Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 120: Cảm giác của gia đình

Tất cả những thứ khác đều biến mất hết, ngay cả tinh hạch cũng không còn. Tinh hạch của sói đen nằm cùng một vị trí với Thập Quang, khi nãy bị Thuỷ Bạch Sắc cầm đi.

Thuỷ Bạch Sắc hiện giờ còn đang chữa thương trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.

Không biết qua bao lâu, khi Thẩm Tu Lâm tỉnh lại từ trong nhập định, trời đã sáng rồi.

Mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Tiểu Tùng.

Tinh thần lực của Tiểu Tùng lập tức quấn tới. Thẩm Tu Lâm phát hiện đối phương đã có thể giao tiếp rõ ràng, không giống như trước, còn cần Thuỷ Bạch Sắc phiên dịch.

Trước kia, tinh thần lực và trí tuệ của sóc con không đủ để biểu đạt ngôn ngữ rõ ràng như vậy.

“Thuỷ Bạch Sắc đâu?” Sóc con hỏi.

Thẩm Tu Lâm nói “Trong ý thức hải của ta, đang chữa thương, nó nói muốn bế quan một tháng.”

“Chữa thương lâu như vậy sao? Vậy Quang thứ hai đâu? Có phải cũng ở cùng với Thuỷ Bạch Sắc không?”

“Ừm, ở cùng một chỗ.” Thẩm Tu Lâm nói, hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của Thập Quang trong ý thức hải của mình.

Phải biết, đây chính là ý thức hải của hắn, đương nhiên là phải cảm nhận được rồi.

Dáng vẻ Tiểu Tùng giống như có chút buồn phiền “Một thang sao, sau một tháng Thuỷ Bạch Sắc có khoẻ lại không?”

“Không biết. Ngươi đi điều tra quanh đây đi, xem bên này có động vật biến dị đẳng cấp cao hoặc tang thi hay không.”

“Ừm.” Tiểu Tùng không dám cãi lời Thẩm Tu Lâm, đi khỏi.

Thẩm Tu Lâm đuổi sóc con đi, mau chóng tới xem tình hình bên phía Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên.

Tuyết Lang lúc này đã không gào thét nữa, đang ngủ mê man.

Long Thành Uyên còn đang tu luyện, hẳn là chưa khôi phục.

Thẩm Tu Lâm đi tới, vốn là muốn kiểm tra tình huống của Tuyết Lang. Thế nhưng, vừa mới đi tới, Long Thành Uyên đã mở mắt ra.

“Thẩm thiếu.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ngươi khôi phục thế nào rồi?”

“Được bảy phần.” Long Thành Uyên hiện giờ vẫn là cấp bốn.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Tuyết Lang “Tuyết Lang xảy ra chuyện gì?”

Long Thành Uyên cười khổ “Ta không biết, ta không hiểu được nguyên nhân nó hành động như vậy. Khi ta liên hệ nó, nó cũng không trả lời lại.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu, nói “Ta dùng tinh thần lực kiểm tra tình huống của nó.”

“Được.” Long Thành Uyên khẩn trương nhìn Thẩm Tu Lâm “Cảm ơn Thẩm thiếu.”

Thẩm Tu Lâm ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể Tuyết Lang, chỉ là, khi tinh thần lực vừa tiến tới, hắn lại kỳ lạ kêu lên một tiếng “Ồ.”

“Sao vậy?” Long Thành Uyên vội vàng hỏi.

Thẩm Tu Lâm nhấp môi “Chẳng qua là ta cảm thấy… tình huống của nó giống như có chút phức tạp.”

“Như thế nào?”

“Nó khiến cho ta có cảm giác… Đối tượng mà ta đang kiểm tra là con người, chứ không phải là động vật.”

Kỳ thực động vật và con người có sự khác nhau. Trước kia hắn đã làm qua thí nghiệm, sau khi Đông Phương Hiển dạy hắn dùng tinh thần lực chữa trị, hắn từng thử qua cả động vật và con người.

Tuyết Lang là động vật, thế nhưng vừa nãy, trong phút chốc, hắn lại cảm thấy mình giống như đang chữa trị cho con người.

Hắn cẩn thận dùng tinh thần lực kiểm tra, cảm giác đang chữa trị cho con người càng ngày càng rõ ràng hơn.

Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, muốn tiếp tục kiểm tra xem sao.

Thế nhưng, khi hắn vừa mới định tiếp tục, Tuyết Lang lại đột nhiên mở mắt ra.

Lần này, Thẩm Tu Lâm thực sự có cảm giác đang đứng đối diện con người.

“Thẩm thiếu.” Tuyết Lang mở miệng.

Tuyết Lang vừa nói xong, khiến cả Thẩm Tu Lâm cùng Long Thành Uyên đều giật mình.

Đặc biệt là Thẩm Tu Lâm “Ngươi…”

Tuyết Lang khàn giọng nói chuyện “Ta biết nói.”

“Ngươi sao lại biết nói chuyện?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

“La do bồ đề kim quang trên người sói đen.”

“Bồ đề kim quang? Đó là vật gì?”

“Do Thập Quang kết hợp với hạt bồ đề, đã tồn tại hơn một nghìn năm. Con sói kia ăn hạt bồ đề, nhưng hạt bồ đề hoàn toàn không tán thành nó, cho nên nó không tiêu hoá được. Bồ đề theo bản năng hộ chủ nên mới phát ra ánh sáng vàng kim khi nãy, cũng chính là bồ đề kim quang. Ta thôn phệ bồ đề kim quang, thế nên sẽ tiến gần hơn một bước với Hoá hình. Hiện tại, ta có thể nói chuyện.”

Mấy lời của Tuyết Lang khiến cho Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Ngươi đang nói, ngươi chỉ cần tu luyện, là có thể Hoá hình?”

“Ừm, có thể.” Tuyết Lang hoàn toàn khẳng định.

Long Thành Uyên nghe vậy, chỉ cảm thấy tim mình đều đang đập thình thịch.

“Ngươi nói… thật sao?” Tâm trạng của Long Thành Uyên rất phức tạp.

“Đúng vậy.” Tuyết Lang nhìn Long Thành Uyên, nghiêm túc nói “Có thể, ngươi cũng làm được. Ta dạy phương pháp cho ngươi. Đây là truyền thừa ta có được.”

“Truyền thừa? Truyền thừa cái gì?”

“Chính là truyền thừa của bộ tộc tuyết lang chúng ta, chỉ cần có cơ duyên thích hợp, ta có thể Hoá hình.”

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Tuyết Lang, cảm thấy khó có thể tin, thế nhưng hiện tại đến mạt thế cũng đã xuất hiện, cũng không tới mức khó tiếp thu cho lắm.

Tam quan đã sớm nát, nát thêm một ít cũng không đáng kể.

Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm nói thẳng “Được rồi, đây là chuyện tốt. Như vậy đi. Chúng ta về thôi, thu hoạch lần này cũng coi như rất lớn rồi.”

Chỉ là Thập Quang lấy được rồi lại bị nhốt vào trong ý thức hải, không thể cầm ra ngoài, điều này khiến Thẩm Tu Lâm không vui.

Hắn đi tìm Thập Quang thứ hai này chính là muốn dùng để làm lễ vật cầu hôn đưa cho Đông Phương Hiển, hiện tại cần đến một tháng mới có thể chính thức cầm trên tay, đây là muốn gây sự?

Một tháng nữa bọn họ chắc chắn đã đi đế đô rồi.

Bọn họ nhất định phải kết hôn trước khi đi.

Ngày tổ chức hôn lễ cũng chọn xong rồi.

Đúng vậy, ngày đều đã chọn xong, chỉ có Đông Phương Hiển là không biết thôi.

Nếu không thì, làm sao có thể gọi là ngạc nhiên được?

Trên thực tế, trước khi hắn ra ngoài chuyến này, đã sớm bàn bạc xong với bà nội và mẹ rồi, cho nên, hiện giờ mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Lại không nghĩ rằng vấn đề rốt cuộc lại nằm ở chính bản thân mình.

Hừ… Thôi thì Thập Quang thứ hai đúng là đã nằm trong tay mình, như vậy, đưa chậm một chút cũng không có vấn đề gì đúng không? Chính mình cứ quyết định dùng nó làm lễ vật, đương nhiên, hiện giờ phải thay đổi một phương pháp tạm thời.

Long Thành Uyên hoàn toàn không có ý kiến gì.

Rất nhanh, Tiểu Tùng nhảy nhót trở lại, nói phía trước không có động vật biến dị đẳng cấp cao hay tang thi nào cả.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm lấy xe trong không gian ra, đoàn người cùng nhau quay trở về…

Trời gần sáng, Đông Phương Hiển trở lại biệt thự. Trên vai của y thậm chí dính phải không ít sương đêm.

Y từ bên ngoài đi vào, Dương Phân và Hứa Du Nhiên mỗi ngày đều dạy rất sớm, cho nên khi Đông Phương Hiển trở về, hai nàng cũng thấy.

“A, Đông Phương?” Dương Phân kinh ngạc nhìn Đông Phương Hiển.

Hứa Du Nhiên cũng vội vàng chạy tới “Đông Phương? Sao con lại về sớm như vậy? Trời còn chưa sáng hẳn.”

Đông Phương Hiển cả đoạn đường chỉ đi bộ, tốc độ hoàn toàn không nhanh.

Mộng ma khi nãy khiến tâm tình của y vô cùng khó chịu, vô cùng bức bối.

Thế nhưng loại cảm giác khó chịu này, khi trở về biệt thự, nhận được sự quan tâm của Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên, lại nhạt đi rất nhiều.

Vì vậy, Đông Phương Hiển khẽ cười với hai người “Ừm, bên kia không có chuyện gì, nên con quay về…”

“Sự tình bên kia đã giải quyết xong rồi sao?” Dương Phân hỏi, sau đó phát hiện quần áo trên người Đông Phương Hiển đều ướt “Con ở bên ngoài rất lâu sao? Quần áo trên người ướt hết rồi. Chuyện gì thế này?”

Đông Phương Hiển nhìn quần áo của mình “Ừm… Ở bên ngoài hơi lâu, không có chuyện gì.”

“Còn nói không có chuyện gì. Dù con là dị năng giả, bác gái cũng biết con rất lợi hại, thế nhưng không thể không chăm sóc bản thân của mình như vậy được. Con quên mất việc con vừa bị cảm hay sao?”

Chuyện lần trước, Thẩm Tu Lâm giấu giếm nói thành bị cảm.

Đông Phương Hiển ngượng ngùng cười cười, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều. Quan tâm như vậy khiến y cảm thấy rất ấm áp.

“Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”

“Con đấy.” Dương Phân nói “Giống y hệt Tu Lâm, hoàn toàn không biết cách chăm sóc chính mình. Chút nữa bà nội nấu canh gừng, con nhất định phải uống, biết không?”

“Vâng.” Đông Phương Hiển không từ chối ý tốt của bà.

Vì vậy, Dương Phân vội vàng đi nấu canh gừng.

Mà Hứa Du Nhiên lại nói “Con nhanh lên lầu tắm nước nóng đi. Năng lượng mặt trời hiện giờ có thể dùng rồi. Trong phòng các con cũng có nước nóng để sử dụng.”

“Vâng.” Đông Phương Hiển gật đầu.

Hiện tại, máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời trong biệt thự đã được cải tiến, nước mỗi ngày cũng được thay mới, cho nên có thể dùng được.

Nhưng hưởng thụ “xa xỉ” như vậy, toàn bộ căn cứ cũng chỉ có mỗi biệt thự Thẩm gia.

Tài nguyên nước lúc này đã vô cùng khan hiếm, thế nhưng sau khi ổn định cuộc sống, chuyên gia đều tập trung nghiên cứu làm sao tinh lọc được nguồn nước bên ngoài.

Đặc biệt là nước ngầm, nếu như có thể dùng, như vậy vấn đề nguồn nước sẽ không cần lo lắng nữa.

Không cần chỉ dựa vào thuỷ hệ dị năng giả để duy trì.

Đông Phương Hiển đi lên phòng, mở nước nóng.

Nửa bồn tắm nước nóng quả thật là xa xỉ, Đông Phương Hiển vùi mình vào trong bồn tắm.

Ấm áp bao trùm thân thể của y, đuổi đi lạnh giá, quả thật là thoải mái rất nhiều.

Y không dùng dị năng hộ thân, cứ như vậy đi trở về, trên người rất lạnh.

Y có thể loại bỏ cái lạnh này, chỉ là, mộng ma kia khiến cho y vô cùng khó chịu.

Cảm giác tương lai không mong muốn kia có thể sẽ biến thành sự thật làm cho y sợ, làm cho y… lo lắng.

Càng làm cho y, nóng nảy.

Chỉ là loại nóng nảy bất an này, y hiểu được, mình không thể biểu hiện ra.

Bằng không, mọi người trong Thẩm gia sẽ nhìn ra, Thẩm Tu Lâm cũng sẽ biết…

Mà điều y sợ nhất, chính là Thẩm Tu Lâm sẽ giống như trong mộng ma, biết được mọi chuyện, sợ Thẩm Tu Lâm cuối cùng chỉ còn lại lạnh lùng, vô tình với y.

Dù Thẩm Tu Lâm có lạnh lùng, vô tình đến đâu, chính mình lại không tìm nổi một lý do nào để phản bác lại.

Mọi sai lầm, đều tại y…

Nếu có một ngày… Có một ngày Thẩm Tu Lâm thực sự rời bỏ y, thực sự không có cách nào tha thứ cho y… Vậy đó cũng là lỗi của y.

Không rời đi thì sao?

Từ khi bắt đầu thu thập Ngũ Sắc Thập Quang, chính mình đã không còn đường để quay đầu.

Ngũ Sắc Thập Quang có thể đánh vỡ bình chướng, cũng có thể khiến cho người thu thập đầy đủ chúng… bị động rời đi.

Bởi vì y không thuộc về vị diện này, cho nên, khi sức mạnh của Ngũ Sắc Thập Quang tụ tập đầy đủ bên người y, dù y đổi ý không muốn rời đi, lực lượng kia cũng sẽ tự chủ đem y đi.

Loại sức mạnh lôi kéo xuyên qua thời không kia, sức người là hoàn toàn không có khả năng chống cự lại.

Y không phải người của thế giới này, cho nên, cũng chỉ có mình y mới cảm nhận được loại sức mạnh kia…

Thẩm Tu Lâm mặc dù là chủ nhân của Thuỷ Bạch Sắc, một trong Ngũ Sắc, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.

Chỉ cần bọn họ thu thập đủ hết Ngũ Sắc Thập Quang, lực lượng kia cũng tụ tập lại, chính mình không muốn đi cũng phải đi…

Cho nên, khi đặt chân bước vào con đường tìm kiếm Ngũ Sắc Thập Quang, mọi thứ đều đã được an bài.

Mà Đông Phương Hiển y, đã sớm mất đi tư cách chọn lựa.

Trừ phi, sức mạnh không đủ, không có cách nào rời đi.

Cho nên tâm tình của y lúc này mới mâu thuẫn như vậy.

Vừa hi vọng thu thập đầy đủ Ngũ Sắc Thập Quang, vừa không hi vọng tìm thấy tất cả chúng… Bạn đang

Đông Phương Hiển trước giờ không biết, chính mình sẽ có lúc do dự nhiều đến vậy…

Thật sự, y đã không giống như trước…

Lúc này, bên trong không gian, đứa con còn nhỏ xíu của y giống như cảm giác được cái gì, tinh thần lực kịch liệt chấn động.

Là do y nghĩ tới muốn rời đi sao?

Sắc mặt Đông Phương Hiển hơi đổi một chút, tinh thần lực của đứa nhỏ vốn vô cùng ổn định. Đông Phương Hiển cảm thấy đứa nhỏ này, đại khái không cần tới bảy tháng đã có thể thành hình, sau đó rời khỏi khoang nuôi dưỡng.

Sóng tinh thần mạnh như vậy, đến hậu kỳ, sinh trưởng sẽ rất nhanh…

Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực an ủi đứa nhỏ còn nằm trong khoang nuôi dưỡng.

Đứa nhỏ cảm thấy tinh thần lực của Đông Phương Hiển, lập tức quấn tới…

Tinh thần lực nho nhỏ quấn quanh tinh thần lực của mình, cảm giác kia, có lẽ giống như phụ nữ mang thai có thể cảm giác được đứa con trong bụng của mình đang đạp chân quẫy tay, thậm chí, càng rõ ràng hơn rất nhiều.

Bởi vì so với phụ nữ, đứa nhỏ còn nằm cách một cái bụng, cũng không thể nhìn thấy đứa nhỏ bên trong.

Thế nhưng tinh thần lực lại có thể, hoàn toàn là linh hồn cảm ứng cùng với giao hoà.

Cho nên, Đông Phương Hiển lúc này càng cẩn thận cảm nhận… cũng càng cảm thấy phức tạp hơn.

Hai cha con trao đổi một hồi, đứa nhỏ được trấn an, yên tĩnh lại.

Đông Phương Hiển bình tĩnh cảm nhận một lúc lâu mới rút lại tinh thần lực, ra khỏi bồn tắm.

Thay đổi một bộ quần áo, Đông Phương Hiển đi xuống lầu.

Dương Phân thấy y, vội vàng vẫy tay “Con xuống rồi? Canh gừng đã nấu xong, nhanh lại đây uống đi.”

Đông Phương Hiển khẽ cười một cái, đi tới “Được, cảm ơn bà nội.”

“Haha, con đứa nhỏ này, cả ngày khách khí. Đều là người một nhà, con khách khí cái gì.”

Hứa Du Nhiên từ trong bếp đi ra, cũng nói “Đúng vậy, con đấy, quá khách khí. Đều là người một nhà.”

Người một nhà… Đông Phương Hiển rất thích vài chữ này, mỉm cười.

Đúng vậy, trước đây khi ở trong gia tộc, y chưa từng cảm nhận được thế nào là gia đình, không nghĩ tới ở đây, lại có thể cảm nhận được…