Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 522

“Đưa cho anh đi.”

Trì Vị Ương nhất quyết không đưa. Cắn môi, chỉ có thể mặc cho anh bắt lấy di động. Cô nắm chặt, cuối cùng cũng chịu thua anh.

Phó Dật Trần cầm lấy rồi nhìn vào, nhất thời biết được vì sao cô phản ứng như thế.

Trong tin nhắn là một tấm hình. Mà trong hình, lại là vật nam tính của phái nam bị cắt đứt, bộ phận sinh sản của nam dính đầy máu.

Anh chấn động mãnh liệt, bất giác nhớ đến quá khứ, chợt cảm thấy dạ dày khó chịu. Vài giây sau, đột nhiên vọt vào phòng vệ sinh. Trì Vị Ương đứng đó, nghe rõ tiếng nôn mửa của anh.

Bối rối một giây, cô lập tức cầm khăn giấy chạy vào. Thấy bộ dạng anh ói đến mệt lả, cô đau lòng đến dường như lục phủ ngũ tạng nhíu chặt lại.

“Anh lau chút đi.” Cô đưa khăn giấy cho anh, không kìm được chóp mũi cay cay. Cô không thể khóc, ít nhất, không thể rơi nước mắt trước mặt anh.

Cô lại quay đầu hứng ly nước: “Súc miệng trước đi, chắc sẽ thoải mái hơn.”

Phó Dật Trần súc miệng, cô thận trọng vỗ lưng giúp anh, dịu dàng hỏi: “Khá hơn chút nào không? Nếu còn khó chịu uống chút thuốc xem sao?”

Không trả lời.

Anh chợt xoay người lại, ôm chặt lấy cô.

Trì Vị Ương ngớ ra vài giây, sau đó, hai cánh tay nâng lên, cũng ôm lấy anh. Ôm rất chặt, rất dùng sức, giống như muốn truyền năng lượng sang cho anh.

“Có phải đã dọa em sợ không?” Thật lâu sau, anh mới mở miệng.

Nghe giọng điệu, đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trì Vị Ương nén đau lòng, nén cả nước mắt, cười lắc đầu: “Không có, em không sợ!”

“Không sợ là tốt rồi.” Phó Dật Trần cũng cười theo, cười xong nói: “Có thể là bệnh nhân trước kia không được chữa lành đùa dai, đừng để trong lòng.”

Cô hít mũi: “Ừm.” một tiếng.

Thế nhưng, sao cô lại không biết, anh chỉ đang an ủi mình, mặc dù hiện tại quan hệ của bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng, thế nhưng, quan hệ của anh và bệnh nhân vẫn luôn rất tốt. Hơn phân nữa bệnh nhân đều cảm tạ ân đức của anh, sao có thể?

Đột nhiên nghĩ không ra, cô vô thức ôm chặt anh hơn.

Lần này, cô sẽ không để ai tổn thương anh nữa!

Tuyệt đối không thể!

Dưới lầu bệnh viện.

“Hoa của em cứ để trên xe đi, không cần mang theo đến phòng bệnh.”

“Ừm.” Bạch Dạ Kình gật đầu, đeo khẩu trang, khóa cửa xe lại.

Hạ Thiên Tinh nhớ đến gì đó, đột nhiên lên tiếng: “Anh mở cửa xe, em lấy đồ.”

“Lấy cái gì?” Vừa hỏi, vừa ấn điều khiển từ xa.

Cửa xe mở ra. Hạ Thiên Tinh khom người vào, cầm 2 cuốn sổ đỏ trong tay vui vẻ quơ quơ.

Bạch Dạ Kình gật đầu: “Bắt cóc con gái của họ, cũng nên nói thật tốt với họ. Chỉ có điều... “

Anh dừng giây lát.

“Chỉ có điều cái gì?”

Bạch Dạ Kình ôm bả vai gầy nhỏ của cô: “ Chỉ có điều, anh phải gọi bọn họ là ba mẹ, hay là gọi chú thím?”

“...” Hạ Thiên Tinh cũng khốn đốn giây lát. Đây đúng là một vấn đề khá nan giải.

Trước khi vào phòng bệnh, Bạch Dạ Kình đi một vòng mua hoa và trái cây. Anh rảnh liền đến bệnh viện, những thứ này mỗi lần đến cũng không thể thiếu được. Hạ Thiên Tinh thân mật cám ơn anh.

“Lát nữa, cùng bọn họ thương lượng chút chuyện kết hôn. Anh đã bảo Y liên lạc với nhà thiết kế, sẽ đích thân đến bệnh viện lấy số đo cho họ. Đến lúc đó, xem họ có đề nghị chỗ tổ chức hôn lễ nào không.”

Vừa lên lầu, Bạch Dạ Kình vừa trò chuyện cùng cô.

Hạ Thiên Tinh ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Em còn nghĩ là anh đã quên mất chuyện này!”

“Vừa ăn tết xong, tất cả ngành mới bắt đầu đi làm lại, tương đối bận rộn.”

Hạ Thiên Tinh nghe vậy có chút đau lòng. Cầm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải em đang trách anh!”

Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, đổi vị trí, siết chặt tay cô: “Chuyện của em, lúc nào anh cũng để trong lòng!”

Mỗi một chuyện không hề quên!

Giọng anh thờ ơ, nói rất tùy ý. Giống như chỉ thuận miệng nhắc đến.

Nhưng lòng Hạ Thiên Tinh lại vô cùng ấm áp. Ngón tay vô thức xoa xao mu bàn tay anh, cảm thấy hài lòng. Có lẽ cô có phúc ba đời, mới có thể gả cho một người đàn ông như thế.

Ở trong bệnh viện lâu như vậy, Bạch Thanh Nhượng đã minh mẩn hơn nhiều, tình trạng của Lan Đình phu nhân cũng coi như ổn định. Ít nhất nhìn vẻ ngoài, vô cùng tốt.

Bạch Dạ Kình ở bên cạnh gọt trái cây cho hai vị trưởng bối, Hạ Thiên Tinh thì cẩn thận cắm hoa tươi vào bình.

Anh tách trái cây làm hai, đưa đến trước mặt hai vị trưởng bối. Ánh mắt chần chừ nhìn họ, dường như đang ngẫm nghĩ, đột nhiên thành kính mở miệng: “Ba, mẹ, hai người ăn trái cây đi!”

Hạ Thiên Tinh đang cắm bách hợp, nghe được hai tiếng xưng hô này, cực kỳ kinh ngạc, bách hợp trên tay lập tức rơi xuống đất.

Bạch Dạ Kình nhìn cô, đứng dậy đi qua nhặt lên: “Ngốc!”

So với sự kinh ngạc của cô, người đàn ông này lại thản nhiên như không có gì xảy ra, đơn giản là da mặt dày!

Hạ Thiên Tinh nhìn anh, anh không sao, nhưng cô lại đỏ mặt.

Bên kia, Lan Đình phu nhân và Bạch Thanh Nhượng đang ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên nghe cách gọi xa lạ này, cũng chấn động giây lát, sau đó, vui mừng nhìn nhau nở nụ cười, tiếp nhận nhanh chóng và thản nhiên.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình là người không có tố chất nhất nhà.

“Hôm nay đi kết hôn rồi à?” Bạch Thanh Nhượng hỏi.

Bạch Dạ Kình gật đầu: “Đúng vậy, ba!”

Bạch Thanh Nhượng cười rộ lên, khuôn mặt vốn dĩ hơi tái nhợt do bệnh, nhất thời trông có sức sống hơn nhiều. Ông nghiêng người về phía trước: “Sổ đâu, đem đến ba xem chút.”

Bạch Dạ Kình vô cùng trang trọng, hiếm có cung kính thế này, anh dùng hai tay dâng hai cuốn sổ màu đỏ cho ông. Hai vị trưởng bối mỗi người xem một quyển.

Ngón tay Lan Đình khẽ vuốt ve mặt trên, lại nhìn con gái, hốc mắt không kiềm được ươn ướt.

“Mẹ!”

Hạ Thiên Tinh biết lòng bà phức tạp, cô đưa tay đến. Lan Đình phu nhân liền nắm lấy tay cô: “Con trưởng thành, hiện tại lại là mẹ của hai đứa nhỏ, còn gả cho người tốt như Dạ Kình. Mẹ và ba con nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể an tâm ra đi!”

Lời này khiến cho Hạ Thiên Tinh như bị kim đâm vào tim: “Mẹ nói gì vậy?”

Bạch Thanh Nhượng khép lại quyển sổ, dặn dò Bạch Dạ Kình: “Con phải đối xử thật tốt Thiên Tinh của chúng ta đó!”

Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tinh, sau đó, trịnh trọng bảo đảm: “Ba yên tâm!”

“...” Người này, kêu đến nghiện rồi sao? Hạ Thiên Tinh cảm thấy không được tự nhiên, lại có chút khó xử: “Hay là, anh vẫn gọi là chú Hai đi. Nghe vậy, thật sự không được tự nhiên.”

“Nghe nhiều sẽ thành quen.” Bạch Dạ Kình không cảm thấy có gì không được tự nhiên.

“Cũng đã kết hôn rồi, dĩ nhiên phải gọi là ba.” Lan Đình phu nhân tiếp lời.