“Điện
hạ!”
Lạc Kiêu quay đầu nhìn sườn mặt của Văn Nhân Cửu,
bởi vì
tử khí xanh đen đã dần lan ra khắp mặt y,
từ góc độ này nhìn sang,
thậm chí có vài phần dữ
tợn đáng sợ.
Nhưng đôi mắt so với cảnh đêm còn muốn đen sâu ngược lại vẫn không đổi,
lạnh lùng
trong suốt,
mang
theo một loại không
thuộc với độ
tuổi của Văn Nhân Cửu,
một
thứ
thuộc về
bề
trên.
Hắn nhẹ nhàng gọi Văn Nhân Cửu một
tiếng,
lời nói đã vọt lên cứ như vậy nghẹn lại ở cổ
họng,
sau đó,
khẽ cườithở dài một
hơi,
ngược lại cũng không có ý
tứ
tiếp
tục khuyên
bảo.
Lúc này Văn Nhân Cửu
tuy
rằng
còn nhỏ, còn chưa phải thanh niên đa trí
như
yêu*,
hoàn
mỹ đến gần như
không thấy được nhược điểm, nhưng
mà, y
dù sao cũng là
Văn
Nhân
Cửu,
y biết mình đang làm
cái
gì.
(*ý
là
thông
minh quá k giống
người
nữa,
giống yêu quái.)
Mặc Lan cùng Mặc Liễu ở một bên nhìn xem
có chút không
hiểu
ra sao, chỉ có
thể trợn tròn mắt nhìn ba
người Văn
Nhân
Cửu,
cố gắng suy đoán hiện tại rốt
cuộc
là tình huống
gì.
Cũng
may,
các
nàng không phải phiền
não bao
lâu,
ngay sau đó,
Lạc Kiêu
liền đứng
lên
nhường
lại vịtrí bên
cạnh Văn Nhân Cửu,
đi đến
chỗ
hai
người,
nói với
các
nàng: “Nơi
này không
cần
các
ngươi,
đira
ngoài đứng
canh
cùng Trương
công
công đi,
nếu
như
có
chỗ
cần,
ta sẽ đi qua phân phó
các
ngươi.”
Mặc Lan cùng Mặc Liễu đã
quen
Lạc Kiêu phân phó, nhìn tình hình hiện tại, có lẽ
ở lại
cũng
không có
gì có
thể
giúp
một tay, dứt khoát không
cự tuyệt nữa, gật đầu làm
vạn
phúc,
liền
quay
người lui
ra.
Như Mạt
ngồi bên giường,
cầm
một
tay
của Văn Nhân Cửu,
trước
tiên xắn
tiết y
lên,
sau đó
mới
hạmấy
châm xuống
cẳng
tay,
lấy
ra
một
chủy
thủ
mỏng
như
cánh ve,
hơ
trên
nến,
tiếp
theo
lại gọn gàngcắt
một đường qua
cẳng
tay Văn Nhân Cửu.
Trên
cánh
tay
tuyền đến
cảm giác đau đớn
lại khiến Văn Nhân Cửu
lập
tức
nhíu
mày,
nhưng
rốt
cuộc vẫn
mạnh
mẽ
nhẫn xuống,
môi
mím
chặt,
nhưng
nửa
câu
hô đau
cũng không
có.
Một đao kia cắt có chút sâu,
nhưng có lẽ ngân châm xung quanh có
tác dụng,
tốc độ máu chảy ra ngược lại cũng không quá nhanh,
Như Mạt lấy ra một
bình sứ nhỏ
từ
trong ngực,
dùng răng gỡ xuống nắp
bình,
sau đó nhẹ nhàng
hít một
hơi chỗ miệng
bình,
hạ mắt xuống,
chậm rãi đổ chất lỏng màu nâu nhạt
trong
bình xuống vết
thương
trên cánh
tay của Văn Nhân Cửu.
Lúc chất lỏng màu nâu chạm xuống tay có
một loại cảm giác tê
ngứa
kỳ quái,
Như Mạt chỉ đổ
gần nửa bình, lập tức dừng tay, sau
đó đem hơn nửa
bình
còn
dư lại để
cho Văn Nhân Cửu uống hết
toàn
bộ.
Ngược lại không có mùi vị đắng chát nồng đậm giống như những
bát
thuốc
bình
thường
hay uống kia,
chất lỏng kỳ quái này sền sệt mà ngọt ngào,
tản ra một mùi
thơm lạ lùng.
Văn Nhân Cửu
theo bản
năng
liếʍ
liếʍ
môi,
mùi
thơm kỳ dị
này dường
như vẫn
còn quẩn quanh giữa
răng
môi không đi.
Trong
chớp
mắt
này,
dường
như đau đớn
trên
cánh
tay
cũng bắt đầu
tê dại,
ytựa ở
trên gối,
suy
nghĩ bắt đầu
tan
rã,
nhưng
thần
thái đã
có
chút buông
lỏng.
Như Mạt
bóp chặt cổ
tay Văn Nhân Cửu,
quay đầu nhìn Lạc Kiêu vẫn một mực nhìn chằm chằm về phía
bên này,
sau đó lập
tức mở miệng nói: “Mong Thế
tử qua đây giúp nô
tỳ một
tay.”
Lạc Kiêu hạ mắt
nhìn
Như
Mạt:
“Cần
ta làm gì?”
Như Mạt dùng
tay còn lại chỉ Văn Nhân Cửu,
thản nhiên nói: “Xin Thế
tử ôm lấy Điện
hạ,
tuyệt đối đừng để cho Điện
hạ làm
thương chính mình.”
“Làm
thương chính mình?”
Lạc Kiêu nhíu nhíu mày.
Như Mạt gật đầu giải
thích: “Cổ
trùng lần
thứ
hai vào cơ
thể,
Thái
tử phải chịu
thống khổ cực lớn.
Trong khoảng
thời gian này,
có khả năng Thái
tử sẽ xuất
hiện
tình
huống
tự mình
hại mình,Thế
tử chỉ cần
hầu ở
bên người Điện
hạ,
đừng để Điện
hạ làm
thương chính mình là được.”
Lạc Kiêu gật đầu, đáp lại: “Ta
đã hiểu.”
Nói
xong,
liền
vượt
qua
Như Mạt tiến đến bên
người Văn
Nhân
Cửu,
ghé
vào tai y
thấp
giọng
nói
một câu “Đắc tội”, sau đó
liền
vòng
qua
cánh
tay bị cắt
một
đao của y,
ôm cả người Văn Nhân Cửu
vào
trong
ngực.
Như Mạt
thấy Lạc Kiêu đã
chuẩn bị xong,
sau đó
mới
cầm
hộp đồng
trong
tay,
chậm
rãi
mở
nắp
ra.
Máu
bên
trong
hộp đồng lúc
trước đã được Như Mạt rút khô,
lúc này vệt máu loang lổ
tronghộp,
chỉ có một cổ
trùng đường vân đen
bạc giao nhau đang nằm yên ở đáy
hộp,
cũng không nhúc nhích.
Như Mạt liền lẳng lặng nhìn cổ
trùng nửa điểm phản ứng cũng không có,
đợi
thời gian ước chừng một chén
trà nhỏ,
cổ
trùng đen
bạc giao nhau kia đột nhúc nhích cánh ở
biên độ nhỏ đến mức không
thể nhìn
thấy,
sau đó,
độ rung cánh lại lớn
hơn một chút,
lại
tiếp sau đó,
cổ
trùng giống như không
hề có chút sinh mệnh kia đột nhiên mãnh liệt vỗ cánh,
cả
thân
thể lảo đảo
bay lên không
trung,
sau đó lại giống như người say rượu
bay vài vòng,
cuối cùng,
đung đưa phíatrên người Văn Nhân Cửu.
Lạc Kiêu nhìn chằm chằm cổ trùng lóe lên
ánh
sáng
vàng
nhạt
kia,
chỉ thấy cổ trùng ở
trên
người
Văn
Nhân
Cửu dừng lại một chốc, sau đó
mới lao thẳng xuống,
dừng
trên
cẳng
tay
vẫn đang chảy máu của y,
tiếp
đó, nó thu
lại
cánh
của mình,
nhảy
nhảy
nhót
nhót
bò một vòng quanh chỗ vết
thương được đổ
xuống chất lỏng nâu
nhạt
kia,
tiếp
theo
lại
mãnh
liệt
chui
vào phía trong
vết thương.
“”—— ư!
A!!!”
Đau đớn đột
nhiên đến quả
thật giống
như xuyên qua da
thịt
trực
tiếp
chạy
thẳng
lên đại
não,
Văn Nhân Cửu vừa
rồi ý
thức đã bắt đầu
mơ
hồ
rồi
lại vì
cái
này
mà
hoàn
toản
tỉnh
lại.
Tiếng kêu
thê
thảmchỉ
một
lần
liền bị y
mạnh
mẽ
nuốt
trở vào
cổ
họng,
chẳng qua
là đau đớn vượt qua
cực
hạn
nhưng vẫn
liên
tục xông
tới,
từng đợt
từng đợt,
giống
như
muốn phá
hủy
hết
tất
cả
nhẫn
nại
cuối
cùng
của y.
“Điện
hạ?
Điện
hạ?
Thế
tử,
Điện
hạ không có việc gì chứ?
Tiếng la lúc
trước là ——?”
Ngoài phòng,
Trương công công
bị
tiếng kêu
thảm
thiết của Văn Nhân Cửu khiến cho lo lắng không yên rốt cuộc vẫn không nhịn được gõ cửa
hỏi một câu,
Lạc Kiêu ôm
thật chặc Văn Nhân Cửu
bởi vì đau đớn kịch liệt mà không ngừng giãy giụa,
qua
hồi lâu,
cũng chỉ có
thể nhân lúc nhàn rỗi lên
tiếng an ủi người
bên ngoài: “Yên
tâm,
không có
trở ngại gì,
ngươi ở
bên ngoài đứng canh là được.”
Trương Hữu Đức vẫn
rất
tín
nhiệm Lạc Kiêu,
nghe Lạc Kiêu
nói
như vậy,
tuy
rằng
trong
lòng vẫn
cómấy phần
lo
lắng không yên,
nhưng
cũng không
hỏi
thăm
nữa,
chỉ
tiếp
tục
canh giữ
ngoài phòng.
Như Mạt
thấy Văn Nhân Cửu đang vẻ
mặt vặn vẹo đến
lợi
hại,
trong
mắt vẫn
là vẻ bình
tĩnh,
tiệntay
thu dọn đồ đạc
của
mình,
sau đó
mới
nhàn
nhạt
nói với Lạc Kiêu: “Cổ
trùng
lần
này phát
tác
thời gian ước
chừng phải gần
nửa
nén
nhang,
người
chỉ
cần
trông Điện
hạ qua
hết giờ
này
là được,chuyện về sau
liền không
còn gì đáng
ngại
nưa
rồi.
Hôm
nay
nô
tỳ
lén Thục phi
chạy
tới đây,
lúc
này không về sẽ gặp
nguy
hiểm.
Ngày
mai
nô
tỳ sẽ
tìm
thời gian đến đưa
cho Điện
hạ
mấy
hộp đan dược điều dưỡng.”
“Đương nhiên,
nếu như Thế
tử lo lắng
thuốc của nô
tỳ,
người cũng có
thể đi mời một vị
thái y quen
biết
tới đây nhìn một chút.”
Nói xong,
lại lần nữa khoác áo choàng lên,
“Như vậy
hiện
tại nôtỳ liền không ở chỗ này làm phiền nữa.”
“Đợi,
đợi chút…!”
Trong lúc Như Mạt đang chuẩn
bị rời đi,
đột nhiên,
Văn Nhân Cửu
bên kia vẫn đang nhắm chặt mắt yên lặng
thừa nhận đau đớn
từ
trong máu
thịt
truyền
tới lại đột nhiên khàn giọng gọi một
tiếng,
“Cô —— còn có một câu muốn
hỏi ngươi.”
Như Mạt dừng lại,
quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu,
trên mặt dần
hiện ra chút kinh ngạc.
Đau đớn do
cổ
trùng
lần
thứ
hai
thâm
nhập vào
cơ
thể
nàng đã sớm biết.
Mấy
ngày
trước
nàng dùng dược dẫn
cổ
trùng
ra khỏi
cơ
thể,
loại đau đớn
này
cũng đã
rất khó
nhịn
rồi,
nhưng
hiện
tại Văn Nhân Cửu
thừa
nhận,
trình độ
nếu so với
nàng
lúc đó
thì
càng
lớn
hơn.
Dưới
loại
tình
huống
này,
có
thể bảotrì
lý
trí
của
mình,
không khóc
rống
rơi
lệ
mà
rên
rỉ khẩn
cầu đã xem
như biểu
hiện
tốt
rồi,
không
nghĩ đến vị Thái
tử
thoạt
nhìn so với
người khác
còn
muốn
nhỏ bé yếu ớt
hơn
mấy phần
chẳng
những không kêu
rên
một
tiếng,
vậy
mà
còn
có
thể
mồm
miệng
rõ
ràng đặt
câu
hỏi với
nàng sao?
“Chuyện có liên quan
tới Hiền phi
bên kia —— “
Như Mạt
nở
nụ
cười,
đưa
tay kéo
lại áo
choàng
của
mình,
không
tự
ti không kiêu
ngạo
(*bất
ti bất kháng)
nói: “Về
chuyện
này…
vì sao Thái
tử không đợi
thêm
mấy
ngày
nữa,
thân
thể
của
mình
tốt
rồi,chúng
ta sẽ
cùng
nhau
cẩn
thận
thảo
luận
chuyện
này
một
lần?”
“Hôm nay liền cáo
từ
trước.”
Nói xong,
đội lên mũ lớn của áo choàng,
hành lễ một cái,
sau đó cúi đầu,
bước nhanh ra ngoài.
Lạc Kiêu nhíu mày nhìn theo bóng lưng rời đi
của Như Mạt, nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn chưa được rõ
ràng,
thân
thể
đang
không
ngừng giãy giụa trong ngực rồi lại
lập
tức kéo lại tất
cả lực chú ý của hắn.
Có
lẽ bởi vì đau đớn kịch
liệt kích
thích
tiềm
năng
của
người,
Văn Nhân Cửu
lúc
này khí
lực
lớn đếntrước
nay
chưa
từng
có,
cho dù Lạc Kiêu đã
hết sức ôm y
thật
chặt,
nhưng bởi vì sợ siết quá
chặt
làm y bị
thương,
nhiều
lần suýt
nữa khiến y
thoát khỏi.
Mãi đến khi Văn
Nhân
Cửu
đã thấm mệt, giãy giụa ít
hơn,
đang
chuẩn bị
đứng
lên cầm mảnh vải mềm
đặt
vào miệng
y, để
tránh cho
y không cẩn thận cắn phải đầu
lưỡi, nhưng, không
đợi hắn kịp hành động, chỉ thấy Văn
Nhân
Cửu
bên kia đột nhiên quay đầu lại, sau
đó cắn mạnh một cái
lên
vai trái Lạc Kiêu.
Bởi vì
thời
tiết đã dần
nóng
lên,
lúc
này quần áo Lạc Kiêu
mặc
trên
người
cũng dùng
loại vải
mỏnghơn,
mà
cố
tình Văn Nhân Cửu
cắn vô
cùng
tàn
nhẫn,
chỉ
trong
chốc
lát,
ngoại sam
nền xanh đã
nổi
lênmột
màu diễm sắc.
Đến
lúc gần
như đã sắp
cắn xuống
miếng
thịt
trên vai Lạc Kiêu,
đau đớn dần
rút đi,
Văn Nhân Cửurốt
cuộc
từ
cảm giác đau đớn bén
nhọn
lấy
trở về được
chút
lý
trí
của
mình.
Cảm
nhận được
mùi
rỉ sắt
lan
tỏa
trong
miệng,
lông
mi Văn Nhân Cửu
hơi
run
rẩy,
sau đó
mới
chậm
rãinới
lỏng
răng,
lại
hơi xoay đầu
ra phía sau,
mắt
nhìn
thấy dấu
răng đáng sợ kia,
sau đó
chậm
rãi
nângmắt
lên,
chống
lại ánh
mắt
chứa đựng
chút bất đắc dĩ
cùng
hoàn
toàn bao dung
của Lạc Kiêu,
hơi
thở yếu ớt
hơi
cong
môi
hỏi: “Đau không?”
Sau đó,
chỉ
thấy
thiếu
niên đường
nét
tuấn
lãng
thở dài
một
hơi,
nghiêm
túc gật đầu,
nói với y: “Đau.”
Tiếp đó,
y khẽ
mỉm
cười
nhắm
mắt
lại,
hỗn
hỗn độn độn
mà
lần
nữa
rơi vào
hắc ám,
mơ
hồ
cảm
thấy
cóngười vuốt
tóc y,
sau đó
nói: “A Cửu,
ngủ
một giấc
thật
ngon
a.
Nếu
như
người đau,
thần
cùng vớingười.”
Lạc Kiêu ôm Văn
Nhân
Cửu,
nhìn
khuôn mặt
cuối
cùng
đã an tĩnh của
y, trong
lòng
cũng
thoáng thở
phào
một
hơi.
Đau đớn nơi bị
cắn trên vai cuối cùng cũng đã
mất
đi tri giác, lúc này
cũng
không có
gì khó chịu. Nhẹ tay
nhẹ
chân
đặt người
xuống
giường, lại thắp nến, tỉ
mỉ quan sát khuôn mặt tinh xảo của
Văn
Nhân
Cửu.
Sắc
mặt
tuy
rằng vẫn
tái
nhợt,
nhưng so với
cái
loại xanh đen đầy
tử khí
lúc
trước đã
là
tốt
hơn
nhiều.Lông
mày
nhíu
chặt giờ đã giãn
ra,
hàng
mi dày
rậm
che
lại đôi
mắt đào
hoa xinh đẹp,
cái
mũi vẫn xinh xắn
như vậy,
môi….
Ánh
mắt Lạc Kiêu
rơi xuống
môi
của Văn Nhân Cửu.
Thật
mỏng,
nho
nhỏ,
dính
chút
máu,
nhìn qua không khỏi
mang
tới vài phần yêu dã.
(*xinh đẹp
lộng
lẫy.)
Một loại xúc động khó có
thể kiềm chế
từ đáy lòng xông
tới,
Lạc Kiêu
thuận
theo cảm giác kích động này,
chậm rãi cúi người về phía Văn Nhân Cửu —— nhưng mà,
ngay
tại
thời điểm
hô
hấphai người xen lẫn,
triền miên đến độ dường như không rời,
Lạc Kiêu rồi lại chợt dừng,
mở mắt nhìn gương mặt gần
trong gang
tấc,
hít vào một
hơi
thật sâu,
chậm rãi,
chậm rãi,
lại đem
bảnthân
từ
bên cạnh Văn Nhân Cửu lui ra ngoài.
Lạc Tử Thanh, không
được.
Người này,
không được.
Ngươi và y,
là không có khả năng.
Lạc Kiêu nghe thấy dã thú
trong lòng lại
liều
mạng
gào
thét,
nhà
tù xiềng xích trói buộc nó đã
lung
lay sắp đổ, nhưng hắn ngoại trừ vì
nhà tù kia
lại
khóa
thêm
mấy vòng,
cũng
không
còn
cách
nào khác.
Chậm
rãi đi
tới
trước
cửa
mở
ra
cửa
lớn,
vừa
nhấc
mắt
liền đối diện với vẻ
mặt khẩn
trương
của bangười,
khẽ
cười
cười,
dằn xuống
toàn bộ
những suy
nghĩ không đúng
lúc,
không
nên
tồn
tại kia,
gật đầu với bọn
họ: “Đi vào đi.”
Nghe xong Lạc Kiêu nói,
trên mặt Mặc Lan Mặc Liễu cùng Trương Hữu Đức rõ ràng
hiện lên vẻ vui mừng.
Lúc nãy Văn Nhân Cửu ở
bên
trong làm ra một
hồi động
tĩnh
thật sự khiến người
ta lo lắng,
chẳng qua Lạc Kiêu không lên
tiếng,
bọn
họ cũng không
tiện đi vào.
Lúc này nghe ý
tứ của Lạc Kiêu có lẽ là chủ
tử nhà mình cuối cùng cũng không có việc gì,
hai mặt nhìn nhau,
lập
tức vội vàng
theo sát Lạc Kiêu vào phòng.
“Lúc
trước Điện
hạ ra một
thân mồ
hôi,
lúc này không
tiện
tắm rửa,
các ngươi lấy khăn lau người cho Điện
hạ là được.”
Lạc Kiêu ngồi ở cách đó không xa,
lên
tiếng phân phó: “Chú ý vếtthương
trên
tay
trái,
không được đυ.ng nước.
Chờ đến khi lau xong
thân
thể,
nhỡ kỹ
bôi
thuốc cho Điện
hạ.”
“Nô
tỳ đã
rõ.”
Mặc Liễu
nghe vậy,
vội vàng đáp
lời,
sau đó
mỗi
người
nhận
nhiệm vụ,
nhanh
chóng
làm việc.
Trương Hữu Đức
nhàn
rỗi,
đi đến bên
cạnh Lạc Kiêu,
hạ
mắt
nhìn vết
thương
trên vai Lạc Kiêu,
hơi kinh
hãi,
nói: “Thế
tử đây
là
cũng bị
thương?”
Lạc Kiêu khẽ mỉm cười khoát tay áo:
“Này
chỉ
là vết thương nhỏ, không
ngại
a.”
“Đã chảy nhiều máu như
thế,
cũng không
thể gọi là vết
thương nhỏ.”
Trương Hữu Đức lắc đầu,vội vàng cầm ra
hộp
thuốc mỡ,
“Nô
tài giúp Thế
tử
bôi chút
thuốc mỡ a?”
Lạc Kiêu suy nghĩ một chút, cũng không cự tuyệt nữa, nhẹ gật
đầu
cởi ngoại
sam xuống.
Trương Hữu Đức giúp Lạc Kiêu
cởi
ra
tiết y,
nhìn
lên dấu
răng
trên vai
hắn kia,
trong
lòng
lập
tức
hiểu được vết
thương
này
làm sao
mà
có
rồi,
nhất
thời
hốc
mắt
cũng không khỏi
có
chút ẩm ướt: “Thế
tử…Thế
tử
thật
là…”
Trên vai bôi
thuốc,
cảm giác
tê dại giảm xuống,
chung quanh
miệng vết
thương
ngược
lại bắt đầu đau
rát.
Lạc Kiêu
chờ Trương Hữu Đức bôi
thuốc
cho
hắn xong
rồi,
lại
mặc vào
ngoại sam,
lúc
này
mới đứng dậy
nói: “Cho dù
hôm
nay
trong Đông Cung không
có
ta,
Công
công
thấy
tình
trạng
của Điện
hạnhư vậy,
chắc
chắn
cũng sẽ
làm giống
như
ta vậy.
Cái
này
cũng không
có gì
a.”
“Nhưng dù
thế nào Thế
tử gia là chủ
tử,
thân
thể quý giá,
vết…
vết
thương kia…”
Trương Hữu Đức nhìn
bả vai Lạc Kiêu,
vẫn là không nhịn được
than
thở.
“Ở
trước
mặt Thái
tử,
ta
lại được
cho
là
cái gì
chủ
tử?”
Lạc Kiêu buộc
lại đai
lưng
của
ngoại sam,
“Đượcrồi,
ta
hiện
tại vô
cùng
mệt
mỏi,
đến Thiên Điện
nghỉ
ngơi
một
lát.
Thái
tử
nơi
này
làm phiền Công
côngtrông
chừng
rồi,
nếu
như
có
chuyện gì,
ngàn vạn
nhớ kỹ đánh
thức
ta dậy.”
“Nô
tài
nhớ kỹ,
Thế
tử gia vẫn
là
mau
chóng đi
nghỉ
ngơi
a.”
Trương Hữu Đức
nghe vậy,
vội vàng gật đầu,
đáp
trả.
Thời điểm Như Mạt
nương
theo
màn đêm
trở
lại Phong Hà Điện,
ngược
lại vô
cùng xảo diệu
tránhthoát được
tai
mắt
chung quanh.
Từ phòng
của
mình
lại đi vòng qua đường khác,
thấy
một
căn phòng
nhỏ đèn dầu
còn
chưa
tắt,
cầm đèn
lòng đi về phía bên đó.
Nhẹ nhàng gõ cữa,
liền nghe
thấy
bên
trong
truyền đến giọng nói của nữ
tử
trẻ
tuổi: “Ai?”
Như Mạt liền đáp: “Là
ta.”
Lời vừa nói ra,
bên
trong
truyền ra
chút
động
tĩnh, qua
hồi
lâu,
cửa mới bị
người từ
bên trong
mở ra. Như
Mạt
nhìn
Tri Nhã chỉ choàng một ngoại y, khẽ
mỉm
cười:
“Vừa
rồi
mới từ Nương nương bên kia trở
về,
thấy
nơi này của muội vẫn
còn
đèn,
liền
nghĩ
đến trò chuyện
với muội một lát…
làm phiền
đến muội?”
Tri Nhã vội
lắc đầu,
nghiêng
người
nhường đường,
liền
nói: “Tỷ
tỷ vào
trong
rồi
nói.”
Sau đó,
đợi Như Mạt vào phòng,
mới giống
như
tự giễu
nói: “Từ khi
muội đắc
tội Nương
nương,
lại bị đánh gậy,
đámtiểu
móng vuốt* kia đừng
nói
là
cố ý đến xem
muội,
chính
là
truyền
lời với
muội
cũng đứng
cách
thật xa,
như
là sợ
muội
liên
lụy
các
nàng,
ngại ánh
mắt
của Nương
nương!”
Nói xong,
hốc
mắt
rồi
lại đỏ
lên,“Toàn bộ Phong Hà Điện
từ
trên xuống dưới,
cũng
chỉ
có Như Mạt
tỷ
tỷ
thương
tiếc
muội.”
(*小蹄子
tiểu đề
tử
từ
mắng
các
cô gái
trẻ.)
Như Mạt
nhìn Tri Nhã
thở dài,
nói: “Cũng không
thể
trách
các
nàng ấy.
Toàn bộ Phong Hà Điện
này,ai
chẳng biết Nương
nương
lợi
hại?
Các
nàng dù sao
chỉ
là
cung
nữ
cấp
thấp,
nếu
thật sự đắc
tội Nương
nương…”
Nói xong,
rồi
lại dừng
lại
lắc đầu,
nhìn qua Tri Nhã,
hỏi: “Ngược
lại
là
muội,
muội bịthương
như
thế
nào?
Vẫn
còn đau dữ dội?”
Tri Nhã vội
lắc đầu,
cười
nói: “Tuy
rằng đi đường không
lưu
loát,
nhưng đã
tốt
hơn
nhiều,
miệng vếtthương ban
ngày
có
chút
ngứa.
vừa
rồi dùng gương xem,
ước
chừng đã
muốn khỏi
rồi.
Nếu không phải Như Mạt
tỷ
tỷ
thương
muội,
thuốc
mỡ
tốt
như vậy
mà
cam
lòng
cho
muội dùng,
chỉ
thoa
mấy
lần,vết
thương
của
muội
cũng không
còn đau
nữa.
Nếu không phải
tỷ
tỷ,
muội
còn không biết phải
nằmtrên giường bao
lâu!”
Như Mạt lắc đầu,
cười nói: “Đó cũng là Nương nương cho,
ta không dùng đến,
cho muội dùng không phải đúng lúc rồi sao.”
Nói xong,
nhìn qua Tri Nhã,
sau đó mới đưa
tay nhéo nhéo má nàng,“Kỳ
thật lời
ta nói là
thật lòng,
Tri Nhã muội cũng đừng
trách Nương nương.
Nương nương dù sao cũng đến
tuổi này rồi,
cho dù nhan sắc chưa phai,
nhưng cũng là cả ngày lo lắng Sắc suy nhi ái
thỉ (*nhan sắc
tàn phai
thì
tình cảm cũng vơi giảm).
Muội lại cố
tình sinh đến mỹ.”
Tri Nhã đỏ
mặt: “Như Mạt
tỷ
tỷ
cứ
nói đùa.”
“Như
thế nào là đùa a?
Muội nhìn vào gương xem,
cái mũi này,
cái mắt này,
nhìn
thế nào cũng là mỹ nhân.”
Như Mạt cười cười gạt chóp mũi Tri Nhã một cái,
“Cho dù vẫn không so sánh được với Nương nương,
nhưng mà so với các phi
tần khác
trong cung,
thật sự không kém cỏi chút nào.”
Hai người
cười
đùa trong
chốc
lát,
Tri Nhã có
chút
mệt,
nằm
trên
giường, bỗng nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, hôm
nay
Hoàng
thượng…
vẫn
là ở tại Phong
Hà Điện của Nương nương sao?”
“Dĩ nhiên a.”
Như Mạt gật đầu,
“Muội cũng không phải không
biết Hoàng
thượng
hiện
tại có
bao nhiêu sủng ái Nương nương.”
Nói đến đây,
sắc
mặt Tri Nhã
hiện
lên
chút khinh
thường bé đến
mức không
thể
nhận
ra,
hai
tay
nắmchăn
cũng
hơi siết
chặt.
Như Mạt
thu vào
mắt
mọi
hành động
của Tri Nhã,
rồi
lại không
lên
tiếng,
chỉcười
tủm
tỉm
nhìn
nàng.
“Vậy…
vậy
nếu
như…”
Tri Nhã
chôn
mặt vào gối đầu,
giọng điệu
có
chút buồn buồn,
“Vậy
nếu
như Nương
nương đến
ngày*,
thân
thể bất
tiện?”
(*Nguyên văn
là 葵水来 quỳ
thủy
lai: đến kỳ kinh
nguyệt.)
Ánh
mắt Như Mạt
chợt
lóe,
mở
miệng
nói: “Nếu
là
như
thế,
có
lẽ Hoàng
thượng sẽ
muốn đến
cung điện khác?”
Nói xong,
lại
như
có điều suy
nghĩ,
nói: “Tính
toán,
ngày gần đây
nhất
của Nương
nương dường
như
cũng vào khoảng
thời gian
này
a.”
“Là sao?”
Tri Nhã quay đầu nhìn Như Mạt.
Như Mạt cười nói: “Nhưng mà cho dù vậy,
cùng chúng
ta cũng có quan
hệ gì đâu.
Chúng
ta những người làm cung nữ,
chỉ cần
thành
thành
thật
thật
hầu
hạ chủ
tử
thật
tốt là được rồi.”
“Vậy
tại sao
chúng
ta
lại phải
làm
cung
nữ
a?”
Tri Nhã
thì
thào.
Như Mạt giả
bộ không nghe
thấy mà nhìn nàng: “Muội đang nói cái gì a?”
“Không có gì,
muội là nói,
muội
biết rồi.”
Tri Nhã vội vàng lên
tiếng.
“Muội
biết là
tốt rồi.”
Như Mạt đứng lên,
“Hiện
tại cũng không còn sớm,
sáng mai
ta còn phảitrang điểm cho Nương nương a,
đi về nghỉ ngơi
thôi,
muội cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Nói xong,
lại liếc qua Tri Nhã,
“Nhìn
bộ dạng của muội,
vết
thương qua
hai ngày cũng
tốt rồi.
Chờ đến
thương lành
hầu
hạ Nương nương,
nhưng
tuyệt đối đừng
tiếp
tục chọc giận Nương nương,bằng không
thì đến lúc đó,
bị khổ vẫn là mình!”
“Tỷ
tỷ
tốt
của
muội,
muội biết
rồi!”
Tri Nhã đưa Như Mạt
ra
cửa,
dựa khung
cửa
nhìn Như Mạt,
cười
hìhì,
nói: “Lần
tới,
muội
cũng không
thể
lại
tiếp
tục ăn
thiệt
thòi
như vậy.”
“Muội nha,
biết là
tốt!”
Như Mạt vừa cười vừa
thở dài một
hơi,
sau đó mới cầm
theo đèn l*иg chậm rãi rời đi.
Tri Nhã đưa
mắt
nhìn
theo Như Mạt,
hồi
lâu,
chậm
rãi đóng
lại
cửa,
sau đó
mới khập khiễng đi đếncạnh
ngăn
tủ,
mở
ra
ngăn kéo,
đưa
tay
lấy
ra
một gói giấy
từ đống
lộn xộn.
Đặt gói giấy dưới
mũi
hítmột
hơi,
một
mùi
thơm dường
như
có
thể
mê
hoặc
lòng
người
liền
lan
tỏa
ra
ngoài.
Dùng
sức mấp máy môi, Tri
Nhã
siết
chặt
gói giấy trong
tay mình,
trong
đôi
mắt lóe lên ánh
sáng
của
dã tâm.
Mà giờ khắc này, lãnh cung.
“Nương
nương,
đã đến giờ Tý,
người
cũng đừng
tiếp
tục ưu phiền,
vẫn
nên
nghỉ
ngơi
a?”
Xảo Âm đẩycửa vào phòng,
thấy bộ dạng
ngẩn
ngơ
ngồi
trước
cửa sổ
nhìn bầu
trời đêm
của Hiền phi,
trên
mặt
cóchút không đành
lòng,
tiến
lên vài bước đi đến phía sau Hiền phi,
thấp giọng
nói: “Người đã
cả
ngày không
chợp
mắt
ròi,
nếu
cứ
tiếp
tục không
nghỉ
ngơi
cho
tốt,
thân
thể sẽ không
chịu
nổi
a.”
Hiền
phi nhìn lên bầu trời tối
đen
rộng
lớn không
một vì sao
ngoài cửa
sổ,
thật
lâu,
cười
cười:
“Trời biến đổi
thật
nhanh, mấy ngày trước vẫn là
chúng
tinh
cùng
nguyệt
(*
sao c
ùng t
răng), hiện tại, ngược lại một
chấm
sao
cũng
không
có,
đen giống
như mực, thật khiến
cho người
ta buồn đến hoảng.”
“Nếu Nương nương
buồn phiền,
vậy
thì đừng nhìn nữa a?”
Xảo Âm dè dặt cẩn
thận an ủi Hiền phi,
đỡ nàng
tới cạnh
bàn,
“Nương nương người nghĩ xem,
Chỉ
huy sứ sẽ ở
trong Vũ Lộ Điện
tìm ra…
tìm ra
thứ đồ vật đại nghịch
bất đạo như vậy,
chắc chắn là có người có chủ
tâm muốn
hãmhại Nương nương.
Nếu như lúc này Nương nương cam chịu,
đây chẳng phải là vừa vặn khiến kẻtrộm đắc ý?”
Hiền
phi cười khổ một tiếng: “Nhưng
Bổn
cung
hiện
tại cũng đã bị
Hoàng
thượng đày vào
lãnh
cung, ở chỗ này, ngay cả
mặt
Hoàng
thượng cũng không nhìn thấy,
như thế nào biện giải cho
mình?”
“Mặc dù Nương nương ở lãnh cung,
nhưng này có phải lãnh cung
hay không,
không phải
hoàntoàn chỉ
bằng lời nói của Hoàng
thượng
thôi sao?”
Xảo Âm nói: “Nương nương vì Hoàng
thượng sinh một
trai một gái,
không nói Nhị
hoàng
tử dũng mãnh phi
thường,
chính là
tiểu công chúa,chính là khai
tâm quả* (开心果) mà Hoàng
thượng sủng ái nhất!
Huống
hồ,
phụ
thân của Nương nương Tả
tướng đại nhân lại
từ
trước đến giờ đều là
bề
tôi được Đế vương
tin cậy,
cho dù nhìntừ phương diện nào,
Nương nương đều có khả năng không phải ngây ngốc
trong lãnh cung này quá lâu.
Nương nương chỉ cần ở
trong lãnh cung này giữ gìn
bản
thân
thật
tót,
đừng để
thân
thểhỏng mất.”
HIền
phi nghe những
lời Xảo Âm
nói,
trong đầu
lập
tức thư thái không ít, ngay cả
tinh
thần
cũng
nhẹ
nhõm
không
ít,
nhẹ gật đầu, trầm giọng nói: “Hiện
tại quan trọng
nhất,
vẫn
là nhanh chóng
để cho Bổn
cung
gặp
mặt Hoàng
thượng một
lần… Đợi đến
ngày
sau
Bổn cung ra khỏi đây, nhất định phải phanh thây xé
xác
kẻ dãm hãm
hại
bổn cung!”
Xảo Âm
thấy
tâm
tình Hiền phi
chuyển biến
tốt,
cả
người
cũng
thoáng yên
tâm,
nhưng
chỉ
nghĩ đếntình
hình
hiện
tại,
thật sự không khỏi
có
chút
lo
lắng: “Chẳng qua
là không biết Nhị
hoàng
tử bên kia đã
tra
ra được gì
chưa.
Rõ
ràng
mọi
chuyện đang
tốt,
như
thế
nào
lại đến
một
tên
thích khách,
ngay sau đó
là đến Nương
nương…
Nếu
là
nói
trùng
hợp,
cho dù
thế
nào
nô
tỳ
cũng không
tin.”
Hiền
phi nghe thế, đột nhiên liền nghĩ đến lời cảnh báo
Hoàng hậu
nói
với nàng lúc trước,
trong
đầu
cũng
không
nhịn
được
bắt
đầu suy nghĩ rốt cuộc đã
phạm
phải
đường
tiểu
nhân
nào.
“Được rồi,
Nương nương,
đêm đã khuya,
vẫn là nghỉ ngơi
trước đi,
sáng mai lại nói a.”
Xảo Âmthấy vì một câu của mình mà Hiền phi dường như lại
bắt đầu gây khó khăn cho
bản
thân,
vội vàng đóng lại cửa,
kéo Hiền phi lên giường.
Chẳng qua
là Hiền phi vừa
ngồi xuống,
nhìn đệm
chăn
rách
rưới
thậm
chí
còn
có
chút
mốc
meo,
lôngmày
lập
tức
nhíu
lại,
bỗng
nhiên đứng
lên,
nhìn
chằm
chằm Xảo Âm,
nói: “Đây
là
cái gì
a?
Đây
là
cái gì!Loại địa phương
này
có
thể để
người ở
lại sao?
Ngươi
nói
cho Bổn
cung,
là
cái
loại địa phương khôngra gì!”
Xảo Âm bị
câu
hỏi
của Hiền phi khiến
có
chút ủy khuất.
Nàng
từ
nhỏ đã
theo
hầu bên
cạnh Hiền phi,cũng
là sinh
hoạt qua
những
nơi vô
cùng
tinh
tế,
lúc
này Hiền phi bị đày vào
lãnh
cung,
liền đồng
thời dẫn
theo
nàng
tới đây,
Hiền phi
là
chủ
tử,
dĩ
nhiên không
có khả
năng
làm việc,
một
mình ở
trong
lãnhcung
này,
cái gì
mà giặt quần áo,
quét dọn,
việc
nặng việc
nhọc
tất
cả đều
một
mình
nàng đảm
nhiệm.Lúc
này
tay
nàng vẫn
còn đau.
Chẳng qua
là
lời
này
cũng không
cách
nào
nói
trước
mặt Hiền phi,
làm
một
hạ
nhân,
cũng
chỉ
có
thểnhanh
chóng ở
trước
mặt
nàng biết vâng
lời
chịu
tội.
Hiền
phi phát tiết với Xảo Âm
xong,
cả người
giống
như
hư thoát,
cũng
không
muốn
lên
giường, chỉ tìm
chiếc ghế
tương đối
sạch sẽ,
ngồi
lên một tay chống cằm nghỉ ngơi. Ngược lại cũng không biết có phải bởi
vì quá mệt mỏi, dù
hoàn
cảnh
không
như
ý, nhưng rốt cuộc rất nhanh đã
chìm
vào
giấc
ngủ.
Xảo Âm
thấy Hiền phi
ngủ,
thở dài,
tìm
một
cái
chăn đã được giặt sạch đắp
cho
nàng,
sau đó
mới đi đến
trong sân,
nhìn bó
củi
còn
chưa bổ
hết,
ủy khuất
thấp giọng
nức
nở.