Tang sự của cha ta làm
rất đơn giản.
Khi còn sống ông không thích xa xỉ, sau khi chết tự nhiên lại càng không cần
phô trương.
Tiến đến phúng viếng cũng không có nhiều người, người đi trà lạnh cũng không
phải cảnh lạ gì của thế gian, mà là khắp nơi đều có.
Thế nhưng Yến Dục đến đây đầu tiên.
Ông ta thắp ba nén nhang trước linh vị cha ta, thở dài, ôm quan tài mà khóc, bị
ta cười cắt đứt.
“Yến bá bá, người đừng bi thương nữa, cha đây là lười biếng, cho nên mới thăng
trước. Hôm nay mười vạn quân Đại Tề quốc tiếp cận biên giới, chiến hỏa bùng nổ,
bá bá ngài tuy lớn tuổi, không bỏ được phải lên trận chỉ huy, mà cha có thể ngủ
thêm một lát, để cho cha ngủ đi...”
Có lẽ ông ấy thấy trong mắt ta không lệ, thần sắc rất là lạ lùng, cuối cùng thở
dài một tiếng: “Ngươi đứa nhỏ này...”
Chắc không tiện khiển trách ta bất hiếu, cho nên xoay người đi.
Ta nghe thấy thanh âm già nua của Đồng bá bá ngoài màn[52] truyền tới: “Lão gia đi chuyến này, tiểu lang có thể
nào tốt?”
Giọng An Thanh có vài phần bất bình: “Lão gia cả đời đem tiểu lang nâng niu
trong lòng bàn tay, nào biết phút cuối cùng, chẳng những bị tiểu lang tức chết,
hơn nữa tâm tiểu lang như sắt đá, ngay cả lệ cũng chưa từng chảy... Thật sự là
bất hiếu...”
Ta đem trán dựa vào thành quan tài lạnh buốt, vài ngày chưa từng ngủ, kể từ sau
đêm mưa to, cả người liền không cách nào chìm vào giấc ngủ, vô luận trợn tròn
mắt hay là nhắm mắt lại, trước mắt luôn là khuôn mặt dính máu của cha...
Ban đêm canh giữ ở trước quan tài cha ta, cũng không biết là cả ngày chóng mặt
thế nào, ma xui quỷ khiến lấy ra chuỷ thủ tuỳ thân, đâm vào đùi, ban đầu còn có
thể cảm giác được đau đớn, chính là rất nhanh, đau đớn trong đáy lòng giống như
che dấu đau đớn trên thân thể, ta chỉ ngơ ngác nhìn một vệt ẩm ướt màu đỏ dần
dần loang ra, đỏ nhìn thấy mà giật mình, cùng màu với dung nhan dính máu của
cha, đâm vào mắt ta đau đớn.
Ta nghe tiếng Đồng bá trầm thấp thở dài: “An Thanh, ngươi không rõ, lão gia từ
trước đến nay cảm thấy trong triều đình dơ bẩn, ngài chỉ thích tiểu lang cười
thoải mái tự do như vậy, cũng không muốn tiểu lang cũng bị ngập chìm trong vũng
bùn thối nát...”
Ta cảm thấy trái tim của mình bị nắm chặt lại, chặt khiến ta không thở nổi, ẩn
tại sau màn hiếu, chủy thủ trong tay hung hăng đâm lên chân mình. Hoặc nặng
hoặc nhẹ đều không cảm giác gì, nhưng khi nhìn màu đỏ chói mắt như vậy, cảm
thấy như mình rơi vào ao máu, nhiễm một thân máu, như thế nào cũng không thể
tắm sạch sẽ...
An Thanh không phục giải thích: “Việc này không phải tiểu lang muốn hay
không... Hai ngày trước không phải còn có người tiến đến cầu kiến tiểu lang,
bảo là muốn nghênh thiếu chủ đi chủ trì đại cục... Ta không rõ Đồng bá ngài vì
sao phải cản lại? Làm cho tiểu lang kế thừa lão gia, trọng chấn danh dự nhà
này, có cái gì không tốt?”
Đồng bá hình dáng lụ khụ, mấy ngày nay cực kỳ vất vả, chuyện này ta lại không
thấy ông bẩm báo.
“Ngươi biết cái gì? Những người kia nghênh thiếu chủ trở về có mấy người thật
tình phụ tá? Còn không phải muốn đẩy một chủ tử con rối đi lên, tương lai dễ tự
xưng vương... An Thanh, nếu ngươi muốn chút ít công danh, ta không ngăn cản
ngươi. Hôm nay lão gia đi, ngươi cũng dễ chạy theo tiền đồ. Nhưng tiểu lang không
được, cậu ấy chỉ cần bình an còn sống là đủ rồi, đây là hi vọng của lão gia...”
Ta cắn cắn môi, giữa răng có mùi máu tanh... Cha, có phải là con chỉ cần ngoan
ngoãn nghe lời, bình an sống ở trên đời này, người sẽ bớt giận con? Có phải là
có thể tha thứ con thêm chút nữa?
Ta đập đầu vào quan tài, cảm giác trái tim ta càng ngày càng bị nắm chặt... Có
khi ta rất nhanh sẽ không thở nổi...
Thái hậu ban cho nghi thức đưa tiễn, đồ tế rất nhiều.
Quàn quan tài mấy ngày nay, trong nhà đã đến đây bốn năm gã bịt mặt.
Mỗi đêm ta đều sai người đem tất cả vật dễ cháy trong nhà đốt lên, cùng Đồng bá
trông coi linh đường, mặc cho thư phòng, nhà sau truyền ra tiếng vang, ngẫu
nhiên đi ra ngoài, còn có thể cùng chạm vào vị khách che mặt nào đó, ta cúi
đầu: “Vị này xin cứ tùy ý!” Xoay người đi thẳng hướng nhà xí.
Sau khi quấy nhiễu bốn năm đêm, cũng không biết là trong nội cung biết được tin
tức, hay là nguyên nhân gì, thái hậu liền phái một đội cấm vệ quân đến, phụng
chỉ bảo vệ An phủ.
Những cấm vệ quân kia mạnh mẽ tràn vào phủ, đem các gian phòng lật ra đến cả
móng cũng chỉ lên trời, hận không thể đào sâu ba thước, ta ở dưới hỗn loạn,
trước mặt bọn họ không chớp mắt mà đi qua, những người kia đều dừng tay lại,
mắt to mắt nhỏ chằm chằm nhìn ta.
Ta thẳng hướng trong phòng đi tìm băng vải, đồ tang mặc dù rộng thùng thình,
chính là nếu để Đồng bá phát hiện vết máu trên đùi, không tránh được bị mắng.
Thấy bọn họ, ta lễ phép gật đầu: “Bỉ phủ đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn. Nếu
như các vị khát nước rồi, tự đi phòng bếp tìm nước uống đi, lão bộc trong nhà
tuổi già, thỉnh nhiều tha thứ!”
Leng keng không ngừng, những cấm vệ quân kia đều cả kinh buông xẻng trong tay.
Cha, người nhìn xem, con hôm nay an an nhàn nhàn, nghe theo lời của người, bình
an còn sống...
Phòng ngủ của ta tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, đồ bị lật qua lật
lại lộn tung. May mà tất cả còn ở chỗ cũ. Ta lấy ra ít mảnh vải trắng, tỉ mỉ
băng bó vết thương trên đùi. Choáng váng đỡ lấy đầu đi qua bên cạnh.
Phòng ngủ của cha ta ở ngay cạnh, sau khi ta đi vào, cảm giác như bị đấm một
đấm nặng nề vào mặt, cả óc đều đau buốt. Trong phòng bị lật loạn xạ, cả gạch
đều bị nạy ra, không biết những người này đang tìm cái gì.
Ta đi vài bước trong phòng, giữa gạch và quần áo chồng chất lung tung, nhìn
thấy một thứ gì nho nhỏ màu đỏ, chỉ cảm thấy có chút nhìn quen mắt, xoay người
nhặt lên, là một con cá gỗ nhỏ, thân cá được mài vô cùng bóng bẩy, cá nhỏ được
nhuộm thành màu đỏ, cực kỳ tươi tắn. Trong miệng cá có cái kim khâu nhỏ, trên
mặt đính song cá kết[53], giống
như trang sức trẻ nhỏ thường thắt ở bên hông.
Ta nghĩ thật lâu mới nhớ tới, đây là thời điểm ta còn rất nhỏ, cha tự tay làm
cho ta, con cá gỗ nhỏ này là người tự mình mài, lại dùng thuốc nhuộm tinh tế,
kết với song cá kết mặt xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng là cha tự đan. Lúc ấy ta cực kỳ
yêu thích, mỗi ngày mang trên người vuốt vuốt không ngừng, sau khi màu sắc
phai, lại thích thứ khác, lúc đó mới cởi xuống, tiện tay nhét vào trong phòng.
Cũng không biết là từ khi nào, bị cha ta thu thập từ trong phòng, hơn nữa cái
này màu sắc rất là tươi đẹp, có lẽ sau này đã được nhuộm lần nữa.
Ra là ta vẫn bốc đồng, không biết khi nào, tiện tay vứt bỏ bảo bối yêu quý
nhất, hiện tại bị đám người này trong lúc vô tình từ trong phòng cha ta tìm
ra...
Nước mắt từng giọt từng giọt, nặng nề rơi xuống, nện ở trên thân cá gỗ nhỏ, tay
ta lập tức bị nhiễm đỏ một mảnh...
Ta nắm chặt cá gỗ nhỏ, tựa như nắm trân bảo cuối cùng, hận không thể đem nó
nhét vào tim ta, bù đắp cái lỗ hổng lớn bị đào ra trong đó...
Đêm cha ta phong quan[54], trong
phủ phá lệ yên lặng.
Lúc phong quan, xung quanh vắng lặng[55].
Đồng bá nâng cái hộp, mở ra ở trước mặt ta, “Tiểu lang, thứ này của lão gia,
không biết xử lý như thế nào?”
Ta nhìn xuống, là một khối ngọc đen lớn bằng bàn tay, không hoàn chỉnh, bộ dáng
có điểm kỳ quái, nắm ở trong tay nặng nặng. Ta đột nhiên tỉnh ngộ, những người
kia đào sâu ba thước, không phải muốn tìm đồ chơi này chứ?
“Đây là của cha?”
Đồng bá chần chờ một chút, nhẹ gật đầu.
Ta cầm lên cái hộp, “Nếu là của cha, như vậy chôn theo ông đi!” Xoay người nhẹ
nhàng đặt ở bên chân cha ta, một lần cuối cùng nhìn cha ta yên tĩnh say ngủ,
chậm rãi đậy nắp quan tài.
Đồng bá trợn mắt há mồm nhìn ta: “Tiểu Lang... Tiểu Lang...”
Ta ngạc nhiên nói: “Ngọc đen không thể chôn cất? Có quy củ này không?”
Đồng bá nhịn không được mỉm cười, khuôn mặt cổ quái nói không ra: “Được! Được!
Liền dựa vào tiểu Lang, thứ này chôn cũng tốt! Toàn bộ do tiểu lang làm chủ!”
Ông mặc dù cười, hai hàng lệ lại theo gò má già nua chậm rãi chảy xuống.
Ta cùng với ông hợp lực phong quan, ngày thứ hai cha ta hạ táng, tất cả đều gió
êm sóng lặng.
Ba ngày sau, ta tiến cung tạ ơn.
Thái hậu tại Di Ninh cung khóc lóc thương cảm, giống như cha của bà ta chết,
làm ta cực kỳ xấu hổ, nghĩ thầm cha ta sớm đã hạ táng, nếu không, nhìn thái hậu
và ta cùng đi túc trực bên linh cữu, không chừng người ta còn tưởng rằng bà ta
và cha ta mới là có quan hệ huyết thống?
Ta vốn cho rằng, ngày ấy cha ta bị khiêng mà về, hơn phân nửa là thái hậu muốn
cha ta “ngoài ý muốn”, chính là thấy bà khóc đau xót như vậy, nhiều lần khí
nghẹn khó tả, lại cảm thấy bản thân bụng dạ tiểu nhân. Lại nghe bà hồi tưởng
chút ít ân tình của cha năm đó, cùng tiên đế chung hoạn nạn như thế nào như thế
nào, hôm nay tuổi trẻ mất sớm… gì đó... Vốn lâu chưa từng ngủ, đầu ta càng thêm
đau muốn nứt.
Nữ nhân mà khóc, quả nhiên muốn chết!
Cũng may Tiểu Hoàng vẫn là như cũ, nhìn thấy ta miễn cưỡng, liên tục không
ngừng chuyển rất nhiều món ăn, lại chỉ vào ta, vẻ ngạc nhiên nói: “Tiểu Dật,
ngươi hẳn là mắt sưng giống quả đào, không thể gặp người chứ?”
Ta hung hăng trừng hắn, “Ngươi nói đó là nữ nhân a?” Nhặt cái bánh đậu đỏ đưa
vào trong miệng.
Hắn cũng không tính quá ngốc, chằm chằm nhìn ta hồi lâu, không có vẻ như hắn đã
chết cha.
Ta ở Di Ninh cung an ủi thái hậu thật mệt mỏi, hôm nay cũng không còn khí lực
tới dỗ dành hắn, ăn ước chừng nửa bụng, mới nói mục đích việc này: “Hoàng
thượng, ta muốn đi Tuy thành tham gia quân ngũ.”
Tiểu Hoàng kinh hãi há hốc miệng.
“Tiểu Dật, nhϊếp chính vương đi ngươi tất nhiên thương tâm. Phụ hoàng ta đi ta
đều rất đau lòng. Bất quá mẫu hậu đã nói, an trí ngươi thật tốt, ngươi xem
thích chỗ nào trong lục bộ[56], đều có thể mở miệng,
chỉ là tham chiến thì thôi đi?” Hắn quay đầu nhanh chóng liếc nhìn cửa ra vào,
trong cung một người cũng không có, lúc này mới đưa lỗ tai tới: “Nghe nói Đại
Tề thái tử kia cực kỳ lợi hại, ngươi đừng đi Tuy thành.”
Đồng bá nghe được ta muốn đi Tuy thành, chỉ thiếu ôm cánh tay của ta khóc.
“Tiểu Lang, cậu đã muốn đi Tuy thành tham chiến... Vật kia... Còn chôn vật
kia...”
Ta nói với ông rằng không có hứng thú với cái đó, chỉ là gần đây Đại Tề rốt cục
quét sạch sẽ các nước nhỏ phụ thuộc ở phương bắc, triển khai người ngựa, cùng
Đại Trần tranh đoạt thiên hạ này.
Ta thản nhiên nói: “Cha thật ra là muốn xả thân đối đầu với Đại Tề a?” Cha ta
tính tình ngay thẳng cương liệt, cho tới bây giờ thà gãy không khom.
Đồng bá ngơ ngác nhìn ta, “Làm sao cậu biết?” Chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày, trên
mặt bác đã già thêm mười tuổi, cả phản ứng cũng chậm rất nhiều.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, mây đen áp đỉnh, một hồi mưa to sợ là tránh không được.
Ta hôm nay, còn có cái gì không biết?