Độc Nữ Yêu Phi, Nữ Nhân Của Chúng Ta

Chương 6-1

Bên bờ hồ Thuỷ Nguyệt, một nam tử đứng dưới gốc cây liễu, y phục trắng trên người sạch sẽ không vướng hạt bụi,, làn tóc đen tuỳ ý buông thả bay nhẹ trong gió. Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng linh hoạt trên cây sáo ngọc trắng tinh khiết, một khúc nhạc đượm buồn vang lên.

Lâm Tiểu Thất đi ngang qua, nghe thấy tiếng nhạc buồn liền nán lại thưởng thức, nàng tung người lên một cái cây gần đó, y phục đỏ mềm mại trải trên cành cây.

Nàng không biết tiếng nhạc phát ra từ nơi nào, chỉ muốn im lặng nghe xong rồi sẽ rời đi. Ở hiện đại, nàng rất say mê thứ âm nhạc cổ phong này, vừa nhẹ nhàng bay bổng vừa thư thái tâm hồn. Mà một khúc nhạc này, vô tình lại khiến lòng nàng trùng xuống, bất giác nhớ đến ba mẹ và các chị của mình, cũng gần mười năm dài đằng đẵng nàng sống xa họ rồi. Kể từ ngày Bạch lão mất, nàng bơ vơ một mình nơi đất khách quê người này, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như thế, khóc một mình, cười cũng chỉ có một mình, nàng thật sự không hiểu nàng tồn tại là vì điều gì trong cái chốn thời không này. Cũng có lúc, nàng thật sự muốn đi Diêm phủ báo danh một chuyến, nhưng nghĩ đến Bạch lão, nàng lại cố gắng gượng.

Nàng đưa tay gạt đi giọt lệ trên má, nhìn về phía tây sắc trời chiều ảm đạm bao trùm lấy nam tử xiêm y trắng tinh. Nàng có chút thất thần, nam tử ấy thì ra chính là người đang tấu khúc nhạc. Hắn đứng dưới gốc cây liễu rủ, quay lưng về phía nàng. Nàng cảm thấy đây đúng là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng mà bóng lưng ấy sao lại thê lương đến vậy?

Nam tử kia như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, tiếng sáo cũng không vang lên nữa. Hắn hơi xoay mặt lại.

Lâm Tiểu Thất cũng thoát khỏi trầm lặng, từ trên cành cây đáp xuống đất. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy mình lại bị say bởi một bóng lưng đến mất cả phản xạ.

“ Ta chỉ đi ngang qua, liền vô tình nghe được khúc nhạc hay, không làm phiền công tử cứ tiếp tục “

Nàng đơn giản khách sáo vài câu liền xoay người rời đi, cũng không có nhìn đến dung mạo người kia. Trước khi trời tối nàng vẫn là đi đổi bạc vụn, nhanh trở về quán trọ thì hơn, hôm nay nàng đã đắc tội với vương gia của nơi này, hẳn cũng không thể lưu lại lâu dài.

Lúc này, nam tử áo trắng kia mới ngẩng đầu nhìn phía nàng rời đi. Bên cạnh lại có tiếng bước chân rất gấp gáp vang lên, hắn cất sáo ngọc vào đai áo, vạt tay áo dài buông xuống đầy vẻ thư thái.

“ Điện hạ, đã tìm được độc nữ kia! “

Bên cạnh một nam tử mặc áo màu tím thêu hình chim ưng, khuỵ gối ôm quyền. Trong mắt hắn tia vui mừng chợt loé.

Mà nam từ áo trắng kia, cũng không phản ứng kích động, ngược lại chỉ thản nhiên xoay người rời đi, ném lại một câu cho thuộc hạ phía sau.

“ Người, vừa ở nơi này “

Người vừa quỳ ở phía sau kích động ngẩng đầu nhìn chủ nhân, y đến tột cùng là ngạc nhiên. Tại sao người vừa ở đây mà điện hạ lại để nàng đi dễ dàng như vậy. Nhưng hắn cũng không dám lên tiếng thắc mắc, hẳn trong lòng điện hạ cũng đã có toan tính riêng rồi. Hắn vẫn là nên vui mừng thay điện hạ mới phải, bệnh của người, có lẽ sắp được giải trừ.

…..

Lâm Tiểu Thất trở về quán trọ khi trời đã sẩm tối, nàng vội vàng phân phó tiểu nhị chuẩn bị ngựa và một chút đồ ăn, có lẽ sáng sớm mai nàng sẽ rời đi.

“ Tiểu nhị, chỗ ta tạm thời hết mất bạc vụn. Ngươi xem, dạ minh châu này có giá trị? “

Nàng lấy một viên dạ minh châu trong người ra đưa cho tiểu nhị, vốn muốn đi tới tiệm cầm đồ đổi thành bạc vụn nhưng nàng lại không dò hỏi được tiệm đó ở nơi nào, đành về nói khéo một chút với chủ quán vậy.

Ai ngờ, tiểu nhị vừa nhìn thấy dạ minh châu trong tay nàng liền mở to mắt, miệng cười đến suýt không khép nổi.

“ Cô nương, cả đời tiểu nhân chưa bao giờ thấy dạ minh châu to cỡ này. Nhất định là cực phẩm a “

Lâm Tiểu Thất cũng đồng cảm với hắn, nàng cũng là lần đầu thấy dạ minh châu như thế này đi. Lại nói, nữ nhi của tể tướng xuất giá, mấy viên minh châu này thì có là gì. Nàng còn đang có chút tiếc nuối đây, sớm biết như vậy thì nàng đã không ném trả mũ hỷ, biết đâu cũng toàn là vàng bạc?

“ Một viên liệu có đủ? “

“ Đủ, đủ! Cô nương thật hào phóng, lát nữa tiểu nhân sẽ cho người dọn thức ăn, nước tắm và y phục lên. Có điều, tiểu nhân thấy cô nương không có hành lý trên người, nên cả gan mua thêm vài bộ y phục…”

“ Tốt lắm. Tiểu nhị thật hiểu ý ta! “

“ Vậy cô nương nghỉ ngơi. Tiểu nhân cáo lui”

Chờ tiểu nhị đóng cửa phòng lại, Lâm Tiểu Thất bắt đầu suy nghĩ một hồi. Tên tiểu nhị này rõ ràng kỳ quái, hắn tại sao lại dám mua thêm y phục đắt tiền như vậy cho nàng. Nếu là bình thường, nhất định còn lo nàng không có tiền trả!

Với tính cách của mình, nàng ghét nhất có người lén dở trò sau lưng nàng. Nếu đã vậy, nàng cũng không ngại lật ván bài này.

“ cô nương, đồ đã tới…

Tiểu Nhị vừa đặt y phục đỏ xuống bàn, chưa kịp nói hết câu liền bị một ngân châm nhỏ kề sát tử huyệt trên cổ. Hắn nhìn cánh tay trắng nõn kề sát cổ mình mà âm thầm nuốt nước bọt, hai chân đã run đến không đứng nổi.

“ Tiểu Nhị, ngươi có điều gì muốn nói với bản cô nương không thế? “

Giọng điệu của nàng nửa cười nửa mỉa khiến tiểu nhị bất giác lạnh sống lưng, run giọng đáp.

“ Cô nương, có gì từ từ nói, quân tử động khẩu bất động thủ a!”

“ Nhưng ta chỉ là một cô nương liễu yếu đào tơ thôi! “

Nàng nói xong câu này cũng có cùng suy nghĩ với tiểu nhị, thật muốn ói một trận lên xuống.

“ Là…là huyết vương gia… ngài ấy kêu tại hạ đem y phục cho vương phi “

“ Vương phi??? Ta á???”

Nàng hỏi lại một lần nữa, thật không dám tin những gì mình suy nghĩ.

“ Hồi chiều nay, lúc cô nương đi ra ngoài, đích thân vương gia đem y phục đến, nói… nói cô nương là vương phi của ngài. Còn có, nói chúng tại hạ phải chiếu cố vương phi, mọi thứ đều đến vương phủ thanh toán!”

Tiểu Nhị một lời đem toàn bộ kể ra cho nàng. Hắn sợ đắc tội với vương gia là thật, nhưng mà nữ nhân xinh đẹp này còn là vương phi nữa, hẳn là vương gia rất sủng nàng nên mới làm vậy, nàng nói một câu, e là vương gia còn phải nể. Cho nên, hắn tốt hơn hết là không đắc tội nàng!

Mà hắn không ngờ lại nghe một câu chán sống của nàng.

“ Hắn bị bệnh sao? Ai là vương phi của hắn, nương tử hắn bị người ta cướp đi chứ không phải ta, ta còn giúp hắn một tay, cớ gì bắt ta lấy thân báo đáp?”

“ Tiểu nhân… không biết!”

“ Được rồi! Ngươi nói với hắn, sau này còn dám nói xằng bậy như vậy, bà đây nhất định độc chết cái miệng chó của hắn! “

Nàng thu lại ngân châm, ngồi xuống bàn rót trà lên uống, tức chết nàng mất. Tên xấu xa này, muốn nàng cả đời không gả ra ngoài được chắc?

“ Đa tạ vương… à không, cô nương tha mạng!”

Tiểu Nhị vội quỳ rạp xuống, khẽ thở phào.

“ A, Tiểu nhị, hắn nói thay ta thanh toán hết mọi thứ? “

Lâm Tiểu Thất mắt chợt sáng lên.

“ Vâng???”

“ Vậy, đem hết đồ ăn ngon và hai đĩa màn thầu tới đây! Còn… dạ minh châu… trả ta “

“ V..vâng!”

Tiểu nhị lau mồ hôi, xót xa mang dạ minh châu trong ngực áo còn chưa có ấm chưa cho nàng. Hắn còn tính biển thủ làm của riêng, không ngờ nữ nhân này…

“ A. Cô nương. Hồi nãy có một vị công tử tới nhờ tiểu nhân đưa cho cô thứ này”

Tiểu nhị chợt nhớ ra gì đó, liền đem ngọc bội trong tay áo ra đưa cho nàng.

Lâm Tiểu Thất nhận lấy, đưa lên ngắm nghía một hồi. Là ngọc bội màu trắng thanh khiết khắc hình một cành liễu mềm mại, không hiểu sao nàng bất giác nhớ đến nam tử bên hồ Thuỷ Nguyệt.

“ Tiểu nhị, hắn có nói gì không?”

“ Công tử ấy nói, muốn tìm kẻ thù gϊếŧ sư phụ, đi về phía nam đến Nam triều, kinh thành Châu Dương. Đến đó, cứ theo ngọc bội này tìm công tử thương lượng!”

“ Tiểu Nhị, lập tức chuẩn bị ngựa “

“ Vâng!”

“ Còn nữa. Nếu ngươi để người khác biết được chuyện của ta, coi chừng cái đầu của ngươi “

Hiển nhiên, nàng không thể để tên Huyết vương kia biết hành tung của mình.

Tiểu Nhị vừa hoàn hồn chưa bao lâu thì lại rét run, thanh âm của nàng hoàn toàn là tu la khát máu, không còn đùa cợt như vừa nãy. Ông trời ơi, hắn rốt cuộc đắc tội tày trời gì để những nhân vật lớn này trong một ngày đe doạ hắn như vậy?

googletag.pubads().definePassback("/94672926/VnJOTUN", [1, 1]).display();