Đại Hiệp Hồn

Chương 34: Tỷ đệ luyến ái triền miên, xót thương giọt máu đào (9)

Nguồn: TruyenYY.com

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Dịch: Tệ Bạc

Biên: Lạc, Infinity

Tiếp theo, nàng lè lưỡi bắt đầu liếʍ láp ở trên bảo bối Hoa Vân Long, vốn là đầu lưỡi đặt tại qυყ đầυ, không ngừng nhúc nhích liếʍ tới liếʍ lui phần gồ ghề xung quanh, nhưng sau đó nàng lại nhẹ ngậm lấy đại qυყ đầυ mà khẽ mυ'ŧ lấy, bắt đầu thỏa thích phun ra nuốt vào, khiến cho Hoa Vân Long cực kỳ thoải mái, toàn thân sung sướиɠ không thể diễn tả bằng lời, thật sự là thích thú cực điểm.

Hoa Vân Long khẽ đẩy Hoa Mỹ Ngọc, làm cho nàng xoay người, vượt qua bên trên thân mình, đem tiểu huyệt tiến đến bên miệng mình, tiểu huyệt nàng đã sớm là bộ dáng ẩm ướt đến khó tin, âm mao cũng ướt một mảng lớn, Hoa Vân Long tiến lại gần, đầu lưỡi liếʍ láp qua lại trên âʍ ɦộ của nàng, tiếp theo khẽ cắn âʍ ѵậŧ của nàng, sau đó đem đầu lưỡi nhanh lẹ đút vào trong âm đ*o nàng tựa như lúc giao hoan, khiến cho toàn thân nàng càng không ngừng lắc lư vặn vẹo, âm tinh lại một lần nữa phun ra.

Hoa Mỹ Ngọc lật người lại, nói ra: “Tiểu huyệt tỷ thật ngứa, thật trống vắng, Long nhi, đệ đệ tốt của tỷ, tỷ muốn ngươi.”

“Nhị tỷ tốt, tỷ nói muốn ta, muốn ta làm sao, muốn cái gì của ta a?” Hoa Vân Long cố ý trêu chọc nàng.

“Tiểu quỷ, thật đáng ghét, biết rõ tỷ ngứa ngáy đến chịu không nổi, vẫn còn muốn cười tỷ.” Nói xong, không nhẹ không nặng vỗ một cái lên trên bảo bối Hoa Vân Long.

“Ta hiểu rồi, là muốn nó, đúng hay không?”

Nhìn thấy Hoa Mỹ Ngọc ôn nhu, Hoa Vân Long không đành lòng lại trêu cợt nàng, liền trở mình mà lên, mãnh liệt đâm vào, như mưa to gió lớn mà rút ra đút vào thật nhanh, nàng cũng điên cuồng mà phối hợp nghênh tiếp, trong chốc lát, nàng vừa một trận run rẩy vừa tiết thân. Thực làm cho không rõ trong tiểu huyệt nàng đến cùng là có bao nhiêu âm tinh, đã tiết qua hai lần, vậy mà lúc này đây vẫn còn tiết được nhiều như vậy.

Từng đợt âm tinh mãnh liệt phun lên trên mặt qυყ đầυ Hoa Vân Long, kích động Hoa Vân Long đến rốt cuộc không khống chế nổi nữa, một hồi tê dại, từng cỗ một tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm như suối phun bắn vào trong tử ©υиɠ của tỷ tỷ, tưới vào trên hoa tâm của nàng, cơ hồ muốn làm nàng bỏng đến run rẩy kêu rên một trận. Bọn hắn chăm chú ôm ấp, hôn hít, vuốt ve lấy nhau, hưởng thụ dư âm bình tĩnh ấm áp sau cơn vân vũ.

“Tỷ tỷ, đệ đệ làm tỷ thoải mái chứ?”

“Đệ đệ, tỷ cực kỳ thoải mái, không nghĩ tới làm loại chuyện này là thư thái như vậy, sớm biết như vậy, ta đã sớm cùng đại tỷ đem chính mình tặng cho ngươi rồi.”

“Tỷ tỷ, hiện tại cũng không phải là muộn a, đại tỷ so với ngươi chỉ sớm bốn ngày, huống chi còn nhiều thời gian, sau này chúng ta còn ở bên nhau lâu dài lắm, chỉ cần ngươi muốn thoải mái, ta tùy thời đến chơi với ngươi.”

“Đệ đệ, tỷ yêu ngươi chết mất, thân thể tỷ vĩnh viễn cho một mình ngươi đấy, sau này cái tiểu huyệt này sẽ là của ngươi rồi, tùy ngươi làm sao chơi cũng được, ngươi làm sao cho thỏa mãn, nếu như ngươi nguyện ý, chính là bị ngươi làm chết tỷ cũng cam tâm tình nguyện.” Tuy rằng Hoa Mỹ Ngọc cũng giống Hoa Mỹ Quyên, là nữ tử nhã nhặn bảo thủ, nhưng nàng rốt cuộc so với Hoa Mỹ Quyên thì cởi mở hơn, lại đối với Hoa Vân Long thâm tình ưu ái, cùng với vừa mới nếm được tư vị tình ái tuyệt diệu, hiện tại là thời khắc xuân tình nhộn nhạo, cho nên không cố kỵ mà nói ra lời nói nội tâm.

“Ta làm sao cam lòng làm chết ngươi? Nhị tỷ của ta yêu ta như vậy, ta cũng yêu nhị tỷ tốt của ta như vậy, làm sao cam lòng làm chết ngươi? Nhị tỷ, ngươi có lẽ không biết, tiểu huyệt của ngươi xinh đẹp như vậy, quả thực không thể gọi là "một cái", mà là "một kiện tác phẩm nghệ thuật", ta thật muốn mang theo trên người, lúc dùng đến liền có thể tùy thời vuốt ve, tùy thời thưởng thức.” Vuốt âʍ ɦộ xinh đẹp của Hoa Mỹ Ngọc, nói nhỏ bên tai nàng.

“Càng để ngươi có thể tùy thời chơi nó, đúng không? Đệ đệ, đa tạ ngươi khích lệ, nó là của ngươi rồi, tùy ngươi làm sao đều được, chính là thực bắt cắt bỏ nó thì tỷ cũng cam tâm. Tỷ quả thực yêu ngươi đến nổi điên, tỷ thật không biết nếu như ngươi không thích ta, ta nên sống làm sao.”

“Tỷ, ta yêu ngươi, ta vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội ngươi.”

Hoa Vân Long ngước mắt nhìn nàng, nàng cũng ngước mắt nhìn Hoa Vân Long, ánh mắt của nàng là chân thực như vậy, chắc chắn như vậy, lúc này Hoa Mỹ Ngọc xuân ý nhộn nhạo, mị thái liên tục nảy sinh, cực kỳ xinh đẹp. Nàng trìu mến mà nhìn Hoa Vân Long, trong ánh mắt tràn đầy an tường, yêu thương, nhu tình cùng quan tâm, hoàn toàn không thấy vẻ dâʍ đãиɠ phóng túng lúc nàng đạt đến cao trào, Hoa Mỹ Ngọc lúc này tựa như một thê tử nhàn thục ôn lương, giống như một mẫu thân hiền lành hòa ái.

Hoa Vân Long cảm động ôm chặt nàng, khẽ hôn mái tóc của nàng, ngửi ngửi từng trận nhục hương xử nữ, bọn hắn lại dán liền cùng một chỗ, chăm chú mà ăn nằm với nhau, bọn hắn dùng thân thể nói rõ tâm linh đồng cảm, không chỉ có trên trên nhục thể của nhau, hơn nữa còn trong linh hồn cũng cùng chung đạt được loại đồng tâm này.

“Tốt một đôi nam nữ si tình nha.” Hoa Mỹ Quyên chẳng biết lúc nào vào được.

Hoa Mỹ Ngọc mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, gấp gáp khoác lên vai y phục mà bỏ chạy, Hoa Mỹ Quyên vội vàng đè lại thân thể mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “Ngươi vừa mới phá trinh, đừng đứng lên ngay, nằm nghỉ ngơi đi.” Cái này Hoa Mỹ Quyên cũng không giống như lúc lần đầu của nàng, ngại Hoa Vân Long dùng từ "phá trinh" khó nghe, nhưng giờ mình cũng dùng cái từ này. Nữ nhân chính là như vậy, một khi cùng nam nhân đã có loại quan hệ này, trước mặt người nam nhân này, khăn che mặt ngượng ngùng liền mở ra, không chỗ nào che lấp, cũng không cần che đậy làm gì.

“Đại tỷ, vừa rồi ta bị đệ đệ khiến cho suýt nữa muốn điên rồi, hắn thực là khắc tinh của chúng ta.”

“Đừng nói nữa, chúng ta còn không phải đều bị giống nhau sao? Mẫu thân các nàng đều đã bị hắn làm, huống chi chúng ta? Không có biện pháp, mệnh trung chú định đều là hắn đấy, ai cũng chạy không thoát.” Hoa Mỹ Quyên mỉm cười nói. Hoa Mỹ Quyên lại thấy được tán tiết (máu trinh) tươi đẹp đọng lại trên tấm trải giường, dùng một loại giọng điệu người từng trải quở trách: “Ga giường cũng không chịu đổi, rồi cứ như vậy mà ngủ? Long nhi, ngươi nhìn nhị tỷ của ngươi ra bao nhiêu máu tươi xử nữ a, ngươi liệu mà quý trọng nàng.”

Hoa Vân Long nhìn qua đại tỷ Hoa Mỹ Quyên ôn nhu như là từ mẫu, khuôn mặt đẹp tựa như thiên tiên của nàng tự nhiên cười nói như hoa đào sáng lạn, thiên kiều bá mị, diễm lệ vô biên, Hoa Vân Long ôm cổ nàng, nhiệt liệt hôn nàng thật lâu và sâu. Rất lâu sau, nàng mới đẩy Hoa Vân Long ra, kiều mị trợn mắt liếc nhìn Hoa Vân Long, mắng: “Đứa nhỏ này, trước mặt Mỹ Ngọc ngươi liền động tay động chân, cũng không sợ nhị tỷ ngươi chê cười?”