Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.
Dịch: Lúa.
Biên: Lạc."A, Phượng tỷ tỷ, ngươi thật quá đáng, chỉ giỏi việc khi dễ muội muội, ta biết rõ ngươi sẽ xem thường ta, ài, sớm biết như thế này đây, ta đã không để cho ngươi tới chỗ Long nhi rồi, như vậy thì ngươi cũng sẽ không thể ôm ấp triền miên với Long nhi. Hảo tâm cho ngươi hưởng thụ, giúp ngươi thoát ra khỏi cảnh khổ cực khô khan để bây giờ bản thân ta lại rơi vào cảnh này." Bạch Quân Nghi tức khí bất bình nói.
"Muội muội tốt a, tỷ tỷ chỉ là muốn vui đùa cùng ngươi một chút thôi mà. Ta làm sao có thể xem thường ngươi chứ? Là ngươi dũng cảm truy cầu hạnh phúc, mới đem hai người chúng ta cứu ra khổ hải, tinh thần này khiến cho ta bội phục vạn phần, ngươi đạt được sung sướиɠ khoái hoạt xong xuôi, cũng không ém nhẹm để hưởng thụ một mình, mà lại nghĩ cách giúp cho ta đến với Long nhi, giúp cho ta cũng được hưởng thụ cảm giác khoái hoạt này, giải thoát ta khỏi mười năm dày vò khô hạn, ta biết ơn ngươi còn không kịp nữa, làm sao có thể xem thường ngươi được?" Tần Uyển Phượng chân thành nói với Bạch Quân Nghi.
"Là ta trách oan tỷ tỷ, từ nay về sau, chúng ta nhất định sẽ quý trọng niềm hạnh phúc không dễ dàng có được này, ngàn vạn lần không được bỏ lỡ thêm nữa." Bạch Quân Nghi cũng chân thành nói, hai mỹ nhân nhìn nhau mà cười, hai đôi tay ngọc trắng nõn mịn màng tha thiết nắm chặt nhau.
Tần Uyển Phượng lại nói sang chuyện khác: "Ngươi nói bảo bối của hắn so với lúc phá thân đã thô to hơn nữa, ta nhìn qua xác thực là quá lớn, thực sự khiến người phải sợ hãi." Hai người bọn họ trong miệng thì nói sợ này sợ nọ, kỳ thật trong tâm không sợ chút nào, nếu không thì sao hai người lại một mực nắm chặt bảo bối của Hoa Vân Long yêu thích không chịu buông tay?
"Long nhi tốt, di nương yêu thương ngươi như thế, hiện tại cũng đã cho ngươi chơi đùa làm loạn rồi, ngươi cũng nên gọi nàng một tiếng nương đi?" Bạch Quân Nghi cố ý trêu chọc Hoa Vân Long, đưa cho Hoa Vân Long một cái nan đề.
Hoa Vân Long nói: "Việc này còn không dễ dàng sao? Vốn dĩ ngay ban đầu cũng được rồi, liền có thể gọi nương nha, tốt, ta gọi là nương, thân nương của ta ──"
"Ai, nhi tử ngoan của ta." Tần Uyển Phượng cũng thanh thản nhẹ nhàng đáp ứng, ba người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười. Vậy là từ sau này, Hoa Vân Long cùng Tần Uyển Phượng chơi loạn trên giường cũng có thể xưng hô thân nương nhi tử như bình thường.
"Được rồi, nhi tử ngoan, mau mau tiến vào tiểu huyệt của thân nương a, nương không thể chịu được nữa rồi." Tần Uyển Phượng rêи ɾỉ nói ra.
Hoa Vân Long rời khỏi bồn tắm và đi đến phía sau Tần Uyển Phượng, nàng cũng nhanh chóng từ bên cạnh bồn đi xuống, tự động cúi người, hai tay vịn lên thành bồn, cặp mông ngọc đầy đặn vểnh lên cao, cánh hoa đỏ hồng kiều diễm không chút che dấu mà bại lộ ngay trước mắt Hoa Vân Long. Hoa Vân Long dùng tay đẩy ra hai cánh hoa của Tần Uyển Phượng, điều chỉnh đại bảo bối chen vào chính giữa hai mảnh thịt đầy đặn của nàng rồi ma sát kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đồng thời còn dùng qυყ đầυ nhẹ nhàng ma sát ở trên âʍ ѵậŧ của nàng, trêu đùa cho nàng d*m thủy chảy thành dòng, xuân tâm đại động, cặp mông ngọc co giật mãnh liệt, cố gắng vểnh lên thật cao và lui về sau đón lấy, trong miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ cầu xin: "Long nhi tốt a... Đừng trêu đùa nương nữa mà... Muội muội... Mau mau giúp ta xử lý tên tiểu tử thối này a..."
"Tiểu tử thối, không được trêu chọc di nương của ngươi nữa." Bạch Quân Nghi nói xong liền dùng một tay tách ra hai mảnh thịt dưới nhục động của Tần Uyển Phượng, một cánh tay ngọc khác duỗi ra cầm lấy đại bảo bối của Hoa Vân Long, điều chỉnh sao cho qυყ đầυ của Hoa Vân Long chen vào chính giữa động khẩu ngọc ngà mê người kia, rồi nàng mới lại dùng lực đẩy hông Hoa Vân Long, "phốc tư" một tiếng, đại bảo bối mạnh mẽ tiến vào bên trong huyệt động đang chực chờ khát khao của Tần Uyển Phượng.
Tần Uyển Phượng lập tức hít một hơi thật dài, dường như là nàng đang rất thoải mái, thật sự rất sướиɠ khoái, mà Hoa Vân Long cảm thấy đại bảo bối đang được xoa bóp toàn thân ở bên trong âm đ*o ẩm ướt của nàng, lại còn thêm ấm áp, thống khoái. Hoa Vân Long bắt đầu rút ra đút vào, tay thì không ngừng vuốt ve trên khắp toàn thân thể ngọc ngà của Bạch Quân Nghi, Bạch Quân Nghi cũng góp phần giúp đỡ Hoa Vân Long kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Uyển Phượng, nàng không ngừng sờ nắn cặρ √υ' to tròn nhấp nhô cao thấp của Tần Uyển Phượng.
Tần Uyển Phượng bị hai mẫu tử bọn họ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hồn phách phi thăng lên tận trên trời, âm thanh dâʍ đãиɠ từ trong miệng không ngừng phát ra, tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ vang lên không dứt, một trận gọi loạn "Nhi tử tốt", "A, phu quân tốt". Một lát sau, cặp mông lớn của nàng kịch liệt rung động co giật mạnh về phía sau, vách thịt mềm bên trong âm đ*o cũng ra sức kẹp chặt đại bảo bối của Hoa Vân Long, nàng rên lớn: "Dùng sức... Dùng sức... Nhanh... Nương tiết... Ah... Ah... Ah..."
Hoa Vân Long liều mình dùng sức rút ra đâm vào, khiến cho thân thể yêu kiều của Tần Uyển Phượng một hồi run rẩy dữ dội, vách thịt mềm trong âm đ*o mạnh mẽ kịch liệt co rút thêm vài cái, cặp mông đầy đặn giật giật vểnh cao về phía sau, một cỗ âm thủy nóng hổi như nước canh từ bên trong tử ©υиɠ của nàng phun trào ra ngoài, bắn mạnh lên trên bề mặt qυყ đầυ của Hoa Vân Long, nàng cũng theo sau đó mà vô lực nằm xuống, hạ thể vẫn vểnh lên mà phun trào dung dịch nóng hổi. Hoa Vân Long xoay người, muốn tiếp tục chơi với Bạch Quân Nghi, Bạch Quân Nghi nhẹ nhàng đánh lên trên đại bảo bối của Hoa Vân Long một chút rồi cười mắng: "Tiểu tử thối, trước tiên hãy đưa người di nương mà cũng là nương của ngươi, lại vừa là tình nhân, lại cũng là thê tử của ngươi đến trên giường đã, cẩn thận kẻo nàng lại bị cảm lạnh." Bạch Quân Nghi là đang trêu đùa Tần Uyển Phượng, bởi vì Tần Uyển Phượng ở trong lúc cao trào kɧoáı ©ảʍ đã xưng hô loạn lên một trận, nào là "Nhi tử tốt", "Tình ca ca", "Phu quân tốt", đều đã kêu đến nhiều lần rồi.
"Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới nàng sẽ bị cảm lạnh." Hoa Vân Long bồng Tần Uyển Phượng lên rồi đi vào phòng ngủ, đưa nàng đặt ở trên giường, Bạch Quân Nghi ở phía sau Hoa Vân Long nói: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, Long nhi, ngươi nằm ở trên giường, cứ để cho mẫu thân đến hầu hạ ngươi."
"Mẫu thân quan tâm ta như thế, ta nào dám không nghe theo a." Hoa Vân Long nghe theo nằm xuôi ở trên giường, Bạch Quân Nghi cưỡi lên trên người Hoa Vân Long, nàng tự dùng tay tách ra cửa miệng âʍ ɦộ kiều diễm như hoa của mình, hạ người xuống cho nhục động kẹp lấy qυყ đầυ của Hoa Vân Long, một chút rồi lại một chút, từng tấc từng tấc một đem đại bảo bối kia nuốt trọn vào bên trong "tiểu khẩu" của nàng, rồi bắt đầu nhấp nhô lên xuống.
"Sảng khoái nha... Mẫu thân... ngươi chơi thực sự tốt lắm... Khiến cho nhi tử sướиɠ muốn chết..."
"Hài tử tốt... Thân nhi tử của ta... Nó chọc đến tận hoa tâm của mẫu thân rồi... Nha..."
Hoa Vân Long nằm ở bên dưới thực sự là nhìn không ra Bạch Quân Nghi thường ngày vẫn luôn trầm ổn dịu dàng kia, nàng dâʍ đãиɠ, nàng buông thả, nàng lắc lư uốn éo, thân thể yêu kiều kia nhấp nhô cao thấp, âm thanh rêи ɾỉ kia thật sự tiêu hồn thực cốt, khiến cho Hoa Vân Long rất nhanh đã điên cuồng, Hoa Vân Long phối hợp với từng nhịp tiết tấu khuấy động, nhấp nhô uốn éo cao thấp của Bạch Quân Nghi, hạ thể nhấp từ dưới lên trên, hai tay không ngừng vuốt ve nắn bóp cặρ √υ' tròn trịa sung mãn đang liên tục phập phồng cao thấp trước ngực của nàng, chuyện này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Bạch Quân Nghi điên cuồng hơn, càng thêm hưng phấn, càng dùng sức nhún nhảy cao thấp nhanh hơn, nhục động mềm mại ấm áp cũng càng thêm dùng sức kẹp chặt lấy bảo bối của Hoa Vân Long, vách thịt mềm cũng càng tăng thêm tốc độ hút chặt mυ'ŧ lấy. Lúc này Tần Uyển Phượng cũng khôi phục lại rồi, nhìn thấy hai người bọn họ rất nhanh sẽ tiết thân, nàng liền dùng tay nâng lên cặp mông ngọc của Bạch Quân Nghi, trợ giúp nàng nhún nhảy nhấp nhô cao thấp nhanh hơn mạnh hơn.
"Ah... Ta xong rồi... Ah..." Bạch Quân Nghi thở gấp dồn dập, hô lớn một tiếng rồi tiết thân.
"Chờ một chút... Ta cũng muốn tiết..." Hoa Vân Long chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của âm tinh do Bạch Quân Nghi tiết thân, cũng cùng lúc xuất dương tinh ra ngoài, hai luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ âm dương ấm nóng gặp nhau ở bên trong tiểu huyệt của Bạch Quân Nghi, chúng cuộn trào mãnh liệt, hòa lẫn trộn vào nhau, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến mức cả hai đều muốn thăng thiên rồi.
(*) Trong chương này và nhiều chương về sau, Tần Uyển Phượng có thể sẽ xưng hô với Hoa Vân Long bằng di nương hoặc nương tùy theo tình huống truyện.
Chú thích thêm:
Mẫu thân = nương = thân nương = mẹ.
Di nương = nương = dì.
Ở các chương trước, xưng hô với nhân vật Tần Uyển Phượng vẫn giữ nguyên "di nương" nghĩa là dì. Bây giờ sẽ có thêm một cách gọi "nương" nghĩa là mẹ, nhưng có thể hiểu không phải mẹ ruột. Tuy đều là mẹ nhưng sẽ không đυ.ng hàng hay lẫn lộn với "mẫu thân" nghĩa là mẹ ruột của Bạch Quân Nghi.
Kết lại:
Bạch Quân Nghi = mẫu thân = mẹ ruột.
Tần Uyển Phượng = nương = mẹ nuôi.
(Lúa dịch)