Nếu Không Là Của Anh, Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết!

Chương 1

- Anh giảng cho em bài này đi mà….

Cô bé ngồi năn nỉ. [Hàn Băng Băng, em gái của hắn, kém hắn 5 tuổi, cô bé này rất tinh nghịch và còn rất quý nó nữa] Hắn lúc này vẫn còn là một thằng nhóc, hắn đang ngồi làm gì đó với chiếc laptop của mình và không rời mắt một giây phút nào cả.

- Tự làm đi anh bận rồi.

Nghe hắn nói xong thì Băng Băng mặt giận, phồng má chu mỏ nhìn hắn. Cô bé cầm quyển vở lên rồi bước đi giận giữ những vẫn không quên quay lại nhìn hắn.

- Anh thật là keo kiệt. Giảng có xíu mà.

Nói rồi cô bé chạy xuống nhà và đi ra khuôn viên phía sau nhà đó là một khu vườn rất đẹp và một ngôi nhà nhỏ ở đằng xa đó. Băng nhìn nó đang cầm vòi tưới cho cây và mắt thì cứ nhìn đi đâu đó rất lơ đễnh. Băng thường ít khi thấy nó vì nó chẳng bao giờ vào nhà cô bé cả. Lúc nào nó cũng chỉ quanh quẩn quanh ngôi nhà của nó, gặp ở trước cửa thì nó cũng chỉ cúi chào và không nói gì cả. Băng tiến đến gần và cất giọng lảnh lót như chim sơn ca của mình.

- Chị ơi….

Nó vẫn không nói gì chỉ dừng mọi hoạt động lại và quay ra nhìn Băng. Thấy vậy Băng chạy đến chỗ nó.

- Chị giảng giúp em bài tập nhé. Anh trai em bận mất rồi không chịu giúp em.

- Ừ.

Nó gật đầu đồng ý, định kêu Băng quay vô nhà nó để học nhưng ai dè Băng cầm tay nó kéo đi. Nó hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì. Băng mỉm cười.

- Vào nhà em học cho thoải mái. Em chẳng bao giờ thấy chị vào nhà em cả.

- Tôi chẳng có việc gì để vào đó cả thưa tiểu thư.

- Chị không cần dùng kính ngưỡng đâu. Cứ gọi em là Băng Băng được rồi.

Băng cười tít mắt vậy là cô bé kéo nó lên tận tầng hai nơi anh em hắn đang ngồi học chung lúc nãy. Nói là nơi học chứ thực ra đó là nơi anh em hắn ngồi nghỉ ngơi thì đúng hơn. Hắn vẫn không liếc nhìn nhưng cũng biết Băng Băng có kéo theo ai đó lên đây. Nó thì khẽ lướt nhìn hắn rồi cũng chẳng thèm để ý làm chi. Băng kéo nó ngồi xuống bàn rồi mỉm cười.

- Vậy chị giúp em nhé.

- Ừ.

Vậy là nó giảng bài giúp Băng. Hắn ngồi đó làm việc xong thì cũng có khẽ liếc nhìn nó một cái nhưng rồi hắn cũng không bận tâm. Trong từ điển sống của hắn không tồn tại hai chữ ‘phụ nữ’ cho lắm.

- Chị giảng hiểu thiệt á chẳng giống anh em chút nào hết. Anh giảng em chẳng hiểu một chút gì cơ.

Băng Băng lè lưỡi với hắn, cô nhóc cố ý nói vậy để cho bõ tức hắn mà. Nó vẫn chẳng nói gì định đi thì Băng túm tay bắt giữ nguyên vị trí rồi cô bé hét lớn.

- Cô ơi mang cho cháu hai ly sữa tươi với lại chút bánh hoặc hoa quả nhé.

Hét xong thì Băng cười toe toét, nhóc lại cố tình gọi có hai ly để mặc hắn đây mà nhưng hắn chẳng bận tâm cái trò cũ rích này của em mình đâu. Băng nhìn nó.

- Chị này hay từ nay chị giúp em học nhé có được không vậy?

- À….ừ.

Nó gật đầu đồng ý, cũng là lần đầu nó vào nhà này, mọi thứ đều thật khiến nó choáng ngợp. Toàn bộ nội thất trong nhà đều thuộc dạng hàng cao cấp với cái giá ngất trời, hơn thế nữa đồ trang trí cũng toàn hàng chẳng kém phần khủng. Sau khi nói chuyện cùng Băng một lúc thì nó cũng đi về nhà mình thôi. Đứng trước cửa nhà nhóc Băng thì nó có hỏi.

- Về chuyện giảng bài ấy…..

- Chị đồng ý rồi nhé đừng có mà nuốt lời đấy.

Băng nhanh chóng chặn họng nó lại. Nó nhìn Băng rồi nói.

- Tôi đồng ý nhưng hình như tiểu thư đang đi học võ hả?

- Ừ đúng rồi, em đang học võ có chuyện gì sao?

- Tôi đi học cùng được chứ?

Nó hỏi, Băng bỗng dưng mắt sáng như sao nắm lấy tay nó nhảy lên sung sướиɠ.

- Hay quá, vậy thì chị đi cùng đi. Em học có một mình chán muốn chết à. Có chị chắc vui lắm đó. Mà chị tên gì nhỉ?

Băng dừng lại, nhỏ chợt nhớ mình không biết tên nó thì nó khẽ mỉm cười.

- Trần Ngọc Nhi….

Nói rồi nó chào nhóc Băng rồi trở về căn nhà phía vườn sau kia. Từ ngày đó nó thường hay ra vào căn biệt thự đó và giúp Băng học tập. Hai đứa hay đi cùng nhau học võ, vì ba mẹ nhóc Băng với hắn thuê hẳn thầy có tiếng về dạy riêng cho nhóc Băng nên nhóc mới buồn. Nó đến tập cùng làm nhóc rất vui. Càng ngày nhóc Băng càng quý mến nó nhiều hơn và cứ bám dính lấy nó suốt. Nhờ vậy mà nó cũng gặp mặt hắn không ít, nó cũng đã để ý đến việc mà hắn đang làm.