Đại Hiệp Hồn

Chương 71: Lưu luyến không rời tình xa cách (7)

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Một cỗ kɧoáı ©ảʍ tuôn trào, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân của Tiểu Mai, vừa tê dại, vừa ngứa ngáy, vừa đau nhức, lại vừa trơn trượt, sướиɠ khoái không cách nào hình dung được.

"Nhanh... Nhanh... Vυ'... Ngực ta... Bóp lấy... Bóp mạnh đi... Vυ' sữa của ta..."

Tiểu Mai phóng đãng mà kêu rên, một tiếng lại dâʍ ɖu͙© hơn một tiếng.

Hoa Vân Long không ngừng thi triển chiêu thức mà liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt của Tiểu Ngọc, thuận tiện vươn tay ra bắt lấy một cặp ngực đầy đặn trắng như tuyết, bóp mạnh cặρ √υ' và ve vuốt đầu v*, đồng thời cũng hẩy mông phối hợp với động tác lắc lư mông ngọc đẫy đà của Tiểu Mai, một lên một xuống mà cố gắng ra vào. Tiểu Mai bị đâm đến mắt đẹp trắng dã, thở gấp liên tục, hoa tâm mở rộng ra, huyết dịch sôi trào, từng đợt xốp giòn ngứa ngáy run rẩy, toàn bộ thần kinh hưng phấn đến cực điểm, còn không ngừng uốn éo vặn vẹo cặp mông trắng mịn đẫy đà, miệng không ngừng rêи ɾỉ: "Ôi... Ôi chao... Aaa... Aaa... Thiếu gia... Thật sung sướиɠ... Ngươi... Đâm chết... Đâm chết ta đi... Aaa... Aaa... Ơ... Lại đâm đến... Hoa tâm rồi... Không muốn... Aaa... Ta muốn... Tiết rồi... A... A... Sướиɠ chết ta rồi..."

Sau khi Tiểu Mai nói xong, một cỗ âm tinh đã phóng thẳng mà ra, một đôi cánh tay ngọc, một đôi đùi ngọc, cũng không chịu nghe sai khiến nữa, triệt để tê liệt buông lỏng xuống, thân thể mềm mại vô lực mà ngã xuống l*иg ngực Hoa Vân Long. Tiểu Ngọc nhìn thấy Tiểu Mai đã đạt đến cao trào thủy triều, đã tiết thân đến vô lực, nàng lại vội vàng nhìn đến thứ cự vật đã khiến cho Tiểu Mai la liệt thảm hại, chỉ thấy bảo bối của Hoa Vân Long vẫn y nguyên hung hăng chĩa thẳng, khí phách hiên ngang, qυყ đầυ kia sung sức đỏ thẫm, Tiểu Ngọc điều chỉnh cho tiểu huyệt của chính mình thuận thế mà tiếp cận bảo bối nóng bỏng kia, thoáng cái đã cắm vào tận gốc.

"Aaa... Căng... Thật căng cứng..."

"Ngươi... Nhất định... Phải... Chơi ta... Thật... Tốt... A..."

Ngay từ lúc đại bảo bối của Hoa Vân Long cắm vào trong tiểu huyệt của nàng, Tiểu Ngọc đã bắt đầu rêи ɾỉ, sắc mặt cũng có chút thay đổi, tựa như càng trắng hơn, từng giọt mồ hôi không thể kiềm chế mà chảy xuống, hàm răng cắn chặt, toàn thân phát run.

Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy trong tiểu huyệt của mình, tựa như có thêm một côn sắt nung đỏ chèn ép xô lấn, chuyển động lên xuống trái phải mà thỏa thích càn quấy, cảm giác căng trướng khiến cho toàn thân nàng sướиɠ khoái, loại mùi vị xốp giòn, tê dại, đau rát, ngứa ngáy này, muốn bao nhiêu sướиɠ khoái thì có bấy nhiêu, qυყ đầυ thô to ngay khi mới tiến vào bên trong âm đ*o, đã nhanh chóng cọ sát lên vách thịt non mềm, sinh ra kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời đến bực nào a...

"Ôi... Mẫu thân ta ơi... Thật sung sướиɠ... Thật sáng khoái... Tuyệt... Vời... Ta sướиɠ chết a..."

Nàng chậm rãi vặn vẹo vòng eo, chuyển động cặp mông, Hoa Vân Long cũng duỗi ra hai cánh tay mà vuốt ve cặρ √υ' của nàng, đầu v* đỏ tươi giống như hai quả nho đỏ tươi thành cặp lớn nhỏ, diễm lệ tuyệt vời, mê hoặc mọi ánh nhìn, khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Hoa Vân Long dùng sức hẩy lên cặp mông, dùng sức đâm lên trên, một gốc đại bảo bối thô to lại cắm vào sâu hơn, mỗi lần đâm vào lại nhiều hơn một tấc.

" Ôi... Nhẹ một chút đi a... Sắp đâm đến tận tử ©υиɠ của ta rồi..."

Tiểu Ngọc trợn trắng mắt đẹp, thở gấp liên tục, sướиɠ khoái mà rêи ɾỉ. Quyến rũ đến cực điểm, sướиɠ khoái đến tận cùng, mê hoặc lòng người không thể tả, dâʍ ɖu͙© phóng đãng đến vô cực.

"Aaa... Aaa... A... Quá tốt rồi... Ôi..."

Càng đánh càng mãnh liệt, càng đánh càng điên cuồng, khi qυყ đầυ mấy lần liên tiếp đâm đến tận hoa tâm, Tiểu Ngọc đã không kìm lòng được mà phóng đãng kêu lên, nửa người trên cúi thấp xuống, ôm lấy Hoa Vân Long, càng ôm lại càng siết chặt, toàn thân nàng cũng càng ngày càng run rẩy.

Tiểu Ngọc rêи ɾỉ phóng đãng, càng khích lệ dục hỏa trong Hoa Vân Long, cặp mông của hắn càng ngày càng gia tăng tốc độ nhấp nhô lên xuống, hắn hẩy mông lên trên, nàng liền hạ thấp xuống, phối hợp thật ăn ý, mỗi lần thịt chạm thịt đều chuẩn xác tuyệt đối, Tiểu Ngọc dốc sức liều mạng mà vặn vẹo cặp mông trắng mịn đẫy đà, động tác càng ngày càng xung động, trong nội tâm càng ngày càng hưng phấn sôi sục, vách thịt âm đ*o theo đó mà co thắt lại từng trận, hoa tâm hút lấy qυყ đầυ, qυყ đầυ đâm mạnh vào hoa tâm, sung sướиɠ khiến cho Hoa Vân Long cũng muốn gọi to lên.

"Sướиɠ... Công phu thật tốt... Cực sướиɠ mất rồi... Dùng sức mà đâm... Hút đi... Lại hút thêm nữa... A... Thật tốt... Thật sướиɠ... Ôi... Ta muốn tiết... Rồi... Aaa... Aaa..."

"Ôi... Người yêu... Của ta... Ta không thể... Nhấp hông nữa... Rồi... Ta không xong... Rồi... Ta muốn chết... Chết mất... A... Sướиɠ... Sướиɠ chết... A... Ta... Ta tiết... Tiết đây... Ta tiết rồi... Aaa... Ân..."

Âm thanh dâʍ đãиɠ còn chưa dứt hẳn, nàng đã tiết thân như suối trào, d*m thủy khiến cho âm mao của hai người đều thấm nhuần ướt đẫm, Toàn thân cơ thịt xương cốt của Tiểu Ngọc đều đã rã rời, nàng xụi lơ nằm phịch xuống trên người Hoa Vân Long.

Hoa Vân Long cũng cảm giác có chút mỏi mệt, dang tay ôm lấy Tư Mã Quỳnh, Tiểu Mai và Tiểu Ngọc. Quấn quít lấy ba cơ thể ngọc ngà mà ngủ thϊếp đi…

Thời điểm chia tay xa cách cuối cùng cũng đã đến rồi, Hoa Vân Long ôm lấy Hoa Mỹ Linh đã đỏ bừng cả đôi mắt, hắn muốn hôn nàng một cái âu yếm, lại phát hiện trên đôi mắt đã đóng chặt của Hoa Mỹ Linh đang tuôn ra hai dòng nước mắt long lanh: "Tiểu muội, tại sao ngươi lại khóc rồi a?"

"Ca, ta không muốn để ngươi đi dâu a."

Hoa Mỹ Linh ôm chặt lấy cơ thể Hoa Vân Long, "Oa" một tiếng liền bắt đầu khóc nức nở, lập tức những nữ nhân ở đây cũng đều cúi đầu, lau lau đôi mắt ngập nước.

"Muội muội tốt, tiểu tình nhân đáng yêu của ta, ca cũng không muốn rời xa ngươi chút nào a."

Hoa Vân Long ôm chặt lấy nàng, liếʍ sạch những giọt nước mắt trên gương mặt nàng rồi nói: "Tuy thế nhưng ta phải đi, vì hạnh phúc của cả Hoa gia chúng ta sau này..."

"Ngươi đừng nói nữa, ta hiểu rõ, nhưng mà... Ngươi nhất định phải nhớ quay trở về sớm đó."

"Ngươi yên tâm, trong nhà có thật nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc, đáng yêu quyến rũ như thế, lại đều là những người mà ta yêu, ta làm sao có thể không vội vàng làm cho xong chuyện rồi quay trở về chung sống với các ngươi đây?"

"Ca ca tốt, ta nhất định sẽ tốt, chờ đợi ngươi quay về."

Hoa Mỹ Linh lại thâm tình mà dâng lên cho Hoa Vân Long một nụ hôn thật dài.

Hoa Vân Long lại một lần nữa ôm hôn tiễn biệt từng người trong chúng nữ, Bạch Quân Nghi nước mắt lưng tròng, giúp hắn đeo lại bảo kiếm bên hông thật tốt, Tần Uyển Phượng trao cho hắn ba cái bình ngọc chứa mỡ dê, Hoa Vân Long liền cất chúng vào trong ngực áo. Đại tỷ Hoa Mỹ Quyên thì dắt đến một thớt ngựa tốt, bộ lông đỏ rực như lửa, thần tuấn phi phàm, còn đặc biệt đưa cho hắn một cây quạt xếp, thấp giọng nhắc nhở rằng: "Trong cái bọc nhỏ trên lưng ngựa có một chuỗi trân châu, giá trị khoảng ba nghìn lượng vàng, đồ ăn thức uống, sinh hoạt thường ngày, từ nay về sau ngươi cần phải tự mình lo liệu."

Hoa Vân Long gật gật đầu, tiếp nhận từng người một, cuối cùng nhìn thoáng qua tất cả mọi người, kiên quyết một lần, nhảy lên trên lưng ngựa rồi nói to một tiếng: "Các ngươi hãy bảo trọng..."

Xoay đầu một cái, thả người theo tuấn mã, chạy như bay mà đi ra khỏi sơn cốc, cũng không quay đầu lại nhìn thêm. Sau lưng truyền đến thật nhiều tiếng khóc nức nở, tiếng gọi to yêu kiều, khiến cho lòng hắn nhức nhối, khóe mắt khóe mũi cay cay, hai giọt lệ nóng lặng yên rơi xuống...

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!