn nào có thể làm bị thương. Rèm cửa sổ, giấy dán tường đều tràn ngập màu sắc.
Không ngờ tướng quân lại lén làm nhiều chuyện như vậy, Lê Tân có chút cảm động nhìn hắn: “Sao anh không nói gì với em?”
Benjamin nhẹ nhàng ôm vai Lê Tân, nói: “Lúc đó em đang mang thai, quan trọng nhất là bồi dưỡng cơ thể, mấy việc vặt vãnh này giao cho anh là được. Anh đem sát vách bố trí thành nơi ở cho con, em xem xem, có hài lòng không?”
Lê Tân dùng sức gật đầu: “Đẹp quá, nhất định con trai sẽ thích.”
Bảo bảo mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, Lê Tân trìu mến hỏi: “Nhóc con, phụ thân chuẩn bị phòng cho con, con thích không?”
Nhóc con không biết có nghe hiểu hay không, cười híp mắt, đôi tay nhỏ chủ động nhào vào l*иg ngực Benjamin, một bộ lấy lòng.
Trong lòng Benjamin mềm nhũn, ôm con trai, nặn nặn khuôn mặt non mềm của nó: “Ngoan, phụ thân sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho con, chờ sau này con trưởng thành, phải cùng phụ thân bảo vệ ba ba, không cho bắt nạt ba ba, hiểu không?”
Nhóc con mở to hai mắt, đôi tay nhỏ mềm mại sờ tới sờ lui gương mặt anh tuấn của Benjamin, dáng vẻ thật tò mò.
Lê Tân mỉm cười nói: “Nó rất thích anh, không giống Alpha nhà Dịch Tắc, cả ngày bám lấy Lạc Ninh.”
Benjamin nhíu mày, nắm lấy bàn tay nhỏ đang sờ loạn của con trai, nói: “Chứng tỏ nó biết thức thời, lấy lòng anh, chắc lo anh sẽ phạt nó.”
Bảo bảo chủ động nắm lấy tay phụ thân, nghịch ngợm đầu ngón tay phụ thân, dáng vẻ nghiêm túc khỏi nói có biết bao nhiêu đáng yêu.
Nhìn hai Alpha một lớn một nhỏ trước mặt, gương mặt của bé con cực kỳ giống tướng quân, trong lòng Lê Tân mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ra ôm hông tướng quân, nhẹ nhàng dựa vào l*иg ngực hắn, nói rằng: “Hi vọng sau này con trai trưởng thành, cũng dịu dàng giống anh.”
Benjamin một tay ôm con trai, một tay khác ôm Lê Tân, khóe môi không nhịn được giương lên: “Cái này chưa chắc, mặt mũi nó khá giống anh, nói không chừng tính cách lại như em.”
Lê Tân lắc đầu: “Đừng nên giống em, em đây là một tên cuồng công việc.”
Benjamin ôn nhu nói: “Không sao, Alpha nên bận nhiều việc, rèn luyện nhiều, không thể để nó quá yếu ớt.”
Một nhà ba người cùng ôm nhau, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Không giống với Alpha nhà Tần Dịch Tắc ngày nào cũng kề cận Lạc Ninh, Alpha nhà Benjamin không hề bất công, phút chốc nhanh chân phụ thân ôm một cái, phút chốc lại dựa vào l*иg ngực ba ba không chịu đi, hai người không làm gì được nó, đành thay phiên nhau chăm sóc. Cũng may đứa nhỏ này không hay khóc nháo, ngược lại là cả ngày híp mắt cười, Benjamin cũng rất yêu thương nhóc con này.
Nhìn bản thu nhỏ của mình, loại cảm giác này “huyết thống truyền thừa” này vô cùng tươi đẹp. Huống hồ, đây là đứa nhỏ mà vợ đã bất chấp nguy hiểm sinh ra, Benjamin ngoài miệng nói phải xử lý nó, thực tế thì nâng ở trong lòng bàn tay cũng sợ nó té.
Bởi trong lúc mang thai, vẫn luôn có bác sĩ chuyên môn chăm sóc Lê Tân, thực đơn cũng là do chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị, nhóc con hấp thu nhiều dinh dưỡng, tuy rằng đẻ non gần một tháng, nhưng cực kỳ khỏe mạnh, phát dục cũng nhanh —— thế mà mới bốn tháng tuổi đã học nói.
Một hôm, Lê Tân đang đút ăn cho đứa nhỏ, dịu dàng dỗ nó: “Ngoan, gọi ba ba.”
Trước đây, bé con chỉ có thể mở to mắt cười khanh khách, nhưng hôm nay, thế mà thật sự kêu ra tiếng: “Ba… Ba…”
Lê Tân còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, ngơ ngác, lập tức gọi Benjamin: “Hình như em nghe thấy nó kêu em ba ba ?”
Dường như để chứng minh suy nghĩ của Lê Tân, bảo bảo liền gọi ngay: “Ba ba!”
Lần này cắn chữ rõ ràng hơn nhiều, bi bô bi bô, Lê Tân nghe thấy, tim cũng muốn hòa tan.
Benjamin cũng rất kinh ngạc, không ngờ nhóc con biết nói sớm thế, sờ đầu nó dạy nó gọi phụ thân.
Bảo bảo học rất nhanh, cười hì hì gọi: “Phụ thân…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.
Đứa con nhà mình hơi bị thông minh!
Từ lần đầu chính thức mở miệng, năng lực học tập của nhóc con càng ngày càng xuất sắc. Nó học xong xưng hô rất nhanh, lúc một tuổi, nói cả câu không còn là khó khăn với nó.
Hơn nữa, từ khi học nói, cái miệng của tên nhóc này từ sáng đến tối đều không nhàn rỗi:
“Ba ba, ba ba con muốn ăn quả ngọt, quả ngọt mà bà Dụ Lan làm ấy!”
“Ba ba dẫn con đến sân chơi!”
“Phụ thân mua đồ chơi mới cho con được không? Con chán mấy món đồ chơi này rồi.”
“Phụ thân con muốn đồ chơi mới!”
“Sao phụ thân không để ý đến con?”
“Ba ba ba ba, phụ thân không thương con nữa!”
Benjamin đau đầu muốn chết.
Trời ạ, đây không phải là một nhóc lắm lời chứ!
Lê Tân nổi danh hay lải nhải, Benjamin muốn thu thập Lê Tân rất đơn giản —— mỗi lần Lê Tân nói không ngừng, Benjamin trực tiếp đè đầu anh, dùng sức hôn một cái là xong. Bá đạo hôn một cái, Lê Tân liền đỏ cả mặt, nói không nên lời.
Thế nhưng, tên nhóc thúi này cả ngày cằn nhằn cằn nhằn không yên lấy một giây, Benjamin đâu thể lấy băng dính dán miệng con trai lại nhỉ?
Làm người tức giận nhất là, nhóc thúi còn học thói xấu mách lẻo với ba ba.
“Ba ba, phụ thân không để ý tới con!”
“Ba ba, phụ thân không mua đồ chơi cho con, có phải không thích con nữa!”
“Ba ba, hôm nay phụ thân lườm con một cái, có phải muốn đánh con không, ba ba nhanh bảo vệ con!”
“Phụ thân thật nghiêm khắc, thật hung dữ!”
Lê Tân cực kỳ bất đắc dĩ —— nhóc lắm lời nói chẳng bao giờ hết chuyện, cũng không ngại mệt.
Khắp phòng đều là tiếng nhóc con gọi “ba ba ba ba”, Benjamin thực sự không chịu được tên nhóc lắm miệng này, dứt khoát mua cho nó một bộ xếp gỗ, ôm con trai tới, nói: “Đây là đồ chơi phụ thân mới mua cho con, con làm một cái pháo đài cho ta xem.”
Vốn cho rằng nhóc con bị dời đi lực chú ý sẽ ít nói vài câu, kết quả nó lại bắt đầu bắn phá bằng một loạt câu hỏi:
“Phụ thân, cái này gọi xếp gỗ à?”
“Tại sao mỗi miếng lại không dài bằng nhau!”
“Pháo đài là gì vậy ạ? Con nên xếp thế nào ạ?”
Benjamin đầu đau như búa bổ, cho nhóc một tấm mô hình: “… Con yên tĩnh một lát, làm theo hình này nè!”
Nhóc con “Ồ” một tiếng, ngồi dưới đất chuyên tâm xếp gỗ, kết quả không yên tĩnh nổi mười giây, lại bắt đầu thì thầm đủ loại vấn đề:
“Con xếp xong rồi bị đổ hết thì phải làm sao đây?”
“Phụ thân, người mua cho con thật nhiều xếp gỗ nha!”
Nó bò tới bò lui trong đống hình khối, chốc lát hỏi cái này, chốc lát lại hỏi cái kia.
Benjamin sắp điên rồi.
Một tên Alpha lắm lời như thế!
Lê Tân cũng rất lúng túng, mặt mũi con trai càng ngày càng giống Benjamin, nhưng tính cách… thật sự hơi tương tự ba ba Beta của nó.
Từ nhỏ đã nói không ngừng nghỉ, lớn lên gửi đến nhà trẻ, nó còn nhận làm lớp trưởng, hằng ngày cần cù chăm chỉ lo lắng tình hình sinh hoạt và học tập của các bạn nhỏ, tuổi nhỏ nhưng biện luận hùng hồn.
Các bạn nhỏ nhà trẻ, không ưng một tí là ra tay đánh nhau.
Mà nhóc con nhà mình chưa bao giờ động thủ —— nó chỉ động khẩu.
Bạn nhỏ Lê Thần mỗi lần phê bình bạn học đều đàng hoàng trịnh trọng:
“Cậu làm vậy là không đúng. Phụ thân cậu không dạy cậu làm thế nào để trở thành một Alpha tốt sao? Alpha không được bắt nạt Omega, cần phải bảo vệ Omega!”
“Làm sai phải nói xin lỗi, không xin lỗi không phải bé ngoan!”
“Bím tóc của bạn nữ xinh đẹp như vậy sao cậu lại kéo nó chứ, để cho bạn ấy kéo lại cậu, như vậy mới công bằng!”
Nó một bụng toàn đạo lý, các bạn nhỏ hoàn toàn không biết phản bác, ngay cả giáo viên nghe được cũng sửng sốt hồi lâu.
Lê Tân có chút rầu rĩ, không nhịn được nói thầm với Benjamin: “Alpha nhiều lời như vậy, lớn lên có ai muốn lấy không nhỉ?”
Benjamin thật ra cũng rất đau đầu, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, ôm vai Lê Tân an ủi: “Không sao, nói không chừng con trai chúng ta có thể dựa vào miệng lưỡi ba tấc lừa gạt được một Omega hoặc một Beta đem về đấy.”
Lê Tân suy nghĩ một chút, khả năng này có vẻ cao.
Con trai mới bé tí đã dọa giáo viên sửng sốt, các bạn nhỏ trong lớp không ai nói lại nó. Sau này trưởng thành chắc cũng ghê gớm lắm, có tài ăn nói, lời ngon tiếng ngọt hạ bút thành văn, hơn nữa mặt mũi anh tuấn giống phụ thân nó, Alpha như vậy chắc chắn sẽ lừa được nhóm Omega.
Lê Tân quyết định, để Thần Thần chơi với Tần Duyệt và Tần Chính Chính nhiều hơn, có lẽ, hai bé nhà Lạc Ninh, có thể ảnh hưởng tích cực đến nhóc con nhà mình.
Nhưng mà, làm gia trưởng hai bên đau đầu nhất là…
Vốn là phúc hắc Tần Duyệt, sau khi bị Thần Thần nhà Benjamin ảnh hưởng, trở nên càng ngày càng biết nói chuyện, kín kẽ không một lỗ hổng.
Vốn chính trực đơn thuần Tần Chính Chính, sau khi bị Thần Thần ảnh hưởng, cũng bắt đầu nói đạo lý, trước khi ra tay nhất định phải nói cho đối phương đến tâm phục khẩu phục.
Mà Thần Thần vốn “quân tử động khẩu không động thủ”, sau khi bị Tần Chính Chính bạo lực ảnh hưởng, cho rằng Alpha không chỉ cần tài ăn nói, mà còn phải biết đánh nhau, vì vậy, nó và Tần Chính Chính liên thủ, đem một tên Alpha hay bắt nạt bạn bè trong lớp đánh cho răng rơi đầy đất.
Gia trưởng hai bên bị giáo viên nhà trẻ gọi đến: “? ? ? ?”
Lê Tân bất lực, Lạc Ninh cũng đau đầu, trái lại Benjamin và Tần Dịch Tắc đánh giá cao hành động của con trai, hai người liếc mắt nhìn nhau, nói:
“Alpha nên kiên cường một chút, không thể bị người khác bắt nạt.”
“Một đứa giỏi nói đạo lý, một đứa giỏi đánh nhau, hai đứa nó liên thủ, có thể vô địch rồi.”
Hai vị Alpha nở nụ cười quên hết thù oán, cho rằng đứa con nhà mình phát triển như vậy cũng không tồi.
Trên thực tế, sau lưng Lê Thần Thần miệng bắn pháo và Tần Chính Chính giá trị vũ lực cao, còn có bé gái Omega Tần Duyệt phúc hắc, đảm nhận vị trí “quân sư” bày mưu tính kế.
Ba đứa liên thủ, có thể nói là nghênh ngang đi giữa nhà trẻ.
Người trong nhà hoàn toàn có thể yên tâm.
Ba đứa nhỏ này, lớn lên nhất định không để ai bắt nạt được —— chỉ có chuyện chúng nó đi bắt nạt người khác.
—— TOÀN VĂN HOÀN ——
———-oOo———-
Ritt: Sau khi được ngâm nước vài tháng thì ẻm đã có thể xuất xưởng rồi :# Tui đây mừng rớt nước mắt T.T