Trận huyết chiến tranh giành Kim Quy Diệt Thần Nỏ vẫn đang tiếp diễn, sau khi biết được Đăng Dương đã đạt đến giới hạn của bản thân, Triệu Đà liền tung ra toàn lực, ý đồ nhất kích tất sát, dứt điểm Đăng Dương một lần và mãi mãi.
Ấy thế nhưng, vào thời khắc quyết định, một chuyện khó tin bất ngờ diễn ra, khiến cho Triệu Đà phải ngạc nhiên đến rớt hai tròng mắt.
Vậy, rốt cuộc thì điều gì lại có thể dọa sợ một cường giả Hoàng Vị cao cao tại thượng như Triệu Đà?
…
Rầm… rầm… rầm… rầm… thanh âm mặt đất bị giằng xéo.
GRÀOOOOOO!!! Hàng loạt tiếng thú rống kinh thiên động địa.
Chỉ thấy lúc này đây, trước mặt Triệu Đà đã không còn là ba mươi con Lôi Sư nữa mà đã biến thành hai trăm con. Đúng vậy, chính là hai con Lôi Sư cao lớn tráng kiện, toàn thân lập lòe điện mang màu tím, từ trên xuống dưới tràn ngập hơi thở hủy diệt cùng bá đạo tuyệt luân.
Kết hợp với nhau, bọn chúng tạo thành một đợt thú triều khổng lồ, tựa như sóng thần cực đại, che lấp thiên địa mà gào thét nuốt trọn lấy Triệu Đà.
Xem ra, Đăng Dương chính là đang muốn chơi khô máu, bằng bất cứ giá nào, cũng không thể để Triệu Đà tiếp cận hắn một lần nào nữa. Chỉ có như thế, thế mạnh của việt dồi dào Sinh Lực và Đấu Khí mới có chỗ phát huy tác dụng, đồng thời cũng làm vững chắc hơn chiến thắng sau cùng của hắn.
“Chết tiệt, thằng súc vật này!”
Đột ngột đối mặt với cơn thú triều khủng bố được tạo thành từ hai trăm con Lôi Sư, Triệu Đà dù có tự tin vào bản thân đến mấy thì cũng đã có chút tê dại da đầu. Mẹ nó chứ… uy lực của hai trăm chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ hợp lại với nhau, Thiên giai võ kỹ có phóng rắm mà đuổi kịp, thật sự là quá mức khốn nạn đi mà.
Vì quyết một chiêu tối hậu đoạt mạng địch thủ, Triệu Đà đã thi triển ra thế công mãnh liệt nhất của mình, hỏa kích ba lưỡi mang theo uy thế của Thiên giai trung cấp võ kỹ - Hỏa Bạo Độc Thương Long, tốc độ lao đi là phá không xé gió, nhanh đến tận cùng, nay bất chợt gặp phải một cú đánh úp hung hãn bất thường, muốn quay đầu lại né tránh đã là điều không thể.
Chưa nói đến việc cường ngạnh thu hồi sát chiêu đã tung ra có gây tổn hại gì đến thân thể hay không, chỉ xét đến việc gia tốc di chuyển cực nhanh như hiện giờ, quán tính là quá lớn để dừng lại. Một khi mà cưỡng ép thực thi, không những không thể trốn thoát mà còn đem mình đặt vào nguy hiểm.
Bởi vậy, lựa chọn duy nhất của Triệu Đà chỉ có thể là ‘đâm lao thì phải theo lao’, tiếp tục gia tăng mạnh uy lực cho kích chiêu, đưa sức tàn phá của nó lên đến đỉnh cao tận cùng, dù cho tiêu hao hết đấu khí cũng không hối tiếc, có như thế, lão mới phá giải được cái thế cục hung hiểm hiện nay.
Ánh mắt Triệu Đà giờ đây đã chẳng còn một chút xem thường nào, gương mặt thì ngưng trọng đến cực độ, sức mạnh của Đăng Dương đã hoàn toàn vượt ra ngoài vòng kiểm soát của lão, vươn lên đến một tầng thứ mà lão không thể hiểu nổi, thậm chí là không thể sánh kịp, ít nhất là về mặt nội tại (ý chỉ lượng Đấu Khí nhiều khủng khϊếp và khả năng hồi phục kinh dị)
Đối mặt với cỗ sức mạnh gần như sánh ngang với Kình Quân cửu trọng thiên này, lão mà dám có một chút lơ là hoặc không nghiêm túc nào, có lẽ, lão mới chính là người phải bỏ mạng tại nơi đây.
Tên cặn bã… không, người thanh niên trước mắt, không phải là chuyện đùa!
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Hỏa Bạo Độc Thương Long – Cường hóa toàn lực!”
Sau một tiếng quát to, đấu khí trong người Triệu Đà liền điên cuồng dâng cao như vũ bão, cuồn cuộn dồn hết vào thanh chiến kích được cấu thành từ hai ngọn lửa Hắc Bạch, trong chớp mắt, biến nó trở thành một thanh đại hỏa kích khổng lồ, đồng thời xung quanh thân kích, hai dòng chảy năng lượng huy diệt một trắng một đen, phi thường tinh thuần cũng xuất hiện, bắt đầu từ phần mũi kích sắc lạnh rồi cuốn tròn theo hành xoắn ốc, trải dài cho đến tận điểm cuối cùng của cán kích.
Với sự xuất hiện của hai dòng chảy năng lượng hủy diệt, Triệu Đà đã hoàn toàn hòa làm một thể với hỏa kích, nhìn từ xa lại giống như một mũi khoang hỏa diễm khổng lồ, lấy tư thế không gì cản được, trực diện đâm thẳng vào thú triều đông đảo.
BÙM!!!
Hai bên va chạm, tất nhiên không thể thiếu thanh âm vỡ trời nứt đất, tàn phá không gian.
Một giây ngay khi va chạm kinh thiên động địa, hơn bốn mươi con Lôi Sư to lớn đã bốc hơi khỏi thế gian trong tích tắc, đồng thời, theo thời gian dần trôi và mũi khoang hỏa diễm càng tiến sâu hơn, số lượng Lôi Sư bị bốc hơi chỉ có tăng chứ không thể giảm.
Bất quá, việc gì cũng phải nhìn từ hai phía, tuy rằng kích chiêu của Triệu Đà hung mãnh phi thường, thế nhưng Lôi Sư của Đăng Dương nào có kém cỏi.
Nên nhớ, uy lực tổng hợp của bốn con Lôi Sư chính là ngang bằng với một chiêu Thiên giai sơ cấp võ kỹ, như thế cũng có nghĩa, hai trăm con Lôi Sư có mặt ở đây, chính là tương đương với năm mươi chiêu Thiên giai sơ cấp võ kỹ cộng lại.
Cỗ sức mạnh khủng khϊếp này, dù cho Triệu Đà có đến hai ngọn hỏa diễm bá đạo là Hắc Long Ma Viên Hỏa và Bạch Cốt Linh Dị Hỏa, thì cũng không thể nào địch lại.
Trên lý thuyết thì là như vậy, còn về mặt thực thế… thì cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.
Chỉ thấy, sau khi đâm sâu được một nửa thú triều khổng lồ, trên mũi khoang hỏa diễm đã hiện đầy những vết nứt rạn chói mắt.
Lại tiếp tục khoảng thẳng đến hai phần ba bề dày của thú triều, mũi khoang hỏa diễm cuối cũng đã không chịu đựng được nữa, cỗ áp lực quá đến từ hàng loạt cơn bạo tạc như trúc nước của đàn Lôi Sư là quá lớn, dẫn đến một cú nổ cực mạnh, trong thoáng chốc giải phóng ra một luồng hỏa vân nóng bỏng khổng lồ rồi hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Từ bên trong trung tâm của vụ nổ đó, Triệu Đà hoành không lao ra như một chiến thần, hai tay nắm chặt chiến kích, tốc độ siêu việt ánh mắt của phàm nhân, không ngừng tả xung hữu đột giữa bầy Lôi Sư đông đảo, đang nhất thời tan hoang trận hình bởi sóng sung kích sinh ra từ sụ tận diệt của mũi khoang hỏa diễm.
Dưới bàn tay tài hoa của Triệu Đà, hỏa kích trắng đen lại một lần nữa hóa thân thành một con du long lương lẹo nhưng mạnh mẽ, mỗi đường mỗi kích đâm ra đều không sai một li, đâm chính xác đến từng milimet vào điểm yếu trí mạng của những con Lôi Sư, dễ dàng tiêu diệt chúng nó trong thời gian một cái chớp mắt.
Tất nhiên, bản chất của Lôi Sư là do lôi điện tạo thành cho nên khi nó bị tiêu diệt, ắt sẽ đùng đùng bạo nổ. Chỉ là, đợi đến khi nó kịp phát nổ rồi thì Triệu Đà đã không biết rút binh khí của mình ra từ lúc nào, rồi hướng mũi kích sắc nhọn vào một con Lôi Sư tiếp theo.
Cứ thế, mới vài giây trôi qua, đã có hơn hai mươi con Lôi Sư gục ngã dưới khả năng cận chiến kinh người của Triệu Đà và vẫn còn đang tiếp tục gia tăng.
Bầy Lôi Sư hai trăm con, sau một hồi va chạm quyết liệt, giờ đây chỉ còn lại chưa đến ba mươi con. Vòng đi quẩn lại một hồi, trận chiến thế nhưng lại quay về điểm xuất phát.
Bất quá, cái điểm xuất phát này… là của Đăng Dương chứ không phải của Triệu Đà.
Còn Bình Sinh Lực và Đấu Khí, Đăng Dương vẫn luôn luôn đứng vững ở trạng thái đỉnh phong, mà Triệu Đà, trải qua chiến đấu ác liệt như vậy, đấu khí của lão thì còn lại bao nhiêu chứ?
Người ta thường nói, ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’. Hiện nay thế cục đã xoay vần và Đăng Dương lại là người biết rõ Triệu Đà đã đi đến giới hạn.
Có điều, người ta cũng thường nói, ‘Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực’. Dẫu Đăng Dương biết, Triệu Đà giờ đây đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, thế nhưng để tránh cho chuyện bất trắc có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, hắn cũng không có ý định tiếc kiệm điểm Tích Lũy mà lưu lại một chút sức lực nào nữa.
Đấu với bậc Hoàng Vị, hắn bắt buộc phải dùng toàn lực, không tiếc hết thảy để giành lấy chiến thắng cuối cùng.
Rọt… rọt… rọt…, từng dòng chất lỏng chứa đầy Đấu Khí và Sinh Lực không ngừng trôi xuống bụng, Đăng Dương nghiêm mặt, há mồm hít sâu một hơi rồi quát khẽ
“Lôi Sư – Bạo!”
ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG…
Ba mươi con Lôi Sư cùng lúc nổ vang, bộc phát ra một nguồn sức mạnh hủy thiên diệt địa, tàn bạo nuốt trọn Triệu Đà vào bên trong.
“Khốn khϊếp…!”
Không có thời gian để suy nghĩ, đối mặt với uy hϊếp tử vong thật sự, Triệu Đà chỉ kịp mắng lớn một tiếng rồi dồn hết đấu khí vào hai ngọn tâm hỏa, biến bọn chúng thành một chiếc kén thập phần kiên cố, bão vệ lão tránh khỏi sự hủy diệt khủng bố của Đăng Dương.
Không giống như lửa, nguyên tố có sức công phá dẻo dai và kéo dài, lôi điện lại là nguyên tố mang tính chất bạo kích mạnh mẽ trong thời gian ngắn. Do đó, uy lực phá nổ cùng lúc của ba mươi con Lôi Sư, tuy rằng cực độ kinh khủng, thế nhưng chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi.
Chưa đến một giây trôi qua, tất cả tử lôi đều đã tan biến, để lại sau lưng một vùng đất hoang tàn… à mà thôi, kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, có khi nào mà vùng đất này không hoang tàn đâu cơ chứ?
Chỉ là, ở giữa cái nơi hoang tàn đó, một quả cầu lửa hai màu hắc bạch đang lơ lững trong không trung.
Và rồi, quả cầu lửa đó tách ra làm hai, biến thành một thanh chiến kích ba lưỡi, nằm gọn trong tay Triệu Đà.
Lại một lần nữa, nhờ có Hắc Long Ma Viên Hỏa và Bạch Cốt Linh Dị Hỏa, Triệu Đà đã thành công tránh thoát sát chiêu của Đăng Dương mà không hề hao tổn bất kỳ cộng lông, sợi tóc.
Có điều, bộ dạng của lão giờ đây đâu còn dáng vẻ cao cao tại thượng như trước nữa, sắc mặt xanh mét một mảnh, khó coi đến cực điểm, xem ra cũng đã tiêu hao rất nhiều, cả về tinh thần lẫn thể xác.
“Thằng cặn bã chết tiệt… mày rốt cuộc là cái giống gì thế?” Triệu Đà điên tiết gắt lên
Ở phía đối diện, Đăng Dương vừa nghe vậy thì liền nhết môi, không trả lời mà chỉ cười lạnh
“Ta không là cái giống gì cả, chỉ là một tên cặn bã, nằm dưới tận cùng của thế giới mà thôi!”
“ Siêu Địa giai cao cấp võ kỹ - Bách Thú Tề Minh – Lôi Quang Chớp Động!”
Cùng với nụ cười có phần ngầu như trái bầu, Đăng Dương điên cuồng chưởng mạnh về phía trước, cánh tay di động nhanh đến nổi chỉ nhìn thấy tàn ảnh mơ hồ, trong nháy mắt, đánh ra hàng trăm con Lôi Sư uy mãnh tuyệt luân.
Lần công kích này, số lượng Lôi Sư còn gấp hai lần lúc trước, lên đến bốn trăm con và không ngừng gia tăng theo thời gian, tạo nên không chỉ một đợt thú triều mà đã thật sự hóa thành biển thú đông nghịt, từ bốn phương tám hướng, vô thiên tái địa lao thẳng vào Triệu Đà, thanh thế lớn không tưởng nối, cứ như là tận thế đến nơi.
“Đáng chết!” Bỏ lại một tiếng mắng chửi thống hận, Triệu Đà vô cùng dứt khoát, quay đầu bỏ chạy.
Cái gì mà mặt mũi của bậc Đại tướng, cái gì mà phong thái cường giả đỉnh thiên lập địa, so với mạng sống quý giá, tất cả đều là mây bay hết.
Nếu như lão mà chiến bại tại đây, lão cũng đừng mong thoát khỏi cái nhà tù thủy ngân đó một lần nào nữa, thậm chí, nếu để cho tên khốn trước mắt này chiếm được Kim Quy Diệt Thần Nỏ, lão có thể tồn tại trên thế gian này nữa hay không, cũng là điều khó nói.
Thấy Triệu Đà thế nhưng lại cắm đầu bỏ chạy, Đăng Dương trong thoáng chốc liền ngớ người ra, nhưng rồi sau đó, hắn lại phụt cười, một nụ cười lạnh lẽo hơn băng
“Đến giờ này mới tính đến chuyện bỏ chạy… có phải đã quá muộn hay không?”
Đăng Dương rút thanh Bình Minh Kiếm đã nứt mẻ như lưỡi cưa mục nát sau tràn cận thân quyết đấu hôn thiên địa ám với Triệu Đà, mũi kiếm tà đầu hướng thẳng lên trời cao, cao giọng hét hớn
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm!”
ẦM!!!
Mây đen bổng giăng đầy trời, ánh chớp tử sắc chấn động màn đêm. Và rồi đội nhiên, một tia sét chói mắt xé nát thời không, giáng thẳng xuống đất, trực tiếp đánh mạnh vào đầu Triệu Đà.
“Thằng chó khốn nạn!” Triệu Đà hối hả biến đổi bộ pháp, lách người qua một bên, tránh đi tia sét hủy diệt trong từng đường tơ kẻ tóc.
Triệu Đà vừa mới thoát khỏi một kiếp, ở sau đuôi vẫn còn cả một bầy Lôi Thú đông nghịt bám riết không buông, tuy nhiên khoáng cách giữa hai bên đang ngày một kéo dài, thiết nghĩ, lão có thể nhờ vào đó là kéo dài thời gian, tranh thủ hồi phục một chút, đồng thời làm suy yếu sức mạnh của Đăng Dương… nhưng không.
Đến mức này rồi, Đăng Dương tuyệt nhiên sẽ không cho phép Triệu Đà có bất kỳ cơ hội nào để trở mình nữa, hắc kiếm trên tay hắn xèn xẹt vũ động, Tử Lôi đấu khí lập lòe phóng thẳng trời cao.
Sau đó, ‘ẦM ẦM ẦM’ hàng loạt tiếng sấm oang động thương khung, cả một bầu trời giăng đầy lôi quang màu tím như mạng nhện, điên cuồng oanh tạc mặt đất, biến Triệu Đà thành cột thu lôi di động, khổ không tả nổi.
RẦM… RẦM… RẦM… RẦM… RẦM…
Tầng thư tư của Cổ Thần Tháp, dưới sự khống chế của nhạc trưởng tài hoa Đăng Dương, đã trở thành một sân khấu phi thường mỹ lệ, với dàn âm thanh ánh sáng chân thực tuyệt đỉnh, ‘bass treble’ đầy đủ, sống động kinh người.
Trong khi đó, Triệu Đà chính là vũ công duy nhất trên cái sân khấu rực rỡ này, không ngừng thi triển ra từng điệu nhảy xinh đẹp, dữ dội khiêu vũ trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
Nhưng còn chưa hết, đã có sân khấu, đã có vũ công rồi, chắc chắn không thể thiếu pháo hoa cho một màn kết thúc hoàn mỹ được. Bởi vậy, Đăng Dương đã cố tình chuẩn bị cho Triệu Đà một lô pháo hoa phải nói là kinh tâm động phách, quỷ khốc thần sầu.
Và đó chính là một loạt sáu mươi chín quả Lôi Cầu, chưa đựng bên trong nguồn năng lượng không gì sánh nổi, tương đương với hàng đống Thiên giai trung cấp võ kỹ nguy hiểm chết người.