Gái Già Xì Tin

Chương 28: Cuối cùng, cô cũng sắp sút cái mỹ từ "gái già" vào thùng rác được rồi

Tối đó, tận khuya, Dương vẫn ngồi trên giường, cười ngẩn ngơ. Trần đời ơi, cô không nghĩ rằng mình sẽ được cầu hôn vào một lúc không hề được chuẩn bị tâm lý như thế. Nhưng trong ánh nắng buổi chiều rạng rỡ, khuôn mặt chân thành và cách nói đơn giản của Định lại làm cô cảm động.

Không cần hoa, nến, bánh trái, rượu Tây, không cần bàn tiệc sang trọng. Người đứng giữa ánh sáng ban ngày, nói rằng muốn gắn bó với cô một đời, không phải là điều chân thật và cảm động hơn sao?

Dương nhìn anh, môi mỉm cười khi mắt loáng nước, quàng đôi tay qua lưng anh, như một câu trả lời thành thực nhất. Ừ, tụi mình cưới nhau đi.

Bình thường, chuyện "trọng đại" thế này, Dương sẽ phải hô hoán cho cả làng cả nước biết, không thì phải gọi ngay cho mẹ, báo rằng quả bom nổ chậm của mẹ cuối cùng cũng đến hồi... sắp nổ. Nhưng, cô không nói cho bất cứ ai, chỉ lặng lẽ tận hưởng niềm vui này một mình, nhấm nháp niềm hạnh phúc ngọt ngào từng phút một.

Chập tối, Định có cuộc điện thoại làm ăn nào đó, anh đi rồi còn lại mình Dương ở nhà, mò mẫm lên mạng, bắt đầu tìm mẫu váy cưới và nhẫn, hào hứng say mê không biết chán. Cuối cùng, cô cũng đợi được đến ngày này cơ đấy. Cuối cùng, cô cũng sắp sút cái mỹ từ "gái già" vào thùng rác được rồi.

Nhớ đến đây, Dương sực nhớ đến hồi sinh nhật, cô từng tuyên bố sẽ "tát cho một nhát" kẻ sẽ làm chồng cô sau này, vì ai bảo kẻ đó đã để cô đợi chờ lâu đến vậy, khiến Duyên và Lam rú lên cười.

Không ngờ, câu tuyên bố sặc mùi bạo lực đó sắp đến ngày phải thực hiện rồi đây. Hiii, không biết khi cô thông báo với Định, cô sẽ tát anh một nhát, anh có phản ứng thế nào?

Dương chống cằm ngồi cười ngây ngô. Thông cảm cho cô đi, người ta sống trên đời có mấy ngày được nghe lời cầu hôn đâu. ^.^

Rậm rịch chuyện cưới xin, Dương và Định mới phát hiện ra có một ti tỉ thứ phải lo. Đến lúc này, Dương mới thỏ thẻ với mấy cô bạn vàng và bị chúng nó lao vào bóp cổ vì cái tội dám "bí đao mật ong" với chúng nó. Tuy nhiên, sau khi Dương tuyên bố cô sẽ tát Định một cái cật lực thì tụi nó cũng đã dịu đi nhiều. ^.^

Một list các công việc lập tức được mấy nàng kê khai. Dương nhìn cả mét việc phải làm mà phát hoảng, năn nỉ xem có bớt được cái gì không nhưng cả Lam lẫn Duyên đều trợn mắt khiến Dương đành câm nín. Tụi nó đã tuyên bố sẽ làm cô "xuất chuồng" một cách ngon nghẻ và hoành tráng nhất. Thậm chí, Lam quẳng thằng cu con cho bà giúp việc để áp tải Dương đi tiêm phòng một lô xích xông nào cúm, Rubella, rồi các loại phòng chống gì gì đó để cô sẵn sàng cho việc... sinh em bé. ^.^

Trong lúc Dương loạn lên với những việc linh tinh tỉ mẩn và lên kế hoạch đưa Định về giới thiệu với gia đình thì Định phải sắp xếp lại công việc của anh. Dương có nghe Định nói qua về việc đã nghỉ ở chỗ ông Thụ. Lúc đầu cô có lo lắng đôi chút, nhưng nghe bác Thụ nói Định thì thiếu gì nơi rải thảm đón về, cô cũng yên tâm hơn. Thực ra, cô có niềm tin về chuyên môn của anh. Vả lại, Định vẫn làm cố vấn cho ông, nên cũng không phải là có chuyện gì to lớn lắm.

Gần đây, Định bắt đầu nhận vài đơn đặt hàng mới. Làm với tư cách cá nhân, việc ông ta bám theo phá anh sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ ai khác. Dù sao, khi quyết định tiến tới hôn nhân, cũng phải có một nền móng kinh tế ổn thỏa. Anh không muốn Dương phải lo lắng.

Buổi chiều, Định có một cái hẹn làm việc ở khu cao ốc phía tây thành phố. Một đại gia bất động sản muốn anh thiết kế khu nghỉ dưỡng trên quả đồi ông ta vừa tậu được. Cả hai đang thảo luận về mô hình kiến trúc chung, thì đột nhiên ông đại gia này có điện thoại. Lôi chiếc điện thoại được chạm trổ rồng vàng lên, ông ta tươi tỉnh.

"Tới chưa? Rồi rồi. Đợi tôi, tôi thân chinh ra đón ông vào."

Quay sang Định, ông đại gia vui vẻ. "Đợi tí chút nhé. Tôi có ông bạn qua chơi."

Rồi ông ta sải bước đi. Định ngồi quay quay chiếc bút trong tay một cách vô thức. Những suy nghĩ của anh lại dẫn về phía Dương và quyết định trọng đại vừa rồi. Định nhớ lại khoảnh khắc anh nói "Mình cưới nhau đi" ở sân bay, khi tiếng nói thốt ra, đến chính Định cũng ngỡ ngàng. Bởi vì quãng thời gian vừa qua với anh thật khổ sở. Vỉ thuốc tránh thai kia với Định như một nỗi ám ảnh khó chịu. Nó khiến anh bị giày vò. Kể ra thì cũng lạ, Định vốn tưởng mình sẽ không để tâm nhiều.

Nhưng thực ra, anh rất để tâm.

Rồi còn chuyện của Quân nữa. Rõ ràng bài thơ nó viết cho Dương. Việc này cũng khiến anh nghĩ ngợi không ít. Dương và Quân đều là hai người quan trọng với anh. Anh yêu cô, nhưng khi nhớ đến Quân, lại có cảm giác như mình tranh đoạt hạnh phúc của cháu mình. Mớ bòng bong này khiến anh mệt mỏi không yên, tâm trạng càng bất thường.

Có những hôm, Dương thắc thỏm nhìn anh, thắc mắc anh thời gian này rất lạ. Hình như anh có điều gì rất muốn nói nhưng rồi lại không thèm nói với cô. Sự nhạy cảm của Dương khiến Định sững sờ, nhưng anh nhanh chóng phủ nhận, lấy lý do công việc có nhiều biến đổi nên thích ứng chưa kịp.

Lúc đó, cô bám chặt khuỷu tay anh, nhẹ nhàng.

"Nếu chuyện có liên quan đến em, thì nói cho em được không? Đừng giấu em, em buồn đấy."

Vẻ dịu dàng của cô khiến lòng anh như bị siết chặt. Rồi như buổi chiều ở sân bay, cô thừa nhận chuyện biết Quân thích mình một cách bình thản. Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Dương, từ nơi nào đó tự sâu trong anh, đã lựa chọn việc tin cô.

Giữa nghi ngờ và tin tưởng, tin tưởng khiến người ta hạnh phúc hơn nhiều.

Ừ. Anh yêu cô. Cô yêu anh. Vậy thì cưới đi!

Mỉm cười với ý nghĩ vừa chợt đến, Định đưa mắt nhìn bâng quơ ra ngoài. Tiếng chân trên nền sỏi báo hiệu ông đại gia đã trở lại.

Vừa thấy nhẹ nhõm trong lòng, Định ngay lập từ đông cứng mọi cảm giác. Bởi vì người đang sánh bước với tay đại gia kia bước vào, chính là ông Vũ.

Giọng run rẩy không tin nổi của Quân khiến lòng Định đắng ngắt

Định bước ra khỏi tòa nhà với tâm lý trái đất này quá hẹp, còn đôi tay của ông ta thì thực sự quá dài. Hóa ra, ông ta chính là người đã giới thiệu Định với tay đại gia kia. Ông ta muốn chứng tỏ khả năng chi phối của mình đến cùng.

Nới chiếc cà vạt đang thít dần lấy cổ mình, Định rảo bước đi. Một chiếc xe hơi từ sau phóng đến, rồi tạt đầu qua Định.

Tấm kính xe từ từ hạ xuống, ông Vũ bình thản.

"Tới phòng bố. Ba mươi phút nữa."

Tiếng nói vừa dứt cũng là lúc tấm kính từ từ kéo lên. Định nhìn chiếc xe phóng vụt đi với tốc độ chóng mặt, đột nhiên cảm giác bất lực đầu tiên ập đến, khiến anh thực sự muốn phát điên.

Nhưng bất lực thì bất lực, anh không vì một câu mệnh lệnh của ông ta mà cum cúp chạy đến như con chó trung thành.

Sau dự án đổ bể với tay đại gia bất động sản nọ, Định cũng có vài hợp đồng khác. Nhưng đúng vào phút cuối, thể nào, cũng lại có động thái nào đó, khiến Định đánh hơi ra có sự nhúng tay của ông ta. Đến như chiều nay, khi cùng một đối tác dùng cơm trong nhà hàng, đến lúc thanh toán, nhân viên báo đã có một người tên Vũ thanh toán bữa cơm này thì Định không còn kiên nhẫn nổi.

Nhưng biết lao đến tìm ông ta lúc này, là tự đâm đầu vào rọ theo đúng ý định của ông ta nên Định nghiến răng dừng lại. Cố làm dịu đi cơn phẫn nộ trong lòng, Định trở về nhà, lao vào phòng tắm. Nước lạnh không rửa trôi được cơn giận dữ của anh, nhưng có thể khiến anh tỉnh táo vài phần.

Ông ta sẽ còn đeo bám anh. Nhưng anh biết, ông ta sẽ đi xa hơn. Ông ta chẳng từng đe dọa nếu cần sẽ lôi cả Dương vào cuộc sao? Lòng Định bất chợt bồn chồn không yên.

Cùng lúc đó, ở công ty Luân Vũ, cô thư ký ngơ ngác ngẩng lên nhìn vị tổng giám đốc mặt lúc nào cũng lạnh như tiền.

"Dạ, không! Chiều nay không thấy ai đến tìm ạ!"

Mặt ông Vũ không biến sắc, nhưng gót giày lúc xoay đi nện từng tiếng rất mạnh như giận dữ. "Vẫn ngoan cố à! Được rồi, vậy để xem..."

Ông Vũ về phòng, vừa đi vừa bấm số gọi điện. "Tôi về đến nơi rồi. Lập tức fax cho tôi."

Ông ngồi xuống chiếc ghế da rộng lớn, ngả người ra sau, mắt đăm đăm nhìn về phía chiếc máy fax. Một lúc sau, máy fax báo có tin vừa gửi đến.

Ông Vũ lạnh lùng nhấc lên một tờ giấy, đăm đăm nhìn những thông tin trên đó. Lúc sau, mày ông không khỏi nhíu lại, rồi thở ra một tiếng.

Có lẽ, đã đến lúc phải dùng đến con át chủ bài.

***

Dương đang ngồi đần mặt xem một clip múa bụng vô cùng sεメy trên trang youtube, nhìn ngắm không biết chán. He he he, thử tưởng tượng cô cũng lắc lắc thế kia, không biết có sεメy tẹo nào không, hay lại như... một củ khoai tây lắc qua lắc lại. ^.^

Đột nhiên, một ý nghĩ... ngông cuồng ập đến. Ờ hớ, cô sẽ đi tập tành cái vụ này xem, dạo này ít vận động quá. Vừa như tập thể dục, lại như biết thêm một món hay ho. Biết đâu có ngày cô còn... biểu diễn cho anh xem nữa í chứ.

Đang tưởng tượng bay bổng, Tân thò mặt vào. "Ê, Nấm, sao mặt ngơ như quả mơ thế kia?"

Dương giật mình quay ra. "Sao, sao hở sếp?"

"Kín hở cái gì? Có một giai hoành tráng đang làm thơ ở dưới tòa soạn kìa..."

Tân vừa dứt lời thì điện thoại của Dương reo lên, vừa thấy tên của Định trên màn hình điện thoại, Dương đã lao bổ ra ngoài.

Tiếng của Tân vang vọng theo phía sau. "Này, từ từ, không ngã gãy cổ bây giờ, con Nấm này!"

Nhưng cô nàng đã chạy đến mức chả còn thấy chân đâu!

Khi Dương lao xuống đến sảnh, điện thoại đã không còn reo nữa. Cô nhìn quanh nhưng không thấy Định. Một người đàn ông từ chiếc ô tô màu đen sang trọng bước xuống, từ từ tiến lại gần cô. Ông Vũ thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Dương thì gật đầu lãnh đạm. "Xin chào!"

Dương không "ngơ như quả mơ" nữa mà chuyển thành "đơ như cây cơ" luôn! Người đàn ông này... Phù, không phải là cô chưa gặp, nhưng không biết nên thực sự gọi là gì.

Ông Vũ nhìn nụ cười gượng gạo của Dương, nhướng mày. "Muốn làm vợ thằng Định, không phải là nên biết về nó một chút sao???"

Dương chưa kịp phản ứng gì thì đột ngột cánh tay cô bị kéo giật ra phía sau. Dương chới với ngoái lại, thì thấy Định, khuôn mặt lạnh lùng tăm tối. Anh đỡ lấy cô, nhưng mắt trực diện nhìn ông Vũ.

"Tránh xa cô ấy ra."

Vừa nói, Định vừa kéo mạnh Dương đi. Dương ngoái lại nhìn, thấy ông Vũ vẫn đứng im, xỏ tay túi quần, vẻ vô cùng điềm tĩnh.

Ông Vũ bật cười. "Muốn bố tránh xa ra, mày biết phải làm gì rồi đấy!"

Dương hoang mang nhìn Định. Anh vẫn kéo tay cô, sải từng bước dài hấp tấp.

Mất một buổi chiều để trấn an Dương và cũng để trấn an bản thân mình, nhưng khi lao thẳng vào văn phòng của ông ta, Định vẫn không giấu được sự điên cuồng phẫn nộ.

"Ông đánh giá sự kiên nhẫn của tôi quá cao rồi đấy."

Ông Vũ cười nhếch mép. "Đó, đến từ hôm ấy có phải tiết kiệm được biết bao thời gian không?"

Biết ông Vũ đang nhắc đến cái vụ anh lờ đi không thèm đến chỗ ông ta, Định cười nhạt.

"Muốn tôi về đến thế sao? Không từ một thủ đoạn nào à?"

Ông Vũ mặt vẫn không đổi. "Cho đến khi đạt được mục đích thì thôi."

"Ông không bao giờ đạt được mục đích. Vì tôi không bao giờ có thể nhìn thấy ông mà không thấy hận thù, ghê tởm!"

Ông Vũ cười nhạt. "Hận thù, ghê tởm cũng không sao! Chỗ của con là ở chỗ này."

Ông Vũ vừa nói vừa vỗ vỗ vào chiếc ghế da to sụ đặt sau chiếc bàn gỗ lớn. Vì vỗ khá mạnh, một xấp giấy tờ trên bàn văng xuống tung tóe, cả một tập ảnh lớn, từ trong văng ra. Định sững sờ, nhặt lên từng tấm.

"Hóa ra ông và chị ta đã áp dụng chiêu này cho cả tôi lẫn thằng Quân à?"

Trong tấm ảnh, là những hình Định đi gặp từng đối tác, hình Định và Dương vui vẻ tình cảm đi bên nhau. Cảnh Định và Quân từ trong quán bi - a đi ra. Định xem hết loạt ảnh, anh còn thấy cả một danh sách báo cáo nhật ký điện thoại của mình.

Định mím chặt môi, hiểu ra vì sao anh làm gì ông ta cũng biết. Cuộc sống của anh, ông ta theo dõi đến tận răng.

Định ngẩng lên nhìn ông ta, lạnh băng.

"Còn gì mà ông không dám làm nữa?"

"Chẳng có gì. Cho đến khi nào mày quay trở lại, ngồi vào vị trí này, thì việc gì bố cũng làm, kể cả dùng con bé này làm phương tiện."

Ông Vũ chỉ thẳng vào bức ảnh, đúng nơi khuôn miệng Dương đang cười tươi rói. Đó là một buổi chiều Chủ nhật, Dương đột nhiên kì kèo bắt anh đưa đi ăn kem chua. Tay thợ ảnh đã chụp đúng khoảnh khắc vui vẻ nhất của hai người, Dương nằng nặc đút cho anh một miếng và cười vui sướиɠ khi nhìn vẻ bất lực của anh.

Nụ cười của cô liệu có còn tươi thế này, khi ông ta định dùng cô như một mồi nhử?

Tiếng ông Vũ cất lên đầy ngạo nghễ.

"Nắm được con bé đó, tao đủ sức chi phối cả mày lẫn thằng Quân!"

Định cười nhạt, nói cứng.

"Ông có thể dùng Dương để khống chế thằng Quân, nhưng tôi thì không đâu!"

"Đừng chắc chắn thế. Thằng Luân cũng từng tuyên bố như thế đấy!"

Mặt Định trắng bệch. "Ông còn dám nhắc đến anh ấy à?"

Mặt ông Vũ vẫn không hề biến chuyển.

"Tao là bố nó."

"Không, ông không xứng là bố của anh Luân, không xứng là bố của tôi và..."

Định dứng lại, nghẹn cả lời.

"Ông càng không xứng là bố của thằng Quân..."

Mắt anh đỏ cả lên. Còn người đàn ông kia vẫn bình thản. Cả hai trừng trừng nhìn nhau như thách đó.

Uỳnh!!!

Cánh cửa đột nhiên bị đạp mạnh, bật mở. Định và ông Vũ cùng kinh ngạc quay ra. Đứng trước cửa, người thanh niên cao lớn, mặt trắng bệch, run rẩy.

"Chú nói cái gì... Ông nội là... bố cháu???"

Cả Định và ông Vũ đều choáng váng trước sự xuất hiện của Quân, còn Quân thì hơn một xác chết. Khuôn mặt cứng đờ, đôi mắt trân trân nhìn hết từ ông Vũ sang Định.

"Sao lại ở đây? Mày đang ở bên Mỹ cơ mà?"

Quân như điếc trước câu hỏi của ông Vũ, cậu vẫn nhìn đăm đăm về phía Định.

"Chú... chú vừa nói gì? Cháu là con của... ông nội???"

Giọng run rẩy không tin nổi của Quân khiến lòng Định đắng ngắt. Anh chậm chạp bước lại phía Quân, chạm lên vai cậu.

"Quân... bình tĩnh đã!"

Quân gạt phát ra, gào lên.

"Cháu không cần bình tĩnh. Cháu chỉ muốn sự thật."

Giọng ông Vũ vẫn lạnh lùng.

"Muốn sự thật à? Được. Ngồi xuống."