“Ha
hả,
ta
hỏi
hôm
nay
người Chu Thái Thủ
mang đến đây
là
có
lai
lịch gì?
Đại
nhân phô
trương
lớn
như vậy,
nhìn
thấy không,
ngay
cả
mấy
huyện
lệnh quanh đây
cũng đều gọi đến để
tiếp khách,
trọn vẹnmột bàn đồ ăn,
vào
hôm
nay
tại
thời điểm
này*,
ít
nhất
cũng phải
là số
này đi!”
Tiểu
nhị
trong điếm đang đưa đồ ăn xuống
nhìn
thấy
chưởng quầy đứng ở sau quầy
hí
hửng đếm bạc,
có
chút
tò
mò ghé đầu qua
hóng,
thấp giọng
nháy
mắt
ra
hiệu,
tay giơ
lên
con số “Năm”.
(*Câu trên ngụ ý là đang nạn đói kém, thiếu thốn lương thực nên giá đắt đỏ.)
Chưởng quỹ
cũng
không ngẩng đầu lên
vén
lại bạc trên mặt quầy, không nhịn được nói: “Đi đi
đi,
ngươi
muốn
biết
cái này làm gì? Bọn
họ tới dùng cơm, chúng ta liền làm
cơm.
Giữ
bổn phận làm chuyện
của mình, hỏi nhiều,
cẩn
thận
ngày
nào đó ngay cả
tính
mạng
cũng
không
giữ
nổi!”
“Ta
chỉ
hỏi
một
chút,
nào
có
nghiêm
trọng
như vậy!”
Tiểu
nhị kia bị
hù dọa,
nhìn bộ dạng
của
chưởng quỹ
nhưng
cũng không dám
hỏi
tiếp,
đưa
tay gãi gãi đầu,
thở dài
nói: “Được,
không
hỏi
thì không
hỏi,ta
mang
thức ăn
lên được
chưa!”
Nói xong kẹp khay dưới
cánh
tay,
vén
rèm đi đến phòng bếp phía sau.
Chưởng quỹ
thấy
tiểu
nhị
rời đi, lúc này
mới
lại len lén lấy
ra thỏi bạc vừa mới
cất
ra trước mặt, dùng vải tơ
lau
tỉ mỉ
từng
cái
một:
Chu thái thú mời người nào a?
Quản
ông ta làm
gì!
Thế đạo hiện tại đang loạn thành như vậy, vẫn
là đống bạc trắng bóng này đáng tin hơn!
Nâng
mắt nhìn tốp năm tốp
ba khách
nhân
dưới
đại sảnh,
nhịn
không
được
thở
dài một hơi: Chỉ có
điều
giá cả lương thực hiện tại ngày càng tăng cao, người ăn
cơm
cũng
giảm.
Nếu
như không
phải
như vậy ——
lắc
đầu mở ra
sổ sách, mặt mày ủ dột nhìn khoản tiền nợ dùng mực
đỏ ghi chú phía dưới, lại thở
dài
một hơi: cái cuộc đời này! Cái
cuộc
đời
này!
Ài!
So với mây
đen
ảm đạm phía dưới lầu, bầu
không khí
của
nhã gian cuối hành lang trên lầu rồi lại
có thể nói là
khí thế ngút trời. Mấy ly
rượu
vào
bụng,
các
huyện
lệnh
ban
đầu đối với hai
người Lạc
Kiêu, Triệu Mục vẫn
còn
vài phần câu nệ
đề phòng,
giờ
khắc
này đều là
vỗ bàn hươ tay
múa
chân
cùng
bọn họ nâng ly
cạn chén,
xưng
huynh
gọi
đệ.
Chu Thủ Văn
ngồi bên
trái Lạc Kiêu
cười
cười bá vai
hắn,
một bên say khướt
mà
nghĩ
muốn
chạm
ly với
hắn,
một bên
cười
hắc
hắc,
nói: “Lúc
trước
ta
còn
tưởng
rằng
tiểu
lão đệ
cũng giống
như
lão
thất phu Trương Tín kia bình
thường bảo
thủ
cố
chấp,
lại không
nghĩ…
hặc
hặc,
người
trong đạo!
Ngườitrong đạo
a!”
“Đúng vậy!
Đúng vậy!”
Chu Thủ Văn
thốt
ra
lời
này,
một
huyện
lệnh uống đến sảng khoái
liền
nói xen vào: “Lão
thất phu kia ỷ vào
trên
tay
mình
có binh,
thời điểm qua
lại với bọn
ta uy
thế*
thực sự
hunghăng
càn quấy,
thật sự
là…
thật sự
là…
hức,
tức
chết
ta!”
(*Nguyên văn 气焰 khí diễm.)
Triệu
Mục
ngồi
ở một
bên
nghe
thấy
lời này, mặt trầm như nước, tay cầm
ly rượu rồi lại đột
nhiên siết chặt, đang định nổi giận, Lạc Kiêu vẫn
luôn
mang
theo
ý cười bên cạnh không để
lại
dấu vết đưa mắt
nhìn
y. Chỉ một cái
liếc
mắt
này,
nhưng
là khiến
cho Triệu
Mục bình tĩnh lại, khóe môi dùng sức mấy
máy,
giơ
lên ly rượu trong tay, ngửa đầu một
hơi
cạn sạch.
Lạc Kiêu thấy Triệu
Mục bình tĩnh lại, liền thu hồi ánh
mắt,
ngược lại
thản
nhiên nói
với
Chu Thủ Văn: “Cố chấp của
Trương tướng quân ta ở trong
quân
hơn hai tháng cũng đã được lĩnh hội.” Nhấp một ngụm rượu, lại nói, “Mấy ngày trước, ta chỉ
là cùng vài tên tướng sĩ
trong quân uống vài
ngụm
rượu, kết
quả
——” Trên khuôn
mặt tuấn nhã hơi có
chút
men say lóe lên
vẻ thầm hận cùng thất thố mà
lúc tỉnh táo chưa từng có
qua,
rồi
trong
nháy
mắt
đã không còn thấy tăm hơi, “Chuyện
này không
đáng
để nhắc đến! Uống rượu, uống rượu!”
Chu Thủ Văn
thu vào
mắt biểu
hiện
nhỏ bé
lóe
lên
rồi
tắt
trên
mặt Lạc Kiêu,
con
ngươi đảo
một vòng,cười
nói: “Đúng,
đúng,
Thế
tử uống
thêm vài
chén,
này
là
nữ
nhi
hồng
lâu
năm
trong quân
thế
nhưngtuyệt đối không
nếm được
a!”
Sau đó,
liếc
mắt
nhìn
ly
rượu
trống
rỗng
của Triệu Mục,
cũng đứng dậyrót đầy
cho y,
“Triệu
hộ vệ
cũng uống!
Cũng uống!”
Triệu
Mục
không
từ chối được,
chỉ có thể
học
theo
bộ dạng của Lạc
Kiêu, gật
đầu
một hơi cạn sạch.
Thái
độ rõ
ràng
dứt
khoát
của
Triệu
Mục
quả nhiên
lại đưa tới một
trận
trầm
trồ
khen
ngợi
trên
bàn tiệc,
bầu không
khí trong
lúc nhất thời không
ngờ nóng lên mấy phần.
Lại tiếp nhau uống thêm mấy ly, một
gã huyện
lệnh
ngồi
đối diện Lạc Kiêu nhìn qua hắn, đột
nhiên nâng ly
mở miệng hỏi: “Nhưng
mà Thế tử, ta
có một chuyện nghĩ không
ra. Đế Kinh phồn hoa, Thú
Châu
là thúc ngựa cũng không
đuổi
kịp.
Thế tử không ở
lại Đế Kinh hưởng thụ vinh hoa
phú
quý,
như thế nào đang yên
đang
lành
lại
chạy
đến Thú Châu nơi thâm sơn
cùng
cốc
đánh
trận
thế này? Đây không phải là tự
mình
chuốc
lấy
cực khổ sao!”
Lạc Kiêu mân mê
ly rượu trong
tay,
thở dài một hơi, bất
đắc
dĩ nói: “Cũng không
phải
ta muốn, chỉ có
điều
phụ
thân
là nói không không mang danh Bình Tân Thế Tử,
thật
sự không
dễ coi, lúc này
mới
cố ý
bảo ta tới
đây,
kiếm
một
hồi thành
tích trở về, cũng dễ
nhân
cơ hội khiến Thánh
thượng bên
kia
cho ta một
chức
vị thực quyền*.” Nói xong, quét mắt một
vòng, “Lúc trước nghe nói là
giặc
cỏ, lại nghĩ quân ta
gấp
mười
lần quân địch,
ước chừng
hơn tháng
có thể hồi
kinh
—— ai biết lại
giày
vò đến tận hôm
nay!”
(*实权 quyền lực thực tế.)
Thốt
ra lời này, quan lại
bên
trong
âm thầm trao đổi ánh mắt, đều
cảm
thấy
thông
suốt, nhìn Lạc
Kiêu
một
cái,
da mịn thịt mềm, cả
người
nhìn
thế
nào cũng không
có chút uy
nghiêm quyết đoán của võ
tướng, nghiễm
nhiên
chính là
hoàn
khố nhị thế chủ* được nuông chiều từ bé
ở Kinh thành, cảm giác phòng bị lập
tức
buông
lỏng
hơn
nửa.
(*chỉ con cái nhà giàu, đời đầu có quyền có thế có tiền, đời sau chỉ biết ăn chơi tráng táng. Chỉ phá gia chi tử táng gia bại sản, chỉ biết dùng tiền hưởng lạc, vô tích sự.)
“Ài,
này đúng
là
cực khổ
cho Thế
tử
rồi!”
Chu Thủ Văn
lắc đầu
nói.
Lạc Kiêu nghe xong lời này, khuôn mặt lúc trước vẫn mang theo tươi cười dần
không còn
vui
vẻ, biểu hiện có vài
phần
không vui, bộ
dạng
thoạt
nhìn
giống như
cuộc
sống
tại
biên
cương
mấy
ngày
này quả thật không thế nào suôn sẻ.
Mấy người
chung
quanh thấy Lạc
Kiêu
uống
đến
dữ, khuyên
rồi
lại khuyên, bên
kia
cũng
không
nghe. Uống liên tục
đến
hơn nửa bình, ly cuối cùng đầu
óc đã trở
nên
hỗn loạn,
vốn là phiền muộn không nói một lời
bỗng
nhiên bật
dậy,
một
tay đỡ trán, một tay
chống xuống bàn, miệng nói ra
mấy
lời oán trách có chút không rõ
ràng: “Nhưng mà, nếu, nếu như
tháng sau
chuyện biên cảnh còn không có
gì tiến triển... ta
liền
viết
thư
để phụ thân triệu ta
về.
Nơi chết tiệt này…
nơi
chết
tiệt
này ta cũng không muốn ở
lại thêm nữa rồi.”
Triệu
Mục
hạ đũa, làm như
không muốn để
Lạc Kiêu thất thố ở
trước
mặt
mọi người,
sắc
mặt lo âu
đưa tay vịn lại
tay
của Lạc Kiêu: “Thế tử, người say.”
Lạc Kiêu rồi lại hất
tay
của Triệu
Mục ra, cau mày
cả giận nói: “Làm càn! Cũng chỉ là
một
hạ phó nho
nhỏ,
chẳng qua
là trên chiến
trường thắng mấy trận, liền dám nhìn ta
không
dậy
nổi?”
Một
cái tát bay qua, “Đồ
láo
xược,
cũng
không nghĩ là
ai để
cho
một nhà ngươi có thể
sinh
sống
tại
Đế Kinh!”
Triệu
Mục
nhận
một cái tát này, vẻ
mặt lúng túng,
lại cố gắng đưa
tay
kéo lại Lạc Kiêu, bên kia
rồi
lại không
ngừng
giày
vò.
Hai người
giằng
co một hồi, bởi vì
người
bên
kia cạn lực lại
để cho Triệu Mục thuận thế chế ngự. Bắt
chéo
hai
tay Lạc Kiêu vòng ra
sau
lưng,
đớng
dậy
hướng
về phía chúng
quan,
nói:
“Hôm
nay
Thế tử không thắng được men rượu, chỉ sợ
không có
biện
pháp
cùng
các vị đại
nhân
tiếp
tục
bữa tiệc,
vẫn mong đại nhân thứ tội, lại
để cho thuộc hạ đưa
Thế
tử về
nghỉ
ngơi
trước…”
Chu Thủ Văn vội
nói:
“Không ngại, không
ngại,
chúng ta
bên này cũng nên tan
rồi,
thân
thể
Thế tử quan trọng hơn, Triệu hộ vệ
không
cần
lo lắng chúng ta, đưa Thế
tử trở về
đi thôi.”
Triệu
Mục
gật đầu, cũng không
đoái
hoài
tới những
người
khác, nói
một
câu “Thất
lễ”,
sau đó quàng một tay
của
Lạc Kiêu lên vai mình, cứng rắn đỡ
Lạc Kiêu vẫn đang không ngừng
thấp
giọng
lẩm
bẩm gì đó
chậm
rãi ra khỏi phòng.
Đợi đến khi Lạc
Kiêu
cùng
Triệu Mục
đã đi được một
lúc,
quan
viên
lấy
Chu Thủ Văn đứng đầu
đột
nhiên
cười
ra tiếng.
“Ta
nói
nhi
tử
của Bình Tân Hầu
là
nhân vật
thế
nào,
rồi
cùng
lắm
chỉ
là
một đứa
nhỏ,
thiếu quyết đoánmơ
tưởng xa vời,
không được
một
chút
năng
lực
của Bình Tân Hầu!”
Một
huyện
lệnh
nhấp
một
ngụmrượu,
khinh
miệt
nói,
“Uổng phí
lúc
trước
chúng
ta vẫn
lo
lắng
một
hồi!”
“Đúng vậy,
đúng vậy!
Lúc
trước vừa
nhìn
ta
còn
có
chút bị
hù dọa,
ai biết vài
chén
rượu
rơi xuống bụng,
bản
tính
liền
lòi
ra!”
Tên
còn
lại
cười
nhạo
nói: “Chỉ
là
một
tên
hoàn khố
tầm
thường
mà
thôi.”
“Lời
tuy
là
thế…”
Trên
mặt Chu Thủ Văn
ngược
lại vẫn
có
chút không yên
lòng,
nói: “Nhưng
mà,
cómột điểm ——
thời điểm Bình Tân Thế Tử
này đến đây
cũng quá
trùng
hợp đi.”
Mọi người
yên lặng,
hai mặt nhìn nhau, sau đó, một
huyện lệnh cao
gầy
ở bên
cạnh
Chu
Thủ Văn lên tiếng trước tiên,
nói:
“Có lẽ chẳng qua là
Trương Tín
bên
kia có bệnh vái
tứ phương*, tuyển một người không
thể giúp ích trên chiến trường
qua
đây quần nhau*
với chúng
ta mà
thôi.” nghĩ một chút, lại hơi
do dự, “Nếu như thật sự
không
đúng, chúng ta
liền
phái
người bí
mật quan sát mấy ngày.”
(*Nguyên văn 病急乱投医 bệnh cấp loạn đầu y:
nghĩa là khi tuyệt vọng rồi thì cứ thử bừa mọi cách.)
(**Nguyên văn 周旋 chu toàn: qua lại, xã giao.)
Chu Thủ Văn trầm ngâm một
lúc,
gật
đầu:
“Cũng
tốt.
Nếu
có thể lôi
kéo
Bình
Tân Thế Tử
này
về phía chúng ta, dĩ
nhiên là
không
thể
tốt hơn. Nhưng,
nếu
phát
hiện
hắn vẫn muốn đối phó
chúng ta
——” Cười lạnh lẽo, ném ly
trong tay
xuống đất, “Vậy cũng đừng trách chúng ta hạ
thủ không
lưu tình.”