Lời này của cô, vốn dĩ là uyển chuyển bày tỏ, thế nhưng, nghe vào tai Phó Dật Trần, anh lại càng cảm thấy áy náy. Anh nhìn cô, ngón tay khẽ động trên gò má cô: “Kết hôn với anh, thiệt cho em rồi!”
Lòng cô thoáng chua xót, ánh mắt che một tầng sương mù nhìn anh, tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay trên má mình, cô thành khẩn nhìn anh: “Có biết điều ước sinh nhật hàng năm của em là gì không?”
Phó Dật Trần lắc đầu.
“Em hy vọng sau này, có thể gả cho anh!”
Phó Dật Trần xúc động, anh cúi người xuống, nồng nàn hôn lên trán cô. Anh rất vui, cực kỳ vui, trong hy vọng của cô, sớm đã tồn tại anh. Càng vui hơn là, nhiều năm qua, ngay cả khi anh rời cô đi, ý nguyện của cô cũng chưa từng thay đổi, không từ bỏ anh.
Anh cười xúc động: “Em như vậy sẽ khiến cho anh có cảm giác thất bại!”
“Sao vậy?” Cô chớp mắt, bày tỏ rất vô tội.
“Cầu hôn vốn dĩ là chuyện của đàn ông, nhưng em lại giành trước!”
Trì Vị Ương đỏ mặt: “Em không thèm cầu hôn. Hơn nữa, cầu hôn là phải có...nhất định phải có...”
Phó Dật Trần cưng chiều cười, sờ đầu cô. Sau đó lại nghiêm mặt, bảo đảm: “Chuyện ở chỗ Tô Tố Vân anh sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Ừm.” Cô gật đầu, không thúc giục. Không muốn tạo thêm áp lực cho anh.
“Được rồi, giờ thì thức dậy, đi xuống lầu ăn sáng.”
Phó Dật Trần ngồi dậy, Trì Vị Ương lại lưu luyến ôm eo anh không buông tay. Phải làm gì đây? Dường như càng ngày mình càng quyến luyến anh, càng ngày càng không muốn cách xa anh.
Phó Dật Trần lại nằm xuống, cố gắng né người, không đυ.ng vào cô. Anh cười: “Vẫn không muốn rời giường?”
Cô nghiêng người, đối mặt với anh: “Hôm nay ở bệnh viện có bận rộn lắm không?”
“Sao hả?”
“Nếu như không bận rộn lắm, chúng ta hẹn hò được không? Em muốn cùng anh đi ra ngoài dạo chút.” Tâm trạng hiện tại của cô, chính là muốn để cho toàn thế giới biết, người đàn ông này là bạn trai cô, tương lai sẽ là chồng cô.
“Anh cũng định vậy, hôm qua đã xin nghỉ.” Phó Dật Trần nắm lấy tay cô chơi đùa: “Em đến đây lâu như vậy, anh lại không ở cạnh em thật tốt. Sau này, anh sẽ cố gắng giảm bớt công việc, ở bên cạnh em nhiều chút.”
Trì Vị Ương sờ bụng mình: “Còn có đứa nhỏ nữa!”
“Đúng vậy, còn có con của chúng ta!”
Hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng, Phó Dật Trần đã làm xong đồ ăn sáng, xa xa có thể ngửi được mùi thơm khắp nơi.
Mì sợi hành hương!
Đây là sở trường của anh!
Trì Vị Ương ăn nhiệt tình, Phó Dật Trần bên cạnh cảm thấy rất hài lòng.
“Anh không ăn à?”
“Tôi không đói lắm.” Phó Dật Trần cảm thấy nhìn cô ăn, so với mình ăn, còn thú vị hơn nhiều.
Trì Vị Ương quấn mì, đưa đến miệng anh, ân cần chỉ bảo: “Anh là bác sĩ, so với em còn rõ ràng hơn, bữa ăn sáng rất quan trọng không đói bụng cũng phải ăn.”
“Được.” Anh há miệng, ngoan ngoãn ăn. Mùi vị đặc biệt ngon, lần đầu tiên cảm thấy tay nghề của mình tuyệt đến vậy.
Trì Vị Ương lại ăn tiếp, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Anh đang ăn mì, thấy cô dò xét nhìn mình, liền dừng đũa, hỏi: “Sao thế?”
“Trước kia anh cũng thường làm đồ ăn sáng cho Tô Tố Vân sao?”
Dường như anh ngửi thấy trong không khí mùi vị chua chua.
“Em là người phụ nữ đầu tiên anh làm thức ăn sáng cho. Chỉ có điều, có thể sẽ không là người cuối cùng.”
Câu thứ nhất, cô còn rất vui vẻ. Câu thứ hai, liền không vui nổi nữa. Còn chưa kết hôn, Phó tiên sinh đã muốn lừa dối rồi?
Phó Dật Trần cười, không nhanh không chậm nói: “Nếu như em sinh cho anh một cô con gái, sau này vẫn phải làm cho con gái ăn!”
Cô cũng cười theo.
Như vậy cũng đúng~
Đột nhiên, di động của Phó Dật Trần đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình, là Tô Tố Vân gọi điện thoại đến.
Mi tâm anh khẽ nhíu, nhưng không ngắt mà nhận điện thoại. Mở loa lớn, không muốn người phụ nữ bên cạnh nghĩ nhiều.
“Alô, Dật Trần.” Tô Tố Vân lên tiếng.
“Ừm.” Phó Dật Trần chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Trì tiểu thư vẫn còn ở đó sao? Tối hôm qua hai người không cãi nhau chứ? Tối qua em tìm anh, vừa vặn gặp cô ấy, nói nhiều thêm mấy câu. Em sợ làm hai người cãi nhau.”
Trì Vị Ương liếc mắt, trước mặt Dật Trần, cô ta thật đúng là vừa dịu dàng lại rộng lượng, còn điềm đạm đáng yêu nữa.
“Tô tiểu thư, để cô thất vọng rồi, tôi vẫn chưa đi. Hai chúng tôi chẳng những không cãi nhau, còn càng ân ái hơn trước, cô muốn đến xem chút không, nhắc đến mới nhớ cô vẫn là ân nhân của Dật Trần nhà chúng tôi nhỉ, hôm nào cô bế con gái đến, tôi cùng Dật Trần sẽ chiêu đãi cô thật tốt!”
Tô Tố Vân bên kia thở gấp. Cô ta không ngờ rằng, Trì Vị Ương thật sự vẫn còn ở đây.
Phó Dật Trần cầm di động lên, giọng trầm xuống: “Tô tiểu thư, sau này hy vọng cô đừng đến quấy rầy Vị Ương và tôi nữa!”
Một tiếng Tô tiểu thư xa lạ, khiến cho lòng Tô Tố Vân thắt chặt.
“Dật Trần, không phải em cố ý quấy rầy hai người, là Điềm Điềm, con bé thật sự rất thích anh!”
“Tô tiểu thư, muốn tìm ba cho đứa nhỏ, thì đến tìm bạn trai cũ của mình đi. Dật Trần nhà chúng tôi sắp phải làm ba rồi, hiện tại rất bận rộn!” Trì Vị Ương căn bản không cho Tô Tố Vân cơ hội nói tiếp, cô cầm lấy di động, linh hoạt cúp máy.
Cô ghét những người dây dưa không rõ.
Phó Dật Trần thấp giọng cười, yên lặng ngồi ăn mì.
“Cười cái gì?” Cô nghiêng mặt hỏi anh.
Anh ngẩng đầu, nhịn cười nhìn cô: “Em vẫn giống y như trước kia, anh an tâm rồi!”
“Trước kia em thế nào?”
“Miệng mồm lanh lợi, ghét ác như thù. Còn giương nanh múa vuốt!”
“Đây là khen em à?” Sao càng nghe càng không giống?
Phó Dật Trần nắm tay cô: “Tính tình như vậy cũng tốt, ít nhất, không cần lo lắng em thua thiệt.”
Trì Vị Ương cười cười, đầu khẽ tựa vào vai anh. Thật ra thì, hiện tại cô có thể hùng hồn với Tô Tố Vân như vậy, đó là bởi vì cô có anh, có đầy đủ sức mạnh!
Hai người tiếp tục ăn sáng, căn bản không đặt Tô Tố Vân trong lòng.
Di động của Phó Dật Trần cứ thế đặt trên bàn.
Ăn sáng xong, lúc Trì Vị Ương đang thu dọn chén đũa, điện thoại di động anh lại vang lên.
Lúc này, anh đang trong phòng bếp mới cột tạp dề lên, chuẩn bị dọn dẹp. Trì Vị Ương kêu anh: “Dật Trần, hình như điện thoại anh có tin nhắn.”
“Xem giúp anh đi!”
“Ừm.” Trì Vị Ương đặt chén đũa trong tay xuống, xoa xoa tay, cầm lấy di động.
Mở tin nhắn ra xem, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
“Tin nhắn của ai vậy?” Phó Dật Trần vừa hỏi, vừa đi ra khỏi phòng bếp.
Sắc mặt Trì Vị Ương vẫn không tốt hơn chút nào, rõ ràng rất kinh sợ, thấy anh đi ra, dường như cô lập tức đưa giấu di động sau lưng: “Không có gì.”
“Sao vậy?”
Cô lắc đầu không chịu đưa: “Anh đừng xem!”