Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 195: Người yêu ảo của tổng tài (64)

Editor:

@Hly0208

Beta:

@Aki Re

"Cậu...... Tô tiểu thư có thể chỉ là tạm thời rời đi mà thôi." Lương Lương áp lực như núi lui về phía sau một bước.

"Chú không rõ......" Quý Bắc Lưu giơ tay đặt trên ngực, hắn hơi rũ đầu, tóc mái màu đen hơi che đậy đôi mắt hắn, "Tôi cho rằng tôi có thể giữ cô ấy lại, nhưng mà khi tôi tỉnh lại nhìn không thấy cô ấy, nơi này...... rất đau."

Hơi thở mãnh liệt bi thương cũng không biết làm sao từ trên người hắn lan tràn, ngay lúc này, cho dù là nam nhân cường đại như Quý Bắc Lưu, cũng sẽ như một đứa trẻ, cái gì cũng không làm được.

Lương Lương có thể xác định, cậu hắn thật sự thua tại trên tay Tô Mộc.

"Cô ấy có phải...... Còn trách tôi hay không......" Quý Bắc Lưu ngước mắt, mặt không biểu tình hỏi Lương Lương, "Chú nói xem, nếu tôi đem những chuyện đã xảy ra ở trên người cô ấy lại đối với chính mình làm một lần, cô ấy có thể tha thứ tôi hay không?"

Mí mắt Lương Lương giật giật, cảm giác không ổn cực kì mãnh liệt, hắn lui ra phía sau vài bước, móc di động ra, vội phát một tin nhắc cho phòng làm việc của mình.

Ngay ở phòng chơi《 Đao Kiếm Giang Hồ 》, nhóm lập trình viên đang nhàm chán gõ số hiệu bỗng nhận được được tin: Không kể dùng bất cứ thủ đoạn nào, mau đem vị trí Tô Mộc tìm ra!

Nhóm lập trình viên nhìn nhau cười, rốt cuộc tìm được việc không nhàm chán.

Trong lúc đợi Tô Lạc tới đón mình, Tô Mộc tìm một tiệm cà phê ngồi xuống, một ly cà phê chưa uống xong, cửa liền vọt vào một người, hướng tới cô trực tiếp chạy tới, hô: "Mợ nhỏ!"

"Khụ khụ......" Tô Mộc bị sặc, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cô đã bị nam nhân mới gặp mặt một lần này kéo đi ra ngoài, cô giãy giụa, " Này, ngươi làm gì vậy?"

"Mợ nhỏ, không kịp rồi! Người mau đi ngăn cản cậu của tôi làm việc ngốc đi!" Lương Lương sốt ruột đẩy Tô Mộc vào trong xe, hắn lại vội ngồi xuống ghế điều khiển, không lâu sau, xe liền chạy.

Tô Mộc ngồi ở ghế sau có chút ngốc, "Ngươi nói gì?"

"Cậu cảm thấy cô bởi vì việc tai nạn xe không chịu tha thứ cho hắn, cho nên hắn muốn mình bị xe đâm, nói muốn đem việc phát sinh ở trên người của cô lúc trước đều tự mình thể nghiệm một lần." Lương Lương nói nhanh, "Tôi ngăn không được, hắn đã hướng nơi có dòng xe cộ nhiều nhất là trung tâm thành phố đi rồi!"

Nhất thời tim Tô Mộc đập gia tốc, cũng không rảnh lo mặt khác, vội nói: " Xe của ngươi không thể chạy nhanh lên sao!?"

"A!!!" Lương Lương kêu: "Phía trước bị kẹt xe!"

Tô Mộc nhìn, phía trước quả nhiên bị tắc một quãng đường dài, cô cắn răng một cái, mở cửa xe đi xuống, liền hướng phía trước chạy.

Nơi này cách trung tâm thành phố còn có hai km, đối với Tô Mộc mà nói cũng không phải là ngắn, nhưng cô cũng không có cách nào, nhưng cô quên chính mình vẫn đeo giày cao gót, chân trái vừa trẹo, cô súyt nữa ngã xuống đất, không rảnh lo đau, Tô Mộc vứt bỏ giày, liều mạng xuyên qua dòng xe cộ hướng phía trước chạy đến.

Bá đạo tổng tài yêu ta:【 Tiểu Hung ngàn dặm cứu phu, thật cảm động (???????)】

【 Hôm nay chúng ta đều là fan của Tiểu Hung, vì Tiểu Hung điên cuồng đánh call! 】

......

Phòng phát sóng trực tiếp xoát lên bình luận nhưng Tô Mộc không có tâm xem, cũng không biết trải qua bao lâu, chờ lúc cô thở phì phò chạy tới ngã tư trung tâm thành phố, gặp được bóng dáng một người nam nhân đang hướng dòng xe cộ đi.

"Quý Bắc Lưu!"

Bóng dáng nam nhân bỗng khựng lại, một lát sau, hắn xoay người lại, cũng đã bị kẻ xông tới bắt được tay kéo lên trên đường phố, chờ tới nơi an toàn, một cái tát hung hăng dừng ở trên mặt hắn.

Tóc Tô Mộc sớm đã rối loạn, bởi vì chạy khoảng cách dài, sắc mặt cô đỏ bừng, duy chỉ có sự tức giận của cô không bởi vì vận động quá độ mà tiêu giảm một phần, cô lại thở hổn hển một lúc, mới quát: "Anh phát điên cái gì? Em có nói qua muốn anh dùng cách này để bồi thường sai lầm của anh sao!?"

Nhưng hắn cũng chỉ mờ mịt trong chốc lát, không có so đo việc chính mình bị đánh, cũng không chú ý cô đang tức giận, giờ phút này, tất cả dường như đều không thể hấp dẫn hắn, chỉ có cái chân bị thương của cô đoạt đi sự chú ý của hắn, hắn nỉ non, "Mộc Mộc, em bị thương......"

Tô Mộc đang nổi nóng chợt bị nam nhân bế lên, đặt trên ghế dài gần đó, cô còn tính lại mắng vài câu, lại thấy Quý Bắc Lưu ở trước người cô quỳ xuống, duỗi tay nhẹ cầm mắt cá chân sưng vù của cô, bộ dáng thật cẩn thận, khiến người có ảo giác, cô là bảo bối của hắn trân quý bảo hộ sâu trong lòng, muốn bảo hộ thật tốt, chăm sóc thật tốt.

Bỗng nhiên, mọi sự tức giận của Tô Mộc đều biến mất.

Hắn nói: "Chúng ta đi bệnh viện."

"Không cần."

"Mộc Mộc?"

Khoảnh khắc hắn ngước mắt, một đôi tay nâng mặt hắn, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây loang lổ chiếu vào trên người hắn, chiếu vào trên mặt hắn, một đế vương ở thương trường hô mưa gọi gió, một nam nhân không lúc nào không kiêu ngạo không ai bì nổi, vào lúc này lại bị ánh mặt trời làm nổi bật hình ảnh chật vật của mình.

Đúng vậy, cô cũng thực chật vật.

Hốc mắt Tô Mộc dần dần ướŧ áŧ, tầm mắt cô dần mơ hồ, giống như nổi lên một tầng sương mù, cô nhìn không rõ hắn, chỉ có thể lại gần hắn một ít, vì thế cô cúi đầu để sát vào mặt hắn, một nụ hôn mềm nhẹ dừng trên môi Quý Bắc Lưu.

Ánh mắt Quý Bắc Lưu khẽ động, ánh sáng trong mắt rực rỡ hẳn lên.

Có người đi đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ, cô không để bụng.

Nụ hôn này rất nhanh kết thúc.

Tay Quý Bắc Lưu phủ trên mu bàn tay cô, an tĩnh không nói nhìn cô.

"Quý Bắc Lưu...... Chúng ta không cần náo loạn."

Ngồi ở ghế trên, cô dang tay ra, ôm lấy nam nhân quỳ gối trước mặt.