Đêm Trước Ly Hôn

Chương 94-3: Muốn hạnh phúc (3)

Editor: Hạ Y Lan

Bảo Mặc nhận được điện thoại, trong lòng cũng không cảm thấy gì, Cổ Khánh Nhất và Kiều Vi Nhã là vợ chồng, đó đã là chuyện của quá khứ, quan hệ giữa bọn họ chỉ còn lại Đồng Đồng thôi, mà Đồng Đồng thì không thể nào yêu cầu mẹ tha thứ cho ba con bé được, cho dù Đồng Đồng có làm như vậy, thì bây giờ Vi Nhã cũng không thể vì Đồng Đồng mà hợp lại với ba của bé.

Điều anh lo lắng nhất, là Cổ Khánh Nhất sẽ làm điều gì bất lợi cho hai mẹ con, hiện tại hắn ta mất công việc, mà muốn tìm một phần việc có thể diện đã là chuyện không tưởng, không biết có vì như vậy mà trút hết lửa giận lên người hai mẹ con không?

Tiêu San vẫn luôn ở nhà bọn họ, còn thái độ của Cổ Lễ ra sao?

Bảo Mặc ngồi trong xe, trầm mặc một hồi, lái xe đến nhà Trình Thiệu, kể từ khi trở lại, nhà Trình Thiệu trở thành quán ăn miễn phí của anh, nhất là Duệ Duệ, thằng bé rất hoan nghênh anh , bởi vì có lúc anh sẽ dẫn chị Đồng Đồng đến chơi, bé rất thích chị Đồng Đồng, cho dù có anh Đồng Đồng đáng ghét đi theo, nhưng bé vẫn muốn chị đến nhiều hơn.

Bảo Mặc vừa vào cửa, Duệ Duệ đã đưa cổ ra nhìn phía sau, Bảo Mặc bật cười: "Đừng nhìn, chị không có tới."

Duệ Duệ thở dài một cái, về phòng của mình.

Ba người lớn nhìn nhau cười ha ha.

"Ban đầu tớ có nói với Vi Nhã hay là hai nhà kết thành thông gia, cô ấy còn không vừa mắt Duệ Duệ nhà bọn mình, chê thằng bé còn nhỏ, tớ thấy chuyện này không chừng đùa thành thật, bà xã, em thấy đúng không?" Trình Thiệu cảm thấy con trai mình rất có sức quyến rũ, đây là bệnh chung của cha mẹ khắp thiên hạ, ai cũng cho là con mình tốt nhất.

Lộ Dương liếc nhìn chồng, đối với người kiêu ngạo này, cô hết biết nói gì.

Lộ Dương nấu cơm, hai người ra ban công nói chuyện phiếm, Trình Thiệu phun một vòng khói, hỏi: "Hai ngày nay, ba cậu có gửi thư gì không?"

Bảo Mặc lắc đầu, vợ chồng Bảo Viễn Sơn đến một huyện dân tộc ở phía đông nam của Qúy Châu, cho tới bây giờ, bọn họ đã quyên góp xây dựng năm trường tiểu học hy vọng, đều để danh nghĩa của con trai.

Bây giờ hai vợ chồng đang dạy học ở một trong những ngôi làng miền núi xa xôi nhất. Không có điện thoại, không có đường đi, không có điện vào ban đêm, chỉ có một ngọn đèn dầu, cũng phải dùng tiết kiệm.

Hiện tại, bọn họ liên lạc với Bảo Mặc đều phải viết thư, gửi một phong thư phải vượt núi băng đèo, đi hơn hai mươi km đường núi, khi nào có người dân miền núi ra ngoài bán đồ, bọn họ nhân tiện gửi thư cho Bảo Mặc.

Mỗi tuần Bảo Mặc đều gửi thuốc men cho hai vợ chồng, có cả gạo, cá khô, thịt hộp và một số thực phẩm bảo dưỡng.

Bảo Viễn Sơn lại viết thư bảo anh mua nhiều quần áo trẻ con một chút để gửi qua, cứ đến cuối tuần, Bảo Mặc sẽ mua quần áo, sách vở, bút chì, đồ dùng học tập ký gửi cho hai vợ chồng.

Hai vợ chồng cũng không cho Bảo Mặc tìm bọn họ, bọn họ nói, dù có tới cũng không gặp được, đường đi ở đây rất khó khăn, có rất ít người nhận được đường, thời gian tìm bọn họ chi bằng gửi nhiều đồ qua, thường cách một thời gian, sẽ có người rời núi nhận đồ.

Vậy cũng là một cách để chuộc lỗi đi, Bảo Mặc biết, mình không cách nào khuyên được ba mẹ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ba mẹ bình an khỏe mạnh.

Ăn cơm xong, Bảo Mặc lái xe rời khỏi Trình gia.

Hiện tại anh đang ở trong ký túc xá của nhà máy, có lúc, cũng sẽ mang theo Đồng Đồng tới đây, tất cả mọi người đã tiếp nhận anh, chỉ có một người ngoại lệ… là Vi Nhã.

Vi Nhã biết anh trở về trước kỳ phiên tòa, nhưng vẫn cự tuyệt gặp anh, Vi Nhã biết anh thường đến cung văn hóa tìm Đồng Đồng, cô không

phản đối, lại giao chuyện của con cho Elaine.

Anh biết, ở đơn vị của cô, có một tham mưu trưởng đối với cô rất tốt, thường hẹn cô chẳng qua cũng bị cô từ chối.

Nằm ở trên giường, anh đặt một điếu thuốc dưới mũi, mùi thuốc lá có hương bạc hà nhàn nhạt, trong mùa hè nóng bức, sẽ khiến tinh thần người ta sảng khoái.

Vi Nhã, tại sao em không chịu tha thứ cho anh? Bảo Mặc nhìn trần nhà, lầm bầm lầu bầu.

Thậm chí cô có thể khoan dung cho Cổ Khánh Nhất, cô đã từng nói với luật sư Gia Cát, cô muốn Tiêu San và Cổ Khánh Nhất phải ăn cơm tù, để bọn họ táng gia bại sản, nhưng khi Đồng Đồng vì ba mình mà cầu cạnh, cô vẫn thả cho hắn một con ngựa, kể cả không cần Cổ Khánh Nhất phải đưa phí sinh hoạt, mặc dù phải trả cái giá cao là Đồng Đồng sửa họ.

Tại sao không chịu tha thứ cho anh, ngay cả mặt mũi cũng không chịu gặp.

Anh không có thời gian ở lại thành phố B, nơi anh thích nhất là phòng thí nghiệm, xét thấy kỹ thuật trong nước, bây giờ còn chưa thể chuyển phòng thí nghiệm về đây, phần lớn công sức của anh đều ở phòng thí nghiệm bên Mỹ.

Cả đời này của anh, người quan trọng nhất là Vi Nhã, sự nghiệp quan trọng nhất là phòng thí nghiệm.

Cậu nói ông vẫn luôn khuyên cô ấy, bất cứ chuyện gì, Vi Nhã cũng không cố chấp, cô là một người lương thiện hiểu chuyện, nhưng chỉ cần liên quan đến Bảo Mặc, cô liền thay đổi thành người khác, cô cố chấp làm mọi người không biết phải làm sao.

Đạm Đài Thế Viện nói, người duy nhất có thể giúp được anh chỉ có bản thân anh, đừng ký gửi hy vọng vào người khác, nhưng căn bản Vi Nhã không cho anh cơ hội tiếp cận.

Trong nháy mắt, Đồng Đồng phải đến trường, trước khi bắt đầu khóa học, trường học muốn mời phụ huynh tham gia lễ khai giảng, còn phát cho mỗi học sinh một thiệp mời màu đỏ.

Đồng Đồng nhận được thiệp mời thì không có nổi một nụ cười, bởi vì các bạn học khác đều có ba mẹ đi cùng, ngay cả anh Đồng Đồng cũng là ba mẹ dẫn đi.

Mà bé chỉ có mình mẹ đi theo, mấy cậu đều không có ở đây, bé cũng không muốn để cậu thay ba tham gia lễ khai giảng, như vậy các bạn sẽ biết bé không có ba.

Về đến nhà, Đồng Đồng buồn buồn không vui cầm thiệp trở lại phòng mình, cho đến lúc ăn cơm tối, cũng không thấy bé xuống.

Đạm Đài An Bang cảm thấy có chuyện, hôm nay Vi Nhã làm thêm giờ vẫn chưa về, hai ông bà già bọn họ nghĩ là Đồng Đồng mệt mỏi, cho nên cũng không chú ý.

Đợi đến Đạm An Bang lên lầu, gõ cửa của bé, mới phát hiện mắt Đồng Đồng sưng đỏ, còn đang tự lau nước mắt.

"Đồng Đồng, sao vậy?" Đạm Đài An Bang vội vàng tiến lên hỏi chuyện.

Đồng Đồng cầm tấm thiệp đỏ trên đầu trường, thút thít đưa cho ông cậu: "Ông cậu, các bạn đều có ba mẹ đi cùng, cũng chỉ mình con là có mẹ theo thôi."

"Đồng Đồng không khóc, ông cậu đi cùng con được không?"

"Không được đâu ạ, con muốn ba." Rốt cuộc Đồng Đồng không nhịn được khóc lớn tiếng lên.

Đạm Đài An Bang cầm thiệp mời, cảm thấy khó khăn, mỗi đứa trẻ đều có lòng hư vinh, mặc dù Đồng Đồng thông minh, dù sao cũng là đứa bé, tất nhiên con bé cũng muốn giống những đứa trẻ khác, có một ngôi nhà hoàn chỉnh mới là hạnh phúc nhất.

Điện thoại trong phòng Đồng Đồng vang lên, Đạm Đài An Bang nhận máy, là Bảo Mặc.

Đạm Đài An Bang cười nói: "Bảo Mặc, cậu gọi tới đây thật đúng lúc, Đồng Đồng đang khóc. . . . . Được, cậu nói với con bé đi. . . . . ."

Đạm Đài An Bang đưa điện thoại cho Đồng Đồng, Đồng Đồng nhận lấy, nức nở gọi chú Bảo, lại không nhịn được khóc, nước mắt tủi thân không thể nhịn được.

Đạm Đài An Bang lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bảo Mặc nghe được nguyên nhân, trầm mặc chốc lát, anh hỏi: "Đồng Đồng, nếu như chú đi với con, có thể không?"

"Dạ, nhưng mẹ sẽ không đồng ý. . . . . ." Đồng Đồng nghĩ đến gương mặt lạnh vạn năm không đổi của mẹ khi thấy chú Bảo, lại do dự.

Mẹ sẽ không để ba xuất hiện ở trường học, nếu chú Bảo có thể đến trường, bé sẽ rất vui.

"Đồng Đồng, con đừng lo lắng, chuyện này, để chú Bảo giải quyết, đừng khóc, đi ăn cơm trước, chú bảo đảm, chờ con cơm nước xong, chuyện này đã giải quyết xong."

Trước mặt trẻ nhỏ, Bảo Mặc luôn nói chuyện giữ lời, Đồng Đồng nín khóc mỉm cười ngay lập tức, cúp điện thoại, rửa mặt rửa tay, sôi nổi đi xuống lầu ăn cơm.

Hai vợ chồng già thấy Đồng Đồng cười đến mặt rực rỡ, hiểu ý cười, trong lòng càng cảm thấy, Bảo Mặc mới là nhân duyên tốt cả đời của Vi Nhã.

Ăn cơm xong, Đồng Đồng liền không kịp chờ đợi chạy lên lầu.

Gọi điện đi, chú Bảo nói cho bé biết, ngày mai chú sẽ cùng cả nhà dì Elaine đợi mẹ con bé trước cổng trường, chẳng qua là không thể nói cho mẹ biết trước, Đồng Đồng cười đáp ứng, dĩ nhiên bé sẽ không nói với mẹ rồi.

Sáng hôm sau, Kiều Vi Nhã vẫn còn đang đánh răng rửa mặt, Đồng Đồng đã không ngừng thúc giục cô.

Kiều Vi Nhã cho là bé sốt ruột đi học, cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là tăng nhanh động tác.

Đồng Đồng vẫy tay tạm biệt hai vợ chồng, lên xe, càng không ngừng xem đồng phục của mình qua kính, còn hỏi mẹ nhìn có được hay không.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Đẹp, con gái của mẹ mặc gì cũng đẹp."

"Mẹ, mẹ nói thế này là có lệ!" Đồng Đồng dẩu môi lên.

"Chẳng lẽ mẹ nói khó coi là thật, con gái mẹ xinh đẹp vậy mà." Có lẽ liên quan khu vực, cộng thêm trường này là trường quý tộc, nên đồng phục học sinh của Đồng Đồng là đồng phục thủy thủ rất đáng yêu, nam sinh là quần soóc, nữ sinh là váy ngắn, ngày đầu tiên mang đồng phục về nhà, bảo mẫu đã giặt sạch và ủi khô, bé mặc vào rồi ngay cả ngủ cũng không chịu thay.

Đi tới cổng trường, Đồng Đồng và ba mẹ mình đã chờ bọn họ trước cổng, còn có một người Kiều Vi Nhã không muốn gặp, Bảo Mặc.

Khóe mắt đuôi mày Đồng Đồng đều cười vui vẻ rực rỡ, Kiều Vi Nhã liền hiểu, Bảo Mặc đến đây chắc chắn có liên quan đến bé.

Quả nhiên, Đồng Đồng chỉ chần chờ một chút, liền chạy về phía Bảo Mặc: "Chú Bảo, chú đã đến rồi."

Bảo Mặc ôm lấy bé, Đồng Đồng ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Chú Bảo, một lát vào trong, bạn học hỏi con, chú đừng nói chuyện, tự con nói, có được không?"

Bảo Mặc gật đầu, siết chặt mũi nhỏ của bé, cưng chìu cười: "Được, nghe con hết."

Kiều Vi Nhã muốn qua ôm Đồng Đồng, Đồng Đồng liền ôm sát cổ Bảo Mặc: "Mẹ, là con nhờ chú Bảo đến, nếu muốn đánh con thì về nhà được không?"

Vừa rồi Elaine đã nói, là bọn họ gọi Bảo Mặc đến.

Bởi vì Đồng Đồng không muốn bị bạn học biết con bé là trẻ gia đình đơn thân.

Kiều Vi Nhã trầm mặc, trong nháy mắt, trí nhớ kiếp trước ùa về dồn dập, Đồng Đồng lên tiểu học, bị những đứa trẻ kia cười nhạo, thầy cô châm chọc, trải qua đủ chuyện, trí nhớ kia như còn mới mẻ.

Các học sinh cuối cấp ở trước cổng nở khuôn mặt tươi cười, lễ phép mời các bạn học và phụ huynh vào cổng.

Biểu ngữ màu đỏ, màn hình điện tử thật rộng, âm nhạc du dương khiến Đồng Đồng rất phấn khởi.

Một tay Đồng Đồng dắt Kiều Vi Nhã, một tay dắt Bảo Mặc, trước mặt là gia đình anh Đồng Đồng, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật.

Bé cũng biết, chắc chắn mẹ sẽ không để bé xuống đài không được trong buổi lễ khai giảng quan trọng này.

Đồng Đồng là đại diện của học sinh mới, hiệu trưởng nói chuyện xong, chính là bé lên đài đọc diễn văn.

Đồng Đồng thoải mái đi lên đài, bé chào trước, sau đó dùng tay kéo micro, còn hắng giọng một tiếng như thật, tiếng chuông bạc vang lên trong trường, bé phát biểu bài viễn văn đầy đam mê cả Tiếng Trung lẫn Tiếng Anh, tính tình bé hoạt bát, lập tức trở thành tiêu điểm của học sinh mới.

Bảo Mặc ngồi bên cạnh KiềuVi Nhã, thấy Kiều Vi Nhã đang nhìn con gái không chớp mắt, do dự một chút, anh đưa tay nắm lấy tay cô, Kiều Vi Nhã không có phòng bị, bị anh cầm tay mới phát hiện, tránh thoát hai cái, Bảo Mặc cầm rất chặt, như một gọng kiềm.

"Buông em ra!"

"Tiểu Vi, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ khiến hai mẹ con hạnh phúc."

"Em — không — cần!" Kiều Vi Nhã nói từng chữ, mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng Bảo Mặc nghe rất rõ ràng.

Xung quanh đều là người, Kiều Vi Nhã chỉ có thể mặc cho anh nắm, Bảo Mặc càng càn rỡ, cô tức giận trợn mắt nhìn anh, ánh mắt Bảo Mặc trả về cho cô là tình yêu nồng nàn.

Elaine nói rất chính xác, nếu anh cứ nhân nhượng với cô, quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể giậm chân tại chỗ, thậm chí chạy ngược lại.

Chờ lâu một ngày, đối với anh mà nói đều là đau khổ, hiện nay, giữa bọn họ đã không có bất kỳ chướng ngại, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, anh có quyền lợi theo đuổi cô.

Đồng Đồng bước xuống đài, trở lại bên cạnh Bảo Mặc và Kiều Vi Nhã, bé ngồi giữa hai người nhỏ giọng hỏi: "Chú Bảo, biểu hiện vừa rồi của con có được không?"

"Vô cùng tốt!" Bảo Mặc giơ ngón tay cái lên.

Đồng Đồng liếc nhìn mẹ, hình như sắc mặt mẹ không được tốt, haizz, tối hôm nay nên làm gì bây giờ? Đồng Đồng có chút sầu não.

Hai đứa bé phân ở chung lớp, bởi vì vừa rồi Đồng Đồng đọc diễn văn rất xuất sắc, vừa vào lớp đã thành tiêu điểm của mọi người, đến lúc tự giới thiệu, Đồng Đồng vừa mới đứng lên, liền nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đồng Đồng ngồi xuống ghế, bạn học ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Kiều Đồng Đồng, đó là ba của cậu sao? Tớ thấy chú ấy trên TV ấy."

Đồng Đồng nhìn theo tầm mắt của bạn, tất cả phụ huynh đều ngồi phía sau lớp, người bạn học chỉ là Bảo Mặc.

Đồng Đồng do dự một chút, gật đầu một cái.

Nhìn ánh mắt bạn học rất sùng bái, trong lòng Đồng Đồng lại không biết nói thế nào, bởi vì đột nhiên bé nhớ một câu mẹ nói, lời nói dối luôn có một ngày bị vạch trần, mới vừa rồi không nên nói láo, nhưng mà bé không muốn bị người ta biết ba mẹ mình đã chia tay, chú Bảo đã hứa với bé, chú sẽ không chủ động nói với mọi người chú là ai.

Ngày đầu tiên đi học, tổng thể mà nói, Đồng Đồng rất vui vẻ, chỉ là nghĩ đến chuyện bạn học hỏi, còn có ánh mắt của mẹ, trong lòng bé liền run rẩy, mẹ có tức giận không?

Cô giáo và các bạn giới thiệu xong, chính là phát sách mới, đi thăm sân trường, ngày mai chính thức tựu trường.

Ba người Kiều Vi Nhã dẫn đến ánh mắt nhiều người nhất, rất nhiều đứa trẻ thấy Đồng Đồng, cũng rất hâm mộ chào hỏi bé, Đồng Đồng nhỏ giọng nói: "Chú Bảo, lên tiểu học thật tốt, so với lúc con đi nhà trẻ vui hơn nhiều."

Bảo Mặc cười: "Vậy sau này con cần phải học tập thật tốt."

"Dạ, chú Bảo, nếu con thi đạt hạng nhất, vậy có được phần thưởng không?"

"Có, nhưng con phải đạt ba lần hạng nhất mới được phần thưởng."

Kiều Vi Nhã ho một tiếng, nhẹ giọng nói: "Con của em, không nhọc anh phí tâm."

"Mẹ, nếu mẹ có ý kiến với chú Bảo, thì ra ngoài hãy nói!" Đồng Đồng tức giận.

Kiều Vi Nhã liếc anh một cái, đành nhịn xuống, cô chưa từng gặp người nào da mặt dày như Bảo Mặc.

Đến giờ cơm trưa, căn tin tự động đứng xếp hàng, Đồng Đồng cũng từng xếp hàng ở đơn vị của mẹ, nhưng cảm giác không giống với trường học, Kiều Vi Nhã và Đồng Đồng cùng nhau xếp hàng, Bảo Mặc đứng một bên chờ hai mẹ con.

Đến phiên bọn họ, Kiều Vi Nhã không hỏi ý kiến của Bảo Mặc, gọi ba phần ăn, Bảo Mặc bưng hai phần, Kiều Vi Nhã bưng một phần, Đồng Đồng bưng thức uống, ba người tìm chỗ ngồi xuống.

Anh Đồng Đồng nhìn thấy đồ ăn ngon của bọn họ, chỉ vào phần kia của Bảo Mặc nói: "Chú, con cũng muốn như vậy."

Albert còn chưa xếp hàng đến, Bảo Mặc cười: "Đồng Đồng, con trước ăn, chú chờ một lát."

"Cảm ơn chú." Đồng Đồng ngồi đối diện Kiều Vi Nhã, thấy tôm bóc vỏ của Kiều Vi Nhã, mím môi, Kiều Vi Nhã cười hỏi: "Đồng Đồng, con muốn ăn tôm à?"

Đồng Đồng gật đầu một cái.

Kiều Vi Nhã lấy tôm của mình qua cho Đồng Đồng.

"Anh, anh thấy thức ăn ở đây ngon không?"

"Ăn ngon."

"Em cũng cảm thấy rất ngon , cũng không biết mỗi ngày ăn rồi có ngán không, haizz."

Bảo Mặc ở một bên nghe hai đứa nói chuyện, đột nhiên nhớ đến thời mình và Vi Nhã còn đi học, khi đó cô luôn trầm mặc, có rất ít người nghe được cô nói chuyện, trừ phi là ở trên lớp học, hơn nữa, cô không thích chủ động trả lời vấn đề, khi giáo viên hỏi tới, cô mới đứng lên trả lời.

So sánh giữa hai mẹ con, Đồng Đồng hạnh phúc hơn nhiều, tất cả đều liên quan đến nhà họ Bảo, cho nên, Vi Nhã không tha thứ cho anh, anh cũng hiểu.

Nhưng hiểu và buông tay là hai việc khác nhau, mọi người nói rất đúng, anh không thể buông tay, anh muốn cho Vi Nhã hạnh phúc, để cô tin tưởng, trên thế giới này thật sự có tồn tại tình yêu.

Hoạt động kết thúc, một nhả anh Đồng Đồng không biết rời đi từ lúc nào.

Bảo Mặc dẫn Đồng Đồng lên xe.

Kiều Vi Nhã lạnh mặt: "Bảo Mặc, anh đi xuống!"

"Mẹ, chú Bảo không có xe, mẹ bảo chú xuống, chẳng lẽ muốn chú đi bộ về sao?" Đồng Đồng khóc.

Kiều Vi Nhã không nói tiếng nào, nổ máy xe, lái một đoạn đường, Kiều Vi Nhã dừng xe lại: "Bảo Mặc, anh xuống, chúng ta nói chuyện một chút."

Đồng Đồng kéo Bảo Mặc thật chặt, một đôi mắt to, đáng thương nhìn anh.

Hai người ngồi trên ghế đá bên đường, Bảo Mặc nhìn Kiều Vi Nhã, thở dài: "Tiểu Vi, anh hiểu lòng của em, ban đầu, anh cũng tính bỏ qua, nhưng anh vẫn quyết định trở lại, bởi vì anh muốn mang đến hạnh phúc cho em."

"Bảo Mặc, chỉ cần anh cách xa em ra, em sẽ hạnh phúc!"