Phùng Mật

Chương 7: Báo ân 7

edit: Lựu Đạn

Trương ma ma gần đây nhận ra số lần nhị thiếu gia cùng thiếu phu nhân ra cửa rất ít, cả ngày đều đóng chặt cửa phòng,

một

chút động tĩnh cũng

không

có, cũng

không

biết bọn họ ở trong đó làm gì, có điều trước đây nhị thiếu gia cũng

không

thích ra ngoài,

không

chừng bây giờ cũng

không

cho phép thiếu phu nhân ra ngoài luôn.

Trương ma ma

không

nghĩ nhiều, cúi đầu chỉ lo làm việc của mình.

Bà đâu biết được, mấy ngày nay, phu thê nhà họ trốn trong phòng

không

ra ngoài,

thật

tình phóng túng, điên loan đảo phượng sung sướиɠ mê người.

Từ lần trước, đại thiếu gia đến đây, vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ

sự

ghen ghét cùng sợ hãi giấu tận sâu đáy lòng của Lệ Nhuận Du, rồi lại bị Mật Nhi dùng đôi gò bồng mềm non mịn kia chà sát quả thù du

trên

ngực

hắn, thậm chí nàng còn nâng cao cái mông tuyết trắng lên như con chó

nhỏ

trước mắt

hắn, chủ động dâng hoa huy*t đầy mật ngọt dâʍ đãиɠ đến bên miệng

hắn,

hắn

vẫn chưa thể thỏa mãn.

hắn

đem Mật Nhi nhốt trong phòng,

không

cho nàng mặc trung y, nữa thân

trên

chỉ có

một

mảnh yếm đỏ thắm mỏng manh, giấu được đôi đóa hoa xinh đẹp, bên dưới lại càng

không

được phép mặc tiểu khố.

Từ ngày đến đêm, Mật Nhi chỉ có biết kêu rên mềm mại, bàn tay nam nhân cắm sâu vào hoa tâm, ngón tay

hắn

cắm chọc ngoáy ra vào hoa huy*t, lôi kéo từng dòng nước ngọt ngào ra ngoài,

hắn

dùng đầu lưỡi

đi

vào liếʍ sạch, sau đó lại giữ chặt đầu

nhỏ

của nàng, hôn nàng từng ngụm đưa đẩy mật dịch cho nàng thưởng thức, kết thúc rồi

hắn

chưa thỏa mãn còn hỏi nàng “Có mùi vị gì nào?”

Mật Nhi bị chơi đùa đến hỏng, giọng

nói

mềm nhũn, lại càng làm thêm phần mê hoặc, chỉ

nói

“Uống rất ngon, Mật Nhi còn muốn nếm thử.”

Lệ Nhuận Du liền đem nước bọt của mình đưa vào miệng nàng, sau

một

hồi lâu mới thả người ra, đáy mắt tràn đầy tình ý

không

muốn rời.

Lệ Nhuận Du hoang đường như vậy, đêm từng đêm đều làm khăn giường nhăn nhúm cùng ướt đẫm,

thật

sự

nhìn

không

ra hình dạng, vốn định hôm ra

sẽ

để cho Trương ma ma dọn dẹp nhưng qua hôm sau thức dậy lại thấy khăn giường mới tinh như lúc đầu, lại nhìn thê tử xinh đẹp nằm trong ngực mình ngủ ngon lành trêu người như vậy, trong lòng càng thêm buồn bực.

Ngoài ra còn có

một

chuyện, càng làm

hắn

buồn bực thậm chí vui sướиɠ chính là từ lần trước cự long có phần đứng lên, Mật Nhi

sẽ

nằm giữa hai chân

hắn, chủ động dùng miệng vuốt ve

hắn,

thật

sự

là có hiệu quả, xem ra bệnh của

hắn

cỉa thể chữa.

Màn đêm buông xuống, trong phòng

không

ánh nến

một

mảnh tối sờ soạng, tựa như

không

tiếng người, nhưng mà nếu nghe thạt cẩn thận

thì

có thể nghe ra tiếng thở dốc nặng nề, từ chút

một

từ màn trướng bay ra,

một

chút ánh sáng chiếu vào mơ hồ còn nhìn thấy da thịt trắng nõn của thiếu nữ,

đangdựa người vào đầu giường dùng ta mở rộng hai chân mình ra, mà bên dưới



ràng là cái đầu của nam nhân.

Đầu tóc đen nhánh của Lệ Nhuận Du trêu chọc mông

nhỏ

non mềm thiếu nữ, đầu lưỡi ướŧ áŧ ngang dọc tung hoành

đi

sâu vào lối

đi

chật hẹp của thiếu nữ,

không

ngừng mυ'ŧ liếʍ mật dịch chảy ra ngoài,

hắnnuốt vào miệng, yết hầu ừng ực vang lên.

Đôi mắt hẹp dài của

hắn

nhìn gắt gao khuôn mặt thiếu nữ, hai tay bắt lấy đôi gò bồng đảo, vừa xoa vừa nắn, có khi ép lại tạo thành khe rãnh

thật

sâu, thiếu nữ bị

hắn

đùa bỡn đến thở

không

thành hơi, tay

nhỏ

dần mất sức, đôi chân rớt xuống khép lại, nhanh chóng bị

hắn

tách ra.

Lệ Nhuận Du kéo ngược đầu nàng lại, Mật Nhi liền nằm

trên

người

hắn, để

hắn

dùng môi miệng hút lấy mật huyệt của mình, mà nàng

thì

lại dùng cái miệng

nhỏ

nhắn của mình đem cự long còn ngủ gật của

hắn

ngậm lấy, vừa lớn lại vừa nóng, thẳng đánh sâu vào cổ họng nàng.

Đều

không

trọn vẹn đó là nó vẫn cứ mềm nhũn, nhưng Mật Nhi vẫn

không

từ bỏ, từng chút

một

liếʍ láp lấy, mà cảm nhận được lữa nóng trong miệng ngày

một

nóng hơn, tựa như thanh sắt nung trong miệng nàng, Mật Nhi liền đẩy ra, vậy mà lại nhìn thấy được cự long ngủ gật của

hắn

đang

trở nên nóng bỏng đỏ au trong tay mình.

Mật Nhi đưa chiếc lưỡi thom tho của mình liếʍ lấy cự long to lớn trong tay, chưa ngậm mυ'ŧ

đã

thỏa mãn,

một

luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm trắng sữa phun trào, nhuộm đầy đôi ngực nàng, trong màn trướng tràn mật hơi thở nhàn nhạt, Lệ Nhuận Du kéo Mật Nhi vào ngực, hôn nàng hết lần này đến lần khác,

thìthầm “Xin lỗi nàng.”

Tuy rằng Lệ Nhuận Du rất kích động vui mừng vì thân dưới có thể phản ứng nhưng lại

không

nghĩ lại nhanh kết thúc như vậy, đối với Mật Nhi tràn đầy có lỗi, Mật Nhi đưa đầu lưỡi của mình ra cùng lưỡi

hắntriền miên, hơi thở có chút

không

thông, cuối cùng liền nằm trong ngực

hắn

mà dồn dập thở gấp.

Lệ Nhuận Du lau mồ hôi

trên

trán nàng, dịu dàng ra lệnh “Ngủ

đi.”

Mật Nhi lại e thẹn nắm lấy tay

hắn

đặt vào hoa huy*t của mình “ Ở đây

thật

ẩm ướt, tướng công sờ sờ nó

đi.”

Cũng

không

biết đêm nay lăn lộn bao nhiêu lâu, Lệ Nhuận du trong mờ đều

đang

cắm trong người nàng, đem hai chân nàng đặt

trên

đầu vai mình, cự long thô to đỏ rực cọ cọ xung quanh hoa huy*t, nước xuân tuôn trào, thiếu nữ nằm dưới thân

hắn

run rẩy e thẹn,gọi từng tiếng tướng công nghe mền nhũn cả người,

đã

vậy còn nâng hai đôi gò núi trắng nõn dâng lên miệng

hắn,

hắn

liền vừa dùng sức xoa keis đóa hoa

trên

đỉnh núi, và mạnh mẽ đòi hỏi bên dưới của nàng.

Đem nàng đè dưới thân, đặt nàng tựa vào bàn thâm nhập từ phía sau, ôm nàng đến cửa sổ nghiêng người

đi

vào, làm cho nàng liên tục rên rĩ, sữa nước giao hòa chảy theo bắp chân xuống dưới,

trên

mặt đất toàn là mật ngọt.

không

chỉ như vậy,

trên

bàn,

trên

giường,

trên

bàn xích đu trong việc cũng lưu lại dấu vết ân ái của hai người, thậm chí còn dùng tư thế ôm hai tử

đi

tiểu để ôm nàng dọc hành lang, từng mỗi bước chân

đi, cự long chôn sâu trong hoa huy*t nàng lại đội lên, cơ hồ mở cửa tử ©υиɠ của nàng đem sữa ấm đổ đầy vào đấy, cái bụng

nhỏ

phình to, tựa như

đang

mang thai.

Mật Nhi giống như con hồ ly

nhỏ, mềm nhũn nằm

trên

đầu vai

hắn, trong miệng rầm rì kêu tên

hắn, khóc thút thít xin tha thứ,

hắn

lại kịch liệt đâm rút trong cơ thể nàng, ra vào kéo theo hoa môi ra ngoài, bên trong là nước sữa trộn lẫn vẩy bọt trắng.

Bụng

nhỏ

trướng đến độ

không

thể chứa thêm được gì nữa, Mật Nhi lại khóc lóc nằm

trên

đầu vai

hắnrầm rì rên rĩ, “Ca ca đừng dừng lại, Mật Nhi còn muốn, mau cắm thửng bụng

nhỏ

của Mật Nhi

đi.”

Lệ Nhuận Du lúc tỉnh dậy chính là đem Mật Nhi đè xuống dưới thân mà trêu chọc dâʍ đãиɠ,

hắn

có thể cảm nhận được cự long của mình

đã

gương cao vũ khí nằm trong hoa tâm của thiếu nữ, thô đỏ đến to lớn, thiếu nữ

yêu

kiều khóc lóc, cả người cong lên bám lấy bờ vai

hắn, đồng thời cũng đưa đồi núi tuyết trắng đến trước mặt

hắn.

“Nhuận Du, Nhuận Du.” Mật Nhi

không

ngừng hôn môi

hắn, vui thích cùng cực mà khóc lên, “Chàng mau cắm sâu vào

đi”

nói

rồi chủ động mở rộng hai chân đưa hoa huy*t ướt đẫm đầy xấu hổ cho

hắnđẩy cự long cứng rắn nóng bỏng

đi

vào.

Mỹ nhân

đã

xấu hổ rơi nước mắt, đôi mắt mang đầy nước như vậy tội nghiệp đến độ nam nhân muốn trêu chọc

không

ngừng, Lệ Nhuận Du lại cắn chặt răng, dựa vào cổ nàng, tham lam ngậm mυ'ŧ lấy thơm ngọt, cũng kích động cười

nói

“Mật Nhi, Mật Nhi ngoan của ta, sao nàng lại làm như vậy được?”

“Nhưng

không

liên quan đến thϊếp” Mật Nhi mang thân thể mềm nhũn ngát hương quấn lên người

hắn, cười hì hì

nói

“Điều là công lao của chàng, ca ca tốt.”

Lệ Nhuận Du lại vuốt ve khuôn mặt nàng, tất cả đều là

không

nỡ “Nếu

không

có nàng, ta đến bây giờ cũng chỉ là kẻ tàn phế

không

ai cần.”

Lời này chọc cho Mật Nhi rơi nước mắt, Lệ Nhuận Du cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng,

nhẹ

giọng

nói“Bảo bối ngoan, nàng khóc làm gì, để tướng công thương nàng có được

không, đem bụng

nhỏ

của nàng sinh ra

một

oa nhi xinh đẹp có được hay

không?” Lời vừa dứt

hắn

đã

thẳng lưng đẩy cự long

đi

vào sâu bên trong.

Mật Nhi bấu chặt vai

hắn, rên rĩ nho

nhỏ,

không

thể biết được là

đang

vui sướиɠ hay đau đớn nữa, đôi mắt rưng rưng nhưng

không

rơi lệ, đồi núi đôi như ngọc chạm vào nam nhân biến hóa đủ loại hình dạng, giữa hai chân bên dưới

một

thanh gậy sắt đầy nóng bỏng mạnh mẽ va chạm vào huyệt thịt non nớt của thiếu nữ.

Thấy nàng nhíu mày kêu đau,

hắn

liền chậm rãi

đi

ra, ngay sau đó liền mạnh mẽ xông vào.

Hoan ái kịch liệt hồi lâu, nhìn thấy Mật Nhi khóc đến đôi mắt hồng hồng như hồ ly

nhỏ, Lệ Nhuận Du thương tiếc nàng lúc này mới đem sữa nóng bắn ra ngoài, tất cả đẩy hết vào bụng nàng, dùng cự long chắn lại cửa động,

một

giọt cũng

không

thể

đi

ra.

Lệ Nhuận Du

một

tay vòng qua bờ vai tràn trụi của nàng,

một

tay chậm rãi vuốt ve

trên

bụng nàng, bên trong tất cả đều là sữa nóng đặc sệt của

hắn, có lẽ sau hôm nay

sẽ



một

sinh mệnh mới được hình thành.

Nghĩ đến đây,

hắn

dịu dàng hôn lên mặt cùng xương quai xanh của Mật Nhi, lại chọc cho hai đóa hoa

trên

núi tuyết đứng thẳng lên mới bằng lòng buông tay, mà Mật Nhi sớm

đã

mệt đến nỗi ngủ vùi trong lòng

hắn.