Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 66: Tổ sư khai sơn

Bạch Liên khi đang bị cậu ba Kim gia ném ra giữa không trung, cảm thấy nghẹt thở một trận.

Y cảm thấy mỗi người ở đây như xem chuyện cười của y, đều đang cười nhạo y.

Bạch Liên mò tay vào trong l*иg ngực, đó chính là một viên linh thạch Thanh Vân lão tổ tặng cho y.

Ngày đó Hồng Thông Thiên mang theo y đi gặp Thanh Vân lão tổ. Mộc Từ Hàng liền coi trọng Bạch Liên rất nhiều, thậm chí còn lén lút nói với y, nếu như có gì khó khăn, hoặc có gì cần giúp đỡ, hãy lấy khối linh thạch này ra, chắc chắn lão sẽ có mặt. Không những vậy, khi Bạch Liên kể lể “Hoài nghi Mặc Ngôn cất giấu toàn bản Biến hóa thuật” thì, Thanh Vân lão tổ còn đồng ý, nhất định sẽ giúp y bảo vệ lẽ phải.

Linh thạch này là Thanh Vân lão tổ trộm sau lưng Hồng Thông Thiên đưa cho, Bạch Liên biết rõ không thể tùy ý lấy ra, mà vào lúc này, y nhìn tất cả xung quanh.

Hồng Thông Thiên bị phế linh căn, vĩnh viễn bị tù bên trong Thủy Tinh cung; ông ngoại dứt khoát vứt bỏ mình; mà Hồng Nho Văn —— đa tình bạc nghĩa lúc này cũng nhẫn tâm bạc tình.

Bạch Liên nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, hận thấu xương kẻ đã đột nhiên xông vào này.

Nếu như không do Mặc Ngôn, tất cả ở đây sẽ là của y; nếu như không do Mặc Ngôn, ông ngoại cùng Kim gia, sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất; nếu như không do Mặc Ngôn, Hồng Nho Văn chắc chắn sẽ cúi đầu nghe theo y.

Gϊếŧ y! Mặc kệ người khác thấy thế nào, vào lúc này, phải gϊếŧ y!

Bạch Liên thầm nghĩ trong đầu, y nắm khối linh thạch trong tay, yên lặng đọc hiện hình chú.

Bạch Liên xoay người giữa trời, rồi hạ xuống đất, tránh khỏi Hồng Nho Văn đang muốn ôm, chạy về phía Mặc Ngôn, phát ra một đòn tối hậu mà bản thân có thể làm.

“Mặc Ngôn, ngươi là tiểu nhân hèn hạ! Phụ thân ta rõ là do ngươi hại chết, Biến hóa thuật Bạch gia ta, cũng bị ngươi đoạt đi! Ta cùng ngươi không đội trời chung!” Linh thạch lay động ở trên tay Bạch Liên, bay ra giữa không trung.”Thanh Vân lão tổ đã biết sẽ có việc, ngài định sẽ thay ta bảo vệ lẽ phải!” Bạch Liên nói.

Ảo giác hiện ra giữa trời, ản hiện một thân ảnh khổng lồ, đó là bóng dáng tất cả mọi người trong

Tiên giới cực kỳ quen thuộc —— Thanh Vân lão tổ Mộc Từ Hàng.

Vào đúng lúc này, Mộc Từ Hàng ở cách xa Thanh Vân môn, nhận được cảm hóa từ hạt giống lúc trước chôn vùi.

Thị lực của lão vẫn đi theo Bạch Liên, mặc dù bị tù vẫn chưa từng bị ngăn cách.

Mới đầu lão đưa cho Bạch Liên vật này, đơn giản vẫn là vì Biến hóa thuật Bạch gia. Lại không ngờ đi theo Bạch Liên, được nhìn nhiều trò hay đến vậy.

Chỉ tiếc linh thạch triệu hoán này, Bạch Liên không sử dụng, nên lão không thể hiện thân.

Tuy lão được triệu hoán, nhưng người thật không thể chạy tới, chỉ có thần thức rời đi. Nhưng chuyện này đối với Mộc Từ Hàng mà nói, đã đủ rồi. Chỉ cần ở trong một nén nhang đánh chết Mặc Ngôn, lão liền cách được ngàn dặm, bắt người về tù, nuốt ăn huyết nhục, đột phá lao tù.

Bóng người Thanh Vân lão tổ lơ lửng giữa trời, từ nửa trong suốt dần dần biến thành như thật, gương mặt của lão từ bi, như Phật Đà trời sinh, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên không, thân thể phóng to hơn gấp trăm lần, như hình ảnh thần chỉ giáng lâm nhân gian, uy nghiêm đoan trang.

Thanh Vân lão tổ duỗi ngón tay ta, chỉ vào Mặc Ngôn: “Ngươi đang nói dối. Nguyên kính quang, là do ngươi tạo! Hồng sơn chủ Côn Sơn, là ngươi mưu hại! Tất cả những chuyện này, đều là âm mưu của ngươi!”

Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới, Thanh Vân lão tổ sẽ hiện thân vào lúc này, còn phóng to hơn trăm lần trên trời.

Chúng tiên trong lúc Thanh Vân lão tổ đang nói, đều dồn dập nhìn Mặc Ngôn.

Lời Thanh Vân lão tổ nói, không có một cái chứng cứ, càng không có một cái nhân quả.

Nhưng dáng vẻ lão trang nghiêm, đã thành Thẩm Phán công chính nhất, thậm chí vào ngay sau đó, có không ít tiên nhân mang trong lòng chính nghĩa bị đầu độc, muốn xông lên hỏi cho ra nhẽ.

Mặc Ngôn chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy lên, mặt đối mặt với Thanh Vân lão tổ giữa trời.

Mặc Ngôn mặc bạch y, đai lưng màu tím bên hông bay theo làn gió, y nhìn Thanh Vân lão tổ cười lạnh một tiếng.

“Hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi! Thay trời hành đạo!” Thanh Vân lão tổ ra vẻ đặc biệt uy nghiêm, từng chữ từng chữ nói ra, vang vọng chấn động tất cả lỗi tai tiên nhân đang ở đây.

Mặc Ngôn nhíu mày, khẽ mỉm cười: “Không sợ chết thì cứ đến!”

Thanh Vân lão tổ đánh ra một chưởng, mà một chưởng này, là toàn lực của lão.

Đây là cơ hội tốt nhất để lão xoay chuyển nghịch cảnh, phi thăng đắc đạo.

Lão biết rõ thực lực Mặc Ngôn, một tháng trước, hai người còn từng giao thủ qua.

Mười vạn năm tu vi, ngưng tụ trong lòng bàn tay, nhắm vào người Mặc Ngôn mà đánh.

Mặc Ngôn cũng vào lúc đó, đánh ra một chưởng thẳng vào Thanh Vân lão tổ.

Song chưởng chạm nhau, kinh thiên động địa.

Sự thật thì, chỉ có một tiếng linh thạch bị phá nát thành bột phấn.

Tiểu Mặc Ngôn đứng ở trên bàn tay khổng lồ của Thanh Vân lão tổ, giống như chùm sáng xé rách từng tầng rào chắn. Từ bàn tay Mặc Ngôn làm mốc dần dần rạn nứt ra xung quanh, giống như mạng nhện khuếch tán, nhanh chóng lan ra cả người Thanh Vân lão tổ.

Ầm! Tiếng vang sụp đổ, vỡ vụn chấn động, trái tim Thanh Vân lão tổ dường như ở trong tích tắc, bị một luồng sức mạnh to lớn bắn trúng, chân khí đó lưu động quanh ngực lão, khống chế không nổi phun ra hết sạch.

Hào quang màu xanh liền tràn ngập bao quanh l*иg sắt, một chưởng này, Mặc Ngôn lại có thể lấy pháp lực tinh khiết, đả thương trăm năm tu vi của lão.

Thanh Vân lão tổ lúc này mới tự ý thức được. Thượng cổ thần chỉ, đã thức tỉnh, hoàn toàn thức tỉnh.

Lão vĩnh viễn sẽ không bắt được thượng cổ thần chỉ này nữa, một chút hy vọng cuối cùng của lão cứ thế mà sụp đổ.

Như vậy, đã không cần thiết phải giữ bí mật kia. Trước đó lão không nói, vì sợ có người cùng lão tranh cướp, còn bây giờ, lão không cam lòng đạo hạnh vạn ngàn, lại không bằng một tên thần chỉ mới có hai mươi năm tuổi.

Khi lão nhìn rõ được Mặc Ngôn, lão liền cất cao giọng nói: “Chư vị, nó chính là thượng cổ thần chỉ! Bên cạnh nó, chính là tôn chủ Ma giới! Gϊếŧ bọn nó…”

Sau đó, cái gì lão cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.

Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu ở bên ngoài trong coi, nghe thấy động tĩnh bên trong mật thất, cướp trước một bước, thì nhìn thấy ánh sáng màu xanh đầy cả phòng.

“Ngươi vừa cùng ai nói chuyện!?” Nhâm Tiêu Diêu lớn tiếng quát hỏi.

Mộc Từ Hàng không đáp, lão cúi đầu, ánh mắt lại liếc lên, lấy ánh mắt thù hằn nhìn Nhâm Tiêu Diêu.

“Ngươi đang cùng ai nói chuyện!!” Nhâm Tiêu Diêu gầm lên, nhưng hắn không chiếm được câu trả lời, tay Mộc Từ Hàng nắm chặt song sắt lao tù, kể cả sau khi lão ra một chưởng thất bại, thương tổn được lão thì Mặc Ngôn cùng tôn chủ Ma giới, cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu!

“Nói chuyện!” Nhâm Tiêu Diêu đọc thần chú Tỏa tiên lung, lao tù phát ra vạn vệt sáng, trói chặt Mộc Từ Hàng, quất roi.

Thanh Vân lão tổ nhắm mắt lại, cắn răng, im lặng nhẫn chịu sư huynh quát mắng cùng trói buộc, lão thề ở trong lòng, một ngày nào đó, phải ra được khỏi đây.

Một ngày nào đó, phải cùng Mặc Ngôn, mặt đối mặt, một chọi một chiến một hồi!

Không chết không thôi!

Mà ở Côn Sơn, khi ảo ảnh Thanh Vân lão tổ tan biến, còn câu nói đó, tất cả tiên nhân đều nghe được.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mặc Ngôn, thượng cổ thần chỉ!

Máu trong tất cả mọi người đều kích phát chuyển động, loại huyết mạch này, chính là trong truyền thuyết! Mà người tu tiên, mong muốn mà không thể thành truyền thuyết.

Nhưng giờ, truyền thuyết ngay ở trước mặt, mọi người cùng vào lúc này, đều đang điên cuồng chỉ muốn chạy đến nuốt ăn máu thịt.

Nhưng bọn họ không quên, còn một bí mật bị lộ.

Tôn chủ Ma giới.

Vào đúng lúc này, một trắng một đen, hai bóng người đứng sóng vai nhau, không có nửa người hoài nghi Thanh Vân lão tổ.

Thậm chí có người còn hoài nghi, Mặc Ngôn có giống lời Bạch Liên, Thanh Vân lão tổ đã nói hay không, cố ý hãm hại Hồng Thông Thiên.

“Ngươi, nhất định là ngươi hãm hại Hồng sơn chủ, mọi người cùng nhau tiến lên, gϊếŧ y báo thù cho Hồng sơn chủ!” Một tên tán tiên đã không thể kiềm chế nổi ngóng trông huyết mạch thần chỉ trong lòng, không biết tự lượng sức mình lớn tiếng thét to.

Nhưng không có ai thật sự dám lên.

Một chưởng Mặc Ngôn vừa đánh nát Thanh Vân lão tổ, đã đánh nát tất cả ý đồ vọng tưởng của mọi người.

Mặc Ngôn hơi nhíu mày, thoải mái vỗ tay một cái: “Đúng, ta chính là huyết mạch thần chỉ trong truyền thuyết còn sống. Ta biết có mấy người đang suy nghĩ cái gì trong lòng, có điều, nếu như có ai không sợ chết, thì cứ đến!”

Mặc Ngôn đi từng bước về phía trước, từng chỗ y đi ngang qua, những tán tiên có ý đồ khó lường, đều dồn dập tránh đường, không muốn thử phong mang.

Cuối cùng, Mặc Ngôn đi từng bước một đến chỗ Bạch Liên, tay hơi nắm vào, nhặt viên đá dưới đất đã trở thành vô dụng.

“Đây chính là bản lĩnh cuối cùng của ngươi? Ngươi cùng kẻ thù diệt môn liên hợp, báo đáp ân nhân như vậy?” Mặc Ngôn khẽ động ngón tay, linh thạch nát thành bột phấn.

Bạch Liên kêu to: “Ngươi nói láo! Ngươi mới kẻ thù diệt môn của ta, là ngươi cấu kết Ma Nhân…”

Nhưng lời y nói còn chưa dứt, thì nghe thấy giọng nói đau xót từ chân trời truyền tới.

Giọng nói mang theo uể oải, thương tâm, cùng kiên quyết: “Y không có nói láo. Lời y nói đều là sự thật!”

Nhất kiếm Đông Lai, một bóng người nhảy xuống khỏi mũi kiếm, nhảy xuống trước mặt Mặc Ngôn. Là Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu!

Mọi người không thể tin tưởng nhìn hắn. Mặc Ngôn cũng không thể tin tưởng nhìn hắn, Thanh Vân môn cách xa chỗ này vạn dặm xa, tại sao chỉ trong nháy mắt hắn đã đến đây?

Nhâm Tiêu Diêu đi tới trước mặt Mặc Ngôn, thấp giọng nói: “Chuyện gì vừa xảy ra, ta đã biết hết rồi. Ta đã liều mạng toàn lực, mới chạy đến đúng lúc, may là đến không quá muộn.”

Mặc Ngôn đưa tay, nắm chặt tay Nhâm Tiêu Diêu, y biết đối phương phải đưa ra quyết định này khó khăn đến mức nào. Hiện giờ cách ước định lúc trước còn chưa được một tháng, Thanh Vân môn đã chuẩn bị kỹ càng để gặp chất vấn rồi sao?

“Huynh đã chuẩn bị kỹ càng?” Mặc Ngôn thấp giọng hỏi, “Nếu còn chưa được, thì không cần giải thích…”

Nhâm Tiêu Diêu cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái: “Chuyện này không nói rõ ràng, mang đến cho ngươi, là toàn quấy nhiễu vô cùng vô tận.”

Nói xong câu này, Nhâm Tiêu Diêu nhìn về phía Bạch Liên, gằn từng chữ một: “Ngươi có biết, Ma Nhân Huyền Không Sơn ngày đó, là ai phái đi?”, hắn lại chuyển hướng Hiên Viên đế, “Ma Nhân Hiên Viên thành ngày đó, là ai gây nên?”

“Các ngươi có biết, là ai làm loạn Kỳ Phong Thành? Là ai gϊếŧ mười tám tiên Đông Hải…?”

Nhâm Tiêu Diêu nói càng ngày càng chậm, tiếng nói của hắn cũng càng ngày càng thấp, nhưng cũng chui vào lỗ tai mỗi người rõ ràng.

“Ta vốn tính, dự định sau ba tháng nữa, an bài xong tất cả sẽ nói… Nhưng bây giờ, đã không chờ được đến lúc ấy. Sư đệ ta… Ta không thể vì muốn che chở cho sư đệ, để cho người tốt bị hàm oan.”

Vẻ mặt Nhâm Tiêu Diêu trầm trọng, tay hắn hơi vung lên, màn hình to lớn xuất hiện ở phía sau hắn.

Bên trên là lúc Thanh Vân lão tổ bị tù, tự mình thừa nhận chuyện ác lão làm.

Từng việc từng việc, từng chuyện, nhiều mà không ít.

Nhâm Tiêu Diêu không muốn nhiều lời, nhưng cũng không thể không nói, hắn nói Thanh Vân lão tổ sắp đối mặt Thiên nhân ngũ suy, mãi đến tận Mặc Ngôn rời khỏi Thanh Vân môn mới kết thúc.

“Cái gọi là mấy năm qua, Ma Nhân làm loạn Trung thổ… Thanh Vân môn khó từ tội lỗi. Nếu như có người muốn tới cửa đòi cái công đạo, Thanh Vân môn ta… Chỉ có thể phụng bồi.”

Đạo pháp Kiếm Tiên càng mạnh hơn so với Thanh Vân lão tổ, ở Thanh Vân môn có uy tín lớn nhất.

Theo như lời hắn nói, thêm vào chính miệng Thanh Vân lão tổ nhận mình làm ác, chính là chứng cứ tốt nhất.

Đông đảo tán tiên nhìn thấy cảnh này, chấn động cừu hận trong lòng. Nhân ảnh trên màn hình lay động, giọng của Thanh Vân lão tổ trầm thấp điên cuồng, đánh nát hình tượng trách trời thương người mấy chục ngàn năm của lão. Dù là ai cũng chẳng ngờ tới, Mộc Từ Hàng sẽ đạt tới mức độ đáng sợ cỡ đó.

Bạch Liên thì càng không thể tin tưởng nhìn án Bạch thị Huyền Không Sơn diệt môn.

Y nhìn tay của mình, lại nhìn Mặc Ngôn, ánh mắt cuối cùng, rơi xuống đống bột linh thạch rơi trên mặt đất.

“Không! Không phải thật sự! Không ——!” Bạch Liên cao giọng hét to, y run rẩy chỉ vào Mặc Ngôn: “Nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi muốn mưu đoạt vị trí chủ vị Côn Sơn, thông đồng! Ngươi thông đồng Hiên Viên đế, thông đồng Thanh Vân môn, thông đồng ông ngoại ta, ngươi… Tất cả những chuyện ác đó, đều do ngươi cùng người yêu ngươi làm!”

Nhưng lời y nói còn chưa dứt, ngọn núi Côn Sơn tự dưng rung động, nước biển không ngừng vọt vào, nuốt chửng Côn Sơn.

Chúng tiên trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ sợ hãi nhìn vào mặt biển, thì thấy hai con Thần Quy chậm rãi nổi lên mặt nước.

Sau khi Thần Quy nổi lên mặt nước xong, mọi người mới rõ ràng, đó đâu phải Thần Quy, rõ ràng chính là thượng cổ Thần Thú Huyền Vũ vẫn luôn trấn chủ Côn Sơn.

Một con Huyền Vũ gào thét: “Mặc Ngôn, ngươi đi ra! Đi ra!”

Chúng tiên cả kinh trong lòng, không biết Mặc Ngôn đắc tội Huyền Vũ thế nào, mà có vài người ý đồ khó, thì đang ở ảo tưởng Mặc Ngôn bị Huyền Vũ đánh chết xong, có thể được chia một miếng thịt gia tăng đạo hạnh hay không.

Chúng tiên dồn dập nhường ra cho Mặc Ngôn một con đường, Mặc Ngôn đi về phía bờ biển.

Huyền Vũ trôi nổi trên mặt biển, đầu rắn duỗi tới trước mặt Mặc Ngôn, đánh giá trên dưới một phen xong, mới nhằm chúng tiên còn đang đứng ở Côn Sơn gào thét: “Là ai dám nói xấu chủ nhân nhà ta mưu đoạt Côn Sơn? Ai dám nói xấu y thông đồng tứ đại Tiên gia Trung thổ?”

Bạch Liên bị con thượng cổ Thần Thú gào thét sợ tới ngã quỵ xuống đất, đầu rắn Huyền Vũ duỗi về phía y, há to miệng, hàm răng sắc bén cùng hơi máu truyền ra, làm ai cũng ngửi được.

“Là ngươi sao?!” Huyền Vũ quát mắng?

Bạch Liên liều mạng lắc đầu, thét to: “Không phải! Không phải ta! Ta không có…” Một câu nói chưa hết, đã sợ đến ngất đi.

Lỗ mũi Huyền Vũ phát ra tiếng hừ lạnh, rồi đưa đầu đến trước mặt Mặc Ngôn, cọ cọ Mặc Ngôn, thấp giọng nói: “Tới.”

Mặc Ngôn đè đầu con Huyền Vũ xuống, rồi nhảy lên trán của nó.

Huyền Vũ giơ y lên cao, lời nói thận trọng: “Ta chính là Thần Thú thượng cổ tổ sư khai sơn Côn Sơn ngồi xuống. Phụng mệnh bảo vệ Côn Sơn, giám định sơn chủ. Mặc Ngôn chân truyền Phá hiểu thuật, luyện thành bảo vật trấn sơn Côn Sơn, bảo vệ Côn Sơn.”

Một con Huyền Vũ mở miệng, phun ra một tấm lệnh bài từ trong miệng, giao vào tay Mặc Ngôn.

Lệnh bài phát ra bạch quang nhu hòa, chính là bảo vật tổ sư khai sơn Côn Sơn tự tay luyện chế.

“Đây là lệnh bài chủ nhân Côn Sơn sau khi thượng giới để lại, trước khi ngài rời đi, đã đem tín vật này giao do chúng ta bảo quản, đây là tín vật để làm chủ nhân Côn Sơn chân chính, do bốn Huyền Vũ ta đây thủ hộ!” Con Huyền Vũ trên lưng còn có một vết cào lớn tiếng nói, “Từ nay về sau, y chính là chủ nhân Côn Sơn. Tứ đại Thần Thú Côn Sơn ta đây, sẽ nghe hiệu lệnh của y, nếu có kẻ nào dám tới quấy rối, trước tiên hãy qua cửa chúng ta!”

Chúng tiên nghe Huyền Vũ nói xong, đều ngẩn người ra. Mặc Ngôn có tín vật Côn Sơn trong tay, lúc này đang phát ra ngàn vạn vệt sáng, một hư tượng màu trắng trôi nổi mặt trên lệnh bài, tất cả đệ tử Côn Sơn đều nhận ra, đó chính là hình ảnh tổ sư khai sơn.

“Ta đã giao cho Thần Thú chọn người kế thừa ta, bây giờ xem ra, việc này đã định. Chỉ tiếc, ta không thể tận mắt nhìn được người đó. Bất kể trước đây ngươi là ai, từ nay về sau, ngươi phải dẫn dắt Côn Sơn, không được làm rơi uy danh của ta!”

Mặc Ngôn cung cung kính kính khom người, bạch quang thu hồi trở về tín vật, đây là phù lệnh cuối cùng tổ sư khai sơn Côn Sơn để lại.

Cho tới lúc này, mọi người mới biết, thì ra từ trước đến giờ chủ nhân Côn Sơn, bao gồm Hồng Thông Thiên, thậm chí ngay cả Đan Dương Tử, đều là tạm thời.

“Còn có ai không phục, muốn khiêu chiến chủ nhân Côn Sơn ta đây?!” Một con Huyền Vũ ở trong biển gào thét, “Còn có ai dám nói y, vì mưu đoạt vị trí sơn chủ hãm hại Hồng Thông Thiên?!”

Việc đã đến nước này, không ái dám hoài nghi thêm nữa, cũng không có ai dám nói nữa chữ “không”.

Chỉ có Hồng Nho Văn lảo đảo chạy lên, nhìn hai con Huyền Vũ cúc cung hành đại lễ, hỏi: “Tiền bối, tiểu tử chỉ cầu hỏi một chuyện, phụ thân ta… Phụ thân ta thế nào rồi?”

Hai con Huyền Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không hiểu đệ tử Côn Sơn này đang hỏi cái gì.

Mặc Ngôn thấp giọng nói: “Phụ thân hắn là Hồng Thông Thiên, bị giam ở Thủy Tinh cung!”

Hai con Huyền Vũ nhìn mọi người gào thét: “Hồng Thông Thiên tâm cơ bất chính, chúng ta đã phụng mệnh sơn chủ, giam cầm trong Thủy Tinh cung!”

Thời gian Hồng Nho Văn cùng Huyền Vũ đối thoại, cũng đã cảm nhận được uy hϊếp cùng hoảng sợ từ thượng cổ Thần Thú mang đến.

Nhưng hắn chưa hỏi rõ ràng chuyện về phụ thân, thủy chung không thể cam tâm.

Hắn nhẫn nhịn cơn sợ hãi từ các khớp xương nhô ra, nơm nớp lo sợ hỏi dò: “Vậy… Phụ thân ta lúc nào mới ra được…?”

“Ta không biết!”

“Phụ thân bị phế pháp lực, thành phàm nhân… Ta… Ta có thể đi đưa cơm cho cha không?”

“Ta không biết!”

“Cầu… Cầu Thần Thú tiền bối khai ân… Để ta… Để ta…”

Huyền Vũ thiếu kiên nhẫn đánh gãy lời đệ tử Côn Sơn đang không ngừng quấy rầy mình, cùng nhau quát lên: “Chúng ta không biết, đừng có hỏi nữa!”

Hai đấu gối Hồng Nho Văn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, quả nhiên không dám hỏi nữa.

Mà hai con Huyền Vũ kia, lại mang theo Mặc Ngôn, dần dần lẻn xuống đáy biển, tìm được vị trí của chính mình, thồ đỡ Côn Sơn.

Mặc Ngôn nhìn bốn con Huyền Vũ, vào đúng lúc này, có một loại cảm giác không thể làm gì.

“Này, ngươi đã đi nói rõ cho đám người kia biết sao?” Một con Huyền Vũ hỏi một con torng đó.

“Ta không biết a… Đại khái là, không ai dám đến gây phiền phức. Ngoại trừ Hắc Long kia…”

“Tại sao phải ngoại trừ hắn?”

“Ta không biết a!”

“Vậy sau này hắn trở lại Côn Sơn, có phải ngăn cản hắn không?”

“Ta không biết a!”

“Ba con ngu ngốc, hiện tại có tân sơn chủ, hỏi y là được!”

Bốn con Huyền Vũ liền đồng loạt nhìn về phía Mặc Ngôn, Mặc Ngôn chưa từng nghe Huyền Vũ đối thoại, vào lúc này, y tự dưng không biết phải nói gì.

“Tại sao muốn giúp ta?” Mặc Ngôn hỏi, “Nếu dám nói ‘Ta không biết’, mấy người các ngươi hãy chờ bị chỉnh đốn!”

Bốn con Huyền Vũ hai mặt nhìn nhau, chỉ một lát sau nói: “Vừa nãy ở dưới đáy đã hỏi ngươi, nếu ngươi không muốn làm người của chúng ta, vậy… Mấy người chúng ta thương lượng một hồi, quyết định làm rùa của ngươi.”

Đến khi Mặc Ngôn từ trong biển trở lại Côn Sơn, thì tất cả đệ tử Côn Sơn đã tiếp nhận thân phận Mặc Ngôn, còn đám tán tiên đến đây xem lễ, cũng đều dồn dập lấy lòng Mặc Ngôn. Không có ai không có mắt đi dò hỏi tại sao Mặc Ngôn sẽ ở cùng tôn chủ Ma giới.

Chúng tiên không phải người ngu, lúc trước cùng nhau tiến lên, là vì hoài nghi, là vì muốn kiếm lợi của mình, là vì căm hận đám Ma Nhân làm ác.

Nhưng bây giờ, chuyện ác Trung thổ không phải do Ma Tôn làm, Thanh Vân môn mới chính thức trở thành bia bị nhắm.

Còn như Mặc Ngôn, có Thần Thú thượng cổ bảo vệ, chính mồm phụng y làm chủ, hơn nữa y còn có thực lực mạnh mẽ, không phải ai cũng có thể mơ ước được.

Không những không có ai dám nghi ngờ quan hệ giữa Mặc Ngôn cùng Thương Minh, thậm chí còn có vài tán tiên tâm tính không thuần, trái lại nổi tâm hùa theo Thương Minh, chắp tay cảm tạ y: “Đa tạ Mặc Sơn chủ, nếu không có ngài tự mình ra tay, chúng ta sẽ không thể biết kẻ thù là ai, không công oan uổng tôn chủ Ma giới.”

Ở Mặc Ngôn sau khi tuyên bố tiếp nhận Côn Sơn xong, chúng tiên đều lục tục rời khỏi Côn Sơn.

Có đi đến Thanh Vân môn đòi lại công đạo, có về động phủ mình tiếp tục tu luyện, còn có, nhiều người kết bạn vân du, trải qua tháng ngày tiêu dao trường sinh.

Hiên Viên đế không lâu sau cũng cáo từ, khi hắn nghe nói Mặc Ngôn cùng Hồng Thông Thiên đấu pháp sống còn, là dựa vào Vòng tiên trận thủ thắng, vui mừng bất tận, nói: “Như thế rất tốt, giờ đệ chấp chưởng môn phái, đã khác ngày xưa, mà đệ tự tay tổ sư khai sơn Côn Sơn chỉ nhận, cũng xem như danh chính ngôn thuận.”

Mặc Ngôn khẽ cười cười, sau khi cùng Hiên Viên đế ôm ấp cáo biệt, Mặc Ngôn cảm thấy Thương Minh trong tay áo đang dùng sức ghìm cánh tay mình.

Hiên Viên đế lại cùng Mặc Ngôn nói vài câu xong, liền dẫn tay vợ rời khỏi.

Chỉ còn Kim gia ở lại Côn Sơn tương đối dài, muốn cùng Mặc Ngôn thương nghị việc đại hôn của Bạch Liên cùng Hồng Nho Văn.

Đối với hai người đó, Mặc Ngôn thật sự không có hứng thú gì hết, nhưng Kim Tham Thương không có ý định muốn mang Bạch Liên về, liền ở lại Côn Sơn.

Song phương thương lượng, quyết định ngày cưới của hai người Hồng Bạch, lấy lý do Hồng Nho Văn còn thương đâu phụ thân, kéo dài tới năm năm sau cử hành.

Kim Tham Thương suy nghĩ, chỉ sợ năm năm sau Bạch Liên đã bị Mặc Ngôn dạy dỗ không đến nỗi chán ghét. Đến khi lão trở lại đây, cũng là vạn sự.

Ngày Kim Tham Thương rời đi, Bạch Liên đã từng khổ sở cầu xin ông ngoại, khóc ròng ròng, nhưng vẫn bị các cậu xách ra ngoài.

Y không còn cách nào, liền đi tìm Mặc Ngôn, quỳ ở ngoài cửa mười ngày mười đêm, mới gặp được một lần, dập đầu khẩn cầu, để Mặc Ngôn giúp mình nói đỡ một câu, để Kim lão gia tử lấy bí dược tiên viên Kim gia ra, tháo bỏ huyết khế.

Mà Mặc Ngôn khi nhìn Bạch Liên quỳ ở trước cửa hối hận không thôi, thì chỉ nhàn nhạt nói câu: “Ngươi quên rồi sao? Ngày đó ngươi đã từng nói, nhất định phải cùng Hồng Nho Văn kết thân. Ta đã khuyên ngươi, ngươi lại không nghe, còn chuyện bây giờ, cũng chỉ coi là, cầu nhân được nhân.”

Bạch Liên nhớ lại những chuyện mà mình đã từng làm ra, biết vậy chẳng làm, điên cuồng hét lên.

Mà cùng lúc này, Hồng Nho Văn chưa bị bạc đãi nửa phần, muốn nửa đời sau sẽ cùng Bạch Liên buộc liền cùng nhau, không khỏi mà nhìn nơi Mặc Ngôn đang ở.

Mặc Ngôn chuyển vào đại điện tổ sư Côn Sơn, trăng treo cao ngoài điện, ánh trăng chiếu xuống đất đầy ánh bạc, thật như đang chiếu vào trong lòng hắn, kể cả khoảng cách xa xôi không thể chạm được, thì vĩnh viễn cũng khó mà quên đi.