Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 76: Náo náo nhiệt nhiệt lợp nhà

“Ta nhìn nàng ta liền không thích, cảm thấy nàng ta là người có lòng dạ cao.” Tạ Hữu Thuận nhìn Tiêu Lê Hoa trừng mình cũng không lo lắng không tức giận, vợ đây là đang để ý mình đấy!

“Năm đó danh tiếng của ta lại càng không tốt, xem ra chàng chết sống cưới cho được một người vợ có lòng dạ cao.” Tiêu Lê Hoa hừ một tiếng nói, năm đó nàng là người cố trèo cành cây bị đuổi đánh ra khỏi Cao gia, lòng dạ đó so với Trương Thủy Đào chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.

Tạ Hữu Thuận chuyển chuyển ngồi vào bên cạnh Tiêu Lê Hoa, kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng nói: “Đây là mệnh, ý trời xui khiến ta cưới nàng, bây giờ trong lòng ta có biết bao cao hứng những năm này không có đánh nàng mắng nàng, nếu không hiện tại không biết có bao nhiêu đau lòng.”

Tiêu Lê Hoa nghe trong lòng ấm áp, nghĩ hắn vẫn là thích mình bây giờ, nàng mềm nhũn tựa vào trong ngực Tạ Hữu Thuận trong ngực, nói: “Dù sao ta không cần biết trong lòng Trương Thủy Đào có chàng hay không, sau này chàng ít nhìn nàng ta, chàng là nam nhân ta, nếu dám nhìn nàng ta nhiều thêm một cái, ta không tha cho chàng.”

Tạ Hữu Thuận nghe thế cười không ngừng, vợ ăn dấm chua đanh đá đến như vậy, trước kia nàng chua ngoa chỉ khiến hắn cảm thấy không nói đạo lý, cảm thấy phiền não, nhưng bây giờ cảm thấy vui rạo rực.

Tiêu Lê Hoa cắn một cái lên cằm hắn, không vui nói: “Không cho cười, ta nói rất nghiêm túc, nếu chàng dám nhìn nàng ta nhiều thêm một lần, ta liền cắn chết chàng!”

Tiêu Lê Hoa cắn

không nhẹ không nặng, có chút đau, Tạ Hữu Thuận xuýt xoa, lui về phía sau, miệng Tiêu Lê Hoa đuổi theo tới vừa lúc hôn lên, hai người dây dưa cùng chung một chỗ.

Ngày hôm sau Dương Thảo đến nhà rồi, vừa vào nhà liền than thở, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận. Tiêu Lê Hoa rót nước cho nàng, hỏi nàng Tống Tam Nương thế nào.

“Còn có thể như thế nào? Dù sao cũng không chết được! Bây giờ còn nằm ở trong nhà, đã tỉnh, lại khóc mãi, bình thường đã cảm thấy nàng ta là người không nói nhiều, coi như khá tốt, không nghĩ đến người này lại càng biết gây chuyện! Hiện tại tiểu thúc không nên cưới nàng ta, nàng ta cũng náo để được gả vào, còn nói cái gì nguyện ý làm thϊếp hầu hạ cả nhà, người nào cần nàng ta hầu hạ chứ!”

Dương Thảo một hơi uống hết nước, rồi chụp lấy ấm nước rót thêm một chén, lại uống một hơi, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Tiêu Lê Hoa khuyên nhủ: “Được rồi,muội không nên tức giận, chuyện này giao cho thôn trưởng bọn họ giải quyết là được, muội vẫn là dưỡng thân thể của muội cho tốt, hiện tại chuyện trong nhà phải dựa vào muội cùng Lý đại ca chống đỡ đấy.”

Dương Thảo thở dài gật đầu nói: “Đúng vậy, lần này gia gia nãi nãi của Tiểu Nguyệt bị chọc tức không nhẹ, đều cảm thấy mất mặt, liền ngay cả cửa nhà cũng không muốn đi ra, toàn dựa vào hai người chúng ta. Nói thật với tỷ, đừng nói với bọn họ, chính là ta đi ra ngoài nhìn thấy các hương thân còn cảm thấy mất mặt. Chúng ta đều là người nông dân, nhà ai xảy ra chuyện này, cả nhà đều tránh không thoát. Chẳng những nhị thúc của Tiểu Nguyệt không biết hối cải mà còn náo muốn nạp thϊếp, hắn cũng không phải không có nhi tử cũng không phải là Đại lão gia, không có chuyện gì nạp thϊếp làm cái gì, còn nạp một quả phụ, lại để cho người ta đâm cột sống!”

“Trương Thủy Đào làm gì? Không phải tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ rồi chứ?”

Tiêu Lê Hoa nghĩ đến Trương Thủy Đào từng muốn gả cho nam nhân của mình, trong lòng nàng thật phức tạp, nghĩ đến nghĩ lui cũng không hy vọng nàng ta chạy về nhà mẹ đẻ, nghĩ đến nếu thật sự nàng ta không thể cùng Lý Long làm phu thê, vạn nhất chạy đến dây dưa với nam nhân nhà mình, như thế thật phiền phức. Nàng xem ánh mắt Trương Thủy Đào nhìn nam nhân của mình thật đáng ghét, thử nghĩ xem, đều đã nhiều năm như vậy, nàng ta còn có thể nằm mơ nghĩ đến Tạ Hữu Thuận, điều này nói rõ nàng ta vẫn còn lưu luyến. Cuộc sống hiện tại của nhà bọn họ trôi qua rất tốt, Trương Thủy Đào lại có thù oán với mình, nói không chừng nàng ta ngoan tâm thật có thể chạy đến chặn ngang một cước giữa phu thê bọn họ.

Tiêu Lê Hoa tin tưởng Tạ Hữu Thuận, nhưng lười đề phòng Trương Thủy Đào.

Trương Thủy Đào vẫn nên cùng Lý Long tụ họp một chỗ đi, dù sao bọn họ cũng xem như nồi nào vung nấy!

Dương Thảo nói: “Không có, đoán chừng đuối lý rồi, ai bảo trong lòng nàng ta còn dám nhớ đến nam nhân khác. Ta cũng đã nhìn ra, nàng ta mà bỏ về thật thì nhị thúc Tiểu Nguyệt có thể trực tiếp cưới Tống Tam Nương kia.”

Trong lòng Tiêu Lê Hoa nghĩ xem ra Trương Thủy Đào cũng không muốn bị Lý Long bỏ, vậy thì tốt, để cho hai người bọn họ náo đi, không quấy rầy đến cuộc sống của mình là được.

Dương Thảo ngồi một lúc liền đi, nàng cũng chỉ đi ra ngoài lấy hơi, còn phải trở về, hiện tại trong nhà không thể xa rời nàng, Tiêu Lê Hoa nói nếu không chăm sóc Tiểu Nguyệt được thì cứ đem Tiểu Nguyệt đưa đến nơi này của nàng, Dương Thảo gật đầu, nói bây giờ Tiểu Nguyệt ở trong nhà Vương Đại Sơn, sau đó đi.

Chuyện này làm ầm ĩ chừng mấy ngày, người nhà Trương Thủy Đào không biết người nào đưa tin cũng chạy đến, nhưng vừa nghe nói trong lòng Trương Thủy Đào nghĩ đến nam nhân khác, tất cả đều đuối lý rồi, hùng hổ mà đến, rồi lại ỉu xìu cúi thấp đầu mà đi. Còn dặn dò Trương Thủy Đào phải hầu hạ cha mẹ chồng thật tốt, không được náo loạn nữa. Về phần Tống Tam Nương, bọn họ cũng nói không cho Lý Long nạp nàng ta làm thϊếp, nhưng Lý Long cắn chặt hàm răng chết sống không từ bỏ, nói nhất định phải để Tống Tam Nương vào cửa, nếu không sẽ hưu Trương Thủy Đào.

Cuối cùng bởi vì đột nhiên Tống Tam Nương nôn mửa, được Triệu lang trung chẩn đoán hỉ mạch yếu ớt, chuyện này cuối cùng đã định xuống, Tống Tam Nương mẫu bằng tử quý, có thể vào cửa Lý gia.

Người một nhà thôn trưởng loại tâm tình gì cũng đều có. Lý Long cao hứng, những năm này hắn chỉ có một nhi tử, tự nhiên càng muốn có con gái nhiều hơn, nhưng Trương Thủy Đào sinh xong Cẩu Đản thì không thấy động tĩnh gì nữa. Hiện tại Tống Tam Nương mới cùng hắn không bao lâu mà thân thể đã có thai, trong lòng hắn đừng nhắc đến có bao nhiêu caohứng, đối với Tống Tam Nương càng tốt hơn. Trương Thủy Đào tức giận, vừa khóc vừa náo, nói này không chừng dã loại của ai, thiếu chút nữa lại bị Lý Long đánh cho. Thôn trưởng cùng vợ thôn trưởng vừa vui vừa tức. Lý Hưng cùng Dương Thảo hai người không vui chút nào, chỉ cảm thấy chuyện này càng ngày càng lộn xộn, trong nhà đã thành trò cười.

Thôn trưởng thấy trong nhà náo thành như vậy, cũng không phải chỉ có chuyện này, cuối cùng thương lượng cùng vợ, quyết định ở riêng!

Nếu trước đó ở riêng, vậy chắc chắn phân một nhà Lý Hưng ra, đây cũng là người một nhà sớm chuẩn bị tâm lý rồi, bởi vì Lý Long có nhi tử, hơn nữa thôn trưởng tính toán

bồi dưỡng hắn làm thôn trưởng, tự nhiên sẽ ở cùng một chỗ. Đầu năm nay ở riêng không nhất định phải ở cùng con lớn, cũng có thể ở cùng tiểu nhi tử, cha mẹ yêu con út cũng bình thường.

Nhưng hiện tại Lý Long gây ra chuyện như vậy, thôn trưởng cùng vợ thôn trưởng vợ cũng cần mặt mũi nhìn người, bọn họ không muốn ở cùng một chỗ với Lý Long. Lý Long nhất định không thể làm thôn trưởng được rồi, còn muốn nạp thϊếp, ở nơi nông thôn này người nào nạp thϊếp đều khiến người ta nhìn như kẻ kỳ dị. Hai vợ chồng thôn trưởng không gánh nổi người này.

Cho nên hai vợ chồng thôn trưởng quyết định ở cùng con lớn, chỉ sợ con lớn không có nhi tử, cho dù bọn họ luyến tiếc tiểu tôn tử Cẩu Đản, bọn họ cũng quyết định như vậy.

Dĩ nhiên hai vợ chồng thôn trưởng không chuyển ra nhà cũ, cho nên Lý long bọn họ phải dọn ra ngoài, thôn trưởng cho bọn họ bạc, ở riêng cũng chia rất công bình, cái gì cần chia đều chia cho bọn hắn một nửa. Để cho bọn họ xây dựng nhà xong rồi chuyển đi.

Tiêu Lê Hoa nghe xong trợn mắt, nói: “Lý Long nguyện ý?”

Dương Thảo nói: “Không muốn cũng không được, tính tình cha chồng nhà ta cũng không phải dễ chọc. Thật ra lúc trước cha chồng ta cũng đã nói để cho Tống Tam Nương sinh con xong rồi giữ con lại, cho nàng ta một khoản tiền để cho nàng ta rời đi, sau này không bao giờ trở về nữa. Để cho nhị thúc Tiểu Nguyệt sống tốt. Nhưng Tống Tam Nương không muốn, lại muốn tìm cái chết. Thúc thúc Tiểu Nguyệt cũng không đồng ý, nói muốn đi cùng đi. Cho nên cha chồng mới hạ quyết định ở riêng.”

Tiêu Lê Hoa nghe nghĩ Lý Long thật đúng say mê Tống Tam Nương, thì ra vẫn luôn nghe nói hắn và Trương Thủy Đào ân ái nhiều thế nào, hóa ra cũng chỉ là mặt ngoài, trong lòng Trương Thủy Đào có người khác, Lý Long cũng có nữ nhân khác, nguyện ý vì nữ nhân này mà ngay cả cha mẹ thê nhi cũng không đều không cần, cho dù mặt mũi địa vị mất cũng không quan tâm.

Cuối cùng Trương Thủy Đào cũng không trở mặt cùng Lý Long, mặc dù Lý Long rất để ý Tống Tam Nương, nhưng cũng không khăng khăng muốn hưu Trương Thủy Đào, dù sao nàng ta là Nương của Cẩu Đản. Nhưng bởi vì trước đó trước mặt mọi người nói ra trong lòng Trương Thủy Đào có nam nhân khác, Lý Long cảm thấy mất hết mặt mũi, cho nên đối với Trương Thủy Đào cũng không giống như

trước đây có thể nhẫn nhịn nữa, thấy nàng ta là trưng khuôn mặt thối, giống như Trương Thủy Đào thiếu nợ hắn.

Một đôi vợ chồng từng làm cho người người hết sức hâm mộ, hôm nay trở thành đôi vợ chồng khiến cả thôn khinh bỉ.

Mấy người Tiêu Lê Hoa ngồi cùng một chỗ, nói đến đây chuyện này tất cả đều than thở một hồi.

Chờ chuyện này đi qua, cấy mạ đã qua, bên trong ruộng nước một mảnh xanh mượt, mà lúa mạch đã lớn lên rất cao, qua hơn một tháng có thể thu hoạch.

Lúc này xuân về hoa nở, chính là lúc thích hợp xây nhà. Lý Long bị thôn trưởng phân ra phải đi xây nhà, còn người khác ở riêng muốn xây nhà, trong chuyện này cũng bao gồm Tạ gia

Tạ Hữu Thái cùng Tạ Hữu Hòa.

Hôm nay Như Ý cũng gả ra ngoài, chẳng chia nhà được tình huống ở riêng rốt cục cũng có thể kết thúc.

Hai vợ chồng Tạ Hữu Hòa đi đến báo tin cho Như Ý rồi lấy được một chút bạc, hơn nữa trước đó tích lũy được không ít tiền riêng, cũng có thể xây được căn nhà không tệ, bọn họ cũng tìm được nơi rồi, chỗ đó cách nhà Tạ Hữu Thuận không xa, có điều càng gần hơn phía trước hơn, bởi vì nhà của Lý Long đúng lúc cũng xây dựng ở chỗ đó, cho nên bọn họ trở thành hàng xóm.

Tiêu Lê Hoa nghĩ này hai nhà này ở gần nhau như vậy, không biết về sau náo nhiệt đến thế nào. Thôn trưởng làm sao phân bọn họ ở chung một chỗ vậy chứ, nàng còn hỏi

Dương Thảo. Dương Thảo nói Lý Long muốn ở nơi đó, nơi đó dựa vào thôn bên cạnh, chỗ lại lớn, có thể chiếm thêm một ít sân. Lúc ấy thôn trưởng cũng là tâm như tro tàn, lười quản khỉ gió đến hắn.

Tiêu Lê Hoa nghĩ có một loại người chỉ sợ bên cạnh tất cả đều là người tốt, nên xấuthì vẫn sẽ xấu, giống như Tạ Hữu Hòa và Lý Long lúc không ở riêng bên cạnh huynh đệ không phải không tốt, bọn họ không phải cũng học thói hư tật xấu sao.

Tiêu Lê Hoa cũng không đem tâm lực đặt lên trên người kẻ khác, nàng cũng bắt đầu bận rộn rồi. Năm nay bọn họ cũng lợp nhà, vốn hiện tại cũng đã có nhà ở rồi, Tiêu Lê Hoa muốn chờ một thời gian nữa rồi lợp nhà, nhưng nhìn người khác xây nhà, nàng cũng nổi lên hăng hái, cuối cùng thương lượng với Tạ Hữu Thuận, quyết định đem phòng ốc che lại, như vậy có thể đem toàn bộ đất bên cạnh vòng lại.

Bên cạnh là một mảnh rừng trúc, Tạ Hữu Thuận đã cùng thôn trưởng đem rừng trúc kia mua lại rồi, không tốn bao nhiêu tiền, bọn họ vì trong thôn sửa cầu, thôn trưởng nói bọn họ làm chuyện tốt, trong thôn cũng nhớ ơn bọn họ, nếu không mảnh rừng trúc này đã tốn nhiều tiền hơn.

Tạ Hữu Thuận tính toán vây toàn bộ mảnh rừng trúc này lại, muốn xây một tường rào thật cao, đó chính là một công trình rất lớn, cho nên hắn mời người trong thôn đến không ít. Gần đây duyên của hắn rất tốt, lại trả tiền công, nên được rất nhiều người ủng hộ.

Năm nay không có ai đi lao dịch, cho nên người trong thôn rất nhiều, trừ mấy nhà phải xây nhà nên trong thời gian này không có nhân thủ, bởi vì tất cả cùng chung xây nhà, mỗi ngày đều là khí thế ngất trời.