Một sự tĩnh lặng đầy chết chóc.
Gió thổi mang tới mùi tanh nồng của máu
Lâu Thất ngửi thấy liền chau mày. Tiếp tục ngửi, sắc mặt cô thay đổi, vén bức rèm lên rồi ra lệnh: "Tất cả mọi người bế khí ngay"
Tất cả mọi người lập tức dừng lại bế khí, không hí thở
Tiếng vó ngựa dừng lại, chỉ có tiếng gió thổi, trong đó xen vào tiếng chuông gió phát ra từ một cột đá gần đó.
"Tinh! Tinh! Tinh"
Âm thanh giòn và gấp gáp.
Lâu Thất nhìn cái chuông gió đó, quay sang nói với Lâu Hoan Thiên: "Huynh, có phải là tộc Bạch Vu không?" Bây giờ cô phán đoán như thế, không phải cổ độc, không bùa trú, không trận pháp, thì chính là vu thuật. Vu thuật thì cô hiểu rất rõ
Khi nãy trong mùi máu tanh đó cô ngửi thấy độc khí. Thế nhưng chuông gió này cô hoàn toàn không hiểu. trong đầu cô hiện ra hình ảnh chiếc chuông gió từng gặp ở khu mộ địa của tộc Long Dẫn.
Lâu Hoan Thiên đột nhiên nhìn cô, hai người họ giật mình, có một cảm giác gì đó rất lạ
"Không lẽ mẫu thân của họ ở đây" Lâu Hoan Thiên nhảy xuống khỏi xe ngựa
Lúc này chiếc xe ngựa phía trước cũng vén rèm. Hiên Viên Chế dìu Lão thái quân xuống xe. Có thể vì bộ dạng đáng sợ nên Lão thái quân dùng mạng che mặt
Hai người nhìn sang Lâu Thất, Lâu Thất cũng nhìn sang. Thân phận của họ lúc này đã được chứng minh, nhưng Lâu Thất cũng chẳng có ý định gọi họ một câu ông bà.
Ngay từ đầu cô đã chẳng hy vọng gì về mối thân tình với Lâu gia, nên lúc này cũng chẳng có cảm giác gì.
Nếu cô có suy nghĩ gì thì đó chính là tìm Hiên Viên Chiến, phụ thân của cô.
"Hừ" Hiên Viên Chế hừ một tiếng lạnh lùng. Trước đây từng nhờ thân y xem bệnh cho Lão thái quân. Ông ta nói không có cách. Con nha đầu này cũng chẳng buồn tới xem, quả thật là lạnh lùng vô tình.
Trầm Sát nhìn sang có ý như thách thức. Hiên Viên Chế trong lòng tức giận
Lão thái quân vỗ vào người ông ta, nói với Lâu Thất và Lâu Thất: "Đó là đài cầu phúc của Đoạn Trần Tông. Năm đó Lâu lão gia chủ giao Lâu gia cho ta xong đã từng nói về đài cầu phúc này."
Lâu Hoan Thiên nhìn sang, Trầm Sát đang ra lệnh cho mọi ngưởi tản ra kiểm tra. Hắn nhìn Lão thái quân rồi nói: "Nắm xưa lão gia chủ tại sao lại giao Lâu gia cho bà? Còn nữa, cái đài cầu phúc này rồi cả Đoạn Trần Tông có liên quan gì tới Lâu gia?"
"Năm đó các gia chủ của Lâu gia đều trang giành vị trí gia chủ nên sinh nội loạn. Cho dù lão gia chủ giao cho ai cũng đều sẽ sinh loạn. Còn ta, vốn là người Lâu gia, ta đã luyện được bản mệnh huyết chú"
Câu này khiến Lâu Hoan Thiên cùng Lâu Thất đều bất ngờ
"Thuần Linh là biểu muội của ta" Hiên Viên Chế nói, "Lâu lão gia chủ, tính ra cũng có chút quan hệ huyết thống với chúng ta, chỉ đó điều Lâu gia và Hiên Viên hoàng thất bao năm không qua lại nên chuyện này chẳng mấy người biết"
Lâu Thất thấy rối bời, quan hệ gì mà phức tạp như vậy.
Lão thái quân nói," Năm xưa Lâu gia không ai có hể luyện được bản mệnh huyết chú, vì thế có một quy định đó là ai luyện được thì sẽ là người nắm quyền của Lâu gia. Đó chính là nguyên nhân vì sao lâu gia chủ lựa chọn. Nói những điều này ra khiến những người khác trong Lâu gia đều không biết phản ứng thế nào.Để danh chính ngôn thuận hơn, Lâu lão gia chủ nói ta là thể thϊếp của ông ta ở bên ngoài "
Nói tới đây, tất cả mọi người đều đã hiểu.
Sắc mặt của Hiên Viên Chế lúc này có phần khó côi. Lâu Thất chau mày, dù sao thì phu nhân của mình lại có thân phận là thê thϊếp bên ngoài của người khác thì đó là điều không hề dễ chịu
"Thế còn Lâu Nhược Uyển?" Lâu Hoan Thiên vừa chú ý tới các chuông gió vừa hỏi.
"Lâu lão gia chủ khi đó quả thật có thê thϊếp bên ngoài. Lâu Nhược Uyển chính là cháu gái của ông ấy" Lão thái quân nhìn lên đài cầu phúc nói tiếp: "Lâu gia chủ cùng người thϊếp kia sinh con trai, sau đó gia nhập Đoạn Trần Tông Thượng Tông. Nhưng cũng không biết vì sao Nhược Uyển lại theo Hạ Tông, đối địch với chính phụ thân của mình. Về mối quan hệ giữa Đoạn Trần Tông với lâu gia, quả thực cũng chẳng có gì. Mộ địa của Lâu gia xây dựng sớm hơn lúc Đoạn Trần Tông xuất hiện. "
Chưa nói xong đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên
Ngày sau đó hai thị vệ bên trong lao ra, phía sau họ là một con quái thú hai chân đang truy đuổi.
Lâu Thất lập tức nhận ra, con quái thú hai chân này giống như Khôi Lỗi cô từng gặp ở Hạ Tông.
"Gừ!"
Sau đó là tiếng gầm gừ của con quái thú. Rất nhiều Khôi Lỗi xuất hiện. Một con quái thú cao hơn một mét tám, vai u thịt bắp, giống như một con gấu lớn bước tới với tiếng gầm ghè ghê người. Khác với Khôi Lỗi trước đó, trên bàn chân của chúng đều có đêo chuông, mỗi bước chân đều vang lên tiếng chuông như của chuông gió trên trụ đá
"Đế Quân, có gϊếŧ không? Xin hãy ra lệnh."
Tần Thúc Bảo lên tiếng. Ở đây khá kỳ quái, những Khôi Lỗi này cũng rất khác thường, nên họ không tùy tiện ra tay. Trong lúc đang do dự thì đã có năm sáu thần quỷ binh đang bị Khôi Lỗi vây quanh.
Hàng chục con quái thú vây lấy họ, tiếng chuông reo lên inh tai. Trong vòng vây đó máu đã phun ra, tiếng kêu thất thanh chỉ vang lên một tiếng rồi chấm dứt
Trầm Sát hạ lệnh, "Gϊếŧ"
Rồi hắn kèo Lâu Thất về phía đó
Thế nhưng khi lao tới thì đám Khôi Lỗi đã tản ra. Họ hoàn toàn không nhìn thấy xác của những thần quỷ binh kia. Bởi vì chúng đang đứng đó, trên hốc mắt có một vệt máu chảy ra, rơi vào miệng
"Ánh mắt của họ không bình thường" Lâu Thất phát hiện ra điều đó, thấy chúng đang cứng đờ, giống như không nhận ra người quen
"Chúng đã bị khống chế" Trầm Sát lên tiếng, ngẩng đầu nhìn chuông gió trên đài cầu phúc
Những thần quỷ binh đột nhiên vung kiếm lao về phía họ, động tác vô cùng hung hãn. Lúc trước là quân của họ, chớp mắt đã bị khống chế, trở thành Khôi Lỗi của người khác.
Điều đó khiến Trầm Sát cảm thấy khó xử, lúc đó hắn mới cảm nhận được tâm trạng của Hiên Viên Chế lúc trước ở Đoạn Trần Hạ Tông
"Chống đỡ đã, để ta xem có cách nào cứu được không" Lâu Thất lên tiếng.
Thế nhưng vừa dứt lời thì ẩm huyết kiếm của Trầm Sát đã cung lên, "Chúng chẳng sống được bao lâu đâu."
Vết thương trên mắt họ rất rõ ràng, đó là vết thương chí mạng, không biết dùng mật pháp gì, khiến chúng vẫn tỉnh táo tới lúc cuối cùng. Thà gϊếŧ chúng đi còn hơn để kẻ khác điều khiển chúng tàn sát lẫn nhau. Như thế đỡ phiền phúc hơn
Đây chính là sự khác biệt giữa Trầm Sát và những người khác. Hắn không bao giờ che dấu tự tàn nhẫn của mình
Khi năm thần quỷ binh nằm xuống trước măt hắn, hắn liền ra lệnh
"Gϊếŧ không tha"
Một trận huyết chiến bắt đầu. Những Khôi Lỗi này đáng sợ hơn họ tưởng. Hơn nữa họ không có nhiều người, chỉ cần có người bị bao vây thì trong chớp mắt liền bị giống như những thần quỷ binh khi nãy, sau đó vung kiếm sang tấn công người của mình
Họ đành phải cắn răng tự gϊếŧ người của mình.
Trận huyết chiến đó cũng là một trận chiến trong tư tưởng
Khôi Lỗi thần dũng, thần quỷ binh cũng thần dũng. Hai bên chiến đấu hết sức quyết liệt. Trời đã gần tối, ánh kiếm sáng lóang, rồi xen vào đó là tiếng kêu thảm thiết. Ngoài ra chẳng có âm thanh gì khác. Khôi Lỗi không nói chuyện, thần quỷ binh cũng không lên tiếng. Cây kiếm của chúng đôi khi cũng phải đâm vào l*иg ngực của người của họ, bởi vì một số người trong họ đã bị Khôi Lỗi khống chế.
Thế nhưng con người cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi. Còn đám Khôi Lỗi kia càng đánh nhau thì càng hung hăng. Những người bị Khôi Lỗi khống chế cũng trợ giúp cho chúng, tình hình trở lên bất lợi hơn.
Lâu Thất đã chú ý tới cái chuông gió kia từ khá lâu. Cô không thể phá giải nó, dù biết có gì đó không bình thường
Trong sự hỗn loạn ấy, không ai nhìn thấy đôi mắt của A Mộc lúc này đang dần chuyển sang màu đỏ.