Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 231: Dị trạng

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tu luyện hồi phục thể trạng, Bảo Bảo ở trên bờ nhìn, kinh ngạc phát hiện ra tốc độ hồi phục của hai người đã nhanh hơn trước một chút, đến cả mức độ hoà hợp với không gian cũng nhiều hơn.

Đúng vậy, kỳ thực, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không tính là đã hoàn toàn khống chế được không gian.

Nếu muốn hoàn toàn khống chế được không gian, chắc chắn phải mất một quá trình và một khoảng thời gian nhất định.

Hiện tại, Bảo Bảo cảm thấy, tốc độ như vậy đã nhanh hơn trước khá nhiều. Nó cho rằng, đáng ra phải chậm hơn mới đúng…

Chép miệng, Bảo Bảo nhìn qua chỗ của Dương Phân. Nó luôn cảm thấy, năng lượng mà Dương Phân cần tới thật sự quá nhiều, điều này rất kỳ quái.

Dị năng của Dương Phân lúc trước cũng chỉ khoảng cấp ba cấp bốn mà thôi, cấp bậc này, làm sao sẽ cần đến nhiều năng lượng như vậy từ bản thân mình cơ chứ?

Bảo Bảo bình tĩnh nhìn Dương Phân. Nó luôn cảm thấy, trên người Dương Phân dường như đã xảy ra thay đổi nào đó… Chỉ là, loại thay đổi này cũng không biết là tốt hay xấu nữa. Nó có nên nói cho baba và cha biết hay không?

Chuyện không thể xác định, nói ra cũng không có ích gì đúng không?

Khoảng ba giờ đồng hồ trôi qua, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ra khỏi hồ, hai người cũng đổi một bộ quần áo khác.

Bảo Bảo tròn mắt nhìn hai người, rồi trước mặt họ, nó tiếp thêm máu và tinh thần lực cho Dương Phân.

Khi cắt tay lấy máu, vẻ mặt của Bảo Bảo quả thực không khác gì cắt thịt, có vẻvô cùng đau đớn. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn cũng hơi nhíu mày.

Sau đó, Bảo Bảo nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển “Baba, cha, có thể chuyển thêm một ít tinh thần lực cho con được hay không?”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phải người hẹp hòi, nhất là chỗ tinh thần lực này lại dùng để cứu Dương Phân.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nắm tay nhau, tiếp tục cung cấp tinh thần lực của hai người cho Bảo Bảo.

Sắc mặt của Bảo Bảo tốt hơn một chút, hồng hào trắng trẻo “Thật thoải mái.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời bĩu môi.

Bảo Bảo cuối cùng cũng không nhắc tới tình huống khác thường của Dương Phân.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bởi vì không hiểu nên cũng không nhìn ra, hai người cùng nhau rời khỏi không gian.

Mười ngày tiếp theo, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều vô cùng bận rộn.

Những người sốt cao trước đó ở trong mười ngày này cũng không xảy ra tình huống gì bất ổn, chỉ là liên tục sốt cao không giảm.

Trong căn cứ đã suy nghĩ rất nhiều phương pháp như dùng dị năng, dùng thuốc và kháng sinh… Những người mắc bệnh cũng không bị bỏ qua, mỗi ngày đều được điều trị, tiếc là, tất cả bọn họ không có ai tỉnh lại, toàn bộ vẫn sốt cao như cũ.

Điều đáng mừng duy nhất là, trừ số người sốt cao này ra, những người bị dính mưa acid khác đều không có biểu hiện gì khác thường.

Điều này làm cho mấy người Thẩm Tu Lâm bọn họ thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Trong mười ngày này cũng xảy ra một chuyện.

Một cái căn cứ đã bị huỷ diệt hoàn toàn. Mà căn cứ này, không phải là nơi nào khác, chính là chỗ của mấy người Trần Tây Chu cai quản.

Trước đó, Trương Hậu và thủ hạ đã đi theo người của Đế đô về tới thành phố M, việc của Trần Tây Chu cũng được báo lại cho lãnh đạo của Đế đô.

Đế đô còn chưa kịp quyết định kế hoạch, thì mưa acid đã xảy ra.

Mấy ngày qua, Đế đô đương nhiên là vẫn còn đang bận bịu giải quyết hậu quả của mưa acid.

So với Thẩm gia căn cứ, số người sốt cao bên Đế đô nhiều hơn mấy phần, có đến khoảng ba ngàn người. Cũng không biết là nguyên nhân gì, rõ ràng dân số hai bên không khác nhau là mấy.

Ba ngàn người này đều là một ít dị năng giả có cấp bậc tương đối cao, ngược lại, người bình thường lại không có nhiều.

Cho nên, bên phía Đế đô cũng không thể từ bỏ ba ngàn người này.

Sau khi ba ngàn người này bị cách ly ở một nơi riêng, Đế đô cũng mời Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tới kiểm tra, Thẩm Tu Lâm không từ chối.

Chỉ là, hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể cứu một mình Dương Phân mà thôi, toàn bộ số người còn lại, hai người chưa tìm được biện pháp nào khác.

Cho nên, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không có cách nào, hai người chỉ tới giúp đỡ kiểm tra những người bình thường chưa phát sốt mà thôi.

Nhưng mà, dân số bên Đế đô cũng rất nhiều, bọn họ không thể kiểm tra hết toàn bộ, chỉ có thể trong thời gian gấp rút kiểm tra một số người tương đối quan trọng đối với Đế đô mà thôi.

Dù là như vậy, trong cả mười ngày này, ngoại trừ thời gian tu luyện khôi phục, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều trải qua trong bận rộn ngập đầu.

Nhất là, khi căn cứ của Trần Tây Chu bị huỷ diệt, tuy rằng chỉ có mấy vạn người, nhưng số lượng này đâu phải là ít.

Chính vì việc này, Đế đô càng kiên quyết hơn trong việc phải tụ tập tất cả nhân loại còn dư lại tới cùng một nơi.

Tới ngày thứ mười này, rốt cuộc cũng có một tin tức tốt. Đó chính là, máy thu thanh đã có thể sử dụng!

Vì vậy, Đế đô và Thẩm gia căn cứ ngay lập tức phát tin tức ra. Hiện giờ đã xuất hiện kẻ địch mạnh mẽ đối với toàn thể nhân loại, đề nghị hết thảy nhân loại còn sống sót mau chóng tới gần thành phố N và thành phố M.

Tối hôm đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vào trong không gian. Hai người dự định chuyển thêm cho Bảo Bảo một chút tinh thần lực, rồi xuống hồ tu luyện.

Chỉ là, hai người vừa tới, đã thấy có một vòng xoáy nổi lên giữa không gian.

Vòng xoáy này vây quanh ở giữa hồ, chính là nơi Dương Phân đang chữa trị.

Sắc mặt của Thẩm Tu Lâm thay đổi, quát to “Bảo Bảo!”

Rất nhanh, Bảo Bảo xuất hiện, khuôn mặt nho nhỏ của đối phương có chút tái nhợt “Ba ba, cha, con đang muốn gọi hai người.”

“Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”

“Vừa mới đây thôi.” Bảo Bảo vội vàng nói, rồi hoảng sợ nhìn giữa hồ “Chuyện này…”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng vội vàng nhìn sang.

Chỉ thấy vòng xoáy ở giữa hồ càng lúc càng lớn, rồi sau đó, bọn họ không thể nào thấy được tình huống ở bên trong vòng xoáy nữa, đến cả tinh thần lực cũng không thể xuyên qua…

Thẩm Tu Lâm cuống lên, người ở trong đó là Dương Phân, là bà nội của hắn! Tuyệt đối không thể để bà xảy ra chuyện gì!

Hắn muốn tới gần, nhưng vòng xoáy giữa hồ rất mạnh, Thẩm Tu Lâm không thể tiến thêm một bước nào nữa.

Ngay đúng lúc này, bỗng nhiên, vòng xoáy giống như muốn đẩy thẳng lên trời cao.

Thẩm Tu Lâm nhìn qua, thấy ở giữa hồ, cả người Dương Phân trôi lơ lửng. Bọn họ cuối cùng cũng có thể thấy được bộ dáng của Dương Phân, chỉ là, vừa nhìn thôi đã sợ ngây người.

Lúc này, Dương Phân đâu còn một chút già nua nào nữa, hoàn toàn đã biến thành một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi!

Thẩm Tu Lâm kinh ngạc há to miệng.

Hắn có thể xác định, đây chính là Dương Phân, một là do cảm giác liên kết giữa huyết thống sẽ không sai, hai là… hắn đã từng xem bức ảnh của bà nội khi còn trẻ rất nhiều lần, hoàn toàn là một mỹ nhân hại nước hại dân!

Chỉ là về mặt khí chất thì không bằng hiện tại, khí chất của Dương Phân đang trôi lơ lửng giữa không trung còn cao quý hơn rất nhiều!

Lúc này, Dương Phân mở mắt ra, ánh mắt vẫn giống như những gì Thẩm Tu Lâm đã quen thuộc, thế nhưng, khuôn mặt lại là xa lạ… Được rồi, phải là vừa lạ vừa quen mới đúng.

“Bà nội.” Thẩm Tu Lâm lắp bắp gọi một tiếng.

Dương Phân cười cười, bỗng nhiên từ giữa hồ nhẹ nhàng nhảy qua, vững vàng đứng lại trước mặt Thẩm Tu Lâm.

“Cháu trai ngoan, bà nội hiện giờ cảm thấy rất tốt, muốn đánh chết một con hổ vẫn còn dư sức!”

Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Dương Phân, thực sự không cách nào thốt ra hai tiếng “bà nội” như lúc nãy nữa.

Đông Phương Hiển cũng có chút mất tự nhiên nhìn Dương Phân.

Dương Phẩn cảm thấy có gì đó là lạ “Làm sao vậy? Sao hai đứa lại có vẻ mặt như vậy?”

“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho một tiếng, nói “Tại bà nội quá đẹp, chúng con cũng không dám nhìn thẳng.”

Dương Phân buồn cười vỗ vai cháu trai “Nói linh tinh gì thế hả, thằng nhóc này, còn dám trêu bà nội. Bà nội lớn tuổi rồi.”

Thẩm Tu Lâm mất tự nhiên cách Dương Phân ra một khoảng, bà nội của hắn không chỉ trẻ đẹp thôi đâu, hơn nữa… trên người bà còn giống như có một loại mùi hương rất kỳ lạ.

Vừa nãy khi Dương Phân vỗ vai hắn, Thẩm Tu Lâm ngửi thấy một mùi hương. Mùi hương đó chẳng biết vì sao lại khiến cho hắn có chút kích động, cũng may hắn là cháu trai của Dương Phân, trời sinh đã không thích phụ nữ, hơn nữa, tinh thần lực cũng đủ mạnh.

Cho nên, khi bắt đầu kích động, Thẩm Tu Lâm đã lập tức ép xuống.

Thế nhưng, cũng lúng túng muốn chết!

“Bà nội, ha ha, chắc bà cũng không biết hiện giờ mình trông thế nào đâu.” Thẩm Tu Lâm lúng túng nói, mau chóng lấy một cái gương từ kho hàng trong không gian ra.

Dương Phân không hiểu, nhìn vào gương, lập tức ngẩn người “Chuyện này…”

Thẩm Tu Lâm gật đầu.”Phải, bà nội hiện giờ rất đẹp đúng không?”

Vẻ mặt của Dương Phân nghiêm túc “Sao lại biến thành như vậy?”

Thẩm Tu Lâm trợn mắt, giả vờ thả lỏng nói “Bà nội trở nên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không tốt hay sao?”

Dương Phân lườm cháu trai mình một cái “Bà nội lớn tuổi thế này rồi, còn cần đẹp làm gì.”

Dương Phân nói xong, Thẩm Tu Lâm còn đang muốn nói gì đó, thì sắc mặt của Dương Phân đã thay đổi, kéo theo đó, sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng thay đổi. Chỉ thấy, mùi hương trên người Dương Phân giống như bị mất khống chế, từ trong cơ thể lan tràn ra khắp xung quanh.

Vừa nãy là bởi vì Dương Phân đến gần nên Thẩm Tu Lâm mới ngửi thấy được, thế nhưng hiện giờ, ba người Bảo Bảo, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều ngửi thấy.

Nhất là Đông Phương Hiển, tác dụng của mùi hương trên người Dương Phân đối với y có vẻ càng mạnh hơn một chút, ngang bằng với thuốc kí©ɧ ŧìиɧ cực mạnh.

Đông Phương Hiển khẽ rên một tiếng, nhích người hướng lại gần Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm tuy rằng cũng bị ảnh hưởng, nhưng lại không nghiêm trọng như Đông Phương Hiển, có lẽ là do tính chất dị năng của hắn. Chỉ là, người yêu nhà mình yêu thương nhung nhớ nhích lại gần, là đàn ông làm sao có thể nhịn được!

Thẩm Tu Lâm theo bản năng ôm lấy eo Đông Phương Hiển, rồi cười khổ với Dương Phân, nói “Bà nội, giơ cao đánh khẽ! Bà đang làm gì vậy!”

Dương Phân cắn răng, rồi bỗng nhiên nhảy xuống hồ.

Dương Phân vừa nhảy xuống, toàn bộ hồ nước giống như cũng dính phải mùi hương kỳ lạ kia, loại mùi hương này càng ngày càng giống như thuốc kí©ɧ ŧìиɧ!

Tim của Thẩm Tu Lâm run lên, nhìn thấy Dương Phân có vẻ đã tiến vào trạng thái tu luyện, người cũng lơ lửng ở trên mặt hồ, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái, rồi quay lại nhìn Đông Phương Hiển bên cạnh.

Dương Phân đi khỏi, tình huống của Đông Phương Hiển đã khá hơn một chút, thế nhưng hai má của y vẫn hồng rực rỡ như cũ, không cách nào lơ đi được.

Thẩm Tu Lâm nhìn thấy vậy, đột nhiên cúi xuống hôn tới.

Đông Phương Hiển hơi khựng lại, chớp chớp mắt… rồi chậm rãi thuận theo…

Hai mắt Thẩm Tu Lâm lập tức tối xuống, chỉ cảm thấy trong lòng hừng hực lửa đốt, vì vậy, hắn theo bản năng che hết giác quan của Bảo Bảo lại, ném nó tới một góc hồ khác cách xa nơi của Dương Phân.

Sau đó, hắn ôm Đông Phương Hiển vào một góc khác của không gian, tách biệt hẳn với cái hồ nước kia…

Đông Phương Hiển vô cùng phối hợp, chính vì người yêu mềm mại dịu ngoan như vậy, khiến cho Thẩm Tu Lâm càng thêm kích động. Hắn không khống chế nổi, trước mắt chỉ còn lại duy nhất hình bóng của người đối diện, hắn muốn em ấy đến điên rồi…

Không bao lâu, nhiệt độ trong không gian giống như đều tăng lên…