Đêm Trước Ly Hôn

Chương 95: Không bắt buộc

Editor: Hạ Y Lan

"Vi Vi, anh không làm được, sau này anh sẽ quang minh chính đại theo đuổi em, dù em có từ chối, nhưng đây là quyền lợi của anh, anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em."

Thấy Kiều Vi Nhã không biểu lộ cảm xúc gì, lòng Bảo Mặc càng thêm giá lạnh, anh không hiểu tại sao cô lại hận anh như thế, cho dù là Cổ Khánh Nhất, cô cũng vì một câu nói của Đồng Đồng mà bỏ qua cho hắn ta, nhưng đến phiên anh thì lại trái ngược.

Bảo Mặc nản lòng thoái chí vẫy tay: "Tiểu Vi, mẹ con em cứ đi trước, anh ngồi ở đây một lát."

Kiều Vi Nhã gật đầu, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào dòng xe, Bảo Mặc cười khổ dựa vào ghế.

Dù mình không buông tay thì thế nào, ánh mắt của cô không hề có anh, anh không muốn từ bỏ nhưng đối phương không cho anh cơ hội.

Điện thoại vang lên, Bảo Mặc nhận máy, sắc mặt sợ hãi, đứng lên vội vàng gọi một chiếc xe.

Lên xe, anh gọi cho Đạm Đài Tử Khiêm: "Tử Khiêm, tôi là Bảo Mặc."

Tử Khiêm lễ phép đáp lại, hỏi anh chuyện gì.

"Tử Khiêm, mẹ tôi ở Quý Châu xảy ra chuyện, chuyện bên nhà máy tôi không thể để ý được, giờ tôi phải chạy đến Quý Châu, có việc gì gấp, cậu cứ gọi cho tôi." Tử Khiêm vội hỏi chuyện gì xảy ra, cũng hỏi anh có cần giúp một tay hay không?

Bảo Mặc nói đơn giản mấy câu liền cúp điện thoại.

Tử Khiêm gọi cho ông nội: "Ông nội, mẹ của Bảo tiên sinh ở Quý Châu xảy ra chuyện, nghe nói là té xuống vách núi, hôn mê bất tỉnh, mới vừa đưa đến bệnh viện, chúng ta có cần làm gì hay không?"

Đối với chuyện vợ chồng họ đang làm, Đạm Đài An Bang biết rất rõ, nói thật, ông rất bội phục dũng khí của đôi vợ chồng này, tuy chưa từng đi đến những nơi đó, nhưng tờ báo, TV, mạng lưới, các loại truyền thông đều có đưa vài dòng tin tức.

Đối với việc xây dựng trường tiểu học hy vọng, Đạm Đài An Bang không có cùng ý kiến, xây dựng trường học tất nhiên là một chuyện công đức, nhưng nếu hoàn thiện công trình thiết bị, tư tưởng của dân bản xứ lại theo không kịp, trường tiểu học hy vọng chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, giống như nơi vợ chồng bọn họ đang ở, thôn dân ở đây không có điện, chất lượng sinh hoạt bị giảm thấp, ấm no đều gặp vấn đề thì ai có tâm tư cho con đi học.

Ông suy nghĩ một chút, bảo Đạm Đài Tử Khiêm dừng công việc trong tay lại, cùng Bảo Mặc đi đến Quý Châu.

Lúc Đạm Đài Tử Khiêm gọi cho Bảo Mặc, anh đã đến sân bay, anh cự tuyệt ý tốt của Tử Khiêm, bởi vì tình hình bên kia thế nào anh cũng không rõ lắm, càng không biết bao lâu mình mới trở về.

Tử Khiêm chạy tới sân bay, Bảo Mặc đã đi rồi, khoảng thời gian này, sân bay không có chuyến bay thẳng đến Quý Châu, trước tiên anh phải bay tới tỉnh thành, sau đó ngồi thêm ba tiếng nữa, đây là tốc độ nhanh nhất.

Kiều Vi Nhã về đến nhà, phát hiện tâm trạng của Đạm Đài An Bang khác thường.

"Cậu, cậu sao vậy?"

"Tiểu Vi, nhà Bảo Mặc đã xảy ra chuyện." Đạm Đài An Bang nhìn vẻ mặt của cô, hy vọng có thể nhìn thấy chút gợn sóng từ đôi mắt của cháu gái mình.

"Thế nào?" Ánh mắt Kiều Vi Nhã vẫn trầm tĩnh sâu như giếng nước, không chút gơn sóng.

Kiều Vi Nhã không chút để ý khiến Đạm Đài An Bang không khỏi thở dài, sự tác hợp của mình là sai lầm sao?

"Lúc mẹ của Bảo Mặc đi đón một đứa trẻ tan học bị té xuống vách núi, hiện tại mới vừa đưa đến bệnh viện."

Kiều Vi Nhã nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Nhưng bà ta còn sống." Kiều Vi Nhã cắn môi, không nhìn cậu, xoay người bước nhanh lên lầu.

Bà ta hôn mê, có liên quan gì đến cô! Ít nhất, bà ta còn sống, nhưng ba mẹ của cô lại gián tiếp vì sự xuất hiện của bà ta mà vĩnh viễn rời xa cô, khi cô co rúc ở trong phòng khóc, có thể bà ta đang nhàn nhã ngồi ở trong nhà uống cà phê, đọc sách, trải qua cuộc sống của một quan phu nhân cao cao tại thượng.

Tại sao bọn họ đi Quý Châu, mọi người liền nhận định là bọn họ đang chuộc tội, cô không chấp nhận được suy nghĩ này, bà ta có chuộc tội cũng không làm ba mẹ cô sống lại.

Cô có quyền hận một người khiến mình mất đi gia đình, mất đi ba mẹ, mất đi người yêu, cô không muốn gặp bà ta, đời này đều không muốn gặp!

Mợ nhìn bóng lưng lảo đảo của Kiều Vi Nhã, khe khẽ thở dài: "An Bang, ông quá gấp rồi, chúng ta không trải qua nỗi đau của Tiểu Vi, vợ chồng họ Bảo nhiều tuổi hơn con bé nhưng bởi vì cừu hận lại làm ra chuyện như vậy, hai chữ tha thứ viết thì được, nhưng muốn trong lòng Tiểu Vi phải xóa bỏ tất cả thì quá khó khăn, chúng ta không thể vì Bảo Mặc mà tổn thương lòng Tiểu Vi."

"Ừ, tôi đi lên lầu xem một chút." Đạm Đài An Bang lên lầu, gõ cửa phòng Kiều Vi Nhã, thấy mắt cháu gài mình ửng đỏ, Đạm Đài An Bang ân cần hỏi: "Tiểu Vi, con khóc?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Cậu vào đi."

Đạm Đài An Bang ngồi xuống, nhưng không nói lời nào, nhìn bức ảnh ở đầu giường mà sững sờ, đó là một bức ảnh gia đình, có ba của ông, ông bà nội và ba mẹ Tiểu Vi, ba ông cười rất vui vẻ, cả tấm ảnh, điều không hài hòa nhất là ba của Tiểu Vi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chau mày, hình như vô cùng không vui.

Kiều Vi Nhã thấy tầm mắt ông dừng trên tấm ảnh, liền cầm lên đưa cho ông, ông nhìn cẩn thận, tay vuốt nếp nhăn, nhè nhẹ vỗ về tấm ảnh: "Tiểu Vi, khi đó con mấy tuổi?"

"7 tuổi, đây là bức ảnh gia đình duy nhất." Mắt Kiều Vi Nhã đã ươn ướt.

"Từ nhỏ, Tiểu Vi của chúng ta đã là một cô bé xinh đẹp." Đạm Đài An Bang nở nụ cười.

Kiều Vi Nhã cầm lại bức ảnh để lại ngay ngắn trên đầu giường, rồi sau đó, nhìn thoáng qua, lòng đau như cắt, cô vẫn không thể hoàn toàn trừ đi bóng ma trong lòng.

"Cậu, sau này đừng tác hợp cho con và Bảo Mặc nữa, con không thể tha thứ được, thấy Bảo Mặc, con sẽ nghĩ đến ba mẹ mình, con không cách nào tha thứ cho những gì bọn họ đã làm, con. . . . . ." Kiều Vi Nhã không kềm được khóc.

"Được, cậu hứa với con, không tác hợp hai đứa nữa, tất cả thuận theo tự nhiên."

... ...... ...... ...... ...... ...... .....

"Thật xin lỗi, Bảo tiên sinh, chúng tôi đã tận lực. Tôi đề nghị, gia đình có thể chuyển về bệnh viện ở Bắc Kinh khám lại, trước mắt, bệnh viện Thiên Đàn là bệnh viện khoa não tốt nhất, chuyên gia nơi đó có nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi, có lẽ sẽ có phương pháp trị liệu."

Lời của bác sĩ khiến hai cha con đang trên con đường tuyệt vọng chợt sống lại.

Bảo Mặc tiến hành thủ tục chuyển viện.

Bảo Viễn Sơn gọi mấy cuộc điện thoại, bệnh viện Thiên Đàn bên kia trả lời lại rất nhanh.

Trên máy bay, hai cha con nhìn nhau không nói gì, Bảo Viễn Sơn đã gầy đến không nhìn ra hình dáng, vợ vẫn hôn mê bất tỉnh, ông cảm thấy trời như muốn sập xuống.

"Ba, đừng lo lắng, con nghĩ chuyên gia hội chẩn xong, nhất định sẽ có biện pháp, nếu như không được, con sẽ ra nước ngoài tìm bác sĩ, tóm lại, con sẽ không để mẹ có chuyện."

"Mặc, tất cả đều do ba, ba không nên để một mình mẹ con ra ngoài, chỉ tại ba..."

Suốt đường đi, Bảo Mặc không ngừng an ủi Bảo Viễn Sơn.

Máy bay hạ cánh, xe cấp cứu của bệnh viện đã chờ sẵn, rốt cuộc Bảo Viễn Sơn mới thả lỏng một chút.

Trong bệnh viện.

Bảo Viễn Sơn và Bảo Mặc lo lắng chờ đợi kết quả hội chẩn, giờ phút này, đối với bọn họ mà nói, so với một thế kỷ còn dài hơn.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Đảo mắt lại đến năm mới, Đồng Đồng mặc quần áo mới xuống lầu.

"Ông cậu, quần áo của con có đẹp không?"

Quần áo mới của Đồng Đồng là do Đàm Đài Thế Viện mang về từ Mỹ, tối hôm qua cô mới về nhà, giờ còn đang ngủ.

"Đẹp, Đồng Đồng của chúng ta mặc cái gì đều đẹp."

"Quần áo của con và chị Tử Tinh đều giống nhau, chỉ khác màu sắc thôi."

Đồng Đồng xoay một vòng giống như con bướm, vòng tới vòng lui hết mọi người.

Kiều Vi Nhã xuống lầu, thấy con gái đang khoe khoang, hừ một tiếng.

"Mẹ, chúng ta có thể đi chưa?" Kiều Vi Nhã hứa hôm nay mang theo

Đồng Đồng và Tử Tinh đến sân trượt tuyết ở tỉnh thành vui vẻ một ngày.

"Có thể đi."

"Cậu, mợ, chúng con đi trước."

"Đi đi, chú ý an toàn."

"Đợi một chút, dì cũng muốn đi." Đạm Đài Thế Viện còn buồn ngủ xuất hiện ở cửa thang lầu.

"Dì à, vậy dì nhanh lên một chút."

Đạm Đài Thế Viện trở về thay quần áo.

Khi cô xuất hiện dưới nhà, mới phát hiện đội ngũ đã tương đối khổng lồ, Đạm Đài Tử Khiêm, Đạm Đài Lộ và Đạm Đài Thế Hiếu đều ở đây.

Không có biện pháp, đành phải lái hai chiếc xe.

Ngày hôm trước là sinh nhật Kiều Vi Nhã, Đạm Đài An Bang tặng quà là một chiếc xe.

Trước kia, Đạm Đài An Bang nói bóng nói gió, biết được cô thích nhất xe Volvo XC90, liền lấy cho cô một chiếc Volvo màu đỏ.

Ăn bánh sinh nhật xong, Kiều Vi Nhã liền bị chị dâu cả dùng vải bịt kín ánh mắt, dẫn ra sân.

Kiều Vi Nhã không thể tin vào hai mắt mình, càng làm cho cô thấp thỏm chính là chiếc xe này quá mắc, bây giờ cô vẫn không thể tưởng tượng được, mình lái một chiếc xe trăm vạn trên phố, còn có thể cầm tay lái nổi không.

Cô không thể từ chối quà tặng, bởi vì lúc nghe cô từ chối, Đạm Đài An Bang rất tức giận.

Thật ra thì trong lòng cô rất vui vẻ, cô rất muốn lái xe đến đường đua biểu diễn một vòng, cậu nói rất đúng, trong xương cốt của cô là tính tình của một quân nhân, trắng đen quá rõ ràng.

Ngày thứ hai, Đạm Đài Tử Khiêm đi theo cô trường đua xe.

Đạm Đài Tử Khiêm lái một chiếc Cayenne Porsche, Cayenne được xưng là dòng xe có tốc độ nhanh nhất, anh cố ý muốn phân cao thấp với Kiều Vi Nhã, con gái thích đua xe anh cũng không gặp nhiều lắm.

Tình hình chiến đấu không nói cũng hiểu, nhưng Đạm Đài Tử Khiêm thua tâm phục khẩu phục.

Chẳng qua là Kiều Vi Nhã rất ít khi lái chiếc xe này, ở đơn vị, chiếc Mazda của cô đã khiến nhiều người muốn tranh đua, chiếc xe này càng khiến cô bị mọi người công kích.

Đoàn người lên đường cao tốc, chạy thẳng tới sân trượt tuyết.

Bởi vì lễ mừng năm mới, tất cả mọi người có thời gian, cho nên, sân trượt tuyết kinh doanh khá tốt.

Kiều Vi Nhã đã tới hai lần, nhưng không thành thạo lắm, Đạm Đài Thế Viện vẫn đi theo bên cạnh cô, dạy cô cách nắm các kỹ xảo, người một nhà chơi

khá vui vẻ.

Nếu nói có người mất hứng, đó chính là Đạm Đài Lộ, lễ mừng năm mới anh có dẫn về một cô gái, là thư ký của anh, dịu dàng xinh đẹp, trang nhã thỏa đáng, ấn tượng của mọi người đối với cô gái này không tệ, chẳng qua là không biết chuyện gì lại xảy ra xung đột với Đạm Đài Thế Viện, dưới cơn nóng giận, Đạm Đài Thế Viện liền bay về Mỹ.

Đạm Đài Lộ đưa thư ký trở về, liền một đường đuổi tới Mỹ, tối ngày hôm qua, hai người đồng thời trở về, chẳng qua là ai cũng không để ý tới ai.

Người trong nhà cũng quen với việc hai người chiến tranh với nhau, tập thể nhượng bộ lui binh, không tham dự, thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn xem hai người kia như là diễn viên.

Con cháu của Đạm Đài An Bang đầy cả sảnh đường, hiện tại khúc mắt duy nhất cũng đã mở.

Kiều Vi Nhã sống cùng bọn họ, làm hai vợ chồng già và mọi người trong nhà đều vui vẻ, mỗi người đều thật lòng xem Kiều Vi Nhã như người nhà của mình.

Trời tối rất nhanh, mọi người mới ra khỏi sân trượt tuyết.

Kiều Vi Nhã đề nghị đi ăn thịt nướng, vận động xong đi ăn thịt nướng là bổ sung tốt nhất.

Đạm Đài Tử Khiêm cười nói: "Chúng ta vào nội thành ăn đi, con biết một nhà hàng thịt nướng rất ngon."

Mọi người nghe theo đề nghị của anh, lái xe vào nội thành ăn thịt nướng.

Tử Khiêm dẫn đến nơi, có thể bởi vì lễ mừng năm mới nên buôn bán có vẻ vắng lạnh.

Nhà hàng này gồm năm tầng, diện tích rất lớn, tiếng nhạc du dương làm người ta thấy thật thoải mái.

Mọi người rửa tay, bắt đầu chọn lựa thức ăn mình thích.

Tử Tinh và Đồng Đồng bưng dĩa, trực tiếp đến khu điểm tâm ngọt, ở đây có bánh bông lan, đủ mọi màu sắc, khéo léo đẹp đẽ, làm người ta nhìn liền muốn ăn thật nhiều.

Tử Tinh nhỏ giọng nói: "Đồng Đồng, có người đang nhìn em."

Đồng Đồng nhìn theo hướng Tử Tinh chỉ, ngẩn người một chút, đặt dĩa xuống chạy tới: "Chú Bảo, chúc mừng năm mới."

"Đồng Đồng, chúc mừng năm mới." Bảo Mặc rõ ràng gầy đi rất nhiều.

"Chú Bảo, chú bị bệnh sao?"

"Không có, chú rất tốt." Bảo Mặc hỏi bé: "Con đi với mẹ sao?"

"Dạ, mẹ, cậu, dì còn có anh chị, chúng con đi trượt tuyết ." Đồng Đồng chỉ vào mọi người đang lựa thịt cười nói ở xa.

"Mặc, chị còn muốn ăn bánh ngọt."

Đồng Đồng kinh ngạc nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau lưng Bảo Mặc, trong lòng bà ấy như đang ôm em bé, bà ấy là ai?

"Được, nhưng không thể ăn nhiều, chỉ cho ăn hai miếng nhỏ nữa." Bảo Mặc nhẹ giọng, cực kỳ dịu dàng.

"Cô bé này là ai?" Bà chỉ vào Đồng Đồng hỏi.

"Là con của một người bạn."

"Chào bé, bé thật xinh đẹp." Hạ Thanh giơ một tay ra quơ quơ muốn chào hỏi Đồng Đồng.

Đồng Đồng nghẹn họng nhìn trân trối, dáng vẻ bà ấy đáng làm bà nội của bé, nhưng cách nói chuyện lại giống như chị gái vậy.

Hạ Thanh khom người, Đồng Đồng thấy rõ vật trong lòng bà, là một vật màu đen, không biết là cái gì, dù sao cũng không phải là em bé, mới đầu bé còn cho là chú Bảo kết hôn rồi chứ?

Đã lâu rồi không có tin tức của chú Bảo, gọi điện thoại cho chú, chú nói chú không có ở thành phố B, cũng không biết đang bận việc gì.

"Đồng Đồng, bà ấy là mẹ chú." Bảo Mặc giới thiệu.

"Bà nội mạnh khỏe."

"Chị không phải bà nội, chị rất già sao? Bé gọi chị là được rồi." Hạ Thanh có chút mất hứng .

Đồng Đồng lúng túng, lớn tuổi như vậy rồi còn muốn làm chị! Bé không kêu được đâu.

"Chú Bảo, mẹ con đang tìm con." Đồng Đồng vẫy tay tạm biệt anh, vậy vẫy một cái với Hạ Thanh, chuẩn bị đi tìm mẹ.

Mẹ của chú Bảo thật kỳ lạ, bé có chút sợ.

"Cô bé, đừng đi, cùng chị ăn bánh ngọt đi, chị rất thích em." Hạ Thanh đưa tay kéo Đồng Đồng lại.

Bảo Mặc vội vàng nói: "Mẹ, không được, cô bé muốn đi tìm mẹ của mình, lát nữa mẹ của bé ấy không tìm được sẽ sốt ruột."

Hạ Thanh gật đầu buông Đồng Đồng ra.

Đồng Đồng vội vàng chạy.

Đồng Đồng trở lại bên cạnh mẹ, lại phát hiện bà nội đó cũng đi theo đến đây.

Đồng Đồng bị dọa đến sợ núp sau lưng mẹ.

Bảo Mặc đuổi theo, mọi người rối rít chào hỏi anh, chuyện nhà của Bảo Mặc, mọi người đều biết, chẳng qua là gạt Tiểu Vi, đối với Kiều Vi Nhã mà nói, hai chữ Bảo Mặc là điều cấm kỵ.

Kiều Vi Nhã thấy vật bà ôm trong lòng, sắc mặt thay đổi mấy lần, đáy mắt dần lạnh đi.

"Thật xin lỗi, Tiểu Vi, mong em đừng để ý, mẹ anh mất trí nhớ, bà ấy quên tất cả mọi chuyện." Bảo Mặc ôm Hạ Thanh bắt đầu nhẹ giọng dỗ bà.

Hạ Thanh lại cố gắng nghiêng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, ngón tay của bà đặt ở huyệt thái dương, cau mày lại, cố nhớ gì đó: "Mặc, hình như chị gặp qua cô gái này rồi, chị biết cô ấy sao? Sao thấy hình như

quen biết cô ấy vậy?"

Bảo Mặc kéo bà muốn đi, Hạ Thanh lại tránh thoát anh, đến gần Kiều Vi Nhã, giơ chiếc khèn hỏi: "Cô muốn ôm nó phải không, nó là do bạn trai tôi tặng đấy, anh ấy thổi rất giỏi."

Kiều Vi Nhã quay đầu lại, đây là ý gì? Dù là mất trí nhớ, bà ta vẫn có năng lực đả kích cô như cũ.

"Cô làm sao vậy? Có phải cô khóc không? Đừng khóc, nhất định là trước kia chúng ta có biết nhau, tôi thấy cô rất quen mặt, Mặc, nói cho chị biết, chị và cô gái này có quen nhau không?"

Bảo Mặc gật đầu: "Phải, trước kia hai người từng gặp nhau…"

"Chị đã nói là quen mắt mà, cô tên gì? Chúng ta là bạn tốt phải không?"

Nói xong, bà đưa khèn cho Kiều Vi Nhã: "Cô có muốn học không, tôi có thể bảo bạn trai tôi dạy cô, anh ấy thổi giỏi lắm."

"Đủ rồi!" Kiều Vi Nhã gần như rống lên.

Cô cầm túi xách, ngay cả Đồng Đồng cũng không để ý, chạy như bay xuống lầu.

Đạm Đài Lộ là người đầu tiên xuống lầu đuổi theo, bữa cơm này, nhất định là ăn không được.

Bảo Mặc cười khổ kéo Hạ Thanh, hướng Đạm Đài Thế Hiếu nói xin lỗi.

Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Hạ Thanh cũng muốn đi theo: "Mặc, chị không ăn, chị cũng muốn đi, chị muốn gặp chị gái kia, chị muốn gặp cô ấy."

Bảo Mặc đành dẫn bà xuống lầu.

Hạ Thanh lên xe, vẫn không chịu từ bỏ, muốn tìm Kiều Vi Nhã.

Bất đắc dĩ, Bảo Mặc đành dụ dỗ bà: "Mẹ, mẹ xem trời đã tối rồi, người ta cũng muốn về nhà ngủ, có đúng không, vả lại bây giờ còn đang là lễ mừng năm mới, đợi ngày mai con dẫn mẹ đi tìm cô ấy, được không?"

Hạ Thanh gật đầu không ồn ào nữa, vui vẻ theo Bảo Mặc về nhà.

Đạm Đài Lộ đoạt lấy chìa khóa xe của Kiều Vi Nhã, mọi người trầm mặt về nhà.

Nhìn thấy mắt Kiều Vi Nhã sưng đỏ cả lên, Đạm Đài An Bang sợ hết hồn.

Đồng Đồng đi theo mẹ vào phòng ngủ, Kiều Vi Nhã nằm lỳ trên giường, khóc rống lên.

Đồng Đồng bị dọa cũng khóc theo: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Kiều Vi Nhã lau nước mắt, lật người ngồi dậy, lại phát hiện trong phòng đứng đầy người.

"Con không sao ." Kiều Vi Nhã nhận khăn mợ đưa tới, lau khô nước mắt.

"Mọi người cũng ra ngoài đi, gọi bảo mẫu đưa cơm lên." Mợ để cho mọi người đi ra ngoài.

"Tiểu Vi…"

"Mợ, tại sao? Tại sao bà ta không mất hết trí nhớ, tại sao còn nhớ chuyện này, con không muốn thấy bà ta ôm đồ của ba." Kiều Vi Nhã ngã vào lòng mợ, khóc không thành tiếng.

"Tiểu Vi, chúng ta đã sớm biết, chẳng qua là tất cả mọi người không muốn nói với con, chúng ta cảm thấy nếu bài xích Bảo Mặc thì mọi chuyện xem như qua đi, ai ngờ, các con vẫn gặp nhau." Mợ cũng bất đắc dĩ thở dài, kể từ khi Hạ Thanh tỉnh, Bảo Mặc và Bảo Viễn Sơn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, ngay cả công việc cũng không để ý, chuyện này, có phải cũng là nhân quả báo ứng không?

"Có thể, đối với Hạ Thanh, sự việc kia là một đoạn ký ức khắc sâu trong trí nhớ, cho nên, bà ấy không thể quên được, Tiểu Vi, đổi lại góc độ khác, con hận người nào nhất? Tại sao con không muốn tha thứ cho Bảo Mặc, con có thể bỏ qua cho Cổ Khánh Nhất, lại không chịu tiếp nhận Bảo Mặc, tại sao? Chẳng lẽ chính con chưa nghĩ qua vấn đề này, mỗi người khi còn sống, đều có một đoạn ký ức không muốn lấy ra, khắc sâu trong tâm trí, không muốn chuyện này hành hạ mình, Tiểu Vi, bỏ qua cho mình, được không?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu, cô không làm được.

"Tiểu Vi, chờ sau khi con giải ngũ, theo chúng ta ra nước ngoài, hoặc là đổi lại hoàn cảnh, có thể để con quên tất cả, bắt đầu cuộc sống mới."

Cảm xúc Kiều Vi Nhã từ từ hồi phục, ngồi dậy lau nước mắt: "Mợ, con không sao ."

Đạm Đài Thế Viện và Đồng Đồng cùng đi vào: "Mẹ, ăn cơm."

Đồng Đồng nhìn kỹ vẻ mặt của mẹ, trong lòng đầy nghi hoặc, vòng qua vòng lại, rốt cuộc mẹ và chú Bảo Mặc đã xảy ra chuyện gì?

Sáng sớm hôm sau, Đạm Đài An Bang nhận được điện thoại của Bảo Mặc, Bảo Mặc đã dẫn ba mẹ về thành phố B, cũng hy vọng có thể gặp ông một lần.

Đạm Đài An Bang đồng ý, chẳng qua là lựa chọn gặp bên ngoài.

Khoảng mười giờ, Đạm Đài An Bang bảo tài xế đưa ông ra cửa.

Đạm Đài An Bang đến nhà của Bảo Mặc.

Bảo Mặc đã đợi ở cửa.

Vào phòng khách, Đạm Đài An Bang thấy Bảo Viễn Sơn đuổi theo Hạ Thanh đang chạy, hình như là Hạ Thanh ăn đồ gì đó, Bảo Viễn Sơn không cho bà ăn.

Mặc dù cũng sớm hiểu rõ tình huống của Hạ Thanh, nhưng nhìn bộ dạng của bà bây giờ, Đạm Đài An Bang vẫn thổn thức không nguôi.

Bảo Mặc mời Đạm Đài An Bang ngồi xuống, Hạ Thanh nhìn thấy điều mới mẻ, đi tới chào hỏi ông, Đạm Đài An Bang cười đáp lại bà.

Hạ Thanh tò mò nhìn ông: "Lão tiên sinh, ông tới nhà chúng tôi làm gì? Có phải cô gái kia không chịu đến nên Bảo Mặc dẫn ông tới đây?"

Đạm Đài An Bang liền hiểu mục đích Bảo Mặc mời ông tới đây, nghĩ đến thái độ của cháu gái mình, Đạm Đài An Bang thở dài, ông không thể lay chuyển Tiểu Vi.

"Mẹ, mẹ lên lầu tắm trước, ăn một chút gì đó, thay quần áo xinh đẹp, lát nữa cô ấy sẽ đến." Bảo Mặc bất đắc dĩ gạt bà lên lầu.

"Thật?" Hạ Thanh lựa chọn tin tưởng con trai, kéo Bảo Viễn Sơn lên lầu.

Bảo mẫu dâng trà rồi lui xuống.

Bảo Mặc cười khổ: "Cậu, cậu thấy không? Kể từ khi mẹ con tỉnh lại, trí nhớ của bà vẫn dừng lại ở thời điểm mười bảy tuổi, bác sĩ nói, có thể cả đời này bà đều như vậy."

Dừng một chút, Bảo Mặc thành khẩn nhìn Đạm Đài An Bang: "Cậu, con van ngài, để Tiểu Vi gặp mẹ con một lần, bà vẫn làm loạn, cơm không ăn, cũng không chịu ngủ, mới vừa rồi ngài cũng thấy, hiện tại ba con…." Bảo Mặc khổ sở không nói nổi nữa, ba nói đây là báo ứng, có thật không?

Anh nguyện ý tất cả báo ứng đều trút lên người anh, chỉ hy vọng mẹ có thể khôi phục khỏe mạnh, anh không cầu Tiểu Vi tha thứ nữa, đổi thành bất cứ người nào, cũng sẽ giống như Tiểu Vi, chẳng qua anh muốn cầu Tiểu Vi đến gặp mẹ, cha con bọn họ không chịu được Hạ Thanh tự hành hạ mình, cứ tiếp tục như vậy cả nhà họ sẽ sụp đổ.