"Nếu như Tuyết vệ đại nhân nhớ mong khu tù giam thì có thể nói thẳng với ta." Trong một góc của sảnh nghị sự, một nam nhân sắc mặt tái xanh, thoạt nhìn có chút thâm trầm đang nhìn chằm chằm vào Tuyết vệ, trong ánh mắt không hề che giấu sự tức giận.
Tuyết vẫn luôn không thích Hoa Vu Tồn, sau khi Hoa Vu Tồn đi theo ủng hộ Lâu Thất thì nàng ta càng ghét hắn hơn.
"Hoa thống lĩnh nói vậy là có ý gì? Thống lĩnh nghĩ rằng với vai vế của ngươi thì có tư cách giam giữ bản vệ sao?"
"Hoa mỗ không có tư cách, nhưng ta nghĩ Ngự Sử đại nhân mới tiến vào có tư cách chờ Đế Quân trở về, Ngự Sử đại nhân chỉ cần dâng tấu với Đế Quân, nói rằng Tuyết vệ đại nhân là kẻ dưới lại khinh thường người trên, sỉ nhục Đế Phi nương nương thì đại nhân cảm thấy ngài có nên ngồi tù hay không đây?" Hoa Vu Tồn cười lạnh và nói thêm: "A, Hoa mỗ thiếu chút nữa đã quên mất, còn có một khả năng nữa, đó chính là Đế Quân trực tiếp gϊếŧ chết Tuyết vệ đại nhân, như vậy thì thật sự không cần ngồi tù nữa rồi."
Tuyết tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Kẻ dưới khinh thường người trên.
Nàng ta còn nhớ rõ, ngày đó, khi lần đầu tiên Lâu Thất tới Cửu Tiêu Điện, nàng mặc trang phục lố lăng với dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, khi đó nàng ta đã có một dự cảm là nhất định không thể giữ nữ nhân kia lại được, nhưng nàng ta không có cách nào đuổi người đi, hơn nữa, Đế Quân còn bị mê hoặc nhanh hơn cả trong sự tưởng tượng của nàng ta.
Tuyết rất muốn Lâu Thất chết đi, bởi vì Lâu Thất là đại thị nữ đầu tiên có thể ở gần Trầm Sát. Trước đây, Trầm Sát không hề gần gũi với bất kỳ một thị nữ nào cả. Không chỉ vậy, Lâu Thất còn là người đầu tiên tiến vào Tam Trùng Điện, hắn còn ngồi dùng bữa cùng một bàn với nàng. Lâu Thất chẳng qua là một nữ tử quê mùa không rõ lai lịch mà thôi, nàng không xứng với chủ tử, hoàn toàn không xứng chút nào.
Lúc này mới chưa bao lâu, không ngờ Lâu Thất đã là người trên, còn nàng ta là kẻ dưới, nàng ta lại thành kẻ dưới xúc phạm tới người trên sao?
Trong lòng Tuyết vệ rất căm hận, nàng ta trừng mắt với Hoa Vu Tồn: "Ngươi có bản lĩnh thì cũng đi tới trước mặt Phi Hoan cô nương mà nói câu này đi. Lâu Thất rốt cuộc cho ngươi cái gì mà ngươi lại ủng hộ nàng ta như vậy?"
Hoa Vu Tồn đang muốn nói thì lại có một người đứng dậy, dùng ngôn từ chính nghĩa nói với Tuyết vệ: "Tuyết vệ đại nhân nói như vậy là sai rồi, thứ nhất, vị cô nương kia tối đa chỉ có thể tính là khách, còn Đế Phi là chủ, nghe ý tứ trong câu này của Tuyết vệ đại nhân thì chẳng lẽ ngươi lại đặt cô nương kia ở trên Đế Phi sao? Thứ hai, Đế Phi là do Đế Quân đích thân phong, Tuyết vệ đại nhân đến tận bây giờ vẫn luôn gọi thẳng nhũ danh của Đế Phi thì chỉ riêng điều này đã được tính là tội bất kính rồi. Thứ ba, cô nương kia nói nàng tên là Thúy Hoa."
"Phì..."
Có người nhịn không được mà bật cười.
Người đứng lên nói ngôn từ chính nghĩa chính này là Hộ Bộ Thượng Thư Hà Khánh Niên mới được thăng chức.
Người không nhịn được cười lại chính là nữ quan Nhị Linh mới tiến vào.
Hiện tại, chế độ quan viện ở Phá Vực đã được thành lập bảy tám phần, Hà Khánh Niên này xem như là được đặc cách tiến vào bộ Hộ, bởi vì một mình hắn tìm ra hai mỏ khoáng, trong đó có một mỏ vàng và một mỏ đồng, gần như đã khởi động mạch máu kinh tế của Phá Vực. Hơn nữa, Hà Khánh Niên còn có học thức không tệ, năm đó Hà gia có tiền, phụ thân hắn mời hai đại nho làm thầy giáo cho hắn, hắn học được bản lĩnh tìm ra mỏ khoáng nhưng cũng không bỏ mặc các phương diện khác. Nếu không phải sau đó phụ thân hắn lại tiến vào Thần Ma cốc và dính phải căn bệnh quái lạ, bọn họ bị người trong cả tộc bỏ mặc thì không chừng bây giờ hắn có thể còn sống tốt hơn.
Nhưng trong lúc nhà bọn họ gặp khó khăn thì hắn lại gặp được Lâu Thất, Lâu Thất trị căn bệnh kỳ quái đáng sợ kia cho phụ thân hắn, đề cử hắn đến Phá Vực. Ở nơi đây, những gì hắn học được lại trở nên hữu dụng, bây giờ hắn còn có thể lên làm một chức quan lớn như vậy, cho nên trong lòng người nhà bọn họ, Lâu Thất chính là đại ân nhân có ơn tái tạo, hắn sao có thể để yên khi nghe người khác nói bậy về Lâu Thất chứ?
Không chỉ hắn, mà ngay cả thê tử của hắn Xuân Nương và phụ thân hắn vừa nghe được có người nói xấu Lâu Thất thì nhất định sẽ phản bác lại.
Nhị Linh bật cười, nàng cũng cảm thấy Hà Khánh Niên nói rất hay.
Lâu Thất đi rồi, bọn họ phải bố trí nữ quan, nàng xem như là người đầu tiên được đề cử lên. Nếu như là trước đây, Nhị Linh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc mình còn có thể vào trong cung làm nữ quan, hiện tại trong cung có rất nhiều chuyện đều cần nàng quản lý. Mặc dù Cửu Tiêu Điện không có nữ chủ nhân, nhưng thị nữ vẫn rất nhiều, sau này tất cả đều phải xử lý theo quy định mới lập ra, quản lý những người này cũng là một chuyện cần tốn rất nhiều tâm tư và sức lực. Tuy nhiên trong lòng Nhị Linh lại có một hi vọng, nàng hi vọng Đế Phi sớm trở về, như vậy thì tốt rồi, nàng cũng lại có người để tin cậy.
Tuyết vệ hoàn toàn không ngờ được Lâu Thất mới ở trong Cửu Tiêu Điện không lâu, bây giờ nàng ta còn rời đi hai ba tháng rồi mà vẫn còn có nói giúp nàng.
Trái lại, không ngờ không ai giúp đỡ nàng ta.
Nàng ta đẩy mạnh cánh cửa ra vào, nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi tới Tam Trùng Điện, ngày hôm nay nàng ta phải tiến vào Tam Trùng Điện, nàng ta muốn lấy hết quần áo của Lâu Thất trước đây đem đi đốt, xem ai có thể ngăn cản được nàng ta chứ?
Lúc Vệ tuyết đang vội vàng đi ngang qua hoa viên thì nghe có người gọi lại.
"Tuyết vệ đại nhân."
Tuyết đứng lại, cô thấy có hai nữ tử với dáng vẻ xinh đẹp đang đứng bên cạnh bụi hoa.
Đó là Phi Hoan cứ khăng khăng nói nàng ta tên là Thúy Hoa, và cả nữ nhân gọi là Phố Ngọc Hà trước đây đã theo Đế Quân của bọn họ trở về, ban đầu, nữ tử tên là Phố Ngọc Hà còn có một thị nữ gọi là Hỉ Nhi, hiện tại nàng ta đang đứng cách các nàng một đoạn, đầu cúi thấp.
Mặc dù hai chủ tớ này theo chân Đế Quân trở về đây, nhưng sau khi về, Đế Quân lại hoàn toàn không để ý tới các nàng, giống như đã quên mất các nàng. Lúc đầu hai người này làm việc với một vài thị nữ, sau lại bắt đầu lười biếng, mỗi ngày bọn họ đều lúc ẩn lúc hiện ở Nhị Trùng Điện và Nhất Trùng Điện, người không biết còn tưởng các nàng là thiên kim đại tiểu thư ở chỗ này vậy.
Tuyết không cảm thấy hai người này có gì uy hϊếp đối với mình nên bình thường cũng không để ý tới các nàng, nhưng lúc này khi nhìn thấy các nàng ở cùng với Thúy Hoa, nàng ta lập tức nhíu mày.
Nàng ta đi tới đó, đứng lại hỏi: "Các ngươi ở đây làm gì?"
Phố Ngọc Hà ngẩng đầu lên, gương mặt dường như còn xinh đẹp hơn khi vừa mới tới.
"Ngọc Hà ra mắt Tuyết vệ đại nhân."
"Phố Ngọc Hà, ngươi mặc như vậy làm gì?" Lúc này, Tuyết mới phát hiện Phố Ngọc Hà không mặc trang phục của thị nữ Cửu Tiêu Điện, hơn nữa cũng không phải là trang phục mình mang đến, nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng đây là một bộ trang phục mới, hơn nữa còn là màu hồng đào rất đẹp mắt, dưới đai lưng buộc hạt châu lưu ly nhỏ bảy màu, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó phát ra ánh sáng lập lòe thu hút tầm mắt của người khác vào vòng eo nhỏ nhắn và thon thả của nàng.
Cổ áo của nàng ta hơi thấp, cổ áσ ɭóŧ bên trong cũng kéo xuống cực thấp, để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Phố Ngọc Hà vốn xinh đẹp lại thuần khiết, bây giờ thêm một phần phong trần khiến toàn thân nàng thoạt nhìn đầy vẻ quyến rũ trí mạng. Cho dù bản thân Tuyết là nữ tử cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
"Tuyết vệ đại nhân, đây là trang phục do Thúy Hoa cô nương đưa cho ta, có phải nhìn rất đẹp đúng không?" Phố Ngọc Hà nói xong, nhẹ nhàng nâng làn váy rồi xoay một vòng.
Nàng ta giống như nụ hoa chờ hé nở, đóa hoa đầu tiên khi mùa xuân tới.
Tuyết còn ngửi được một mùi thơm rất đặc biệt, mùi thơm này khiến nàng ta thoáng mê mẩn.
Nàng ta đột nhiên kinh sợ và lập tức nắm lấy cổ tay của Phố Ngọc Hà, cắn răng hỏi: "Trên người ngươi dùng thuốc gì vậy?"
Phi Hoan kéo nàng ta, ôn nhu nói: "Tuyết vệ đại nhân đừng nóng giận, đây chỉ là hương liệu ta dùng để xông quần áo mà thôi. Bộ váy này được ta xông đủ ba ngày, cho nên mùi thơm tương đối nồng."
"Đây là xông loại hương gì vậy?" Tuyết nắm lấy trang phục muốn ngửi thì Phi Hoan kéo nàng ta lại, sau đó dùng mắt ra hiệu với Phố Ngọc Hà, Phố Ngọc Hà lại lùi về phía sau vài bước.
"Thúy Hoa đã từng dùng qua loại hương này ở trong giấc mộng của Đế Quân." Nàng ta có chút xấu hổ, cụp mi mắt xuống, khẽ nói: "Đế Quân cũng từng nói rất thích mùi thơm này."
Đôi mắt của Tuyết nhất thời lại mở to: "Giấc mộng của chủ tử sao?"
Trong lòng Phi Hoan thầm kinh sợ, chẳng lẽ Tuyết vệ này không hay biết gì về giấc mộng của Trầm Sát sao? Trước đây bọn họ thu xếp cho thám tử tiến vào, đã từng nghe tlén được tam vệ nhắc tới cảnh trong mộng của Trầm Sát, còn nhắc tới chiếc thuyền nhỏ đó nữa. Lúc đó, sau khi tin tức này truyền về thì nàng ta đã cảm thấy đó là một cơ hội rất tốt để tiếp cận Trầm Sát, tất cả cố gắng của nàng ta đều bắt đầu theo phương hướng này.
"Đúng vậy!" Nàng dứt khoát giả vờ thần bí hơn. Nếu như Tuyết vệ không biết thì càng tốt: "Ngươi vẫn không biết tại sao ta muốn đưa cho hắn chiếc thuyền nhỏ kia sao? Đó là bởi vì có vài lúc, chúng ta có thể nằm mơ cùng một giấc mộng, ở trong giấc mộng đó hắn đã từng khen mùi thơm này."
Tuyết biết chuyện liên quan tới giấc mộng của Trầm Sát, nhưng cô chỉ biết Trầm Sát luôn nằm mơ thấy một giấc mơ, chắc hẳn chiếc thuyền có liên quan với giấc mộng kia mà thôi, nàng ta lại không hay biết về những chuyện khác. Điều này cũng làm cho nàng ta cảm thấy phiền muộn.
Nhưng Ưng biết, nếu Ưng biết mà còn có thể giữ nàng ta lại, còn lấy lễ đối đãi thì đã chứng minh lời Thúy Hoa cô nương này nói có thể tin tưởng được.
Tuyết vệ cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, nàng ta đã dần dần phân tích ra được.
"Đã là mùi chủ tử thích, tại sao ngươi lại muốn nhường cho nàng?" Nàng ta kéo Phi Hoan nói, giọng điệu không hề che giấu sự nghi ngờ.
Phi Hoan thở dài: "Cũng bởi vì gần đây Thúy Hoa mới biết được. Đế Quân đã hứa với Lâu cô nương sẽ một đời một phi, ta sợ Đế Quân trở về, mình cũng không thấy được hắn, không bằng đưa một bộ trang phục cho Phố cô nương, nói không chừng nàng còn có thể có cơ hội được nhìn thấy Đế Quân."
Tuyết cười nhạo: "Nàng sao? Nàng có thể có cơ hội gì chứ? Nói không chừng chủ tử đã thay đổi ý định rồi. Không phải còn có... Thúy Hoa cô nương sao?"
"Ta... ta hơi sợ hãi, Lâu cô nương nhất định là rất xinh đẹp, nhất định là được Đế Quân đặc biệt yêu thích, nhưng nàng có lòng độc chiếm Đế Quân nên chắc sẽ không tha cho ta đâu."
"Đó là đố phụ! Bây giờ đã có Ngự Sử rồi, các Ngự sử tất nhiên sẽ không chấp nhận hậu cung chỉ có một phi, bọn họ đều sẽ hỗ trợ, nếu như Lâu Thất không đến thì thôi, nếu như nàng tới thì lần này nhất định sẽ phải làm cho nàng ta mất mặt..."
Phi Hoan nhìn Tuyết vệ như vậy thì trong mắt hiện lên một tia sáng, nàng ta đột nhiên tiến lên một bước và khẽ thở một hơi vào mặt của Tuyết vệ.
Tuyết hoàn toàn không phát hiện ra, cũng không nghi ngờ gì cả. Nàng ta không biết có vài làn khói rất nhỏ giống như sợi tơ đã chui vào trong khoang mũi nàng.
Giọng điệu Phi Hoan rất nhẹ rất khẽ: "Tuyết vệ đại nhân, đại nhân có nghĩ tới chuyện mấy người chúng ta liên thủ, đối phó với một mình Lâu Thất hay không?"
"Liên thủ? Liên thủ thế nào?" Ánh mắt Tuyết có chút mơ hồ.
"Ta có một phương pháp có thể nhận được sủng ái của Đế Quân, không biết đại nhân có muốn thử một chút hay không?"
Nhận được sủng ái của Đế Quân sao? "Muốn, ta đương nhiên muốn rồi."
"Nhưng phương pháp này cần phải có bốn nữ tử ái mộ Đế Quân, sau này, những nữ tử này đều sẽ trở thành là phi tử của Đế Quân, Tuyết vệ đại nhân có để ý hay không?"
Phi Hoan chẳng qua bị thôi miên đổi lại tên, nhưng các phương diện tư duy, sở học đến bản lĩnh của nàng vẫn là trình độ ban đầu.
Tuyết nghe câu nói này thì hơi nhíu mày lại, hình như rất rầu rĩ.