Đế Vương Sủng Ái

Chương 567

Phù!

Lời cô ta không hề nói nhỏ khiến hàng vạn người tại đó sững sờ. Tiếng nói của cô ta cũng rất đáng sợ.

Hiên Viên Chế sầm mặt lại, "Con nghiệp trướng này, sao xứng là công chúa của hoàng thất cơ chứ. Thật mất mặt quá đi!"

Đến cả những lời này cô ta cũng nói được. Đừng nói là công chúa, cô ta còn đang là thái tử phi của Đế Quân cơ mà. Đúng rồi, bây giờ cô ta là Đế Hậu của Đại Thịnh.

Một tiểu thư khuê các bình thường còn nho nhã gấp vạn lần cô ta.

Ông ta quay sang nói với Lâu Hoan Thiên, "Ngươi nhận cô ta làm muội muội, không thấy mất mặt sao?"

Lâu Hoan Thiên không nhìn lại, cất tiếng: "Tiểu Thất, đừng nói năng bậy bạ như thế. Ít ra cũng phải loại trừ ta và nhị thúc ra chứ! Ta chỉ muốn muội là muội muội của ta. Hơn nữa, thái lão cũng xấu ma chê quỷ hơn cơ mà."

Phụt!

Ấn Dao Phong đứng không vững suýt ngã nhào ta, Lâu Tín ở cạnh bên phải dìu cô ta.

Mặc dù trong hoàn cảnh này, tâm trạng của ai cũng nặng nế, thế nhưng không ai nhịn nổi.

Ở phía khác Trần Thập và Nhị Linh đang thu dọn một căn phòng, đốt lửa lên để giúp Thần Y trị thương cho Ưng và Nguyệt

Sau khi Lâu Thất nói xong câu này, Trầm Sát bỗng bình tĩnh lại, huyệt thái dương đập mạnh, "Nàng dám ư?"

"Chàng biết là ta dám mà. Từ trước tới nay ta nói được là làm được." Lâu Thất nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Cô thấy đôi mắt hắn đang bị sắc đỏ xâm chiếm gần hết, trong lòng cô quả thật lo lắng

Đôi mắt cô như phát điên, "Trầm Sát, nếu chàng không chống chịu được thì chống mắt lên mà xem"

Sát khí trên người cô ta phát ra, gió đêm thổi làm tóc cô tung bay, che đôi mắt cô.

Sắc đỏ đã hoàn toàn xâm chiếm đôi mắt của hắn. Bàn tay trái đang giữ tay phải rời ra.

Hắn ngẩng mặt nhìn Lâu Thất. Lúc này trông hắn không còn một chút tranh đấu nào trong tư tưởng. Tay hắn cầm thanh Ẩm Huyết Kiếm, chỉa về phía Lâu Thất.

Tất cả mọi người đều lo lắng, sợ hãi

"Vẫn không có tác dụng sao?" Trần Thập lẩm bẩm

"Đế Hậu không thể làm Đế Quân thức tỉnh ư?" Ấn Dao Phong sợ hãi, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của Lâu Tín

Trần Thập quyết định lao tới, nếu quả thực Đế Quân muốn sát hại Đế Hậu, hắn nhất định sẽ ra tay bảo vệ Đế Hậu. Thế nhưng Hiên Viên Trọng Châu đã ngăn cản hắn.

"Hãy tin vào họ!"

Tin vào họ ư. Họ từng cùng nhau trải qua bao cơn hoạn nạn, sinh tử có nhau. Tin rằng lần này họ cũng sẽ như vậy

Hàng vạn người đang dõi theo, không khí yên tĩnh lạ thường, giống như không có một ai ở đây

Không ai dám phát ra tiếng động gì. Tất cả đều đang nắm chặt tay, cố gắng nín thở

Trên sân lúc này, Lâu Thất chợt nở nụ cười với Trầm Sát. Thế nhưng nụ cười đó kèm theo sát khí

"Chúng ta hãy đánh nhau một trận thực sự xem sao" Cô vung cây roi Thí Hồn, quay sang nhìn Trầm Sát.

Trước đây cô thực sự từng nghĩ tới việc đánh một trận với Trầm Sát xem ai thắng, ai thua. Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có cơ hội ấy. Bây giời Ẩm Huyết Kiếm đấu với roi Thí Hồn, hai thứ binh khí đều xuất thân từ Tiêu gia.

"Keng"

Thanh Ẩm Huyết Kiếm cảm nhận được uy lực của roi Thí Hồn nên phát ra một tiếng keng keng.

Vụt!

Roi Thí Hồn cũng phát ra một tiếng, như thế không chịu thua kém

Lâu Thất ra tay trước.

Mọi người chưa bao giờ thấy động tác của Lâu Thất lại nhanh như vậy. Thoáng cái cô đã đến bên cạnh Trầm Sát, dùng roi Thí Hồn quấn vào cổ hắn.

Trầm Sát cũng nhanh như cắt, vung Ẩm Huyết Kiếm chém vào tay cô

"Chết tiệt hắn dám ra tay ư" Lâu Hoan Thiên kêu lên

"Đế Hậu cũng ra tay trước mà" Hỏa vệ cũng lên tiếng

"Thì đã sao? Tiểu Thất nhà ta có thể ra tay nhưng hắn không được phép" Lâu Hoan Thiên ngang ngược

"Câm miệng!"

Hiên Viên Trọng Châu bực bội quát lớn. Thế nhưng lúc này Lâu Hoan Thiên cũng không thèm so đó với hắn.

Trên sân hai người đang thi triển hàng chục chiêu thức, không ai chiếm thế thượng phong. Điều đó khiến tất cả mọi người cảm thấy có hy vọng. Họ vốn lo sợ Đế Quân sẽ dễ dàng áp chế Đế Hậu, đầu ngờ Đế Hậu của họ lại uy mãnh như vậy.

Nếu quả thật Đế Hậu có thể khống chế Đế Quân, như vậy chẳng phải sẽ có thời gian để tìm cách giải cổ độc hay sao?

Một nhát kiếm vυ't tới, Lâu Thất nhanh chóng nghiêng người né tránh. Thế nhưng Ẩm Huyết Kiếm chém vào dây đai của cô, bung ra

Lâu Thất không nhịn được, cất lời chửi thể, "Mẹ kiếp!"

Cô xoay cây roi, bật ra một đầu kiếm nhọn, phi vào trong áo của hắn rồi cắt một đường dài trên y bào, lộ ra phần ngực vạm vỡ.

Đúng lúc đó, Trầm Sát đã ấn chưởng lên vai cô. Lâu Thất vội vàng đỡ lấy tay hắn, đôi chân dài thon thả kẹp chặt bụng của hắn, sau đó luồn tay ôm chặt hắn

"Nếu chàng tiếp tục động thủ, bổn Đế Hậu sẽ cho cho tất cả mọi người ở đây thấy hết cơ thể ta! " Cô bực mình nói, rồi nhao người cắn chặt lên vai hắn cho tới khi tóe máu.

Trầm Sát dùng tay kéo cô ta xuống, thế nhưng Lâu Thất nhanh chóng ngả người ra, trong khi đôi chân vấn quấn chặt hắn. Sau đó dùng tay xé mạnh. Cô ta quả nhiên xé quần áo của mình ra, lộ ra một làn da trắng mềm mại

Từng đường cong tuyệt hảo mang đầy tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ, xuất hiện trước mặt Trầm Sát

"Tất cả mọi người nhìn đây!" Cô ta hét lên, rồi tiếp tục xé mạnh đai áo của cô. Y bào tuột ra, cả bờ vai trắng nõn nà lộ ra trước mặt mọi người

Lâu Hoan Thiên thấy gợn người, quay lại hết lên: "Lui, tất cả các ngươi lui hết cho ta. Nhắm hết mắt lại, không ai được phép nhìn!"

"Nhìn, để bọ họ nhìn!" Lâu Thất quay sang hét lớn, "Không được nhắm mắt, mở to mắt ra mà nhìn"

Tay cô ấn quyết, giống như một lực vô hình ấn vào cổ tay đang cầm kiếm của Trầm Sát. Hắn buông tay ra, thanh Ẩm Huyết Kiếm rơi xuống đất.

Lâu Thất lúc này kéo hết quần áo xuống, cơ thể cô lồ lộ ra trước mặt hắn. Bờ vai cong, đường nét tuyệt hảo, làn da trắng mềm, trông quyết rũ vô cùng dưới ánh trắng sáng. Cô tiếp tục dùng tay gỡ trâm cài tóc, mái tóc cô tung bay trong gió lạnh, nhìn lúc này có phần giống yêu nữ.

Cô cởi bỏ hết y bào, trên người chỉ còn một dải yếm đỏ che ngực. Cái đó là do Trần Thập và Nhị Linh làm. Bởi vì họ không thể tránh được những cuộc chém gϊếŧ, nên không mặc thứ này thì khi đánh đấm rất bất tiện.

Thế nhưng đó là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn đối với Trầm Sát. Cái yếm mỏng đó làm sao che đi được bộ ngực căng tròn của cô ta.

Lúc đó cô xoay người

"Ta sẽ xoay người đề cho tất cả đám đàn ông kia nhìn." Nói xong cô dừng sức để xoay, rồi kéo tung cả cái yếm nhỏ kia ra, vung tay ném đi.

Trầm Sát nhìn chằm chằm vào ngực của cô ta, hơi thở trở lên gấp gáp, đôi mắt đỏ ngầu giống như một ngọn lửa đang cháy rực.

Hắn chậm rãi chuyển hướng nhìn qua đôi vai cô về phía sa. Phía đó là hàng vạn người đang nhìn về phía họ.

Ngực hắn nóng rực như đang bị thiêu đốt, lúc đầu chỉ là một ngọn lửa, ngay sau đó như thiếu đốt cả cơ thế hắn.

Lâu Thất lúc này nhảy xuống từ trên người hắn.

Lúc đó, một bàn tay nắm chặt lấy phần eo của cô rồi bay đi. Hai người biến mất khỏi tầm nhìn

Chỉ còn đó hàng vạn thần quỷ binh cũng những người còn lại. Đồng thời lúc đó, có hàng vạn con chim đen xì xì bay qua đầu chúng

Quạ! Quạ! Quạ!

"Chuyện gì xảy ra vậy?." Lâu Hoan Thiên giật mình.

Trần Thập đột nhiên kéo Ấn Dao Phong quay lại xe ngựa, rồi nhảy lên xe, nói vào tai cô hai câu. Ấn Dao Phong đỏ mặt rồi lập tức đánh xe đuổi theo hướng hai người bay đi

Xe ngựa chạy vυ't đi đuổi theo, Tiểu Trù kêu lên một tiếng, "Đế Quân, xe ngựa của hai người"

Sau đó Ấn Dao Phong nhảy khỏi xe, quay đầu chạy lại, kéo theo Trần Thập "Vây thành hàng rào!"

Trần Thập và đám người hiểu ý cô ta, lập tức triển khai đội hình, lấy chiếc xe ngựa làm trung tâm. Họ dàn một vòng tròn bên ngoài dù không nhìn thấy xe ngựa, cũng chẳng nghe thấy âm thanh gì. Bất kỳ ai cũng không được phép đi qua vòng bảo vệ của họ.

Trên xe ngựa, Lâu Thất bị Trầm Sát đè ra, đối mắt hắn nhìn cô trừng trừng, "Dám để một đống đàn ông kia nhìn cơ thể của nàng ư?"

Lâu Thất ôm chặt lấy cổ của hắn, khẽ cười, sau đó lại cười lớn, cho tới khi cười chảy nước mắt.

"Hì hì, nếu những kẻ đằng sau đó mà biết, chỉ cần cho chàng ghen tới phát điên thì chàng mới tỉnh được. Nếu thế hẳn là họ tức hộc máu mồm mất"

Trên thực tế cô ấy biết, hơn nữa hắn ta cũng nhớ lời cô, cần phải cố gắng chống lại cổ độc, như thế kế hoạch của cô mới thành công

"Chết tiệt, nàng vẫn còn cười được. Bổn Đế Quân chưa bao giờ gặp kẻ nào điên điên cuồng cuồng như nàng" Trầm Sát nói

"Còn điên cuồng hơn nữa đấy, chàng có muốn thử không?" Lâu Thất nói, rồi xoay người đè lên cơ thế hắn.