Từ lúc ôm cô lên xe tới bây giờ An Châu ôm bụng không ngừng đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại một chỗ
Trầm Cường lo lắng ôm cô trong lòng, giơ tay vén những sợi tóc rồi toán loạn ra sau
" Xin lỗi bảo bối, là anh không tốt mới khiến em chịu uất ức như thế "
" Ừm "
Cho dù bây giờ vẻ mặt anh có ăn năn hối hận như thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu để quan tâm. An Châu đau đớn đến nỗi không còn hơi sức trả lời
" Đến bệnh viện "
Anh ra lệnh cho tài xế phía trước. Vừa nói anh vừa dùng tay xoa nhẹ bụng dưới cho cô, hơi ấm ở tay khiến cô thoải mái không nói nên lời...
" Không cần đâu, với lại chuyện này mỗi tháng sẽ có một lần "
An Châu vội ngăn anh lại. Nếu mỗi lần phụ nữ đến tháng mà cứ đến bệnh viện thì sớm hay muộn bệnh viện cũng sẽ trở thành cái kho bạc mất
" Nhưng em đau đến khó chịu như vậy, anh thực sự... " lo lắng
" Đã nói không cần! "
An Châu tức giận chặn lời anh nói. Cô cảm giác được phía dưới đang không ngừng chảy ra ồ at, bụng lại bắt đầu dâng lên đau đớn. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở về giải quyết hậu sự chứ không hơi đâu ở đây nói lí với anh
" Được, được! Em ngủ một giấc đi đến nơi anh sẽ gọi em "
Trầm Cường chỉnh lại tư thế giúp cô thoải mái, cởi ra áo khoác bao lấy thân cô, tay vẫn như cũ xoa nhẹ bụng dưới...
An Châu mệt mỏi mặc anh sắp xếp tiến vào giấc ngủ, hôm nay cô đã phải chịu quá nhiều đã kích. Cơ thể bé nhỏ không còn sức lực để chống cự.
Xe từ từ chuyển động, người trong lòng dần ngủ say, người đàn ông nào đó nở nụ cười thỏa mãn...
An Châu tỉnh giấc vừa lúc chiếc xe rẽ vào khu biệt thự, nơi được mệnh danh là Bãi Vàng Nằm Trong Lòng Đất, cho dù bạn có thật nhiều tiền thì chưa chắc có thể mua được
Từng toà biệt thự nơi đây đều được các nhà kiến trúc nổi tiếng trên toàn thế giới làm nên, mỗi toà là một kiểu dáng, độc nhất vô nhị. Tất cả đều được bao trong mạng lưới an ninh quốc tế đảm bảo an toàn tuyệt đối
Chiếc xe từ từ hướng về toà biệt thự lớn nhất nơi đây, nó được thiết kế theo phong cách vừa tinh tế vừa sang trọng nhưng không kém phần , khiến người khác không khỏi choáng ngộp
Biệt thự gồm bốn tầng, đặt giữa khuôn viên rộng lớn, xung quanh được bao phủ bởi nhiều cây xanh, gợi cảm giác thoải mái mát mẻ chứ không ngột ngạt như chủ nhân nơi đây
An Châu thầm cảm thán đúng là khoảng cách giữa người giàu với người nghèo thực sự rất lớn
" Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về nhà "
An Châu bực bội lên tiếng, bây giờ cơ thể cô đang vô cùng mệt mỏi, thứ chất lỏng ở bên dưới đang không ngừng tiết ra, chỉ hận không thể lập tức trở về nhà
" Cơ thể em yếu ớt như vậy sao anh đành lòng để em ở nhà một mình "
" Nhưng... "
Trầm Cường mặc kệ An Châu có nói gì đi nữa, mở cửa bế cô xuống xe. Vòng tay anh rắn chắc khiến cô không thể nào phản kháng
Vừa tiến vào trong, ngay lập tức mùi tiền ập tới người cô
Khung cảnh diễm lệ hiện lên trước mắt không thể diễn tả hết thành lời chỉ có thể dùng từ xa xỉ để hình dung
Trầm Cường bế cô vào một căn phòng rất lớn rồi đặt lên giường, còn mình thì chạy vào nhà tắm pha nước cho cô
Lấy chăn cuốn chặt người lại An Châu lén đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng rộng gấp nhiều lần phòng cô, được bố trí khá đẹp mắt, tông màu chủ yếu là trắng với đen, mỗi ngóc ngách trong phòng đều mang hương vị của anh
Đang mãi mê ngắm nhìn thì anh bước tới
" Châu nhi mệt không để anh giúp em? "
Anh cúi người bế cô lên muốn đưa tay kéo chăn ra thì bị cô cản lại, cô không muốn để anh thấy được dấu vết nơi dưới kia
Nhẹ nhàng đặt cô xuống anh muốn ở lại tắm giúp cô nhưng cô một mực đuổi anh ra ngoài, Trầm Cường chỉ có thể ngây ngốc bên ngoài chờ
Chợt cánh cửa được một cánh tay trắng nõn kéo ra, một cái đầu nhỏ xinh thò ra ngoài...
" Anh... " giọng cô ngập ngừng, nhỏ như tiếng muỗi kêu, trên mặt sớm đã nhuốm một tầng màu đỏ
Trầm Cường phải tiến lại gần mới có thể nghe được lời cô nói
" Anh mua giúp tôi cái đó được không? Tôi không có đem bên người "
" Cái đó là cái gì? " Trầm Cường khó hiểu nhìn cô
" Là cái đó đó " nếu còn nói nữa An Châu nghĩ cô chắc sẽ chết mất
" Anh không biết, em phải nói rõ thì anh mới mua cho em được "
" Lại đây! "
Nghe theo lời An Châu, anh đưa mặt lại gần chờ cô nói
" Băng vệ sinh " cô thì thào nói vào tai anh
An Châu nhìn anh ngại ngùng, cô biết hắn là loại người cao cao tại thượng thì sao có thể làm chuyện mất mặt như này, thầm nghĩ trong lòng hôm nay mình sẽ chết chắc nhưng không ngờ chỉ thấy anh trầm mặt "Ừ" một tiếng rồi vội vàng chạy đi mất...
An Châu không tin vào mắt mình, cô cứ nghĩ Trầm Cường sẽ nổi giận hay kêu thuộc đi mua chứ không ngờ tới đích thân hắn lại ra mặt khiến cô không khỏi sợ hãi một phen
_______
Chap này có hơi nhạy cảm quá không nhỉ? (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)