Tiểu Hầu Gia

Chương 51: Hỗn loạn

Đến

tảng sáng,

Văn Nhân Cửu quả

nhiên

lại bắt đầu sốt

nhẹ.

Tuy

nói không đến

nỗi

nghiêm

trọng,nhưng sắc bệnh

trên

mặt

cũng dần

hiện

lên.

Thời điểm Lạc Kiêu vào

trong

nhìn y,

Văn Nhân Cửu

còn

chưa

tỉnh

lại,

hai

mắt

nhắm

nghiền,

trên

tránlà

từng giọt

từng

mồ

hôi

lớn,

cổ

họng phát

ra

tiếng

rên

rỉ

trầm

thấp,

lông

mày

cũng

nhíu

thật

chặt,

như

là đang

cố gắng

chịu đựng sự đau đớn

nào đó.

Nửa bát

máu kia

của Như Mạt vốn

là biện pháp

trị

ngọn không

trị được gốc,

không



máu,

tìnhhuống

hiện

tại

cũng đã

trong dự

liệu.

Nhưng



nói

thì

nói

như

thế,

chờ đến khi Lạc Kiêu

thật sự

nhìnthấy,

vẫn không khỏi

có vài phần

lo

lắng.

Bước

nhanh về phía

trước,

tiện

tay

nhận khăn

từ

tay Mặc Lan đặt vào

chậu vò vò,

giúp y

lau sạch

mồ

hôi

trên

trán,

tiếp

theo

lại giặt khăn

chuẩn bị

lau

tay

châncho y.

Chẳng qua

là khăn

lau

lạnh buốt vừa

mới đυ.ng vào

tay

của Văn Nhân Cửu,

người

nọ

rồi

lại bất

chợtmở

mắt,

màu

môi không

huyết sắc

mím

thật

chặc,

ngón

tay

thon gầy

trắng

nõn bỗng

nhiên phát

lựcnắm

lại

cổ

tay Lạc Kiêu,

đôi

mắt

như

ngâm

trong băng

lạnh xen

lẫn vài phần

lệ khí



hồ

nhìn

thẳng về phía Lạc Kiêu,

cả

người



ràng suy yếu,

rồi

lại

mang

theo

một

loại sát ý ác

liệt.

“Điện

hạ

tỉnh?”

Lạc Kiêu

bị ánh mắt lạ lẫm của Văn Nhân Cửu khiến

trong lòng

hơi

trầm xuống,chẳng qua là

trên mặt vẫn mang

theo nụ cười,

ôn

hòa nhìn Văn Nhân Cửu,

dùng

tay kia vén đi mái

tóc rũ xuống mặt y,

chậm rãi

hỏi,

“Có lẽ là dược

hiệu đã

hết,

thân

thể Điện

hạ

hiện

tại còn khó chịu không?”

Văn Nhân Cửu im

lặng

nhìn Lạc Kiêu,

đôi

mắt đen sâu

như

trời đêm,

rồi

lại không

trả

lời.

“Điện

hạ?”

Lạc Kiêu gọi y,

nở nụ cười,

đưa

tay kiểm

tra

trán của y,

“Lúc nãy gặp ác mộng?”

Văn Nhân Cửu

thấy Lạc Kiêu vươn

tay

tới,

nhưng

cũng không

né,

chỉ



nhìn

hắn đầy dò xét,

ướcchừng

một

lúc sau,

bàn

tay

nắm

chặt

cổ

tay

hắn

mới buông

lỏng,

dựa vào đầu giường,

nói

một

câu

nhỏ đến

mức không

thể

nghe

thấy “Có

lẽ vậy”,

dứt

lời,

hơi

hạ

mi,

tuy

rằng biểu

lộ

cũng không

có gì

thay dổi,nhưng

cảm giác

cả

người

căng

thẳng

chạm vào



nổ

rồi

lại dần dần

tan biến.

“Giờ nào rồi?”

Văn Nhân Cửu

hạ

mắt

nhìn

ngón

tay

mình,

nhàn

nhạt

hỏi

một

tiếng,

Trương Hữu Đức

nghe vậy

lậptức

tiến

lên

nửa bước xen vào

trước

mặt,

nói: “Còn

chưa

tới giờ

mẹo.”

(*5-7h sáng.)

“Các ngươi cũng đừng chen lấn ở đây,”

Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn

hai người đứng

hầu

bên cạnh,“Mặc Lan cũng là đứng

bên ngoài

trông cả đêm đi?

Cũng đã đến canh này rồi,

các ngươi lui xuốngtrước nghỉ ngơi một

hồi,

nơi này có

ta nhìn là được.

Mặc Liễu lại đi lấy chậu nước,

giúp Điện

hạ rửa mặt.”

Lạc Kiêu quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu,

thấy vẻ mặt mệt mỏi của y,

thầm nghĩ có lẽ là do ác mộng

hồi nãy,

quay người liền phân phó Trương Hữu Đức: “Tuy rằng không có

thuốc,nhưng

ta nhớ vẫn còn mấy

thang do Tiền

thái y

bốc,

còn phải nhờ Công công cho người sắc mấythang kia mang

tới đây.”

Mặc Lan cùng Trương

Hữu Đức nghe vậy liền nhìn về

phía

Văn Nhân Cửu, thấy người

nọ gật đầu, liền vội

vàng

đáp

“Vâng“, mỗi người mỗi việc lui

xuống dưới.

Thấy

tất

cả đều

lui

ra,

Lạc Kiêu

một bên đỡ Văn Nhân Cửu

ngồi dậy,

một bên

thuận

miệng

nói: “Lúcnãy Điện

hạ

mộng

thấy gì,

lúc vừa

mở

mắt

ra,

thần giật

mình

còn

cho

rằng Điện

hạ

muốn gϊếŧ

thần.”

Văn Nhân Cửu

nhàn

nhạt

liếc

hắn

một

cái,

thờ ơ

nói: “Ngươi

làm

ra

chuyện

thật xin

lỗi với Cô sao?”

“Thần đối với Điện

hạ

thế

nào,

trong

lòng Điện

hạ

tự



tính

toán,

này đâu

cần

thần phải biện bạch

cái gì

a.”

Lạc Kiêu không biết

như

thế

nào,

vừa

nghe xong

lời

này,

trong

lòng

lại



chút

chột dạ.

Hơi

hạ

mắtnhìn Văn Nhân Cửu,

khẽ

mỉm

cười

ra vẻ ủy khuất

nói: “Điện

hạ

hỏi

lời

này

thật

là không

có đạo

lý.”

Văn Nhân Cửu giống

cười

mà không

cười

liếc

nhìn

hắn,

qua

hồi

lâu,

nói: “Chỉ

mới

nói

như vậy,

ngươingược

lại

là ủy khuất ——

chỉ





thấy

một ít

chuyện khi Cô

còn bé,

chuyện



năm xưa,

nói

ra

cũng không

hay.”

Đến bên bàn

ngồi xuống,

híp

mắt

nhìn Lạc Kiêu,

hạ

thấp âm

lượng xuống

một phần,“Đêm qua,

trong

cung —— “

Nói đến đây,

Lạc Kiêu cũng

thu lại vẻ vui đùa

trước đó,

đứng

trước mặt Văn Nhân Cửu rót cho y chén

trà,

sau đó mới mở miệng nói: “Lúc

trước nhận được

tin

tức,

hôm qua Cẩm y vệ lục soáttrong cung một vòng,

nhưng lại không

tìm ra

thích khách,

chỉ có điều ——”

“Cái gì?”

Văn Nhân Cửu nhấp một ngụm

trà nhắp nhắp môi,

ngước mắt nhìn

hắn.

“Chỉ có điều,

Đức Vinh Đế rồi lại đi đến Vũ Lộ Điện của Hiền phi cả một đêm.”

Lạc Kiêu chậm rãi nói,

“—— nghe nói là đã

hạ xuống

thánh chỉ ngay

tại chỗ,

Hiền phi ngay

trong đêm đã

bị đày đến lãnh cung…

Đại

hoàng

tử dường như cũng chịu liên quan.

Trước đó y còn vì Hiền phi xin

tha,nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng,

ngay sau đó đã

bị Thánh

thượng

trực

tiếp

hạ lệnh cấm

túctại Thanh Phong Điện.”

Văn Nhân Cửu

hạ

mắt,

ngón

tay

thon dài

nhẹ

nhàng vuốt ve

hoa văn

trơn

nhẵn

của

chén

trà,

hồi

lâu,thản

nhiên

nói: “Chính



cho Đại

hoàng

tử

một đao

trước sao?”

Hơi

cong

môi,

lại

chậm

rãi

nâng

mắt,hỏi: “Lần

này Hiền phi bên kia bị Phụ

hoàng dùng

tội danh gì

nhốt vào

lãnh

cung?”

Lạc Kiêu thoáng

trầm

mặc

một hồi, mới trầm thấp mở

miệng nói: “Tư

tàng

long

bào.”

Trong Phong Hà Điện,

Như Mạt đang

hầu

hạ Thục phi

trang điểm,

vừa

mới

chải

chuốt dung

nhanthỏa đáng,

chợt

nghe Thục phi khẽ

cười vuốt ve búi

tóc đã

chải xong

của

mình,

nói: “Trong đêm qua,Hiền phi bên kia

thế

nào?”

Như Mạt đặt lược gỗ xuống,

đỡ Thục phi đứng dậy,

thấp giọng nói: “Hết

thảy đều như Nương nương sở liệu.”

(*dự đoán.)

“Chỉ

tiếc,

Hoàng

thượng

tức giận như

thế nào,

cũng chỉ nhốt Hiền phi vào lãnh cung,

cũng khôngthể

tại đây giải quyết nàng…

A,

nhưng mà,

không sao,

chỉ cần đi vào lãnh cung,

tiện nhân Hiền phi kia,

cả đời cũng đừng

hy vọng có

thể đi ra!”

Thục phi cười đến càng vui vẻ,

trong mắt rồi lạihiện lên vẻ âm độc: “Bổn cung cũng muốn nhìn

thử,

lúc này Hiền phi ngã xuống,

Trần gia như

thế nào kết

thân với Đại

hoàng

tử,

một phe Đại Hoàng

tử còn muốn đấu với Chử nhi của Bổn cung ra sao!”

Lại quay đầu nhìn Như Mạt: “Đúng rồi, hôm qua

cái

kia...”

Như Mạt lập

tức

hiểu ý,

tiếp lời: “Người đã xử lý,

tránh những Cẩm y vệ kia,

đã ném vào giếng cạn

bên

trong lãnh cung,

Nương nương không cần lo lắng.”

Thục phi gật đầu,

lại

nhìn vào gường đồng bên kia

ngắm dung

trang

của

mình,

chỉnh

lại

một

chúttrang sức diễm

lệ

rũ xuống giữa

trán*,

cho đến khi không

còn

chỗ

nào không ổn,

lúc

này

mới quay qua Như Mạt,

cười

nói: “Thời điểm

cũng không

còn sớm,

lâu

rồi

cũng

chưa đi,

hôm

nay Bổn

cungcũng

nên đến

chỗ Thái

hậu

cùng Hoàng

hậu bên kia

thỉnh

an

a.

Như Mạt,

đi gọi

người

chuẩn bị xe kéo.”

(*Nguyên văn 额心坠

nghịch

tâm

trụy:

trang sức

rũ xuống

trán í.)

“Vâng,



tỳ

lập

tức đi.”

Như Mạt

làm vạn phúc,

cúi đầu đáp

lại,

sau đó

nhanh

chóng

lui

ra

ngoài.

Xe

của Thục phi

một đường

này

có phần ỷ

thế,

trùng

trùng điệp điệp đi đến

trước Vạn Thọ Cung

của Thái

hậu,

chỉ

có điều khi đến

ngã

rẽ

trước Vạn Thọ Cung,

rồi

lại bị xe

của phi

tần khác

ngáng đường.Thục phi

chau

mày,

vén

rèm

liền

ló đầu

ra dò xét,

hướng về Như Mạt bên

ngoài

hỏi: “Là

người

nào không



mắt

chặn đường?

Đi bảo bọn

họ

tránh

ra

cho Bổn

cung!”

Như Mạt nhìn về

bên kia,

thấy dấu

hiệu của xe

bên kia,

hơi mím môi,

vội vàng

tiến lên một

bước,lắc đầu với Thục phi,

lại nhìn về

bên kia,

sau đó mới giảm

thấp âm lượng,

nói: “Nương nương,

là Hoàng

hậu nương nương.”

Lông

mày Thục phi nhướng

cao,

sắc mặt vừa nhìn cũng không còn gì

tốt đẹp, vừa thấy Hoàng hậu bên kia

cũng

đang

vén

rèm nhìn về phía bên

này,

hừ một tiếng,

cười

nói:

“Ơ, Bổn cung tưởng là ai,

vậy

mà lại trùng hợp như

vậy,

đυ.ng

một

cái liền đυ.ng phải Hoàng

hậu.”

Buông rèm

xuống, âm

dương quái khí* nói: “Nếu là

Hoàng

hậu

vậy cũng không

còn cách nào, để người qua trước đi.”

(*Nguyên văn 阴阳怪气 Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

Như Mạt ngẩng đầu nhìn qua,

tuy rằng cách rèm,

trong lòng cũng có

thể đoán ra

bộ dạng đại khái của Thục phi lúc này.

Ánh mắt

hơi động,

vội vàng cúi đầu nhẹ giọng đáp “Vâng”,

sau đó liền để cho

tiểu giáo giám nâng xe nhường đường.

Hoàng

hậu bên kia

nhìn kiệu

của Thục phi so với phi

tần bình

thường

càng

thêm

long

trọng,

lông

màycau

lại

nhỏ đến

mức gần

như không

thể

nhìn

thấy,

nhưng

cũng không

nhiều

lời,

thấy bên kia đãnhường đường

lại

rồi,

liền

hạ

rèm xuống,

xếp

trước Thục phi

tiếp

tục

tiến vào Vạn Thọ Cung.

Đã

có vài phi

tần

lục

tục đến Vạn Thọ Cung,

Hoàng

hậu bất động

thanh sắc

nhìn quanh

một vòng,ánh

mắt

ngừng

lại

chỗ

ngồi

của Hiền phi

trong

chớp

mắt,

sau đó

trực

tiếp

ngồi xuống bên

cạnh Tháihậu,

khẽ

mỉm

cười

thỉnh

an Thái

hậu.

Thục phi

cũng

theo sau Hoàng

hậu đi đến,



trước

mặt Thái

hậu

cùng Hoàng

hậu,

vừa đứng

lại,

đầutiên



hành

lễ

nhận sai.

“Trước đó vài

ngày bởi vì được Thánh

thượng

ngày

ngày yêu

mến,

vẫn

luôn không

thể

tới đây

thăm Mẫu

hậu

cùng

tỷ

tỷ,

muội đối với

chuyện

này

cũng

muôn phần

lo

lắng,

hôm

nay

tới đây,

mong Mẫu

hậu,tỷ

tỷ không

nên

trách

tội.”

Thốt

ra

lời

này,

chúng phi

tần

tuy

rằng

trên

mặt không

hiện,

nhưng đáy

lòng

rồi

lại không

hẹn



cùnglộ

ra

chút không dễ

chịu.

Dù sao Hoàng đế

chỉ



một,

nghỉ đêm ở

cung điện

nào

của phi

tần dĩ

nhiên



có quy định



ràng,nhưng Thục phi

lần

này được

chuyên sủng,

hưởng

hết

tất

cả sủng ái

của Hoàng đế,

đương

nhiênchiếm đi

thời gian ở

cùng Đức Vinh Đế

của

các phi

tần khác.

Nếu thật sự so

đo, những

phi tần đã

thai

nghén Hoàng tử

coi

như khá tốt, nhưng những

phi tần trẻ tuổi dung mạo

xinh

đẹp

mới tuyển

vào khác,

dĩ nhiên đã sớm

lòng

mang

bất

mãn đối với Thục phi.

Thái

hậu

nhìn Thục phi,

không đáp

lại,

Hoàng

hậu

thấy

thế,

liền khẽ

mỉm

cười

mở

miệng

nói: “

Nếu

như Thục phi đã

nhận sai,

nếu Bổn

cung

lại khiển

trách

muội,

ngược

lại giống

như Bổn

cung không



lòng khoan dung

rồi.

Chỉ

có điều,

Thục phi

muội

muội ——”

Màu

mắt

hơi

trầm xuống,

“Hoàng

thượng dù sao

cũng không phải

của

một

mình

muội,

trong

hậu

cung

rộng

lớn

này,

sủng ái

của Hoàng

thượng*

chia đều

cho

các phi

tần,



hoàng

thất khai

chi

tán diệp**

cũng



rất quan

trọng,

không

thể vì

một

người,liền

hỏng

mất

toàn bộ bầu không khí

hậu

cung.

Muội

nói

thử xem?”

(*Nguyên văn 雨露均分 vũ lộ quân phân, mà search thì thấy dùng là 雨露均沾 vũ lộ quân triêm:

ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai.)

(**开枝散叶 đâm cành trổ lá: tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc sinh sôi nảy nở, con đàn cháu đống.)

Bên

môi Thục phi

hơi

lộ

ra ý

cười khinh

thường,

ngẩng đầu

nhìn

thẳng vào Hoàng

hậu,

ủy khuất

nói: “Tỷ

tỷ đây

chính

là oan uổng

muội

muội,

muội

muội dĩ

nhiên biết

rõ độc

chiếm

thiên ân

(*ân đức

của vua)

là phạm vào kiêng kỵ,

cũng ba phen bốn bận

nói việc

này với Thánh

thượng,

chỉ

có điều —— Thánh

thượng

làm

ra quyết định,

muội

chỉ



một phi

tử

của

người,

như

thế

nào



thể

thay đổi đây?”

Thái

hậu

nhìn Hoàng

hậu

cùng Thục phi đối

chọi gay gắt,

trên

mặt

nhưng

cũng không

có gì biến

hóa,chỉ giơ

tay

lên

nói

một

câu: “Mới sáng sớm

các

ngươi đã

tại

nơi

này

của

ai gia

la

hét ầm ĩ

cái gì

nha,

cácngươi đều



thê

thϊếp

của Hoàng

thượng,

người

một

nhà

còn

có gì không

thể giải quyết

hay sao?Thục phi,

ngươi

ngồi vào vị

trí

của

mình

trước đi,

ở đây

nói ầm ĩ

ai gia đau đầu.”

Thục phi

nghe vậy,

thấp giọng đáp “Vâng”,

sau đó

mới

nâng

mắt giống

như kɧıêυ ҡɧí©ɧ

nhìn qua Hoàng

hậu,

lập

tức quay

người

ngồi xuống

chỗ

của

mình.

Chúng phi

tần

cùng

nhau ở

tại Vạn Thọ Cung

cho đến gần

trưa,

mới vì Thái

hậu

nói

mình

mệt

mỏi

màtản đi.

Thục phi và Hoàng

hậu bất

tri bất giác đi

cùng

một đường,

trong

trung đình

(*sân

trong

nhà)

cũng không



ai,

hai

người sóng vai đi

tới,

thỉnh

thoảng

cũng



thể

cười

nhẹ

trò

chuyện.

“Tối

hôm qua động

tĩnh

của Cẩm y vệ

thật đúng



lớn đến đáng sợ,

toàn bộ Phong Hà Điện

thiếuchút

nữa đều bị bọn

họ xốc đi.”

Thục phi

cầm khăn

của

mình oán giận

nói.

Hoàng

hậu

cũng không

nhìn,

chỉ

cười

nhạt

một

tiếng: “Dù sao

cũng

là sự việc quan

trọng,

nếu không phải Phúc

công

công

hộ giá,

Hoàng

thượng

lần

này sẽ

nguy

hiểm.

Cẩm y vệ

hành động

cẩn

thận

mộtchút

cũng

là việc

nên

làm.”

“Nhưng



cho dù

như

thế,

cũng

còn

chưa

tìm

ra

thích khách kia đi?”

Thục phi

nói

tiếp,

sau đó

hơingừng

lại,

dùng khăn

che

miệng,

cười

như không

cười

nói: “Lại

nói,

tuy

rằng

chưa bắt được

thích khách kia,

nhưng

lại



lời đồn,

trong đêm

hôm qua,

những Cẩm y vệ kia dường

như ở bên

chỗ Hiền phi

tỷ

tỷ

tìm

thấy đồ vật ghê gớm gì đó.”

Hoàng

hậu quay

đầu nhìn Thục phi.

“Lại nói

tiếp,

hôm nay Hiền phi

tỷ

tỷ cũng không

thấy đến —— nói như vậy,

trong nội cung của Hiền phi

tỷ

tỷ phát

hiện



tàng long

bào,

khiến Hoàng

thượng long nhan (*mặt rồng) giận dữ,ngay

trong đêm liền

bị nhốt vào lãnh cung,

đây là sự

thật?”

Tuy rằng Thục phi đã cố gắng đè xuống,

nhưng

trong giọng nói rồi lại không khỏi đắc ý,

“Ngay cả Đại

hoàng

tử,

dường như cũngbị cấm

túc rồi.”

Hoàng

hậu

cười

cười,

sau

đó mới nói: “Bổn cung là

nghe

bọn nô tỳ

lén lút nói với

nhau

chuyện này, nhưng tiền căn hậu quả

rồi

lại không

rõ ràng lắm. Ngược lại là

muội

muội, đối

với

những

chuyện này, tin tức

thật

đúng

là nhanh

nhạy.”

“Chỉ có điều Bổn cung cho rằng,

những chuyện này,

biết quá nhiều,

cũng không phải là việc

tốt gì a.”

“Tỷ

tỷ đây



nói gì

a,

muội

muội

nghe không

hiểu.”

Thục phi

nhíu

mày,

nhìn khăn

thêu

hải đường

trongtay

mình.

“Nghe không

hiểu,

cũng không nhất định phải

hiểu,”

Hoàng

hậu cười nhẹ,

rồi lại nhìn Thục phi một cái,

sau đó xoay người,

liền

tiếp

tục đi về phía

trước.

Thục phi

nghe Hoàng

hậu

nói,

chống

lại ánh

mắt giống

như

nhìn

thấu

của

nàng,

đáy

lòng

nhảy dựng,đang định

nói

cái gì,

rồi

lại

thấy bên kia Đại

cung

nữ bên

cạnh Hoàng

hậu đã

chạy

ra đón.

Siết

chặt khăn

tay

thả

trước

người,

cũng

ngừng bước

chân không

tiếp

tục đuổi

theo,

một

mình đứng

tại

chỗ đưa

mắt

nhìn Hoàng

hậu

lên xe kéo

rời đi.

“Nương

nương?”

Như Mạt

thấy Thục phi bất động

tại

chỗ,

vội vàng bước qua gọi

một

tiếng.

Thục phi quay đầu

liếc

nhìn Như Mạt,

trong

lòng

rồi

lại không

hiểu sao

nóng

lên,

trừng

mắt với

nàng

mộtcái,

mở

miệng

liền

mắng: “Như

thế

nào

lề

mề đến bây giờ

mới

tới đây?”

Như Mạt đã quen với

tính

tình của Thục phi,

không cãi lại,

chỉ cười nhạt một

tiếng

bồi sai,

sau đó mới

theo sau Thục phi,

vội vàng nâng người lên xe kéo.

Thích khách

trên yến

tiệc

ngày ấy dường

như

cứ

như vậy

mai danh ẩn

tích,

cho dù Cẩm y vệ

có điềutra

thế

nào đi

nữa,

cuối

cùng

cũng không

thể đạt được

manh

mối gì.

Vì vậy,

hai bên

cộng

lại,

khiến Đức Vinh Đế giận đến sôi

ruột

ngay

trong đêm

liền

mang

theo

một bụng

hỏa khí đi đến Phong Hà Điện.

Thục phi đối với Đức Vinh Đế

cả

người

tản

ra

hơi

thở bạo

ngược

như vậy

thật sự e

ngại,

nhưng đâylà vinh sủng đến

tử Thánh

thượng,



nhiên

chỉ



thể

tiếp

nhận.

Như Mạt

cẩn

thận đóng

lại

cửa điện,lại bàn giao

cho

thái giám,

tiểu

cung

nữ gác đêm,

sau đó

mới về đến phòng

của

mình,

thay

một bộ đồmàu

tối,

khoác áo

choàng

nhanh

chóng biến

mất

trong đêm.

Lúc Mặc Lan dẫn

người tiến vào

Thanh Lan

Điện, Lạc

Kiêu

đang

chờ

bên ngoài.

Thấy

người đến, hướng bên này

mỉm

cười,

liền

nói:

“Vu

cô nương hiện tại như thế

nào

lại tới Đông Cung này? Ta

nhớ

cô nương ở

trước mặt

Thục

phi

nhưng

là cung nữ được sủng ái

nhất,

lúc

này không

ở bên

cạnh

hầu

hạ sao?”

Như Mạt cởϊ áσ choàng xuống,

lẳng lặng nhìn Lạc Kiêu

trong phút chốc,

cũng không đáp

trả,

chỉ nhàn nhạt

hỏi ngược lại: “Sao chỉ có một mình Thế

tử,

ngược lại không

biết

tình

hình Thái

tửhiện

tại như

thế nào.”

Mặc Lan đứng sau Lạc

Kiêu

nghe

vậy

ánh mắt liền biến đổi, vừa định nói

cái

gì đó, lại

bị Lạc Kiêu giơ tay

ngăn

lại.

Lạc

Kiêu

vẫn mang theo nụ cười nhìn Như

Mạt,

chỉ

nói:

“Điện

hạ như thế nào, trong lòng cô

nương dĩ

nhiên

rõ ràng nhất,

cần gì phải ở chỗ này thăm dò

cái gì a?”

“Như Mạt đến đây vì

cái gì,

trong

lòng Thế

tử dĩ

nhiên

cũng

rất



ràng,

như

thế

nào

cần ở

chỗ

nàythăm dò

a?”

Như Mạt đứng

tại

chỗ,

không kiêu

ngạo không siểm

nịnh

nói qua,

trong đôi

mắt

lóe

lên ánh sáng

nhàn

nhạt,

bình

tĩnh



thong dong.

Lạc Kiêu lại nhìn Như Mạt, dường như cũng hiểu chút ý tứ, ôm

quyền chắp tay: “Này thật sự

là ta

không phải,” Vừa nhấc mắt, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chỉ có

điều, lần

trước Vu

cô nương ở

chỗ

này cùng Lạc mỗ

tan

rã trong không

vui,

Lạc mỗ dĩ

nhiên

cho

rằng

cô nương là muốn tìm

đồng

minh

mới.”

Như Mạt bị

nhắc

tới

chuyện này, cũng không mảy may

tức

giận,

bình

thản nói:

“Nếu

như

có liên minh tốt hơn

so với Thái tử

điện

hạ,

ta dĩ

nhiên cũng sẽ

không

do dự đến

tận

lúc này còn quay lại

lần

nữa.”

Lạc Kiêu chậm rãi thu tay

lại,

nói:

“Cô

nương

ngược lại

rất

thẳng

thắn.” Nhìn nàng thật sâu, nói: “Chỉ có

điều, nói

như

vậy,

nếu ngày sau có

người càng thêm thích hợp xuất hiện ——



“Đến lúc đó,

không cần Thái

tử ra

tay,

ta nghĩ Thế

tử đã

trừ khử

ta

trước đó,

không phải sao?”Như Mạt không đợi Lạc Kiêu nói cho

hết lời,

tự mình nói ra.

Lạc Kiêu lần này thật sự

nở nụ

cười, nhẹ

gật

đầu,

nói:

“Vu cô nương thật can đảm.”

“Cũng chỉ là nói chút lời

thật mà

thôi.”

Như Mạt

hạ mắt,

nói,

“Chẳng qua là không

biết,

hiện

tại Thế

tử có

thể dẫn

ta đi vào nhìn Điện

hạ một chút được không?”

Lạc Kiêu nhìn nàng,

xoay

người

vén

rèm liền đi thẳng vào. Như Mạt

nhìn

theo

bóng

lưng

Lạc

Kiêu,

cũng

nhanh chóng bước theo.

Cạnh bên giường

của Văn Nhân Cửu,

là Mặc Liễu

cùng Trương Hữu Đức đang

lo

lắng đứng

trông,nghe

thấy bên

ngoài

truyền vào động

tĩnh,

đều vội

ngẩng đầu

nhìn về phía Lạc Kiêu

cùng Như Mạt bên

này.

“Điện

hạ.”

Văn Nhân Cửu

lúc

này đang dựa vào

một

cái gối

thủy

mặc

tĩnh đế

liên*,

hơi

hạ

mắt,

một bộ giống

nhưtỉnh

mà không phải

tỉnh.

Mặc dù không

hôn

mê,

nhưng

tinh

thần



nhân

rồi

lại

chênh

lệch

rất

nhiều,trên gương

mặt

trắng

nõn

hiện

lên sắc xanh đen



hồ.

(*Tĩnh đế

liên:

hai

hoa sen

nở

trên

cùng 1

cuống, ở trên là cái gối tròn tròn dài dài có hình hoa sen bằng thủy mặc í)

Nghe

thấy

tiếng

Lạc

Kiêu,

Văn

Nhân

Cửu hơi nâng lên mí

mắt,

ánh mắt rồi lại

dừng

ở trên người Lạc Kiêu, sau đó

liền

chuyển đến Như

Mạt

bên cạnh hắn, híp mắt, thản nhiên nói: “Vu tộc Miêu Cương?”

Như Mạt

tiến lên một

bước,

cười cười làm một lễ

tiết đúng

theo

tiêu chuẩn

trong cung: “Đúng vậy.”

Văn Nhân Cửu bỗng

nhiên

cong

môi,

nhỏ đến

mức không

thể

nhìn

thấy,

đôi

mắt

rồi

lại

lạnh xuống: “Cũng không biết Thục phi khi biết được

nha đầu

mình dưỡng bên

người

lâu

như

thế,



nhiên sẽ

làngười Miêu Cương



nàng vẫn

luôn

chán ghét đến

tột

cùng,

trong

lòng sẽ

có ý

tưởng gì.”

Như Mạt

hạ mắt,

cười nói: “Có lẽ sẽ nổi

trận lôi đình a.

Điện

hạ người cũng

biết,

Thục phi nương nương

bề ngoài xinh đẹp,

nhưng

tính

tình rồi lại vẫn luôn không có gì

tốt.”

Lạc Kiêu nhìn bộ dạng của

Văn

Nhân

Cửu,

biết

rõ lúc này

y có

thể

bảo trì tỉnh táo ở trước

mặt Như Mạt đã

là cực kỳ

miễn

cưỡng, trong lòng thầm thán một tiếng, tiểu Thái tử nhà

mình

không chịu tỏ

vẻ yếu thế

ở trước mặt người khác thật sự là

đáng

yêu,

đi đến bên

cạnh

Văn

Nhân

Cửu,

nhìn

Như Mạt liền gọi một

tiếng: “Vu cô

nương?”

Như Mạt gật đầu,

nhìn

thoáng qua Mặc Lan cùng Mặc Liễu

hai

bên: “Đi chuẩn

bị chút vải gạt cùng

thuốc cao cầm máu,

lại đổ một chậu nước ấm

tới đây.”

Mặc Lan Mặc Liễu đáp

một

tiếng, lui

xuống trước. Trương

công

công

thấy

tình

huống này, cũng hiểu ý mà cúi

đầu

nói:

“Vậy

nô tài ra

ngoài

đứng

canh, nếu

như

Vu cô

nương có

gì phân phó, trực tiếp nói với

nô tài một tiếng là

được.”

Nói xong,

cũng lập

tức lui ra.

“Ngươi muốn làm gì?”

Thấy

ba người kia đã lui xuống,

Lạc Kiêu nhìn Như Mạt mới lên

tiếng

hỏi.

Như Mạt không

trực

tiếp

trả lời,

chỉ lấy ra một

hộp đồng

từ

trong

tay áo mình.

Cho dù đứng cách Như Mạt một khoảng.

Nhưng vẫn có

thể ngửi

thấy mùi máu

tươi ngai ngái.

“Vẫn



máu

của

ngươi?”

Lạc Kiêu

tiếp

tục

hỏi.

Như Mạt lắc đầu,

cầm

hộp đồng kia đi

tới.

“Là cổ.”

Nàng đặt

hộp đồng xuống đầu giường,

thản nhiên nói.

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu liếc nhìn nhau, rồi sau

đó lại đồng thời nhìn về

phía

Như

Mạt.

Như Mạt chậm rãi giải

thích: “Chắc

hẳn Thế

tử cùng Điện

hạ cũng đã

biết,

người Vu

tộc Miêu Cương có chút ‘Vu lực’ cực kỳ

thần kỳ,

theo như

truyền

thuyết có

thể

hoạt

tử nhân,

nhục

bạch cốt.”

(*làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.).

Nói đến đây,

cong môi,

“Đương nhiên,

người Vu

tộc cũng không phải

thần

tiên,

lời này dĩ nhiên là quá mức phóng đại.

Chỉ có điều,

cũng không phải không có nửa điểm căn cứ.”

“Hắc vu

tộc

thiện độc,

Bạch vu

tộc

thiện y,

nhưng

tất cả vu

tộc đều am

hiểu dưỡng cổ.

Cổ này,

cóthể gϊếŧ người,

cũng có

thể cứu người.”

Như Mạt đưa

tay nhẹ nhàng phủ lên

hộp đồng,

“Trong này,

chính là có một cổ

trùng có

thể cứu chữa cho Thái

tử điện

hạ,

chỉ cần đưa nó vào

thân

thể Điện

hạ,

lại dùng dược cẩn

thận điều dưỡng một đoạn

thời gian,

những độc chất

trong cơ

thể Thái

tử kia,

cuối cùng cũng không còn gì lo ngại.”

Ánh

mắt Lạc Kiêu

chợt

lóe,

nhưng

hắn vẫn

chưa kịp

nói gì,

lại

nghe

thấy bên

tai vang

lên

một giọng

nóitrong

trẻo

lạnh

lùng.

“Cô nương đều nói ra những điểm

tốt,

chẳng qua là không

biết,

nếu như dùng cổ này,

với Cô mà nói,

lại cần phải gánh chịu mạo

hiểm gì?”

Văn Nhân Cửu

bởi vì không còn chút sức lực nào mà cả người

hiện lên

trạng

thái mệt mỏi,

chỉ là đôi mắt vẫn là

trong suốt mà lạnh lẽo,

nhìn qua Như Mạt,

như là ngâm

trong

băng lạnh.

Như Mạt ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu,

mấp máy môi,

nói,

“Cổ

trong

tay nô

tỳ,

là một loại cổtrùng cực kỳ

hiếm

thấy gọi là ‘Kim

tuyến’,

dưỡng

trong

thân

thể,



thể ức chế cơ

thể

hấp

thu các loại độc

tố,

nó sẽ

tự động

hình

thành một

trạng

thái cân

bằng vi diệu

trong cơ

thể người.”

“Nhiều

thế

hệ

trưởng

lão vu

tộc đều

lén

lút dưỡng

một ít Kim

tuyến

cổ

chuẩn bị

cho bất

cứ

tình

huốngnào,

chẳng qua



hai

mươi

năm

trước ——”

Như Mạt

nói đến đây,

ánh

mắt

chợt

trầm xuống,

nhưngchỉ



trong

chớp

mắt,

rồi

lại

cứng

rắn đè xuống

tòan bộ

cảm xúc

cuồn

cuộn

trong

lòng,

hít

một

hơi,

tiếptục

nói: “Hai

mươi

năm

trước,

Hắc vu

tộc

cấu kết

ngoại

nhân

tiến

hành

tập kích Bạch vu

tộc,

trậnchiến ấy

thương vong

của

hai bên đều vô

cùng

nghiêm

trọng,

trong

lúc

chạy

trốn,

Kim

tuyến

cổ



cáctrưởng

lão dưỡng

ra đều bị

thất

lạc,

số

còn

lại,

cũng

chỉ



trong

thân

thể

một vài đứa bé đã được gieo vào

ngay

từ

lúc

mới bắt đầu.”

Lạc Kiêu nhìn lướt qua hộp đồng trong tay Như

Mạt,

trong lòng đã

có chút ngọn nguồn,

mở miệng liền hỏi: “Nếu không

có Kim tuyến cổ, ngươi sẽ

như

thế nào.”

Như Mạt nói: “Có lẽ sống không quá một

tháng.”

“Vậy

ngươi

hiện

tại?”

Lạc Kiêu

nhìn Như Mạt.

Như Mạt cười nhẹ một

tiếng,

nói: “Này chính là điều nô

tỳ muốn nói

tiếp đây.

Kim

tuyến cổ

từtrước đến nay đều là một cặp,

cổ con cùng cổ mẹ.

Loại cổ lúc

trước,

trưởng lão là đồng

thời dùng một cặp cổ

trùng gieo vào cơ

thể nô

tỳ,

lần này nô

tỳ lấy ra,

chính là cổ con của Kim

tuyến cổ.”

“Cổ mẹ – con?

Nếu Cô nhớ không lầm,

Cô đã

từng đọc

thấy

trong nhàn

thư

tạp đàm,

nếu cổtrùng chia làm mẹ con,

ắt có con chết mẹ còn,

mẹ chết con vong?”

Văn Nhân Cửu mở miệng

hỏi.

Như Mạt

trầm mặc,

một

hồi lâu,

khẽ

thở dài một

hơi,

giống như

thỏa

hiệp cười nhẹ một

tiếng,nói: “Lúc

trước

thật sự cũng muốn lừa gạt một

hồi,

nhưng không

hề nghĩ đến Điện

hạ cho dùbệnh

thành

bộ dạng như vậy rồi,

vẫn còn nhạy cảm đến đáng sợ.”

Nói đến đây,

lại ngừng một lúc,mới gật đầu nói

tiếp: “Thái

tử điện

hạ nói không sai,

nếu như gieo vào loại cổ này,

vậy mệnh của Điện

hạ chính là khóa lại cùng với nô

tỳ.

Nếu một ngày nào đó nô

tỳ gặp phải cái gì

bất

trắc,

cho dù Điện

hạ có

thể

bảo vệ

tính mạng không chết,

nhưng chắc chắn cùng người chết không khác là

bao.”

Văn Nhân Cửu

nghe được

câu

này,

trên

mặt

nhưng vẫn không

chút dao động,

nhưng Lạc Kiêu

rồi

lạinhíu

mày,

nhìn

chằm

chằm Như Mạt

liền

hỏi: “Chẳng

lẽ

trừ

cái

này sẽ không

có biện pháp khác?”

Như Mạt gật đầu: “Dĩ nhiên là có.

Chỉ cần để cho các Trưởng lão Vu

tộc dưỡng ra một đôi Kimtuyền cổ,

sau đó

thay với cổ con này là được.”

Chống lại ánh mắt của Văn Nhân Cửu,

khẽ mỉm cười,

“Trước không nói đến Điện

hạ

hiện

tại đã sớm là Thái

tử danh chính ngôn

thuận,

huống chi văn có một phái Hữu

tướng

bày mưu

tính kế,

võ có Bình

tân

hầu phủ với

tư cách chèo chống,nếu muốn

trèo lêи đỉиɦ cao,

cùng lắm chỉ là vấn đề

thời gian.

Trước đó,

chính là mấy năm,

chẳng lẽ Điện

hạ cùng Thế

tử ngay cả

thực lực

bảo vệ

tính mạng của một nữ

tử cũng không có sao?”

“Bảo vệ

tính mạng của ngươi?

Chỉ sợ yêu cầu của cô nương cũng không đơn

thuần như

thế a?”Văn Nhân Cửu

thản nhiên nói,

“Có

thể can đảm và

hiểu

biết như cô nương,

nếu là ở

trong cung này chỉ cầu một phần an ổn,

chính là không cần cầu người chắc chắn cũng không có gì khó khăn.Hơn nữa ngươi

hiện

tại chính là Đại cung nữ

bên cạnh Thục phi,

có gì muốn mà không được,

cầu Thục phi không dễ

hơn so với nơi này của Cô sao?

Như

thế nào đến mức ngươi phải lấy đồ

bảobệnh ra để

trao đổi?”

Nói đến đây,

lại giống như có điều suy nghĩ mà ngừng một chốc,

hỏi: “Hay là nói,

yêu cầu này của ngươi,

nhưng

thật ra có quan

hệ đến chủ

tử

hiện

tại của ngươi?”

“Rốt

cuộc

là vì

cái gì

a,

đợi đến khi

thân

thể Điện

hạ khôi phục,



tỳ dĩ

nhiên sẽ đến

trao đổi với Điệnhạ.

Chuyện



tỳ

cầu đối với



tỳ



nói,

là việc khó

như

lên

trời,

nhưng với Điện

hạ,

cùng

lắm

chỉ

làtiện

tay



thôi,

so

thế

nào

cũng

tuyệt đối không



nửa phần bất

lợi.”

Như Mạt

cười

cười,

cũng không

trả

lời

trực

tiếp,

chỉ



tránh

nặng

tìm

nhẹ

nói: “Nô

tỳ đây đều đã

lật bài

của

mình

cho Điện

hạcùng Thế

tử

rồi,

hiện

tại Điện

hạ

cùng Thế

tử

muốn

lựa

chọn

thế

nào,

liền

thuộc vào

tâm ý

của

hai vị.Điện

hạ



người

làm việc

lớn,

nói vậy

cũng sẽ không vào

lúc

này quỵt

nợ



tỳ.”

Trong

lúc

nói

chuyện,

Mặc Lan và Mặc Liễu đã bưng

nước ấm

cùng vải gạt,

thuốc

cao đưa đến,

thấy ba

người

trong phòng

tập

trung

một

chỗ,

bầu không khí dường

như



chút đông

lại,

vẻ

mặt

cũng không khỏi

mang

theo vài phần

chần

chờ.

“Thế

tử,

đây

là…”

Mặc Lan đặt

chậu

nước vào

trên kệ,

thấp giọng

hỏi

một

câu.

Lạc Kiêu lắc đầu, sắc mặt

vẫn

nặng

nề như cũ,

nhưng không nói gì.

Ba

người vẫn giằng

co

như

trước,

thời gian dường

như

trôi qua

thật

lâu,

nhưng

cũng giống

như

chỉ

làtrong

một

cái

chớp

mắt,

ngay

tại

lúc Lạc Kiêu

chuẩn bị

mở

miệng

nói gì đó để đánh

tan bầu không khíngột

ngạt

này,

Văn Nhân Cửu đột

nhiên

nhàn

nhạt

mở

miệng.

“Cô đồng ý yêu cầu của ngươi.”Đến

tảng sáng,

Văn Nhân Cửu quả

nhiên

lại bắt đầu sốt

nhẹ.

Tuy

nói không đến

nỗi

nghiêm

trọng,nhưng sắc bệnh

trên

mặt

cũng dần

hiện

lên.

Thời điểm Lạc Kiêu vào

trong

nhìn y,

Văn Nhân Cửu

còn

chưa

tỉnh

lại,

hai

mắt

nhắm

nghiền,

trên

tránlà

từng giọt

từng

mồ

hôi

lớn,

cổ

họng phát

ra

tiếng

rên

rỉ

trầm

thấp,

lông

mày

cũng

nhíu

thật

chặt,

như

là đang

cố gắng

chịu đựng sự đau đớn

nào đó.

Nửa bát

máu kia

của Như Mạt vốn

là biện pháp

trị

ngọn không

trị được gốc,

không



máu,

tìnhhuống

hiện

tại

cũng đã

trong dự

liệu.

Nhưng



nói

thì

nói

như

thế,

chờ đến khi Lạc Kiêu

thật sự

nhìnthấy,

vẫn không khỏi

có vài phần

lo

lắng.

Bước

nhanh về phía

trước,

tiện

tay

nhận khăn

từ

tay Mặc Lan đặt vào

chậu vò vò,

giúp y

lau sạch

mồ

hôi

trên

trán,

tiếp

theo

lại giặt khăn

chuẩn bị

lau

tay

châncho y.

Chẳng qua

là khăn

lau

lạnh buốt vừa

mới đυ.ng vào

tay

của Văn Nhân Cửu,

người

nọ

rồi

lại bất

chợtmở

mắt,

màu

môi không

huyết sắc

mím

thật

chặc,

ngón

tay

thon gầy

trắng

nõn bỗng

nhiên phát

lựcnắm

lại

cổ

tay Lạc Kiêu,

đôi

mắt

như

ngâm

trong băng

lạnh xen

lẫn vài phần

lệ khí



hồ

nhìn

thẳng về phía Lạc Kiêu,

cả

người



ràng suy yếu,

rồi

lại

mang

theo

một

loại sát ý ác

liệt.

“Điện

hạ

tỉnh?”

Lạc Kiêu

bị ánh mắt lạ lẫm của Văn Nhân Cửu khiến

trong lòng

hơi

trầm xuống,chẳng qua là

trên mặt vẫn mang

theo nụ cười,

ôn

hòa nhìn Văn Nhân Cửu,

dùng

tay kia vén đi mái

tóc rũ xuống mặt y,

chậm rãi

hỏi,

“Có lẽ là dược

hiệu đã

hết,

thân

thể Điện

hạ

hiện

tại còn khó chịu không?”

Văn Nhân Cửu im

lặng

nhìn Lạc Kiêu,

đôi

mắt đen sâu

như

trời đêm,

rồi

lại không

trả

lời.

“Điện

hạ?”

Lạc Kiêu gọi y,

nở nụ cười,

đưa

tay kiểm

tra

trán của y,

“Lúc nãy gặp ác mộng?”

Văn Nhân Cửu

thấy Lạc Kiêu vươn

tay

tới,

nhưng

cũng không

né,

chỉ



nhìn

hắn đầy dò xét,

ướcchừng

một

lúc sau,

bàn

tay

nắm

chặt

cổ

tay

hắn

mới buông

lỏng,

dựa vào đầu giường,

nói

một

câu

nhỏ đến

mức không

thể

nghe

thấy “Có

lẽ vậy”,

dứt

lời,

hơi

hạ

mi,

tuy

rằng biểu

lộ

cũng không

có gì

thay dổi,nhưng

cảm giác

cả

người

căng

thẳng

chạm vào



nổ

rồi

lại dần dần

tan biến.

“Giờ nào rồi?”

Văn Nhân Cửu

hạ

mắt

nhìn

ngón

tay

mình,

nhàn

nhạt

hỏi

một

tiếng,

Trương Hữu Đức

nghe vậy

lậptức

tiến

lên

nửa bước xen vào

trước

mặt,

nói: “Còn

chưa

tới giờ

mẹo.”

(*5-7h sáng.)

“Các ngươi cũng đừng chen lấn ở đây,”

Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn

hai người đứng

hầu

bên cạnh,“Mặc Lan cũng là đứng

bên ngoài

trông cả đêm đi?

Cũng đã đến canh này rồi,

các ngươi lui xuốngtrước nghỉ ngơi một

hồi,

nơi này có

ta nhìn là được.

Mặc Liễu lại đi lấy chậu nước,

giúp Điện

hạ rửa mặt.”

Lạc Kiêu quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu,

thấy vẻ mặt mệt mỏi của y,

thầm nghĩ có lẽ là do ác mộng

hồi nãy,

quay người liền phân phó Trương Hữu Đức: “Tuy rằng không có

thuốc,nhưng

ta nhớ vẫn còn mấy

thang do Tiền

thái y

bốc,

còn phải nhờ Công công cho người sắc mấythang kia mang

tới đây.”

Mặc Lan cùng Trương

Hữu Đức nghe vậy liền nhìn về

phía

Văn Nhân Cửu, thấy người

nọ gật đầu, liền vội

vàng

đáp

“Vâng“, mỗi người mỗi việc lui

xuống dưới.

Thấy

tất

cả đều

lui

ra,

Lạc Kiêu

một bên đỡ Văn Nhân Cửu

ngồi dậy,

một bên

thuận

miệng

nói: “Lúcnãy Điện

hạ

mộng

thấy gì,

lúc vừa

mở

mắt

ra,

thần giật

mình

còn

cho

rằng Điện

hạ

muốn gϊếŧ

thần.”

Văn Nhân Cửu

nhàn

nhạt

liếc

hắn

một

cái,

thờ ơ

nói: “Ngươi

làm

ra

chuyện

thật xin

lỗi với Cô sao?”

“Thần đối với Điện

hạ

thế

nào,

trong

lòng Điện

hạ

tự



tính

toán,

này đâu

cần

thần phải biện bạch

cái gì

a.”

Lạc Kiêu không biết

như

thế

nào,

vừa

nghe xong

lời

này,

trong

lòng

lại



chút

chột dạ.

Hơi

hạ

mắtnhìn Văn Nhân Cửu,

khẽ

mỉm

cười

ra vẻ ủy khuất

nói: “Điện

hạ

hỏi

lời

này

thật

là không

có đạo

lý.”

Văn Nhân Cửu giống

cười

mà không

cười

liếc

nhìn

hắn,

qua

hồi

lâu,

nói: “Chỉ

mới

nói

như vậy,

ngươingược

lại

là ủy khuất ——

chỉ





thấy

một ít

chuyện khi Cô

còn bé,

chuyện



năm xưa,

nói

ra

cũng không

hay.”

Đến bên bàn

ngồi xuống,

híp

mắt

nhìn Lạc Kiêu,

hạ

thấp âm

lượng xuống

một phần,“Đêm qua,

trong

cung —— “

Nói đến đây,

Lạc Kiêu cũng

thu lại vẻ vui đùa

trước đó,

đứng

trước mặt Văn Nhân Cửu rót cho y chén

trà,

sau đó mới mở miệng nói: “Lúc

trước nhận được

tin

tức,

hôm qua Cẩm y vệ lục soáttrong cung một vòng,

nhưng lại không

tìm ra

thích khách,

chỉ có điều ——”

“Cái gì?”

Văn Nhân Cửu nhấp một ngụm

trà nhắp nhắp môi,

ngước mắt nhìn

hắn.

“Chỉ có điều,

Đức Vinh Đế rồi lại đi đến Vũ Lộ Điện của Hiền phi cả một đêm.”

Lạc Kiêu chậm rãi nói,

“—— nghe nói là đã

hạ xuống

thánh chỉ ngay

tại chỗ,

Hiền phi ngay

trong đêm đã

bị đày đến lãnh cung…

Đại

hoàng

tử dường như cũng chịu liên quan.

Trước đó y còn vì Hiền phi xin

tha,nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng,

ngay sau đó đã

bị Thánh

thượng

trực

tiếp

hạ lệnh cấm

túctại Thanh Phong Điện.”

Văn Nhân Cửu

hạ

mắt,

ngón

tay

thon dài

nhẹ

nhàng vuốt ve

hoa văn

trơn

nhẵn

của

chén

trà,

hồi

lâu,thản

nhiên

nói: “Chính



cho Đại

hoàng

tử

một đao

trước sao?”

Hơi

cong

môi,

lại

chậm

rãi

nâng

mắt,hỏi: “Lần

này Hiền phi bên kia bị Phụ

hoàng dùng

tội danh gì

nhốt vào

lãnh

cung?”

Lạc Kiêu thoáng

trầm

mặc

một hồi, mới trầm thấp mở

miệng nói: “Tư

tàng

long

bào.”

Trong Phong Hà Điện,

Như Mạt đang

hầu

hạ Thục phi

trang điểm,

vừa

mới

chải

chuốt dung

nhanthỏa đáng,

chợt

nghe Thục phi khẽ

cười vuốt ve búi

tóc đã

chải xong

của

mình,

nói: “Trong đêm qua,Hiền phi bên kia

thế

nào?”

Như Mạt đặt lược gỗ xuống,

đỡ Thục phi đứng dậy,

thấp giọng nói: “Hết

thảy đều như Nương nương sở liệu.”

(*dự đoán.)

“Chỉ

tiếc,

Hoàng

thượng

tức giận như

thế nào,

cũng chỉ nhốt Hiền phi vào lãnh cung,

cũng khôngthể

tại đây giải quyết nàng…

A,

nhưng mà,

không sao,

chỉ cần đi vào lãnh cung,

tiện nhân Hiền phi kia,

cả đời cũng đừng

hy vọng có

thể đi ra!”

Thục phi cười đến càng vui vẻ,

trong mắt rồi lạihiện lên vẻ âm độc: “Bổn cung cũng muốn nhìn

thử,

lúc này Hiền phi ngã xuống,

Trần gia như

thế nào kết

thân với Đại

hoàng

tử,

một phe Đại Hoàng

tử còn muốn đấu với Chử nhi của Bổn cung ra sao!”

Lại quay đầu nhìn Như Mạt: “Đúng rồi, hôm qua

cái

kia...”

Như Mạt lập

tức

hiểu ý,

tiếp lời: “Người đã xử lý,

tránh những Cẩm y vệ kia,

đã ném vào giếng cạn

bên

trong lãnh cung,

Nương nương không cần lo lắng.”

Thục phi gật đầu,

lại

nhìn vào gường đồng bên kia

ngắm dung

trang

của

mình,

chỉnh

lại

một

chúttrang sức diễm

lệ

rũ xuống giữa

trán*,

cho đến khi không

còn

chỗ

nào không ổn,

lúc

này

mới quay qua Như Mạt,

cười

nói: “Thời điểm

cũng không

còn sớm,

lâu

rồi

cũng

chưa đi,

hôm

nay Bổn

cungcũng

nên đến

chỗ Thái

hậu

cùng Hoàng

hậu bên kia

thỉnh

an

a.

Như Mạt,

đi gọi

người

chuẩn bị xe kéo.”

(*Nguyên văn 额心坠

nghịch

tâm

trụy:

trang sức

rũ xuống

trán í.)

“Vâng,



tỳ

lập

tức đi.”

Như Mạt

làm vạn phúc,

cúi đầu đáp

lại,

sau đó

nhanh

chóng

lui

ra

ngoài.

Xe

của Thục phi

một đường

này

có phần ỷ

thế,

trùng

trùng điệp điệp đi đến

trước Vạn Thọ Cung

của Thái

hậu,

chỉ

có điều khi đến

ngã

rẽ

trước Vạn Thọ Cung,

rồi

lại bị xe

của phi

tần khác

ngáng đường.Thục phi

chau

mày,

vén

rèm

liền

ló đầu

ra dò xét,

hướng về Như Mạt bên

ngoài

hỏi: “Là

người

nào không



mắt

chặn đường?

Đi bảo bọn

họ

tránh

ra

cho Bổn

cung!”

Như Mạt nhìn về

bên kia,

thấy dấu

hiệu của xe

bên kia,

hơi mím môi,

vội vàng

tiến lên một

bước,lắc đầu với Thục phi,

lại nhìn về

bên kia,

sau đó mới giảm

thấp âm lượng,

nói: “Nương nương,

là Hoàng

hậu nương nương.”

Lông

mày Thục phi nhướng

cao,

sắc mặt vừa nhìn cũng không còn gì

tốt đẹp, vừa thấy Hoàng hậu bên kia

cũng

đang

vén

rèm nhìn về phía bên

này,

hừ một tiếng,

cười

nói:

“Ơ, Bổn cung tưởng là ai,

vậy

mà lại trùng hợp như

vậy,

đυ.ng

một

cái liền đυ.ng phải Hoàng

hậu.”

Buông rèm

xuống, âm

dương quái khí* nói: “Nếu là

Hoàng

hậu

vậy cũng không

còn cách nào, để người qua trước đi.”

(*Nguyên văn 阴阳怪气 Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

Như Mạt ngẩng đầu nhìn qua,

tuy rằng cách rèm,

trong lòng cũng có

thể đoán ra

bộ dạng đại khái của Thục phi lúc này.

Ánh mắt

hơi động,

vội vàng cúi đầu nhẹ giọng đáp “Vâng”,

sau đó liền để cho

tiểu giáo giám nâng xe nhường đường.

Hoàng

hậu bên kia

nhìn kiệu

của Thục phi so với phi

tần bình

thường

càng

thêm

long

trọng,

lông

màycau

lại

nhỏ đến

mức gần

như không

thể

nhìn

thấy,

nhưng

cũng không

nhiều

lời,

thấy bên kia đãnhường đường

lại

rồi,

liền

hạ

rèm xuống,

xếp

trước Thục phi

tiếp

tục

tiến vào Vạn Thọ Cung.

Đã

có vài phi

tần

lục

tục đến Vạn Thọ Cung,

Hoàng

hậu bất động

thanh sắc

nhìn quanh

một vòng,ánh

mắt

ngừng

lại

chỗ

ngồi

của Hiền phi

trong

chớp

mắt,

sau đó

trực

tiếp

ngồi xuống bên

cạnh Tháihậu,

khẽ

mỉm

cười

thỉnh

an Thái

hậu.

Thục phi

cũng

theo sau Hoàng

hậu đi đến,



trước

mặt Thái

hậu

cùng Hoàng

hậu,

vừa đứng

lại,

đầutiên



hành

lễ

nhận sai.

“Trước đó vài

ngày bởi vì được Thánh

thượng

ngày

ngày yêu

mến,

vẫn

luôn không

thể

tới đây

thăm Mẫu

hậu

cùng

tỷ

tỷ,

muội đối với

chuyện

này

cũng

muôn phần

lo

lắng,

hôm

nay

tới đây,

mong Mẫu

hậu,tỷ

tỷ không

nên

trách

tội.”

Thốt

ra

lời

này,

chúng phi

tần

tuy

rằng

trên

mặt không

hiện,

nhưng đáy

lòng

rồi

lại không

hẹn



cùnglộ

ra

chút không dễ

chịu.

Dù sao Hoàng đế

chỉ



một,

nghỉ đêm ở

cung điện

nào

của phi

tần dĩ

nhiên



có quy định



ràng,nhưng Thục phi

lần

này được

chuyên sủng,

hưởng

hết

tất

cả sủng ái

của Hoàng đế,

đương

nhiênchiếm đi

thời gian ở

cùng Đức Vinh Đế

của

các phi

tần khác.

Nếu thật sự so

đo, những

phi tần đã

thai

nghén Hoàng tử

coi

như khá tốt, nhưng những

phi tần trẻ tuổi dung mạo

xinh

đẹp

mới tuyển

vào khác,

dĩ nhiên đã sớm

lòng

mang

bất

mãn đối với Thục phi.

Thái

hậu

nhìn Thục phi,

không đáp

lại,

Hoàng

hậu

thấy

thế,

liền khẽ

mỉm

cười

mở

miệng

nói: “

Nếu

như Thục phi đã

nhận sai,

nếu Bổn

cung

lại khiển

trách

muội,

ngược

lại giống

như Bổn

cung không



lòng khoan dung

rồi.

Chỉ

có điều,

Thục phi

muội

muội ——”

Màu

mắt

hơi

trầm xuống,

“Hoàng

thượng dù sao

cũng không phải

của

một

mình

muội,

trong

hậu

cung

rộng

lớn

này,

sủng ái

của Hoàng

thượng*

chia đều

cho

các phi

tần,



hoàng

thất khai

chi

tán diệp**

cũng



rất quan

trọng,

không

thể vì

một

người,liền

hỏng

mất

toàn bộ bầu không khí

hậu

cung.

Muội

nói

thử xem?”

(*Nguyên văn 雨露均分 vũ lộ quân phân, mà search thì thấy dùng là 雨露均沾 vũ lộ quân triêm:

ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai.)

(**开枝散叶 đâm cành trổ lá: tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc sinh sôi nảy nở, con đàn cháu đống.)

Bên

môi Thục phi

hơi

lộ

ra ý

cười khinh

thường,

ngẩng đầu

nhìn

thẳng vào Hoàng

hậu,

ủy khuất

nói: “Tỷ

tỷ đây

chính

là oan uổng

muội

muội,

muội

muội dĩ

nhiên biết

rõ độc

chiếm

thiên ân

(*ân đức

của vua)

là phạm vào kiêng kỵ,

cũng ba phen bốn bận

nói việc

này với Thánh

thượng,

chỉ

có điều —— Thánh

thượng

làm

ra quyết định,

muội

chỉ



một phi

tử

của

người,

như

thế

nào



thể

thay đổi đây?”

Thái

hậu

nhìn Hoàng

hậu

cùng Thục phi đối

chọi gay gắt,

trên

mặt

nhưng

cũng không

có gì biến

hóa,chỉ giơ

tay

lên

nói

một

câu: “Mới sáng sớm

các

ngươi đã

tại

nơi

này

của

ai gia

la

hét ầm ĩ

cái gì

nha,

cácngươi đều



thê

thϊếp

của Hoàng

thượng,

người

một

nhà

còn

có gì không

thể giải quyết

hay sao?Thục phi,

ngươi

ngồi vào vị

trí

của

mình

trước đi,

ở đây

nói ầm ĩ

ai gia đau đầu.”

Thục phi

nghe vậy,

thấp giọng đáp “Vâng”,

sau đó

mới

nâng

mắt giống

như kɧıêυ ҡɧí©ɧ

nhìn qua Hoàng

hậu,

lập

tức quay

người

ngồi xuống

chỗ

của

mình.

Chúng phi

tần

cùng

nhau ở

tại Vạn Thọ Cung

cho đến gần

trưa,

mới vì Thái

hậu

nói

mình

mệt

mỏi

màtản đi.

Thục phi và Hoàng

hậu bất

tri bất giác đi

cùng

một đường,

trong

trung đình

(*sân

trong

nhà)

cũng không



ai,

hai

người sóng vai đi

tới,

thỉnh

thoảng

cũng



thể

cười

nhẹ

trò

chuyện.

“Tối

hôm qua động

tĩnh

của Cẩm y vệ

thật đúng



lớn đến đáng sợ,

toàn bộ Phong Hà Điện

thiếuchút

nữa đều bị bọn

họ xốc đi.”

Thục phi

cầm khăn

của

mình oán giận

nói.

Hoàng

hậu

cũng không

nhìn,

chỉ

cười

nhạt

một

tiếng: “Dù sao

cũng

là sự việc quan

trọng,

nếu không phải Phúc

công

công

hộ giá,

Hoàng

thượng

lần

này sẽ

nguy

hiểm.

Cẩm y vệ

hành động

cẩn

thận

mộtchút

cũng

là việc

nên

làm.”

“Nhưng



cho dù

như

thế,

cũng

còn

chưa

tìm

ra

thích khách kia đi?”

Thục phi

nói

tiếp,

sau đó

hơingừng

lại,

dùng khăn

che

miệng,

cười

như không

cười

nói: “Lại

nói,

tuy

rằng

chưa bắt được

thích khách kia,

nhưng

lại



lời đồn,

trong đêm

hôm qua,

những Cẩm y vệ kia dường

như ở bên

chỗ Hiền phi

tỷ

tỷ

tìm

thấy đồ vật ghê gớm gì đó.”

Hoàng

hậu quay

đầu nhìn Thục phi.

“Lại nói

tiếp,

hôm nay Hiền phi

tỷ

tỷ cũng không

thấy đến —— nói như vậy,

trong nội cung của Hiền phi

tỷ

tỷ phát

hiện



tàng long

bào,

khiến Hoàng

thượng long nhan (*mặt rồng) giận dữ,ngay

trong đêm liền

bị nhốt vào lãnh cung,

đây là sự

thật?”

Tuy rằng Thục phi đã cố gắng đè xuống,

nhưng

trong giọng nói rồi lại không khỏi đắc ý,

“Ngay cả Đại

hoàng

tử,

dường như cũngbị cấm

túc rồi.”

Hoàng

hậu

cười

cười,

sau

đó mới nói: “Bổn cung là

nghe

bọn nô tỳ

lén lút nói với

nhau

chuyện này, nhưng tiền căn hậu quả

rồi

lại không

rõ ràng lắm. Ngược lại là

muội

muội, đối

với

những

chuyện này, tin tức

thật

đúng

là nhanh

nhạy.”

“Chỉ có điều Bổn cung cho rằng,

những chuyện này,

biết quá nhiều,

cũng không phải là việc

tốt gì a.”

“Tỷ

tỷ đây



nói gì

a,

muội

muội

nghe không

hiểu.”

Thục phi

nhíu

mày,

nhìn khăn

thêu

hải đường

trongtay

mình.

“Nghe không

hiểu,

cũng không nhất định phải

hiểu,”

Hoàng

hậu cười nhẹ,

rồi lại nhìn Thục phi một cái,

sau đó xoay người,

liền

tiếp

tục đi về phía

trước.

Thục phi

nghe Hoàng

hậu

nói,

chống

lại ánh

mắt giống

như

nhìn

thấu

của

nàng,

đáy

lòng

nhảy dựng,đang định

nói

cái gì,

rồi

lại

thấy bên kia Đại

cung

nữ bên

cạnh Hoàng

hậu đã

chạy

ra đón.

Siết

chặt khăn

tay

thả

trước

người,

cũng

ngừng bước

chân không

tiếp

tục đuổi

theo,

một

mình đứng

tại

chỗ đưa

mắt

nhìn Hoàng

hậu

lên xe kéo

rời đi.

“Nương

nương?”

Như Mạt

thấy Thục phi bất động

tại

chỗ,

vội vàng bước qua gọi

một

tiếng.

Thục phi quay đầu

liếc

nhìn Như Mạt,

trong

lòng

rồi

lại không

hiểu sao

nóng

lên,

trừng

mắt với

nàng

mộtcái,

mở

miệng

liền

mắng: “Như

thế

nào

lề

mề đến bây giờ

mới

tới đây?”

Như Mạt đã quen với

tính

tình của Thục phi,

không cãi lại,

chỉ cười nhạt một

tiếng

bồi sai,

sau đó mới

theo sau Thục phi,

vội vàng nâng người lên xe kéo.

Thích khách

trên yến

tiệc

ngày ấy dường

như

cứ

như vậy

mai danh ẩn

tích,

cho dù Cẩm y vệ

có điềutra

thế

nào đi

nữa,

cuối

cùng

cũng không

thể đạt được

manh

mối gì.

Vì vậy,

hai bên

cộng

lại,

khiến Đức Vinh Đế giận đến sôi

ruột

ngay

trong đêm

liền

mang

theo

một bụng

hỏa khí đi đến Phong Hà Điện.

Thục phi đối với Đức Vinh Đế

cả

người

tản

ra

hơi

thở bạo

ngược

như vậy

thật sự e

ngại,

nhưng đâylà vinh sủng đến

tử Thánh

thượng,



nhiên

chỉ



thể

tiếp

nhận.

Như Mạt

cẩn

thận đóng

lại

cửa điện,lại bàn giao

cho

thái giám,

tiểu

cung

nữ gác đêm,

sau đó

mới về đến phòng

của

mình,

thay

một bộ đồmàu

tối,

khoác áo

choàng

nhanh

chóng biến

mất

trong đêm.

Lúc Mặc Lan dẫn

người tiến vào

Thanh Lan

Điện, Lạc

Kiêu

đang

chờ

bên ngoài.

Thấy

người đến, hướng bên này

mỉm

cười,

liền

nói:

“Vu

cô nương hiện tại như thế

nào

lại tới Đông Cung này? Ta

nhớ

cô nương ở

trước mặt

Thục

phi

nhưng

là cung nữ được sủng ái

nhất,

lúc

này không

ở bên

cạnh

hầu

hạ sao?”

Như Mạt cởϊ áσ choàng xuống,

lẳng lặng nhìn Lạc Kiêu

trong phút chốc,

cũng không đáp

trả,

chỉ nhàn nhạt

hỏi ngược lại: “Sao chỉ có một mình Thế

tử,

ngược lại không

biết

tình

hình Thái

tửhiện

tại như

thế nào.”

Mặc Lan đứng sau Lạc

Kiêu

nghe

vậy

ánh mắt liền biến đổi, vừa định nói

cái

gì đó, lại

bị Lạc Kiêu giơ tay

ngăn

lại.

Lạc

Kiêu

vẫn mang theo nụ cười nhìn Như

Mạt,

chỉ

nói:

“Điện

hạ như thế nào, trong lòng cô

nương dĩ

nhiên

rõ ràng nhất,

cần gì phải ở chỗ này thăm dò

cái gì a?”

“Như Mạt đến đây vì

cái gì,

trong

lòng Thế

tử dĩ

nhiên

cũng

rất



ràng,

như

thế

nào

cần ở

chỗ

nàythăm dò

a?”

Như Mạt đứng

tại

chỗ,

không kiêu

ngạo không siểm

nịnh

nói qua,

trong đôi

mắt

lóe

lên ánh sáng

nhàn

nhạt,

bình

tĩnh



thong dong.

Lạc Kiêu lại nhìn Như Mạt, dường như cũng hiểu chút ý tứ, ôm

quyền chắp tay: “Này thật sự

là ta

không phải,” Vừa nhấc mắt, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chỉ có

điều, lần

trước Vu

cô nương ở

chỗ

này cùng Lạc mỗ

tan

rã trong không

vui,

Lạc mỗ dĩ

nhiên

cho

rằng

cô nương là muốn tìm

đồng

minh

mới.”

Như Mạt bị

nhắc

tới

chuyện này, cũng không mảy may

tức

giận,

bình

thản nói:

“Nếu

như

có liên minh tốt hơn

so với Thái tử

điện

hạ,

ta dĩ

nhiên cũng sẽ

không

do dự đến

tận

lúc này còn quay lại

lần

nữa.”

Lạc Kiêu chậm rãi thu tay

lại,

nói:

“Cô

nương

ngược lại

rất

thẳng

thắn.” Nhìn nàng thật sâu, nói: “Chỉ có

điều, nói

như

vậy,

nếu ngày sau có

người càng thêm thích hợp xuất hiện ——



“Đến lúc đó,

không cần Thái

tử ra

tay,

ta nghĩ Thế

tử đã

trừ khử

ta

trước đó,

không phải sao?”Như Mạt không đợi Lạc Kiêu nói cho

hết lời,

tự mình nói ra.

Lạc Kiêu lần này thật sự

nở nụ

cười, nhẹ

gật

đầu,

nói:

“Vu cô nương thật can đảm.”

“Cũng chỉ là nói chút lời

thật mà

thôi.”

Như Mạt

hạ mắt,

nói,

“Chẳng qua là không

biết,

hiện

tại Thế

tử có

thể dẫn

ta đi vào nhìn Điện

hạ một chút được không?”

Lạc Kiêu nhìn nàng,

xoay

người

vén

rèm liền đi thẳng vào. Như Mạt

nhìn

theo

bóng

lưng

Lạc

Kiêu,

cũng

nhanh chóng bước theo.

Cạnh bên giường

của Văn Nhân Cửu,

là Mặc Liễu

cùng Trương Hữu Đức đang

lo

lắng đứng

trông,nghe

thấy bên

ngoài

truyền vào động

tĩnh,

đều vội

ngẩng đầu

nhìn về phía Lạc Kiêu

cùng Như Mạt bên

này.

“Điện

hạ.”

Văn Nhân Cửu

lúc

này đang dựa vào

một

cái gối

thủy

mặc

tĩnh đế

liên*,

hơi

hạ

mắt,

một bộ giống

nhưtỉnh

mà không phải

tỉnh.

Mặc dù không

hôn

mê,

nhưng

tinh

thần



nhân

rồi

lại

chênh

lệch

rất

nhiều,trên gương

mặt

trắng

nõn

hiện

lên sắc xanh đen



hồ.

(*Tĩnh đế

liên:

hai

hoa sen

nở

trên

cùng 1

cuống, ở trên là cái gối tròn tròn dài dài có hình hoa sen bằng thủy mặc í)

Nghe

thấy

tiếng

Lạc

Kiêu,

Văn

Nhân

Cửu hơi nâng lên mí

mắt,

ánh mắt rồi lại

dừng

ở trên người Lạc Kiêu, sau đó

liền

chuyển đến Như

Mạt

bên cạnh hắn, híp mắt, thản nhiên nói: “Vu tộc Miêu Cương?”

Như Mạt

tiến lên một

bước,

cười cười làm một lễ

tiết đúng

theo

tiêu chuẩn

trong cung: “Đúng vậy.”

Văn Nhân Cửu bỗng

nhiên

cong

môi,

nhỏ đến

mức không

thể

nhìn

thấy,

đôi

mắt

rồi

lại

lạnh xuống: “Cũng không biết Thục phi khi biết được

nha đầu

mình dưỡng bên

người

lâu

như

thế,



nhiên sẽ

làngười Miêu Cương



nàng vẫn

luôn

chán ghét đến

tột

cùng,

trong

lòng sẽ

có ý

tưởng gì.”

Như Mạt

hạ mắt,

cười nói: “Có lẽ sẽ nổi

trận lôi đình a.

Điện

hạ người cũng

biết,

Thục phi nương nương

bề ngoài xinh đẹp,

nhưng

tính

tình rồi lại vẫn luôn không có gì

tốt.”

Lạc Kiêu nhìn bộ dạng của

Văn

Nhân

Cửu,

biết

rõ lúc này

y có

thể

bảo trì tỉnh táo ở trước

mặt Như Mạt đã

là cực kỳ

miễn

cưỡng, trong lòng thầm thán một tiếng, tiểu Thái tử nhà

mình

không chịu tỏ

vẻ yếu thế

ở trước mặt người khác thật sự là

đáng

yêu,

đi đến bên

cạnh

Văn

Nhân

Cửu,

nhìn

Như Mạt liền gọi một

tiếng: “Vu cô

nương?”

Như Mạt gật đầu,

nhìn

thoáng qua Mặc Lan cùng Mặc Liễu

hai

bên: “Đi chuẩn

bị chút vải gạt cùng

thuốc cao cầm máu,

lại đổ một chậu nước ấm

tới đây.”

Mặc Lan Mặc Liễu đáp

một

tiếng, lui

xuống trước. Trương

công

công

thấy

tình

huống này, cũng hiểu ý mà cúi

đầu

nói:

“Vậy

nô tài ra

ngoài

đứng

canh, nếu

như

Vu cô

nương có

gì phân phó, trực tiếp nói với

nô tài một tiếng là

được.”

Nói xong,

cũng lập

tức lui ra.

“Ngươi muốn làm gì?”

Thấy

ba người kia đã lui xuống,

Lạc Kiêu nhìn Như Mạt mới lên

tiếng

hỏi.

Như Mạt không

trực

tiếp

trả lời,

chỉ lấy ra một

hộp đồng

từ

trong

tay áo mình.

Cho dù đứng cách Như Mạt một khoảng.

Nhưng vẫn có

thể ngửi

thấy mùi máu

tươi ngai ngái.

“Vẫn



máu

của

ngươi?”

Lạc Kiêu

tiếp

tục

hỏi.

Như Mạt lắc đầu,

cầm

hộp đồng kia đi

tới.

“Là cổ.”

Nàng đặt

hộp đồng xuống đầu giường,

thản nhiên nói.

Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu liếc nhìn nhau, rồi sau

đó lại đồng thời nhìn về

phía

Như

Mạt.

Như Mạt chậm rãi giải

thích: “Chắc

hẳn Thế

tử cùng Điện

hạ cũng đã

biết,

người Vu

tộc Miêu Cương có chút ‘Vu lực’ cực kỳ

thần kỳ,

theo như

truyền

thuyết có

thể

hoạt

tử nhân,

nhục

bạch cốt.”

(*làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.).

Nói đến đây,

cong môi,

“Đương nhiên,

người Vu

tộc cũng không phải

thần

tiên,

lời này dĩ nhiên là quá mức phóng đại.

Chỉ có điều,

cũng không phải không có nửa điểm căn cứ.”

“Hắc vu

tộc

thiện độc,

Bạch vu

tộc

thiện y,

nhưng

tất cả vu

tộc đều am

hiểu dưỡng cổ.

Cổ này,

cóthể gϊếŧ người,

cũng có

thể cứu người.”

Như Mạt đưa

tay nhẹ nhàng phủ lên

hộp đồng,

“Trong này,

chính là có một cổ

trùng có

thể cứu chữa cho Thái

tử điện

hạ,

chỉ cần đưa nó vào

thân

thể Điện

hạ,

lại dùng dược cẩn

thận điều dưỡng một đoạn

thời gian,

những độc chất

trong cơ

thể Thái

tử kia,

cuối cùng cũng không còn gì lo ngại.”

Ánh

mắt Lạc Kiêu

chợt

lóe,

nhưng

hắn vẫn

chưa kịp

nói gì,

lại

nghe

thấy bên

tai vang

lên

một giọng

nóitrong

trẻo

lạnh

lùng.

“Cô nương đều nói ra những điểm

tốt,

chẳng qua là không

biết,

nếu như dùng cổ này,

với Cô mà nói,

lại cần phải gánh chịu mạo

hiểm gì?”

Văn Nhân Cửu

bởi vì không còn chút sức lực nào mà cả người

hiện lên

trạng

thái mệt mỏi,

chỉ là đôi mắt vẫn là

trong suốt mà lạnh lẽo,

nhìn qua Như Mạt,

như là ngâm

trong

băng lạnh.

Như Mạt ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu,

mấp máy môi,

nói,

“Cổ

trong

tay nô

tỳ,

là một loại cổtrùng cực kỳ

hiếm

thấy gọi là ‘Kim

tuyến’,

dưỡng

trong

thân

thể,



thể ức chế cơ

thể

hấp

thu các loại độc

tố,

nó sẽ

tự động

hình

thành một

trạng

thái cân

bằng vi diệu

trong cơ

thể người.”

“Nhiều

thế

hệ

trưởng

lão vu

tộc đều

lén

lút dưỡng

một ít Kim

tuyến

cổ

chuẩn bị

cho bất

cứ

tình

huốngnào,

chẳng qua



hai

mươi

năm

trước ——”

Như Mạt

nói đến đây,

ánh

mắt

chợt

trầm xuống,

nhưngchỉ



trong

chớp

mắt,

rồi

lại

cứng

rắn đè xuống

tòan bộ

cảm xúc

cuồn

cuộn

trong

lòng,

hít

một

hơi,

tiếptục

nói: “Hai

mươi

năm

trước,

Hắc vu

tộc

cấu kết

ngoại

nhân

tiến

hành

tập kích Bạch vu

tộc,

trậnchiến ấy

thương vong

của

hai bên đều vô

cùng

nghiêm

trọng,

trong

lúc

chạy

trốn,

Kim

tuyến

cổ



cáctrưởng

lão dưỡng

ra đều bị

thất

lạc,

số

còn

lại,

cũng

chỉ



trong

thân

thể

một vài đứa bé đã được gieo vào

ngay

từ

lúc

mới bắt đầu.”

Lạc Kiêu nhìn lướt qua hộp đồng trong tay Như

Mạt,

trong lòng đã

có chút ngọn nguồn,

mở miệng liền hỏi: “Nếu không

có Kim tuyến cổ, ngươi sẽ

như

thế nào.”

Như Mạt nói: “Có lẽ sống không quá một

tháng.”

“Vậy

ngươi

hiện

tại?”

Lạc Kiêu

nhìn Như Mạt.

Như Mạt cười nhẹ một

tiếng,

nói: “Này chính là điều nô

tỳ muốn nói

tiếp đây.

Kim

tuyến cổ

từtrước đến nay đều là một cặp,

cổ con cùng cổ mẹ.

Loại cổ lúc

trước,

trưởng lão là đồng

thời dùng một cặp cổ

trùng gieo vào cơ

thể nô

tỳ,

lần này nô

tỳ lấy ra,

chính là cổ con của Kim

tuyến cổ.”

“Cổ mẹ – con?

Nếu Cô nhớ không lầm,

Cô đã

từng đọc

thấy

trong nhàn

thư

tạp đàm,

nếu cổtrùng chia làm mẹ con,

ắt có con chết mẹ còn,

mẹ chết con vong?”

Văn Nhân Cửu mở miệng

hỏi.

Như Mạt

trầm mặc,

một

hồi lâu,

khẽ

thở dài một

hơi,

giống như

thỏa

hiệp cười nhẹ một

tiếng,nói: “Lúc

trước

thật sự cũng muốn lừa gạt một

hồi,

nhưng không

hề nghĩ đến Điện

hạ cho dùbệnh

thành

bộ dạng như vậy rồi,

vẫn còn nhạy cảm đến đáng sợ.”

Nói đến đây,

lại ngừng một lúc,mới gật đầu nói

tiếp: “Thái

tử điện

hạ nói không sai,

nếu như gieo vào loại cổ này,

vậy mệnh của Điện

hạ chính là khóa lại cùng với nô

tỳ.

Nếu một ngày nào đó nô

tỳ gặp phải cái gì

bất

trắc,

cho dù Điện

hạ có

thể

bảo vệ

tính mạng không chết,

nhưng chắc chắn cùng người chết không khác là

bao.”

Văn Nhân Cửu

nghe được

câu

này,

trên

mặt

nhưng vẫn không

chút dao động,

nhưng Lạc Kiêu

rồi

lạinhíu

mày,

nhìn

chằm

chằm Như Mạt

liền

hỏi: “Chẳng

lẽ

trừ

cái

này sẽ không

có biện pháp khác?”

Như Mạt gật đầu: “Dĩ nhiên là có.

Chỉ cần để cho các Trưởng lão Vu

tộc dưỡng ra một đôi Kimtuyền cổ,

sau đó

thay với cổ con này là được.”

Chống lại ánh mắt của Văn Nhân Cửu,

khẽ mỉm cười,

“Trước không nói đến Điện

hạ

hiện

tại đã sớm là Thái

tử danh chính ngôn

thuận,

huống chi văn có một phái Hữu

tướng

bày mưu

tính kế,

võ có Bình

tân

hầu phủ với

tư cách chèo chống,nếu muốn

trèo lêи đỉиɦ cao,

cùng lắm chỉ là vấn đề

thời gian.

Trước đó,

chính là mấy năm,

chẳng lẽ Điện

hạ cùng Thế

tử ngay cả

thực lực

bảo vệ

tính mạng của một nữ

tử cũng không có sao?”

“Bảo vệ

tính mạng của ngươi?

Chỉ sợ yêu cầu của cô nương cũng không đơn

thuần như

thế a?”Văn Nhân Cửu

thản nhiên nói,

“Có

thể can đảm và

hiểu

biết như cô nương,

nếu là ở

trong cung này chỉ cầu một phần an ổn,

chính là không cần cầu người chắc chắn cũng không có gì khó khăn.Hơn nữa ngươi

hiện

tại chính là Đại cung nữ

bên cạnh Thục phi,

có gì muốn mà không được,

cầu Thục phi không dễ

hơn so với nơi này của Cô sao?

Như

thế nào đến mức ngươi phải lấy đồ

bảobệnh ra để

trao đổi?”

Nói đến đây,

lại giống như có điều suy nghĩ mà ngừng một chốc,

hỏi: “Hay là nói,

yêu cầu này của ngươi,

nhưng

thật ra có quan

hệ đến chủ

tử

hiện

tại của ngươi?”

“Rốt

cuộc

là vì

cái gì

a,

đợi đến khi

thân

thể Điện

hạ khôi phục,



tỳ dĩ

nhiên sẽ đến

trao đổi với Điệnhạ.

Chuyện



tỳ

cầu đối với



tỳ



nói,

là việc khó

như

lên

trời,

nhưng với Điện

hạ,

cùng

lắm

chỉ

làtiện

tay



thôi,

so

thế

nào

cũng

tuyệt đối không



nửa phần bất

lợi.”

Như Mạt

cười

cười,

cũng không

trả

lời

trực

tiếp,

chỉ



tránh

nặng

tìm

nhẹ

nói: “Nô

tỳ đây đều đã

lật bài

của

mình

cho Điện

hạcùng Thế

tử

rồi,

hiện

tại Điện

hạ

cùng Thế

tử

muốn

lựa

chọn

thế

nào,

liền

thuộc vào

tâm ý

của

hai vị.Điện

hạ



người

làm việc

lớn,

nói vậy

cũng sẽ không vào

lúc

này quỵt

nợ



tỳ.”

Trong

lúc

nói

chuyện,

Mặc Lan và Mặc Liễu đã bưng

nước ấm

cùng vải gạt,

thuốc

cao đưa đến,

thấy ba

người

trong phòng

tập

trung

một

chỗ,

bầu không khí dường

như



chút đông

lại,

vẻ

mặt

cũng không khỏi

mang

theo vài phần

chần

chờ.

“Thế

tử,

đây

là…”

Mặc Lan đặt

chậu

nước vào

trên kệ,

thấp giọng

hỏi

một

câu.

Lạc Kiêu lắc đầu, sắc mặt

vẫn

nặng

nề như cũ,

nhưng không nói gì.

Ba

người vẫn giằng

co

như

trước,

thời gian dường

như

trôi qua

thật

lâu,

nhưng

cũng giống

như

chỉ

làtrong

một

cái

chớp

mắt,

ngay

tại

lúc Lạc Kiêu

chuẩn bị

mở

miệng

nói gì đó để đánh

tan bầu không khíngột

ngạt

này,

Văn Nhân Cửu đột

nhiên

nhàn

nhạt

mở

miệng.

“Cô đồng ý yêu cầu của ngươi.”