Thẩm Tu Lâm dùng tốc độ nhanh nhất quay về nhà, thế nhưng khi về tới nơi cũng đã là đêm khuya ngày hôm đó, khoảng hơn ba giờ sáng.
Không lâu nữa trời sẽ sáng.
Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên trở về phòng, Tiểu Tùng cũng bị đuổi đi, sau đó, Thẩm Tu Lâm thu xe, đi vào nhà.
Đi tới lầu hai, khi đứng trước cửa phòng, Thẩm Tu Lâm ngửi một cái, người hắn đúng là rất hôi.
Suy nghĩ một chút, quyết định đi sang phòng bên cạnh tắm một cái rồi nói, hắn cũng không muốn Đông Phương Hiển thấy mình hôi như vậy.
Việc này là hoàn toàn không chấp nhận được.
Ở trước mặt người yêu, hắn vẫn muốn bản thân mình duy trì được trạng thái hoàn hảo nhất.
Nước nóng trong biệt thự cả ngày đều dùng được, thế nhưng cũng không được lãng phí.
Thẩm Tu Lâm tin rằng, trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, phương pháp tinh lọc nguồn nước nhất định sẽ được nghiên cứu ra.
Việc đời trước làm được, thì đời này tất nhiên cũng có thể.
Tắm xong, Thẩm Tu Lâm thay áo ngủ, sau đó quay về phòng.
Trong phòng, Đông Phương Hiển đang ngủ, nhưng khi Thẩm Tu Lâm vừa bước vào, y lập tức mở mắt ra.
Trong phòng không mở đèn, thế nhưng đối với hai người thì tối như vậy cũng không khác ban ngày là mấy, chỉ là cảm giác dựa trên thị giác mà thôi.
Mắt của hai người lúc này hoàn toàn có thể nhìn được trong đêm tối.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy được vẻ mặt của Đông Phương Hiển, có chút kinh ngạc, mê man, phức tạp, cũng có chút… vui mừng.
Thẩm Tu Lâm thực sự chưa từng thấy qua Đông Phương Hiển biểu lộ ra nhiều tâm tình phức tạp như thế, nhưng hiện giờ, biểu hiện trên mặt đối phương rất phức tạp, hơn nữa, còn thay đổi liên tục.
Theo bản năng, Thẩm Tu Lâm cảm thấy có lẽ đối phương đã gặp phải chuyện gì, vì vậy, Thẩm Tu Lâm vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường.
“Đông Phương? Có chuyện gì sao em?”
Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói “Anh về rồi.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng, giống như sợ sẽ doạ tới đối phương “Anh về rồi đây, Đông Phương, xin lỗi, anh ra ngoài mấy ngày.”
Đông Phương Hiển không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy Đông Phương Hiển như vậy thực sự không ổn lắm, vì vậy, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương “Đông Phương? Sao vậy em? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, chậm rãi lắc đầu “Không có. Anh nói ra ngoài là vì muốn gây ngạc nhiên cho tôi. Ngạc nhiên về chuyện gì vậy?”
Thẩm Tu Lâm cười “Dù rằng anh cũng không muốn cho em biết ngay lúc này, thế nhưng mai biết cũng thế thôi. Thời khắc này, anh thực sự không hy vọng có người khác chứng kiến.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm quỳ một gối xuống, kéo Đông Phươn Hiển ngồi dậy, rồi để đối phương ngồi trên giường.
“Đông Phương, anh yêu em, gả cho anh đi.”
Sau đó, nhẫn hiện ra trong tay hắn.
Ngọc thạch tràn ngập linh khí, kiểu dáng phóng khoáng đặc biệt, những điều này đều phù hợp với sở thích của Đông Phương Hiển.
Hành động này của Thẩm Tu Lâm khiến cho Đông Phương Hiển giật mình.
Nhìn Thẩm Tu Lâm lúc này… Đông Phương Hiển ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Thẩm Tu Lâm khẩn trương nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, anh sẽ thương em, yêu em, cả đời này đều sẽ ở bên em, chăm sóc em… Em đồng ý bước tiếp con đường này cùng anh không?
Môi Đông Phương Hiển nhẹ nhàng run lên, khoé mắt có chút ướŧ áŧ.
Đôi mắt chất chứa ánh nước kia khiến Thẩm Tu Lâm rung động, hắn chưa từng nhìn thấy Đông Phương Hiển như vậy… Không nhịn được nữa, Thẩm Tu Lâm nhào lên hôn, sau đó, cứng rắn đeo nhẫn lên ngón tay của đối phương.
Đông Phương Hiển thuận theo, Thẩm Tu Lâm lấn lướt “Đeo cho anh đi.”
Đông Phương Hiển rũ mắt xuống, nhận lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo lên cho Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhìn nhẫn trên tay mình, lộ ra một nụ cười ngốc ngốc “Đông Phương, chúng ta hiện giờ là danh chính ngôn thuận rồi.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Còn có cái này.” Thẩm Tu Lâm lấy một viên tinh hạch từ trong không gian ra.
Viên tinh hạch này chỉ là tinh hạch cấp một, rất bình thường.
“Đây là cái gì?”
Nếu như chỉ là tinh hạch cấp một, đối phương chắc hẳn sẽ không đưa cho mình vào lúc này.
“Đây là Quang thứ hai trong Thập Quang.”
Đông Phương Hiển sững sờ, cẩn thận quan sát viên tinh hạch kia, thấy nó rõ ràng vẫn chỉ là tinh hạch thôi, cười nói “Anh nói gì vậy, bị ai gạt sao?”
“Không phải, Quang thứ hai anh đã tìm được, thế nhưng có chút ngoài ý muốn, hiện giờ bị Thuỷ Bạch Sắc đem vào ý thức hải của anh. Cho nên, em nhận tinh hạch này trước, sau này em dùng nó đổi Thập Quang ở chỗ anh được không?
Đông Phương Hiển giật mình nhìn Thẩm Tu Lâm, giọng nói khàn khàn “Anh, anh nói cái gì?”
Thẩm Tu Lâm nhìn vẻ mặt giật mình của Đông Phương Hiển, cười cười “Sao vậy? Rất ngạc nhiên sap? Đây là Quang thứ hai.”
Đông Phương Hiển nhấp môi, nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh tìm được Quang thứ hai… Mấy ngày nay anh đi tìm Thập Quang trong thành phố này?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm cười càng dịu dàng hơn “Mấy ngày nay anh đi tìm Thập Quang, anh muốn đưa cho em làm lễ vật cầu hôn. Đông Phương, em có thích nó không?”
Trong nháy mắt, Đông Phương HIển cảm giác lòng mình vô cùng phức tạp.
Ngũ Sắc Thập Quang, hiện tại, trong tay bọn họ đã có Nhất Sắc Nhị Quang…
Y nên vui sao? Nên sao?
Lúc này, tâm trạng của Đông Phương Hiển thực sự vô cùng phức tạp.
“Em sao vậy? Không vui?” Nhạy cảm nhận ra được cảm xúc có chút tối tăm của Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng lên tiếng.
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không phải, chỉ là… tôi lo anh gặp phải nguy hiểm.”
Đúng là gặp phải nguy hiểm, nhưng Thẩm Tu Lâm không tính nói ra.
“Đều mạt thế rồi, dù ở nhà cũng sẽ có nguy hiểm tự tìm tới thôi, không cần lo lắng.”
Đông Phương Hiển không biết nên nói cái gì.
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, anh biết chừng mực mà, anh chỉ muốn em được vui vẻ.”
Chỉ muốn y… vui sao?
Đông Phương Hiển nhắm mắt lại, nhận lấy tinh hạch, sau đó hôn lên môi Thẩm Tu Lâm…
Hai mắt Thẩm Tu Lâm sáng ngời, đây coi như là lần đầu tiên Đông Phương nhà hắn thực sự chủ động đó.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nhịn không nổi, mãnh liệt hâm nóng bầu không khí…
Tình tới chỗ sâu, ôm lấy eo của Đông Phương Hiển, tiến vào cơ thể đối phương.
Thẩm Tu Lâm thì thầm “Em là của anh, chỉ của một mình anh thôi. Đông Phương, em là duy nhất của anh…”
Đông Phương Hiển phối hợp với Thẩm Tu Lâm, hai người quên mất song tu là cái gì, quên mất phải tu luyện tăng cường thực lực, chỉ lựa chọn ôm lấy lẫn nhau.
“Em đương nhiên là của anh.”
“Ừm… Em là của anh… Nghĩ đến trước đây khi em ở bên người khác… Anh ghen tỵ đến điên lên mất.” Thẩm Tu Lâm nói, càng hôn mãnh liệt hơn.
Đông Phương Hiển ngạc nhiên “Người khác nào?”
Thẩm Tu Lâm cắn nhẹ lên cổ Đông Phương Hiển “Chính là người nào đó trước đây của em…”
Đông Phương Hiển cười khổ “Chỉ là trên danh nghĩa thôi mà, hắn trước giờ còn chưa từng tới gần tôi.”
Lần này biến thành Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, hắn không dám tin, trợn to hai mắt “Em nói gì?”
Đông Phương Hiển dở khóc dở cười “Trên danh nghĩa thôi, thực tế thì thời gian tôi và hắn ở chung chắc gộp lại cũng không nổi mấy tiếng đồng hồ.”
Thẩm Tu Lâm mừng như điên, ôm lấy Đông Phương Hiển “Thật sao? Thật vậy sao? Đông Phương… Vậy em là của mình anh, từ đầu đến chân, chỉ là của một mình anh…”
Đông Phương Hiển chưa bao giờ biết, du͙© vọиɠ độc chiếm của Thẩm Tu Lâm lại khủng bố như vậy, nhưng trong lòng y lại rất ấm áp, y nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại…
Thẩm Tu Lâm quên hết cả kiềm chế, chỉ biết điên cuồng xâm lược…
Ngày hôm sau, hai người đều ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên tới đỉnh đầu.
Vốn là khi dùng điểm tâm, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên muốn lên gọi Đông Phương Hiển, thế nhưng lại sợ quấy rầy việc tu luyện của y. Nhưng sau đó thấy Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên xuất hiện, bọn họ mới biết Thẩm Tu Lâm đã trở lại, vậy thì càng không muốn đi lên làm phiền.
Tiểu biệt thắng tân hôn mà.
Gần trưa, Dương Phân và Hứa Du Nhiên bàn bạc lại chi tiết nhỏ trong hôn lễ, Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du cũng tham gia, hai người bọn họ đều muốn đưa ra ý kiến.
Bốn người lớn ngồi lại cùng một chỗ, là vì muốn tạo nên một hôn lễ hoàn mỹ nhất cho con trai, cho cháu trai của bọn họ.
Mặc dù bây giờ là mạt thế, nhưng nhà bọn họ hiện tại là lãnh đạo của toàn thành phố, đương nhiên, hôn lễ của thiếu chủ như Thẩm Tu Lâm thì sao có thể qua loa được?
Hiện tại số lượng người trong thành phố gộp lại cũng có tới mấy trăm ngàn.
Mấy trăm ngàn người này được tổng động viên đi xây dựng căn cứ, tốc độ cũng rất khả quan.
Đoạn đường giữa Thẩm gia căn cứ và Chu gia căn cứ đã được nối liền, bắt đầu sắp xếp người vào sinh sống.
Bốn phía cũng đang xây dựng tường chắn, có nhân viên tuần tra hàng ngày.
Đây chính là bước đầu tiên của một căn cứ cỡ lớn.
Cho nên, mấy ngày nay, Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du đều rất bận, bọn họ cần phụ trách rất nhiều công việc.
Bên phía hậu cần, Hứa Du Nhiên cũng bận tối mắt, Dương Phân thì thảnh thơi hơn một chút, bởi vì tất cả mọi người đều không cho bà làm quá nhiều việc.
Lúc Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tỉnh lại đã là mười một giờ.
Hai người gần như là tỉnh lại cùng lúc.
Bọn họ vốn đang ôm cùng một chỗ, vừa tỉnh lại, bốn mắt chăm chú nhìn nhau, những ký ức nóng bỏng đêm qua một lần nữa hiện ra trước mắt.
Đặc biệt là Thẩm Tu Lâm, hắn nghĩ tới nhiều hơn một chút, ánh mắt bắt đầu xuất hiện lửa nóng.
Đông Phương Hiển bị ánh mắt này nhìn tới, không nhịn được nóng bừng hai tai “Anh…”
Thẩm Tu Lâm hôn lên môi Đông Phương Hiển, nhịn xuống rục rịch nào đó trong lòng “Đông Phương, em dậy rồi?”
Đông Phương Hiển gật đầu, giả vờ tự nhiên ngồi dậy “Không còn sớm, chúng ta phải dậy thôi, chậm nữa mọi người sẽ lo lắng.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cười, cùng Đông Phương Hiển xuống giường.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị mọi thứ, rửa mặt xong rồi đi xuống lầu.
Nhưng khi Đông Phương Hiển vừa xuống dưới lầu, lập tức bị một quả bom oanh tạc tới trên người.
Dương Phân cười hì hì nhìn bọn họ, vẫy tay “Đông Phương, Tu Lâm, đến đây. Ngày tốt đã chọn được rồi, là ngày kia. Đây là kế hoạch chi tiết hôn lễ của hai con, hai con tới xem một chút, có chỗ nào cần chỉnh sửa không?” Bạn đang
“Hôn lễ?” Đông Phương Hiển ngẩn người luôn.
Thẩm Tu Lâm thì lại cười cười đi tới, còn nắm lấy tay Đông Phương Hiển “Đúng vậy, là hôn lễ của chúng ta. Đông Phương, ngồi xem cùng anh đi, hiện giờ em không thể đổi ý rồi. Tối hôm qua em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
Phút chốc, mặt Đông Phương Hiển đỏ rực lên.
Mọi người trong Thẩm gia đều nhìn chăm chú, phải biết là khó lắm Đông Phương mới đỏ mặt một lần đó.
Không đúng, phải nói là, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Đông Phương đỏ mặt.
Sau đó, tới khi bị Thẩm Tu kéo tới xem bản kế hoạch dài miên man kia, Đông Phương Hiển đều cảm thấy mơ mơ màng màng.
Hoá ra, vừa đồng ý lời cầu hôn thì hôn lễ đã đuổi tới sát luôn rồi sao?
Có vẻ như là… không giống hiện thực lắm.
Chính mình, thực sự sắp kết hôn rồi?
Đông Phương Hiển không nhịn được, nhìn về phía Thẩm Tu Lâm. Đối phương lúc này còn đang chăm chú đọc những quy trình trong hôn lễ, đến cả vấn đề sắp xếp hay chi tiết nhỏ gì đó đều đưa ra một chút kiến nghị, sau đó cũng sẽ quay đầu hỏi ý muốn của y thế nào…
Trên thực tế, đối với những chi tiết tỉ mỉ này, Đông Phương Hiển hoàn toàn không có ý kiến gì.
Cứ như vậy, trong khi Đông Phương Hiển còn chím đắm trong mơ màng, Thẩm Tu Lâm cùng mấy người Dương Phân đã quyết định xong toàn bộ kế hoạch.
Mãi cho tới lúc này, Đông Phương Hiển vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Y, thực sự sẽ cùng Thẩm Tu Lâm kết hôn.
Hôn lễ, kết ấn…
Người này, từ nay về sau sẽ là chồng của y, y lấy thân phận của Kết Ấn Dấu gả cho người đàn ông này…
Nghĩ tới đây, trong lòng Đông Phương Hiển có chút nóng nảy, hơn nữa mơ hồ còn thấy bất an.
Y và Thẩm Tu Lâm kết hôn rồi, như vậy, y còn có thể rời đi hay sao?
Có phải là, bọn họ không nên tiếp tục đi tìm Ngũ Sắc Thập Quang?
Nhưng còn mẫu thân? Mẫu thân phải làm sao bây giờ? Thù hận của chính y phải làm sao bây giờ? Đông Phương Hiển chậm rãi nhắm chặt mắt lại…