Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 63: Ngả bài

Đêm, trời tối ảm đạm, Mặc Ngôn lần đầu tiên treo Dạ Minh Châu lơ lửng trong phòng, để gian phòng được chiếu sáng.

Gian phòng không lớn, chỉ đủ cho một người ở.

Dưới ánh sáng nhu hòa, thiếu niên mặc bạch y ngồi đàng hoàng ở trước án thư, cầm bút lông sói trong tay, đang viết Côn Sơn đạo ca ngày đó đệ tử Côn Sơn xướng.

“Bỏ đi giả giữ lại thực, du͙© vọиɠ dồn dập bám lấy thân ta; Tấn Tử Nhật Nguyệt, tà quỷ hành đạp cảnh giới…”

Đột nhiên, thiếu niên làm rơi bút xuống bàn, gương mặt vốn đang trắng nõn, có thêm một tia hồng nhạt khó mà thấy rõ.

Từ vành tai, sau đó đến cần cố, cuối cùng là hai gò má.

Thiếu niên như bị khô nóng, kéo kéo cổ áo, có vận tức mấy lần, thì càng lúc càng nóng hơn.

Y liền đứng lên, ở trong phòng bất an chuyển động.

Ngoài cửa sổ có một tên tiểu đồng mối nhận lo lắng an nguy chủ nhân, ý tốt hỏi dò: “Chủ nhân, chủ nhân không sao chứ? Thật lạ…”

“Cút!” Thiếu niên trước giờ luôn luôn ôn hòa, hôm nay hình như tâm thần đặc biệt không yên.

Tiểu đồng bị quát to, yên lặng lui ra khỏi rừng trúc, trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Nhưng thiếu niên trong phòng kia, không vì vậy mà bình tĩnh tâm tình lại, trong lúc y đang nôn nóng khát nước, lại nâng ấm trà lên, uống sạch không còn một giọt.

Song sau khi y uống hết xong, hình như càng thiếu kiên nhẫn, bộp một tiếng, ấm trà bị quăng xuống đất, Thanh Ngọc ấm bị đập vỡ nát.

Vào đúng lúc đó, một giọng nói ở ngoài phòng vang lên: “Sư thúc!”

Con ngươi thiếu niên trầm ám, sửa sang lại vạt áo rồi ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Là ai?”

Bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân, chỉ một lát sau, một thanh niên anh tuấn chiều cao ngọc lập, mặt như quan ngọc, đứng ở cửa tiểu điện trong rừng trúc.

“Sư thúc, ngài đã nói, ngài sẽ tới tìm ta, nhưng mà tại sao, vẫn không có đến?!” Hồng Nho Văn đứng ở cửa phòng Mặc Ngôn, cảm thấy không khí ở đây hình như khác với chỗ khác, ngọt đến phát ngấy, hút một ngụm vào trong bụng, làm cho toàn thân rất muốn sôi trào.

Mặc Ngôn chậm rãi đứng dậy, miệng khẽ mỉm cười.

Rốt cục đã đến, trong dự liệu của y, chỉ không ngờ người tới chính là Hồng Nho Văn.

“Là phụ thân ngươi bảo ngươi tới?” Mặc Ngôn cảm thấy tiếc nuối.

Nếu thật sự dựa theo kịch bản Hồng Thông Thiên đạo diễn, y và Hồng Nho Văn bị bắt gian tại giường, đương nhiên y sẽ không có quả ngon mà ăn, còn Hồng Nho Văn, chẳng lẽ sẽ có danh tiếng tốt gì hay sao?

Hay phải nói —— Hồng Thông Thiên vì muốn gϊếŧ chết y, đã phát điên đến không tiếc hi sinh con trai?

Hồng Nho Văn ngẩn ra, hắn nhìn Mặc Ngôn một lúc, lắc đầu nói: “Không… Đương nhiên không phải vậy. Sư thúc, ngài biết không? Ta một mực chờ đợi ngài, cho dù ngài không thích. Ta ban ngày cũng nhớ, buổi tối cũng nhớ, ta biết trong lòng ngài có ta, nhưng… Nhưng ta sắp phải đính hôn, tại sao ngài vẫn không đến tìm đến ta…”

Hồng Nho Văn tiến lên một bước, cách Mặc Ngôn càng gần hơn, hắn cảm thấy thân thể của mình, có thứ gì đó đang gầm thét.

Nó giống như một con dã thú **, mặc kệ hắn đã từng bị người trước mặt giáo huấn mạnh mẽ, nhưng lúc này vẫn rục rà rục rịch như cũ.

“Tại sao đệ không đến tìm ta?” Hồng Nho Văn không cam lòng hỏi.

Mặc Ngôn nhíu mày cười nói: “Tại sao ta phải đi tìm ngươi, ta nghe nói ngươi bị sư huynh giam lỏng. Ngài là muốn tốt cho ngươi, ngươi lại lén lút chạy đến đây thì sẽ không hay, ngày mai là ngày tốt của ngươi, ngươi hẳn phải biết bản thân nên làm cái gì.”

“Không! Ta đã đợi đệ nhiều ngày như vậy, thì ra lời đệ nói chỉ vậy thôi sao?!” Hồng Nho Văn nháy mắt bị làm tức giận, cảm thấy tháng ngày tương tư như nước chảy ngược, hắn muốn xoay người rời đi, nhưng vì mùi vị trong không khí nồng nặc, mà dung nhân nam tử trước mặt quá xinh đẹp, làm chân hắn không thể bước được.

“Ngôn đệ, đệ thật sự không biết sao? Từ lần ở Lạc Nhật nhai ta thấy đệ, liền thích đệ… Khi đó, vốn chúng ta phải ở cùng nhau, ngày mai, người cùng ta đính hôn cũng chính là đệ… Ta không yêu, nửa điểm cũng không yêu họ Bạch…”

Mặc Ngôn biến sắc, giọng nói trở nên tàn nhẫn, phẫn nộ quát: “Hồng Nho Văn, có phải là ngươi đã quên chuyện ngày đó ở Tàng Kinh các rồi không! Còn muốn bị chém đứt một bàn tay hay sao?!”

Hồng Nho Văn nhìn thấy Mặc Ngôn nổi giận, sợ hãi trong lòng, nhưng một giây sau, ánh mắt của hắn thay đổi như đang nhìn đồ vật khó quên.

Thiếu niên hơi giận, vành tai hồng nhạt, cổ áo hơi mở, nhìn vào có thể thấy rõ xương quai xanh ẩn hiện.

Dáng vẻ này của sư thúc, Hồng Nho Văn chưa từng gặp qua. Hương vị ngọt ngào ở trong không khí bị Hồng Nho Văn hút hết vào bụng, làm bụng nổi lên ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, khiến cho hắn không còn e ngại Mặc Ngôn.

Hồng Nho Văn tiến lên một bước, ôm chặt lấy Mặc Ngôn, dùng sức lôi kéo y phục của y.

Quá nóng, rất muốn, gần gũi nhiều hơn.

Giọng của Hồng Nho Văn khẩn thiết, hơi thở hổn hển: “Ngôn đệ… Đệ cùng ta đi, cùng ta rời khỏi Côn Sơn, chúng ta tìm một chỗ không người ở… Vĩnh viễn cùng nhau có được không? Không phải tiếp tục để ý tới cái gì là sư thúc sư điệt, đệ là của ta… A… Đệ là của ta…”

Mặc Ngôn đang đợi chính là lúc này, y cũng không dùng sức giãy dụa quá mức, biểu hiện trên mặt lạnh lẽo: “Nếu ngươi còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ, ta khuyên ngươi hãy sớm rời đi cho kịp, quay đầu là bờ! Hồng Nho Văn, ta nói lại lần nữa, mấy lần ngươi quấy rầy ta, ta đã không chém tận gϊếŧ tuyệt với ngươi, tất cả là vì nể mặt mũi phụ thân ngươi! Nếu còn chấp mê không hối, đừng trách ta không khách khí!”

Hồng Nho Văn tháo cổ áo Mặc Ngôn ra, đây là lần đầu tiên hắn ngang ngược mà không bị Mặc Ngôn đẩy ra, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

Chỗ đó của hắn trướng đến không chịu nổi, hắn tiện tay kéo một cái, quần cùng ngoại bào liền rơi xuống hết sạch, hắn ôm chặt Mặc Ngôn, muốn ép xuống đất tùy ý làm bậy.

“Ngôn đệ, đệ giúp ta một chút… Ta muốn đệ, muốn đệ… Phụ thân, hay là Côn Sơn… Ta chỉ cần đệ…”

Hồng Nho Văn thở dốc, Mặc Ngôn không khách khí nữa, vung ra một chưởng, đánh vào người Hồng Nho Văn.

Một chưởng này chỉ dùng một phần mười pháp lực, đã đủ đánh văng Hồng Nho Văn.

Tiếng xé vải lanh lảnh vang lên, ống tay áo của Mặc Ngôn bị Hồng Nho Văn cầm chặt, xé rơi mất một nửa, Mặc Ngôn trở tay rút lợi kiếm ra, nhắm thẳng vào Hồng Nho Văn: “Súc sinh! Ngươi dám vượt qua lôi trì nửa bước nữa, ta gϊếŧ ngươi!”

Giọng của Mặc Ngôn chưa dứt, chợt nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn chạy đến, cây đuốc đột nhiên sáng lên ở trong rừng trúc, dường như có người đã mai phục trước đó rất tốt.

Mặc Ngôn hơi xoay người, lấy một góc độ không thể nhận ra, hơi cong khóe miệng. Rốt cục đã đến, nếu như không nữa, hắn cũng không còn tâm tình tiếp tục diễn trò.

Một đám người ập vào trong phòng, Hồng Thông Thiên cùng Bạch Liên xông pha đi đầu, còn theo sát ở phía sau, chính là chúng tiên tới đây xem lễ.

Trong phòng, người người có thể nhìn thấy Hồng Nho Văn toàn thân?, □ rất khó coi. Mà tay áo Mặc Ngôn bị xé, cổ áo xộc xệch, thậm chí có người còn nhìn kỹ, hình như Mặc Ngôn còn không mặc quần.

“Súc sinh!” Hồng Thông Thiên đạp cửa phòng, phẫn nộ quát, “Sư đệ, thường ngày ta đối xử với đệ không tệ, không ngờ đệ đi câu dẫn Nho Văn, làm ra loại chuyện đồϊ ҍạϊ này, ngay cả sư điệt của mình cũng không buông tha!”

Bạch Liên thì như không thể tin tưởng tất cả những chuyện này, lập tức ngẩn người, vẻ mặt oan ức, ẩn nhẫn, phẫn nộ, xem thường, đủ loại bất nhất, đặc sắc lộ ra.

Chúng tiên thì đều ngây người, phần lớn bọn họ đều được Hồng Thông Thiên mời tới, cùng đến tìm Mặc Ngôn thương nghị việc đính ước ngày mai, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

Mới đầu chúng tiên còn không biết chuyện gì xảy ra, khi thấy Hồng Thông Thiên ở trước mặt mọi người chửi bới, mọi người mới sáng tỏ. Có người cảm thấy nghi hoặc, cho rằng Mặc Ngôn muốn hạng người gì mà không được, hà tất phải bám Hồng Nho Văn? Có người thì âm thầm xem thường; thậm chí, bắt đầu xem kịch vui.

Hồng Thông Thiên vào trước là chủ, cho rằng giữa Mặc Ngôn cùng Hồng Nho Văn có gian tình, đang chờ Mặc Ngôn phản bác. Lão đã sớm chuẩn bị kỹ càng một trăm loại phương thức, khi phải đối mặt Mặc Ngôn phản bác, lão sẽ có cách bôi đen nhiều hơn.

Ai ngờ Mặc Ngôn không thèm nói gì.

Hồng Thông Thiên mới đầu còn thấy nghi hoặc, khi lão nhìn vào Mặc Ngôn, nhìn thấy từ cổ đến mặt của y mang theo màu hồng nhạt, thầm cười trong lòng.

Hồng Thông Thiên đã sớm biết Mặc Ngôn không bình thường, lão chỉ sợ dược của Bạch Liên không đủ đạt thành mục đích của lão. Nhưng giờ, lão nhìn Mặc Ngôn với dáng vẻ này, mới thấy rõ ràng, Mặc Ngôn triệt để trúng chiêu. Hồng Thông Thiên đưa ra kết luận rất nhanh, Mặc Ngôn lúc này đã không thể phản bác, vì y đang phải cực lực chống cự dược vật trong người. Việc này vào lúc này, Mặc Ngôn không thể biện giải, nhân chứng đều có, gian tình tư thông với sư điệt

đã lộ ra không sót một ly, đủ để cho lão danh chính ngôn thuận thanh lý môn hộ.

Tương lai Mặc Ngôn có chết hay sống, đều phải gánh cái ác danh này trên lưng.

Hồng Thông Thiên duỗi tay một cái, một sợi dây thừng nhỏ màu vàng bay ra từ tay lão, nhắm thẳng vào người Mặc Ngôn, có không ít người ở đây nhận ra, đó chính là Thừng trói tiên.

Mặc Ngôn cười lạnh trong lòng, không tính giãy dụa, lúc này Hồng Thông Thiên càng hung hăng, giội nước bẩn vào mình càng nhiều, chờ một lát sau, lão sẽ thua càng thảm.

Lại không ngờ rằng, Thừng trói tiên bay đến giữa đường, thì tự dưng có một khối ngọc bài từ trên trời giáng xuống, che ở trước mặt Mặc Ngôn, giây thừng lay động một lát, không bắt được Mặc Ngôn, liền rời xuống đất.

Mọi người dồn dập nhìn về phía chủ nhân của ngọc bài, là Hiên Viên đế đã ra tay.

Hiên Viên đế cau mày, hắn cùng mọi người cùng chạy tới, cho dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc rất sáng tỏ, đó chính là Mặc Ngôn bị ám hại.

Hiên Viên đế âm thầm trách cứ Mặc Ngôn quá bất cẩn, càng hận Hồng Thông Thiên quá mức đê tiện, chỉ khổ không có nửa cái bằng chứng chứng minh Mặc Ngôn trong sạch, chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ: “Nghĩa đệ ta chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy! Hồng sơn chủ, tốt xấu gì đó cũng là sư đệ ngài, thường ngày phẩm hạnh thế nào, mọi người đều biết, chuyện hôm nay, chỉ sợ là

có hiểu nhầm, cần phải làm rõ mới được!”

Hồng Thông Thiên không thèm để Hiên Viên đế vào trong mắt, trên thực tế, ánh mắt chúng tiên nhìn Hiên Viên đế lúc này đã có chút thay đổi.

Vị cao thủ Tiên gia Trung thổ này, dĩ nhiên vì một tên ngụy quân tử câu dẫn sư điệt, ở trước đêm đính ước làm ra loại chuyện không chấp nhận được nói chuyện, có phải cũng mang ý nghĩa, Hiên Viên đế cùng Mặc Ngôn cũng có bí mật mà không ai biết?

Thậm chí còn có vài người tâm tư hèn mọn, lén lút suy đoán.

Hồng Thông Thiên vuốt râu cười nói: “Hiên Viên đế vì Mặc Ngôn ra mặt, tại hạ có thể lý giải. Dù sao, các ngươi tình ý phi phàm, y còn từng ở trong cung của ngài hơn một tháng, tự nhiên sẽ không đành lòng nhìn tiểu tặc thúc thủ.”

Hiên Viên đế bị Hồng Thông Thiên nói tức giận đầy mặt, nhưng việc quan hệ của hắn, trong thời gian ngắn khó có thể cãi lại. Huống chi chuyện vậy, càng cãi càng đen.

Đang vào lúc này, một nữ tử cười tủm tỉm đi ra, đứng bên cạnh Hiên Viên đế, nói với Hồng Thông Thiên: “Hồng sơn chủ, Mặc tiên trưởng nhân phẩm xuất chúng, ta cùng chồng ta đều rất khâm phục. Ngày đó y đã không để ý tính mạng của mình, cứu mạng của ta, chồng ta vì thế mới cảm kích y. Ngay cả Hồng sơn chủ ngài, Mặc tiên trưởng ngày đó cũng cứu con trai độc nhất của ngài, ngẫm lại thử xem, sao giờ lại đối xử với y như kẻ thù hả?”

Mọi người đều biết thê tử Hiên Viên đế, lúc này thấy nàng nói chuyện, liền dồn dập nhớ lại chuyện cũ, trong khoảng thời gian ngắn, có người nói Hồng Thông Thiên vong ân phụ nghĩa, không phân tốt xấu đã chỉ trích ân nhân; còn có người vẫn cho Mặc Ngôn mặt người lòng thú mà thôi.

Chúng tiên rộn rộn ràng ràng, người càng ngày càng nhiều, hầu như không còn chỗ đặt chân, Hồng Thông Thiên đang muốn mượn cơ hội này giải quyết Mặc Ngôn, há có thể dễ dàng buông tha?

Mắt thấy gương mặt Mặc Ngôn càng ngày càng hồng, da thịt nóng lên, nhưng vẫn chưa nói gì, liền biết dược hiệu đang tạo tác dụng.

Liền lệnh cho đệ tử Côn Sơn đưa đến quảng trường Tử Vi điện, chúng đệ tử cùng tất cả tiên nhân nghe tin lạ này, đều chạy nhào tới xem trò vui, trong tích tắc đổ vào quảng trường đến nước chảy còn không lọt.

“Tiểu tặc! Ngươi còn nói được gì không? Nho Văn bị ngươi câu dẫn, ngày đêm không yên, ngày đó ngươi cứu hắn, cũng vì tư tâm của mình!”

Hồng Thông Thiên lớn tiếng quát mắng: “Các vị không nên vì dáng vẻ đạo mạo của nó mà bị lừa! Còn nhớ chuyện năm năm trước không? Ta đây phát hiện nó muốn dẫn Nho Văn đi vào con đường tà đạo, mới ra tay giáo huấn nó, ai ngờ tiểu tặc liều lĩnh, đả thương ta không nói, còn bức bách ta không được phép nói với người ngoài! Ta bị nó giam cầm ròng rã năm năm, hôm nay nó vẫn không biết hối cải, há có thể tha cho nó?!”

“Nó làm ác, đâu chỉ ba ngày ba đêm mà nói hết được! Sau lưng ta trộm luyện tâm pháp, không để ý công ơn ta nuôi dưỡng, nhốt ta ở Trảm Long Đài, mọi người thấy nó độc ác cỡ nào?”

“Hôm nay việc ác nó làm bại lộ, trời xanh thật có mắt!”

Hồng Thông Thiên lực trần đủ việc Mặc Ngôn làm ác, thậm chí còn gia tăng một ít tội danh bịa đặt ra.

Chúng tiên nghe xong dồn dập kinh ngạc, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể tin được. Hồng Thông Thiên còn muốn tăng thêm một ít tội danh nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nhớ không nổi còn gì có thể gây nên công phẫn, thế là quay đầu nhìn về phía Bạch Liên.

Bạch Liên đi lên đài cao, cất cao giọng nói: “Các vị, có chuyện ta vốn không muốn nói, cũng không dám nói… Mặc sư thúc khắp nơi làm khó dễ ta, thậm chí còn mấy lần muốn mưu hại ta. Y… Y ở Huyền Không Sơn gϊếŧ phụ thân ta, trộm bí tịch Bạch gia, sau đó giả ý đem trả bí tịch, lại thiếu đi vài tờ, hôm nay xin mời các vị làm chủ cho ta, cho ta một công đạo!”

Hồng Thông Thiên bật ngón tay cái trong lòng với Bạch Liên, thật thật giả giả lần này, tất nhiên là để Mặc Ngôn khó lòng giãi bày!

Hồng Thông Thiên tiến lên một bước, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Mặc Ngôn, quát lên: “Tiểu tặc, ngươi còn gì để nói hay không? Những chuyện này, ngươi nhận hay không nhân?”

Mặc Ngôn chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Bạch Liên, Hồng Thông Thiên, cùng với các vị chúng tiên nghi hoặc bất định, bỗng dưng khẽ mỉm cười: “Đương nhiên ta không nhận, cũng không phải ta làm, tại sao ta phải nhận?”

Hồng Thông Thiên vạn vạn không ngờ tới Mặc Ngôn vẫn nói chuyện được, lão hừ một tiếng: “Biết rõ ngươi không có lòng tốt gì! Hôm nay ta sẽ thay cho tổ sư, thanh lý môn hộ…”

Một chiêu vung ra, lại không ngờ vang lên trong trẻo ở giữa trời.

Thu Thủy kiếm của Mặc Ngôn bay ra khỏi vỏ, lấy tốc độ không người có thể thấy rõ.

Song kiếm chạm nhau ở giữa không trung, Hồng Thông Thiên một đòn không trúng, mũi kiếm giao tranh, đang tính đâm tiếp lần hai, lại không ngờ vẻ mặt Mặc Ngôn đột ngột biến đổi. Gương mặt trước đó còn hồng lúc này đã không thấy, giờ là hai mắt sáng rõ nhìn không thấy đáy.

Mặc Ngôn mò tay vào ngực, chậm rãi lấy đồ, ném vào không trung.

Nguyên quang kính bay như tia chớp, không ngừng phóng to, để cho mỗi người có thể nhìn rõ hình ảnh trong gương.

Mặc Ngôn đi lên phía trước, nắm mũi kiếm của Hồng Thông Thiên còn đang bay lơ lửng, hơi nhíu mày: “Sư huynh, cho tới giờ ta vẫn luôn nhường nhịn ngươi, là vì bất luận thế nào, ngươi đã nuôi lớn ta. Cho nên, dù có chỗ nào không tốt, ta cũng sẽ vì Côn Sơn, vì công ơn nuôi dưỡng, che lấp cho ngươi. Nhưng bây giờ, nếu ngươi muốn thanh toán lại từ đầu, vậy chúng ta, liền đem từng chuyện đã xảy ra nói hết!”

Nói xong, Mặc Ngôn quay đầu, nhìn Bạch Liên: “Thứ nhất, chính là ngươi luôn mồm luôn miệng vu hại ta độc chiếm bí tịch của ngươi!”

Bạch Liên căn bản không biết Nguyên quang kính là gì, tuy từng nghe qua Hồng Nho Văn nói, nhưng chưa từng thấy bao giờ, lúc này lại thấy Mặc Ngôn phản bác, thuận miệng nói: “Ta chưa từng vu hại cho ngươi, chính tai ta nghe thấy ngươi nói gϊếŧ phụ thân ta với người ngoài, chiếm bí tịch của ta…”

Một câu nói còn chưa xong, thì nhìn thấy hình

ảnh bên trong Nguyên quang kính.

Đó là một chỗ rừng cây mờ ảo sương trắng, Bạch Liên vừa nhìn liền nhận ra chỗ đó là chân núi Huyền Không Sơn. Lúc này y mới lập tức tỉnh ngộ, biết được pháp bảo đang bay lơ lửng giữa trời là gì.

Hai chân Bạch Liên như nhũn ra, muốn tránh đi, lại không ngờ bị chính cậu ba cậu túm lấy.

Kim Nhược Thủy ôm Bạch Liên, vỗ bờ vai của y, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cháu ngoại trai tốt, chuyện Bạch thị Huyền Không Sơn đã xảy ra, cháu không muốn biết sao?”

Khi mọi người vừa nhìn vào Nguyên quang kính, nhất thời đã yên tĩnh lại.

Trên quảng trường không có nửa điểm tiếng động, âm thanh bên trong gương cực kỳ rõ ràng.

Hình ảnh Bạch Kim Âu sắp chết hiện ra giữa trời, tiếng nói của ông run run rẩy rẩy vang vọng khắp cả quảng trường: “Mặc tiên trưởng, cầu ngài đem quyển sách này cho con trai ta. Ta nguyện đưa sách này cho ngài mượn sao chép làm báo đáp… Sách này vốn đã thiếu mất vài tờ…”

Hình ảnh xoay một cái, chính là cảnh Mặc Ngôn ngàn dặm đưa thư, đem bí tịch Bạch gia giao tới tận tay Bạch Liên.

Bạch Liên trong gương nhìn Mặc Ngôn cảm động đến rơi nước mắt, tự tay đếm đếm mấy trang bị thiếu, tiếng nói của y ở trong gương cảm kích bao nhiêu, thì lúc này càng buồn cười bấy nhiêu.

“Mặc sư thúc nếu như thật lòng mang ý đồ xấu, đã sớm độc chiếm, sao lại đưa cho ta?” Bạch Liên trong gương xem ra cực kỳ hiểu biết, cảm ân đái đức như thể chưa gặp bao giờ.

Chúng tiên hầu như cũng bị Bạch Liên trong gương cảm động, nhưng mấy lời Bạch Liên vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Mặc Ngôn gϊếŧ Bạch Kim Âu, đoạt bí tịch chỉ sợ không thể bàn giao, nên sách mới không đủ trang, xin mời chư vị thay ta làm chủ!” Vân vân mây mây, quả thực đã xem chúng tiên thành kẻ ngốc.

Trong ánh mắt chúng tiên khi nhìn Bạch Liên, chỉ còn vẻ khinh thường. Còn Hồng Thông Thiên khi nhìn rõ tất cả trong gương xong, quay ngoắt đầu lại, hai mắt sắc bén nhắm thẳng Bạch Liên! Lão chẳng thể ngờ tới, Bạch Liên không đáng nhắc tới, lại dám lừa gạt lão chuyện này.

Xong đời! Hoàn toàn xong đời! Một khắc khi hai mắt Bạch Liên cùng Hồng Thông Thiên giao nhau, đã cảm thấy hoảng hốt.

Lúc đầu, y còn muốn mượn tay Mặc Ngôn, để y cùng Hồng Thông Thiên tranh chấp, còn mình ngư ông đắc lợi, còn giờ thì…

Bạch Liên thật muốn ngất đi, nhưng ở sâu thẳm trong lòng, hình như có người nói với y: Không, ngươi còn có hi vọng, nếu như Hồng Thông Thiên cùng Mặc Ngôn chôn thây ở Côn Sơn, ngươi vẫn có thể gả cho Hồng Nho Văn, vẫn có thể ở lại Côn Sơn chưởng quản…

Y dùng sức mở mắt ra, nhìn về phía Nguyên quang kính, đã thấy cảnh tượng trong đó thay đổi từ lâu, chính là Hồng Nho Văn nửa đêm bày tỏ, rồi bị Mặc Ngôn nghiêm khắc từ chối.

“Ta không gϊếŧ ngươi, là vì nể mặt mũi phụ thân ngươi, ngươi hãy nhanh chóng rời đi, quay đầu là bờ!”

Mà lời Hồng Nho Văn nói ra, từng câu từng như muốn đâm mạnh vào trong lòng Bạch Liên.

“Ta không yêu họ Bạch, sư thúc, Ngôn đệ, chúng ta mới phải ở cùng nhau…”

Tâm Bạch Liên đột ngột căng thẳng, nắm chặt hai tay, có một tia vui mừng ở trong lòng.

Vẫn còn may, mình chưa cùng Hồng Nho Văn kết hạ huyết khế, may là… Sau khi hắn tỉnh lại, tâm không ở cạnh mình, nhưng người thì sẽ ở!

Có người ở, là được rồi.

Chỉ cần Hồng Nho Văn vẫn còn, chỉ cần Hồng Thông Thiên gϊếŧ chết Mặc Ngôn, mà y, vẫn là bạn lữ thiếu chủ Côn Sơn, vẫn có vị trí ở Côn Sơn.

Bạch Liên yên lặng nghĩ trong lòng, y sờ sờ đồ ở trong ngực, một lá bài cuối cùng, y còn chưa nói với bất kỳ ai.

Bạch Liên mới yên tâm hơn một chút, không ngừng tự nhủ, còn có cơ hội, chân không còn nhũn ra nữa, nhìn cảnh bên trong gương còn có cái gì.

Trong gương, hình ảnh không ngừng thay đổi, lại không ngờ nội dung có rất nhiều.

Hồng Thông Thiên ở trong gương mưu hại Mặc Ngôn thế nào, sắp xếp xuân dược nước trà ra sao, phái người lẻn vào thả mê hương thế nào.

Từng việc, từng hình ảnh, biểu hiện ở trong gương, không có nửa phân giả bộ.

Chúng tiên bị nội dung ở trong Nguyên quang kính kinh ngạc đến ngây người, bọn họ nhìn về phía Hồng Thông Thiên, thậm chí có mấy người nhớ lại, sự cố năm năm trước.

Năm năm trước, Hồng Thông Thiên bế quan tu luyện, mặc dù có nhiều lời ra tiếng vào, nhưng mà bây giờ xem ra, đôi sư huynh đệ này, là thật sự bất hòa.

Có vài tán tiên rục rà rục rịch, đánh giá Hiên Viên đế cùng Kim gia lão gia tử đều ở chỗ này, đệ tử Côn Sơn đệ như gặp đại địch, liền âm thầm tính toán bản thân có thể mò được bao nhiêu chỗ tốt ở đây.

“Mặc Ngôn là cái thá gì? Mặc Thăng Tà lại là cái thá gì, hắn giúp ta không sai, nhưng trong mấy năm qua, tất cả thành tựu, đều do tự tay ta kiếm về! Mỗi khi nhìn thấy tiểu tặc Mặc gia, là nghĩ tới phụ thân nó, dựa vào cái gì vênh vang đắc ý…” Giọng Hồng Thông Thiên nghiến răng nghiến lợi truyền ra từ trong Nguyên quang kính, vẻ mặt trong gương của lão đã vặn vẹo đến không thành hình người, ánh mắt căm ghét đã không còn một tí dáng vẻ tiên phong đạo cốt.”Ta muốn dằn vặt Mặc tiểu tặc kia, ta hận không thể gϊếŧ chết nó! Ta muốn cho nó thân bại danh liệt…”

Ầm! Một tiếng vang thật lớn, một thanh phi kiếm đâm thủng Nguyên quang kính, Thần Khí thượng cổ duy nhất truyền lưu thế gian, cứ thế mà bị hủy diệt.

Hồng Thông Thiên không muốn xem tiếp nữa, cũng không muốn nghe tiếp nữa! Lão chẳng thể ngờ tới, Nguyên quang kính thất lạc, lại nằm trong tay Mặc Ngôn, lão càng không ngờ tới, mấy ngày nay, Mặc Ngôn vẫn luôn âm thầm quan sát lão, thậm chí ngay cả một ít lần lầm bầm lầu bầu nói ra mấy lời độc ác ghi chép hết sạch.

Nếu như có thuốc hối hận, Hồng Thông Thiên nhất định bốc uống một đống, lão vạn phần hối hận khi chọn phải ngày hôm nay, vì để cho Mặc Ngôn thân bại danh liệt mà làm ra loại đối chất ngu xuẩn ở trước mặt mọi người.

Đã đi nhầm một bước, thì không còn cách quay đầu lại. Lão nhất định phải tiếp tục đi, gϊếŧ Mặc Ngôn.

Hồng Thông Thiên phá huỷ Nguyên quang kính, lớn tiếng quát Mặc Ngôn: “Tiểu tặc! Dám khắp nơi nói xấu hãm hại ta! Hôm nay ta sẽ thay sư tổ, thanh lý môn hộ!”

Đây là lần đầu tiên ánh mắt Hồng Thông Thiên lộ ra sát khí, chúng tiên kinh ngạc không thôi. Thậm chí còn có mấy người không thể tin được, cho là Hồng Thông Thiên thẹn quá thành giận, khiến cho họ không thể không tin.

Ngay cả Nhạc Phong luôn luôn tôn kính Hồng Thông Thiên, khi nhìn thấy các chuyện trong gương xong, cũng nhất thời ngây người.

Mặc Ngôn đứng trên kiếm ở một chỗ khác trên đài cao, nhìn Hồng Thông Thiên: “Các đời tổ tiên Côn Sơn ta, chưa bao giờ lại có hạng người bại hoại như ngươi! Nếu muốn đánh một trận, thì liền đánh! Rốt cuộc là ai sẽ thay sư phụ thanh lý môn hộ, còn chưa chắc chắn đâu!”

Tiên giới cãi vã, giữa các tu sĩ đấu tranh, cuối cùng vẫn phải nhờ vào thực lực phân rõ thắng thua.

Mặc Ngôn rất rõ ràng, nếu trận chiến hôm nay thất bại, thì Hồng Thông Thiên sẽ có thời gian tìm đủ loại cớ bôi đen y.

Mà Hồng Thông Thiên cũng rất rõ ràng, nếu lão thúc thủ, sẽ không bao giờ còn có cơ hội trở mình.

Hai người cùng lúc nhảy lên trên đài, ánh kiếm va chạm ở giữa không trung, phát ra tiếng vang rung trời.