Từ sau khi Tần Dịch Tắc tuyên bố tránh bóng chuyên tâm làm ông ba bỉm sữa, gánh nặng trên vai Lê Tân bỗng nhẹ hẳn đi —— quản lý một nghệ sĩ tùy hứng làm bậy như Tần Dịch Tắc, người đại diện như anh ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên. Hiện giờ, rốt cuộc không còn ai gây rắc rối cho anh nữa, chắc anh phải phóng pháo hoa chúc mừng nhỉ?
Bất quá, trong lòng thì nghĩ vậy, mặt ngoài Lê Tân vẫn làm bộ lưu luyến, khách khí giữ lại vài câu. Nhận được câu trả lời “không nhận phim nữa” của Tần Dịch Tắc, lúc này Lê Tân mới vui vẻ giúp hắn từ chối toàn bộ lời mời.
Không cần để ý đến Tần Dịch Tắc, anh thật sự quá bớt lo, về sau chỉ tập trung mang Chu Cẩm Vân.
Vận may của Chu Cẩm Vân không tồi, không lâu sau khi bắt được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, cậu ta tham gia một bộ phim thần tượng thanh xuân công chiếu vào đúng lễ tình nhân, Tiểu Chu sắm vai nam phụ số hai dương quang si tình, tính cách đặt ra rất hút fans. Lúc trước, Lê Tân tranh thủ bộ phim này cho cậu ta, ý muốn lợi dụng nhân vật giúp Tiểu Chu củng cố nhân khí, kết quả không ngoài sở liệu của Lê Tân, lượng follow trên Weibo của Chu Cẩm Vân nhanh chóng đột phá trăm vạn, từ một tiểu trong suốt không có tiếng tăm gì biến thành thịt tươi nóng bỏng tay.
Lê Tân quyết định sẽ cẩn thận dẫn dắt người mới có thiên phú này, nói không chừng lại sản xuất ra một ảnh đế nữa.
Chẳng qua, Chu Cẩm Vân vẫn còn là sinh viên, cần hoàn thành việc học. Sau khi khai giảng cậu ta cũng lên năm tư rồi, phải về trường hoàn thành đợt khảo hạch tốt nghiệp, lấy được bằng tốt nghiệp. Cho dù nghệ sĩ có nổi cỡ nào, thì bằng tốt nghiệp cũng phải bắt tới tay, Lê Tân cũng hiểu được, trước thả cậu ta về đi học, chờ tốt nghiệp rồi lại đi quay phim, kịch bản chọn xong hết rồi.
Dẫn dắt nghệ sĩ, một tên thì xin nghỉ về làm ba ba bỉm sữa, một tên khác thì bận chuyện học hành, người đại diện vương bài Lê Tân đột nhiên nhàn hạ.
Bận rộn đã nhiều năm, đột nhiên rảnh rỗi, Lê Tân rất rất không quen. Từ nhỏ anh vốn thích nói thích làm, giờ không có ai tám nhảm với anh, một mình anh ở lại căn nhà ba phòng một sảnh thế này, rảnh đến độ sắp nghẹn chết.
Có điều, đang định nằm xuống đất lộn nhào vài cái cho đỡ chán, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lê Tân có chút nghi hoặc, không biết là ai?
Từ khi anh dọn vào căn hộ này, chưa từng có khách đến thăm, hàng xóm cũng chẳng thấy qua.
Chuông cửa vẫn vang, Lê Tân nhanh chóng bò dậy từ sô pha, ba bước đến trước cửa, nhìn mắt mèo liền thấy ——
Vừa lúc đối diện với một đôi mắt thâm thúy, trong mắt tràn ngập ý cười.
—— Thiếu tướng Benjamin.
Dường như đối phương cảm nhận được Lê Tân đang theo dõi hắn, nên cố ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mèo, lộ ra một mạt mỉm cười dịu dàng.
Lê Tân vội vàng mở cửa: “Tướng quân? Sao ngài đột nhiên lại tới đây……” Beta nam đầy mặt hoang mang, dừng một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, gương mặt đột nhiên đỏ lên, “Đúng rồi, tiền thuê nhà tháng này tôi quên chưa chuyển cho ngài, thật sự xin lỗi, gần đây đầu óc hơi loạn, tôi lập tức đi làm ngay.” Nói xong liền lấy thẻ ngân hàng, lên internet bắt đầu chuyển khoản.
Cơ giáp trí năng của Benjamin lập tức phát ra âm thanh nhắc nhở: “Tài khoản tại Ngân hàng Đế quốc Trung Ương, nhận được 2000 tinh tệ.”
Benjamin: “……”
—— Vất vả lắm mới được nghỉ phép, cố ý tới thăm anh, vậy mà anh cho rằng tôi tới giục tiền thuê nhà?
Alpha cố nén giận, hơi hơi nhướng mày nói: “Tiền thuê nhà không vội, tôi tới thăm anh. Anh ở nhà tôi…… em họ tôi, đã quen chưa?”
Lê Tân cười đến là sáng lạn: “Cảm ơn tướng quân, hoàn cảnh ở đây rất tốt, cũng yên tĩnh. Chỉ là diện tích quá lớn, một mình tôi ở, cảm thấy có hơi lạc lõng.” Anh nói xong liền ngượng ngùng gãi gãi cái ót, từ nhỏ gia cảnh nhà anh cũng không đến nỗi nào, nhưng căn phòng ở cùng cha mẹ cũng chưa lớn đến mức này. Sau này trở thành người đại diện, lại ở cùng Tần Dịch Tắc, có một nghệ sĩ chuyên gây rắc rối cho anh như Tần Dịch Tắc, anh cũng không thấy nhàm chán.
Hiện giờ một mình ở căn phòng lớn như vậy, thật sự chán muốn điên rồi.
Lê Tân đứng tại chỗ, co quắp mà gãi đầu, gương mặt hồng hồng.
Ngũ quan cũng không quá xuất sắc, biểu tình trên gương mặt lại cực kỳ phong phú sinh động, đặc biệt là dáng vẻ khi đỏ mặt vò đầu, đáng yêu kỳ lạ.
Benjamin nhìn Beta nào đó, ánh mắt càng thêm thâm thúy, hắn nghe thấy chính mình dùng âm lượng hết sức nhỏ nhẹ nói: “Anh ở một mình chắc buồn lắm phải không? Vừa lúc gần đây tôi được nghỉ phép, ở với anh một thời gian được chứ?”
“A?” Lê Tân nháy mắt há to miệng, gần như có thể nhét vừa một quả trứng.
Benjamin nhìn dáng vẻ há hốc miệng ngốc ngốc của anh, cố nén cười nói: “Sao thế? Không vui?”
“Không không không……” Lê Tân cuống quít xua tay, mặt càng đỏ hơn, “Tướng quân ngài không phải con trai độc nhất của của thượng tướng ư? Tôi nghĩ, nếu ngài được nghỉ phép, hẳn nên về nhà…… Chen chúc với tôi ở đây…… Ngài có quen không?”
Cho dù chẳng có quan hệ gì với gia tộc Birch, nhưng Lê Tân vẫn biết, năm đó, quân đoàn trưởng quân đoàn Trường Xà thượng tướng Drew, thượng tướng đương nhiệm Carlos, hội trưởng hiệp hội cơ giáp đế quốc – ngài Brian —— vô số danh nhân đều xuất thân từ gia tộc Birch.
Gia tộc khổng lồ này, quan hệ mật thiết với vương thất, ở quân bộ cũng tương đương có địa vị. Benjamin là Alpha xuất sắc nhất trong lớp thế hệ trẻ của gia tộc Birch, sao lại không có nhà ở?
Nói giỡn hả! Gia tộc Birch sở hữu bất động sản chắc phải nhiều không đếm hết mới đúng chứ?
Lê Tân nghi hoặc mà gãi đầu, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thâm thúy của tên Alpha nào đó.
Benjamin thu hồi tầm mắt, miễn cho bị lòi đuôi cáo. Hắn khe khẽ thở dài, trong thanh âm ôn hòa mang theo một tia phiền muộn: “Haiz, tôi cũng định về nhà, đáng tiếc tôi mà về, thể nào cha cũng sẽ thao thao bất tuyệt răn dạy tôi, lúc thì nói biểu hiện của tôi ở quân bộ không tốt, lúc lại bảo tôi thân là thiếu tướng không nên tự cấp cho bản thân một kỳ nghỉ dài như vậy, mà phải làm gương tốt, đến căn cứ tuần tra…… Tôi không muốn nghe ông ấy cằn nhằn, cho nên mới muốn tá túc chỗ anh vài ngày.”
Lê Tân bị hắn nói chuyện ma quỷ lừa gạt, sửng sốt một chút: “Là…… vậy à?”
Benjamin đã sắp ba mươi, cha hắn còn răn dạy nhiều vậy à? Gia tộc Birch giáo dục nghiêm khắc vậy sao?
Sau khi ném nồi cho phụ thân cõng, Benjamin nghiêm túc gật gật đầu: “Ừ. Cha tôi nghiêm khắc lắm, nhiệm vụ trong năm nay của quân đoàn Trường Xà đã hoàn thành, vất vả lắm tôi mới được nghỉ một tuần, thật sự không muốn nghe ông ấy lải nhải……” Vừa nói lại ra vẻ đau đầu xoa xoa trán, “Haiz, mệt mỏi quá, nên mới đến chỗ anh nghỉ ngơi cho yên tâm.”
Lê Tân mềm lòng, Benjamin làm tướng quân cũng không dễ dàng gì, ngày thường ở quân bộ không dám buông thả, về nhà còn bị phụ thân nhắc nhở. Nghĩ đến đây, Lê Tân vội vàng tìm một đôi dép mới từ trong tủ giày, săn sóc đặt dưới chân Benjamin, cười nói: “Tướng quân mang vào đi.”
Khóe miệng Benjamin giương lên, đi vào phòng đóng cửa lại. Hắn cúi người thay dép lê, thuận tay đem áo khoác quân trang treo bên cạnh, sau đó đi vào phòng khách. Vốn là một quân nhân thật nghiêm cẩn, sau khi cởi ra quân trang cấm dục và giày da đen, chỉ mặc chiếc quần và áo sơ mi màu lam nhạt, có vẻ ôn hòa hơn nhiều.
Mặc dù vậy, dáng người hắn vẫn thẳng tắp, Lê Tân lùn hơn Benjamin cả một cái đầu, quả nhiên, Beta so chiều cao với Alpha đúng là tự ngược. Lê Tân xem nhẹ ghen tị trong lòng, cười hỏi: “Tướng quân ăn cơm chiều chưa? Hay là, tôi gọi cho ngài một ít thức ăn nhé?”
Trong tiểu khu này có một nhà hàng hai tầng, cung cấp cả giao đồ ăn tận nhà. Lê Tân vốn định mua cho hắn chút thức ăn, kết quả Benjamin đột nhiên quay đầu lại, ôn hòa nhìn Lê Tân nói: “Tôi không muốn ăn cơm hộp, có thể nếm thử tay nghề của anh không? Nghe Lạc Ninh nói, anh làm cơm rất ngon.”
Lê Tân có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: “Tôi nấu cũng bình thường……”
“Không cần khiêm tốn.” Benjamin bước dài đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, còn rất nhiều rau dưa và thịt tươi, hiển nhiên mấy ngày nay Lê Tân đều tự làm cơm.
Benjamin chỉ chỉ tủ đồ ăn nói, “Vừa hay có nguyên liệu trong tủ lạnh, hai người chúng ta, anh làm hai món đơn giản là được.”
Hắn đã nói đến vậy, Lê Tân cũng không tiện từ chối: “Vậy tướng quân ngài chờ một lát, tôi đi nấu cơm.”
Benjamin hơi hơi mỉm cười, đi đến trước mặt Lê Tân, thanh âm đột nhiên thả nhẹ, mang theo một tia ôn nhu kỳ lạ: “Lê Tân, anh một hai cứ phải dùng kính ngữ xưng hô với tôi à? Chẳng phải chúng ta là bạn bè ư?”
Theo từng bước Alpha tiếp cận, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông trưởng thành nháy mắt bao phủ lấy Lê Tân.
Giữa A, B, O, không thể nghi ngờ Alpha là đám người có tính xâm lược nhất, mặc dù thân là Beta, sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, nhưng Lê Tân vẫn cảm nhận được áp lực mãnh liệt đến từ thiếu tướng.
Loại cảm giác xa lạ này làm anh không thoải mái lắm. Lê Tân không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng mà, Benjamin thần sắc bình tĩnh tiếp tục tiến về phía trước một bước, Lê Tân lùi cũng không thể lùi, sau lưng dán lên vách tường lạnh lẽo.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt thâm thúy của Alpha nhìn chằm chằm vào Lê Tân.
Lê Tân không quá tự nhiên vội rũ mắt xuống, trong lòng có chút hoảng: “Thế, tôi đây nên xưng hô với ngài thế nào?”
Benjamin mỉm cười, ngữ khí rất là ôn hòa: “Kêu tên tôi là được, đừng cứ mở miệng là tướng quân, anh không phải cấp dưới của tôi. Nếu anh khăng khăng gọi tướng quân, về sau nhìn thấy tôi, làm một tư thế chào đúng chuẩn quân đội luôn đi.”
Lê Tân xấu hổ cười cười —— câu nói đùa này của tướng quân lạnh quá đi mất.
Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông nọ, Lê Tân cũng thả lỏng không ít, biết hắn thật tình xem mình là “bạn”, cả ngày kêu tướng quân đúng là hơi xa lạ. Nghĩ vậy, sống lưng cứng đờ của Lê Tân dần dần buông lỏng, cười nói: “Được rồi, tôi trực tiếp kêu cậu là Benjamin nhé!”
Benjamin vừa lòng gật đầu: “Vậy mới đúng. Tuổi tác của chúng ta hơn kém không bao nhiêu, đã là bạn bè, không cần phải khách sáo như vậy.”
Hắn dứt lời liền lui về phía sau một bước, cảm giác áp bách mãnh liệt nháy mắt rời xa, Lê Tân thở phào nhẹ nhõm.
Một Alpha có gia thế xuất chúng, thật sự sẵn sàng làm bạn với Beta như anh?
Alpha mà Lê Tân quen thuộc nhất chỉ có Tần Dịch Tắc và Tiêu Trác, người trước là nghệ sĩ anh mang đương nhiên sẽ không tự cao tự đại với anh, người sau chính là một tên hoa hoa công tử chẳng thấy đứng đắn bao giờ. Còn những Alpha khác từng tiếp xúc qua thì hầu hết đều khá cao ngạo, tự nhận là gen Alpha ưu tú hơn Beta, vô cùng xem thường nhóm Beta. Lê Tân cũng sớm quen với việc bị Alpha khinh thường, dù sao thân ai nấy lo, không can thiệp vào chuyện của nhau là được.
Alpha giống Benjamin, gia thế hiển hách, lại ôn hòa lễ phép, thật sự khó gặp. Chẳng những giúp anh tìm phòng ở, còn chủ động nói muốn kết bạn với anh. Gặp được Alpha tốt như vậy, làm bạn cũng không tệ nhỉ?
Có bạn mới, tâm trạng Lê Tân cực tốt, chạy tới phòng bếp, ân cần chuẩn bị cơm chiều cho Benjamin.
Lê Tân đeo tạp dề, tay chân nhanh nhẹn mà xắt rau, thầm nghĩ sẽ làm cho tướng quân một bữa tối thật ngon, chiêu đãi vị Alpha đã mệt mỏi lăn lộn trong quân bộ hơn nửa năm nay.
Anh hoàn toàn không phát hiện, Alpha đang đứng ngoài phòng bếp kia, ánh mắt tham lam đặt trên người anh.
Tạp dề họa tiết carô màu xanh nhạt, đơn giản tươi mát, bề mặt không tìm đâu ra một vết bẩn hay khói dầu, sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên Lê Tân không những chăm chỉ, còn yêu sạch sẽ. Nhìn Beta bận rộn trong phòng bếp, thực sự có cảm giác người đàn ông của gia đình, săn sóc ôn nhu.
Beta đáng yêu như vậy tìm vợ làm gì? Hẳn nên tìm một ông chồng thương anh mới đúng.
Thật muốn đè anh trong trong phòng bếp, dịu dàng mà yêu thương anh một phen.
Benjamin lắc lắc đầu, xua tan đi đoạn hình ảnh thiếu nhi không nên xem trong đầu, khẽ cười cười, dựa vào cạnh cửa tiếp tục nhìn Lê Tân bận rộn. Lê Tân căn bản không biết, trong ánh mắt thâm thúy của tướng quân Alpha, ẩn chứa một tia nóng bỏng “nhất định phải đoạt được”.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Benjamin tìm phòng ở cho anh, thật ra là để anh làm tổ trong ổ sói —— một khi anh dọn vào, đã trốn không thoát.
Ritt: Cầm thú >.< Dịch Tắc và Lê Tân quả là đôi anh em cùng cảnh ngộ…