Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 232: Khống chế

Từng chút từng chút đoạt lấy người yêu, mặc dù đã từng ôm qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần dường như đều có cảm giác không giống nhau.

Nhất là lần này, loại mùi hương thoang thoảng kia còn vương vấn xung quanh. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng có thể cảm nhận được mùi hương phát ra từ người của Dương Phân kia đang lan tràn trong không khí.

Hai người không biết vì nguyên nhân gì, lúc này vẫn lựa chọn trầm luân.

Không gian vừa yên tĩnh vừa an toàn, cho nên Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không dùng tinh thần lực của mình để áp chế tình cảm. Nơi này là không gian của bọn họ, tuỳ tâm ý một chút có sao đâu.

Chính là bởi vì nơi này là bọn họ không gian, cho nên bọn họ tương đối tùy tâm sở dục một chút.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không biết bọn họ quấn quýt triền miên mất bao nhiêu thời gian, đợi đến khi hai người ngừng lại, mùi hương lúc trước đã nhạt đi khá nhiều. Trong khi đó, ngược lại, nước hồ giống như nhiều thêm loại mùi hương này.

Sau khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển sửa sang xong, hai người cùng nhau xuất hiện.

Bảo Bảo từ dưới đáy hồ bay ra. Baba và cha hoàn toàn không thương nó. Sao mỗi lần lại có thể ném nó ra như vậy cơ chứ. Bảo Bảo đáng thươngquá đi!

“Baba, cha.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời gật đầu.

Sau đó, bọn họ nhìn về phía giữa hồ, lập tức phát hiện trên người Dương Phân dường như đã xảy ra một chút thay đổi.

Trên người Dương Phân có thêm một lớp ánh sáng trắng bạc, bao phủ từ đầu tới chân.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn, ngay đúng lúc này, Dương Phân rốt cuộc động đậy.

Cả người Dương Phân bỗng nhiên lộn ngược, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trời.

Tóc của Dương Phân cũng mau chóng dài ra, kéo tới tận eo. Sợi tóc đen nhánh, phân tán trên mặt hồ, kết hợp với gương mặt kia, quả thật là vô cùng đẹp.

Chỉ là, vẻ đẹp này không biết là tốt hay xấu nữa, có lẽ Dương Phân cũng không muốn như vậy.

Thẩm Tu Lâm có chút lo lắng.

Dương Phân rốt cuộc lộ mặt, vòng sáng trên người dần dần thu hồi lại. Tất cả ánh sáng bạc kia đều chui vào trong cơ thể. Dương Phân mở mắt ra, trong chớp mắt, hai mắt của Dương Phân thực sự khiến cho người khác cảm thấy… cảnh giác.

Đúng vậy, đến cả Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng phải cảnh giác.

Mặc dù biết người này là Dương Phân, bà sẽ không hại bọn họ, thế nhưng, loại cảnh giác dựa theo bản năng kia vẫn khiến cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cảm thấy kinh ngạc.

Dương Phân đi tới trước mặt Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, vỗ vai Thẩm Tu Lâm “Cháu ngoan, còn ngửi thấy mùi gì không?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không ngửi thấy.”

“Ừ, được rồi.” Dương Phân nhìn bản thân mình, cau mày “Bộ dáng này, ông nội con chắc chắc sẽ không thích, phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Tu Lâm cười “Làm sao có thể? Bà nội, bà lúc này, muốn không thích thì cũng nên là bà không thích ông nội mới đúng.”

Dương Phân thở dài ”Con còn nhỏ, không hiểu đâu.”

Thẩm Tu Lâm có chút không hiểu, nhưng ngẫm lại, nếu như mình là ông nội, bản thân mình đã già, thế nhưng vợ của mình bỗng nhiên lại trẻ tới như vậy… Đúng là khó chấp nhận được.

Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm thực sự có chút lo lắng.

“Tu Lâm, đây chính là không gian của con?”

“Phải, bà nội, bà biết có chuyện gì xảy ra sao? Làm sao bà lại biến thành như vậy?”

Dương Phân lắc đầu “Bà cũng không biết.”

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Bảo Bảo “Bảo bảo, con có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Bà cố thật xinh đẹp.” Bảo Bảo bay tới trong lòng Dương Phân.

Dương Phân cười, ôm Bảo Bảo “Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”

Dương Phân bình tĩnh nhìn, rồi đột nhiên nói “Tu Lâm, Đông Phương, rất giống hai đứa.”

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển hơi nhíu mày.

Tuy rằng đứa nhỏ này vẫn luôn nói nó là con trai của bọn họ, thế nhưng trên người nó lại không có quá nhiều khí tức của hai người. Chủ yếu nhất là đứa nhỏ này bỗng nhiên xuất hiện, nói thật ra, hai người đều có chút không muốn thừa nhận nó là con trai mình.

Chỉ là, đứa nhỏ này đã mấy lần giúp đỡ bọn họ. Cho nên, khi nghe Dương Phân nói như vậy, trong lòng hai người lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không tự chủ được nhìn về phía Bảo Bảo.

Bảo Bảo chớp mắt, cũng nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm ho một tiếng, nói “Phải, là con của chúng con, đương nhiên phải giống rồi.”

“Ha ha.” Dương Phân cười “Thằng bé đã là con của hai đứa, vậy sau này để bà nội trông giúp là được.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển “…”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dẫn theo Dương Phân ra ngoài, Bảo Bảo tạm thời vẫn ở lại bên trong không gian.

Thẩm Tiền Du nhìn thấy Dương Phân, sợ tới mức ngẩn cả người.

Thẩm Hoa Phong và Hứa Du Nhiên cũng được gọi tới. Hai người vừa đến, nhìn thấy Dương Phân, cũng theo đó mà ngẩn ra.

Dương Phân bĩu môi, lườm Thẩm Hoa Phong “Đứa con bất hiếu này, con nhìn cái gì!”

Thẩm Hoa Phong lập tức lúng túng.

Thẩm Tiền Du đột nhiên nhìn về phía cháu trai nhà mình “Chuyện này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Thật ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chúng con không biết, ngay đến cả bà nội cũng không biết. Chỉ là, sau khi chúng con cứu bà nội, đây chính là kết quả.”

Khoé miệng Thẩm Tiền Du cứng ngắc.

Thẩm Tu Lâm nhìn Dương Phân, nói “Vậy, những gì chúng con biết thì đều đã nói rồi. Giờ cũng đã muộn, con và Đông Phương về phòng ngủ trước.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển bỏ chạy mất dạng.

Thẩm Hoa Phong nghe vậy, cũng kéo Hứa Du Nhiên chạy theo.

Con cháu trong nhà đều đi hết, Thẩm Tiền Du cũng hoàn hồn lại, nhìn nhìn Dương Phân, thế nào cũng thấy mất tự nhiên.

Dương Phân bĩu môi “Bạn già, tôi biết ngay là ông sẽ phản ứng thế này!”

Thẩm Tiền Du cười gượng “Bà…”

Dương Phân bĩu môi xong, nằm xuống giường.

Thẩm Tiền Du nhìn nửa giường còn lại, đột nhiên cảm thấy… mình mà nằm lên đó thì có chút kỳ quái.

Tuy rằng đây chính là người vợ mấy chục năm nay của mình.

Thế nhưng, khi thấy vợ của mình trẻ lại, Thẩm Tiền Du nhìn nếp nhăn trên tay, cảm giác kỳ quái trong lòng lại trào lên.

Ngay khi Thẩm Tiền Du còn do dự xem có nên nằm xuống hay không, Dương Phân đột nhiên bật dậy.

Thẩm Tiên Du bị doạ, vợ của mình muốn đánh mình hay sao?

Tiếc là, hiển nhiên, Thẩm Tiền Du cả nghĩ quá rồi, Dương Phân còn lười đi đánh ông đấy. Dương Phân bật dậy là do phát hiện bên ngoài có chuyện bất ổn.

Không chỉ có mỗi Dương Phân phát hiện, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng nhận ra.

Dương Phân lắc người một cái đã tới bên ngoài, tốc độ cực nhanh.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng lập tức xuất hiện.

Sau đó, ba người đồng thời nhìn về nơi tập trung người bệnh bị cách ly.

Dường như, nơi đó có một ít biến động.

“Bà nội, bà nhận thấy điều gì sao?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

Dương Phân suy nghĩ, nói “Bà cảm thấy… Bà có thể khống chế bọn họ.”

Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Cái gì?”

Dương Phân hơi cúi đầu “Đúng vậy, bà có thể không chế bọn họ… Giống như, bà là vua của bọn họ vậy.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hít sâu một hơi.

Thẩm Tu Lâm ngay lập tức nghĩ đến, nếu như kết quả của trận mưa acid kia là tạo ra một vị “vua”, như vậy trên thế giới, rốt cuộc có tới bao nhiêu người bị khống chế?

Thẩm Tu Lâm đột nhiên nói “Đông Phương, em về nói cho mọi người trong nhà, thân phận của bà nội không thể tiết lộ. Sau này, chúng ta cũng không thể ở trước mặt mọi người gọi bà là bà nội.”

Đông Phương Hiển lập tức hiểu được ý của đối phương, quay lại trong nhà.

Dương Phân nhấp môi.

Thẩm Tu Lâm hít thở một hơi, quay đầu nhìn Dương Phân, cười “Tiền bối, chúng ta đi xem một chút đi.”

Dương Phân nhìn cháu trai, gật đầu, coi như chấp nhận cách gọi này.

Thẩm Tu Lâm và Dương Phân đi đến nơi tập trung người bệnh, sau đó, người canh giữ ở nơi này phá hiện, hơn một ngàn người bệnh tất cả đều có hành động.

Mười mấy ngày nay, những người này vẫn luôn sốt cao không giảm.

Hiện tại, những người này bỗng nhiên co quắp cả người, mắt đều mở thật to, trông vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng, bọn họ cũng không có hành động nào khác nữa.

Ngược lại, hỗn loạn lại là những người đang chăm sóc cho bọn họ.

Khi Thẩm Tu Lâm và Dương Phân vừa xuất hiện, những người nhà này đều bị dị năng giả thủ vệ mời ra ngoài.

Bọn họ liên tục cầu xin Thẩm Tu Lâm cứu người.

Thẩm Tu Lâm đồng ý, dẫn Dương Phân vào bên trong.

“Tiền bối, ngài xem…”

Dương Phân nhìn mọi người, nhẹ nhàng nói “Có thể cứu.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu ”Tiền bối, vậy xin nhờ ngài.”

Dương Phân gật đầu, rồi phát tán mùi hương kia ra. Ngay khi mùi hương này vừa xuất hiện, biểu hiện của những người bệnh kia lập tức thay đổi.

Mùi hương này cũng không giống như loại mùi hương mà Thẩm Tu Lâm đã ngửi thấy trong không gian. Nó đậm mùi hơn, nhưng lại không kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy những người bệnh này dần dần an tĩnh lại, đồng thời… còn tỏ ra rất nghiêm trang.

Lúc này… Dương Phân rốt cục dừng lại.

Mà những người kia bỗng nhiên từng người từng người nối tiếp nhau đứng dậy. Tác phong của bọn họ… là tư thế đứng giống như quân nhân. Mỗi người đều thẳng sống lưng đứng nghiêm tại chỗ.