Người Mẹ Trinh Trắng

Chương 51

Bệnh nhân vừa đi ra, anh Trí cũng đi ra, hình như là muốn giải lao một chút trước khi có bệnh nhân tiếp theo. Anh nhìn thấy tôi đang đứng một góc thì lập tức bước thẳng đến.

“Sao lại đứng đây? Tìm anh à?”

Tôi gật đầu, đôi mắt mơ hồ nhìn anh: “Tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh phải giúp em nhiều thế? Anh bảo em còn phải mang nợ anh đến bao giờ đây?”

Anh Trí tắt cười, nhìn tôi chăm chăm: “Bạn anh nói cho em biết sao?”

Nước mắt tôi lăn thật chậm, thật chậm: “Đây là việc của em cơ mà, em giải quyết được rồi, anh bỏ công bỏ sức ra để làm gì nữa cơ chứ? Đừng tốt với em như thế có được không? Xin anh, đừng tốt với em thêm nữa.”

Anh lau nước mắt cho tôi, ngập ngừng mãi mới vụng về nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi: “Nghe này, những điều anh làm cho em không phải để em mang ơn gì cả, chỉ đơn thuần là anh không thể làm ngơ khi nhìn em như thế. Anh không cần em phải biết, cũng không cần em trả ơn, không cần em làm gì cả, hãy coi như đây là một sự giúp đỡ của một người bạn.”

“Vậy, vậy thì anh cũng đâu cần phải bỏ công đi điều tra làm gì, anh thuê luật sư cho em là được rồi mà. Việc điều tra là của công an.”

“Thứ nhất, nếu chờ công an điều tra thì sẽ mất một khoảng thời gian lâu hơn mà anh biết em sẽ khó lòng chịu đựng nên anh mới thử tự điều tra xem sao. Thứ hai, anh chàng luật sư ấy không phải anh thuê cho em.”

“Không phải anh thuê?” Tôi sửng sốt. “Thật sự không phải anh sao?”

“Thật sự không phải anh. Anh ta cũng không nói gì với anh cả, chỉ nói sẽ cùng anh điều tra.”

“Không phải anh thì là ai chứ?” Tôi hỏi mà không cần nhận câu trả lời vì tôi biết mình chỉ có thể tìm được câu trả lời từ anh Tiến.

“Vân, người đó là ai cũng được, cũng chỉ là muốn giúp em thôi, đừng tự dằn vặt mình như thế. Anh tin anh chàng luật sư đó không những giúp em thoát khỏi việc bị vu oan mà còn giúp em lấy lại Bo nữa.”

“Anh Trí.” Tôi nắm lấy cánh tay anh.

“Ừ.”

“Sắp tới tòa sẽ mở lại một phiên tòa nữa để đưa ra quyết định cuối cùng về việc em có được nuôi lại Bo hay không. Anh sẽ đi cùng em chứ?”

Đôi mắt anh Trí sáng ngời, lập tức gật đầu đồng ý. Tôi nghĩ anh hiểu ý tôi, cũng đúng, sau bao nhiêu điều anh đã làm vì tôi thì có lẽ tôi nên cho anh một cơ hội và cũng là cho chính mình cơ hội.

Chân tôi không nhanh cũng không chậm bước vào trại tạm giam để gặp Linh. Tôi cũng không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào nữa, không hiểu sao sau khi biết những gì cô ấy làm thì tôi không hề có cảm giác tức giận, không một chút nào. Tôi thương cô ấy như thương Trinh, chẳng qua là họ đã chọn nhầm người đàn ông của đời mình mà thôi và họ có quyền phạm sai lầm chứ, bởi họ cũng chỉ là những cô gái đơn thuần.

Người công an giải Linh đến trước mặt tôi, nhìn kỹ gương mặt không chút phấn son của cô ấy, tôi mới thấy rõ hơn sự mệt mỏi tích tụ theo năm tháng.

“Cô đến đây làm gì? Chế giễu hay khoe khoang?” Linh trừng mắt nhìn tôi, tiếng nói như rít qua kẽ răng.

“Tôi muốn biết vì sao cô lại làm thế? Mẹ con tôi đâu có làm hại cô?”

Linh nhếch môi cười: “Vì cô, vì con trai cô nên tôi mới chẳng còn chút địa vị gì trong cái gia đình đó. Vì sao chồng tôi lại có con với cô mà không phải là tôi? Vì sao cùng là phụ nữ mà tôi lại không được làm mẹ? Cô có cái gì hơn tôi chứ?”

“Cho nên cô mới tìm cách bắt con trai tôi đi, cô muốn tôi cũng mất tất cả như cô? Cô thật độc ác!”

“Độc ác á? Tôi nhân từ để các người cưỡi lên đầu tôi ngồi sao? Anh ta là chồng tôi vì thế tôi thừa biết không bằng cách này thì cách khác anh ta cũng sẽ cướp được đứa bé về, vậy thì trong gia đình đó tôi sẽ càng chẳng có địa vị gì hết, mãi mãi là một người phụ nữ bỏ đi, không thể sinh con. Sớm muộn gì họ cũng sẽ hất cẳng tôi đi và mang cô hoặc một người đàn bà khác về thôi.”

Tôi đau khổ gục đầu lên bàn tay, thì ra cô ấy không biết, chính vì không biết nên mới hành động như vậy. Cô ấy nghĩ tôi là tình nhân của Hải một thời, sự hiểu lầm quá tai hại.

“Để tôi nói cho cô biết một sự thật.” Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên. “Tôi chưa bao giờ là tình nhân của chồng cô.”

“Chưa bao giờ? Cô nghĩ tôi là trẻ con sao? Khi yêu, tôi thừa biết anh ta có hơn 1 người đàn bà bên ngoài nhưng đều bỏ qua, chỉ không ngờ cô… cô mặt dày sinh đứa con đó ra.”

Tôi cười nhạt: “Vậy thì cô may mắn hơn bạn tôi rồi. Ít ra cô còn biết người đàn ông cô yêu là kẻ hai lòng, chỉ là cô vẫn cố tình đâm đầu vào. Còn người bạn đáng thương của tôi thậm chí còn không biết chuyện đó cho đến khi mọi chuyện đã xong xuôi và cái chết cận kề.”

Linh nhíu chặt mày nhìn tôi khó hiểu. Tôi từ từ giải thích: “Một trong những người yêu của chồng cô một thời không phải là tôi mà là bạn của tôi, đó cũng chính là mẹ đẻ của đứa bé.”

Linh sửng sốt, miệng lắp bắp hỏi: “Cái gì? Tức là…?”

“Đúng, tôi chỉ là mẹ nuôi của nó thôi. Nếu như cô vì chồng cô mà không thể sinh nở được nữa thì bạn tôi vì anh ta mà chết thảm. Mẹ chồng cô cũng từng kể cho tôi nghe tình cảnh của cô. Tôi vốn không ghét cô mà thương cô nhiều hơn, nhưng cô làm thế để làm gì chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ, nó không có tội. Cô căm ghét chồng cô thì cô hãy nhắm vào anh ta chứ vì sao lại đối phó với mẹ con tôi?”

Tôi quan sát rất kỹ vẻ mặt của Linh, cô ấy đờ ra trong chốc lát rồi chợt bật cười nhưng trong nụ cười ấy mang theo cả những giọt nước mắt thế lương. Nụ cười ấy còn khiến người ta đau lòng hơn cả nghìn giọt nước mắt, bất hạnh và mất mát, khó mà diễn tả nổi. Tôi có thể hiểu cái gì gọi là đau đớn nhất, tôi biết cảm giác của cô ấy. Cả tuổi thanh xuân chạy theo một gã đàn ông, níu giữ một tình yêu hư ảo, nhận lấy mọi đắng cay, còn bị người ta mắng sau lưng là một đứa con gái hư hỏng khi hết lần này đến lần khác phá thai, rồi còn đến cầu xin người ta cho cưới. Đến cuối cùng, cô ấy nhận được cái gì? Là sự thờ ơ, lạnh nhạt của người mình yêu, là nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, là sự nhiếc móc của người đời. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao người ta lại nói, con gái nên lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu.

“Vân, cô biết không? Tôi yêu anh ta từ khi tôi học cấp 3, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuổi trẻ mà, mơ mộng nhiều lắm, anh ta lại đẹp trai như thế, phóng khoáng như thế, một đứa con gái như tôi làm sao mà thoát. Tôi lên giường với anh ta đúng vào ngày sinh nhật 18 tuổi, câu đầu tiên anh ta hỏi tôi là tôi có còn trinh không. Ngày ấy tôi nào biết gì đâu, bây giờ mới thấy sao mà cay đắng, cái đau đớn về thể xác ấy đến giờ tôi cũng không quên. Và cô biết đấy, lần một thì sẽ có lần hai, sau mỗi lần anh ta để tôi lại với viên thuốc tránh thai tởm lợm. Nhưng mà tôi ngốc lắm, vẫn cứ yêu anh ta dù biết bên cạnh anh ta chẳng phải chỉ mình tôi, cứ nghĩ rằng mình sẽ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, thay đổi được kẻ trăng hoa như anh ta. Lần đầu tôi mang thai, tôi đã rất vui mừng, tưởng tượng ra một đám cưới trong mơ, một gia đình hạnh phúc, nhưng anh ta chẳng nói lời nào, lẳng lặng dẫn tôi đi phá thai. Lần thứ hai, anh ta đưa tiền cho tôi và nói rằng “em biết phải đến đâu rồi chứ?”. Lần thứ ba, anh ta còn chưa kịp nói gì cũng chưa kịp đưa tiền đã bị gia đình tôi phát hiện rồi ép cưới. Và khi tôi mất đứa con thứ ba thì tôi mới nhận ra rằng chẳng có bất kỳ người phụ nữ nào níu giữ nổi trái tim của anh ta vì anh ta vốn là kẻ không có trái tim, nhưng quá muộn, đã quá muộn rồi.”

Tôi lặng thinh nghe câu chuyện đau lòng ấy, người phụ nữ này vì sao lại phải khổ như thế? Tôi đã từng nghĩ sẽ chẳng còn ai khổ như Trinh, nhưng tôi đã lầm. Người chết chưa chắc đã là khổ, kẻ sống chưa chắc đã là sướиɠ. Thật cay đắng làm sao, chữ “trinh”, Trinh vì cái đó mà bị Hải xỉ nhục, còn Linh từ đầu đến cuối chỉ có anh ta nhưng anh ta cũng chỉ coi cô như người bỏ đi. Cuối cùng thì chữ “trinh” cũng đâu phải là thước ngắm để đánh giá một cô gái? Chẳng phải họ đều cần hạnh phúc, đều đáng thương hay sao? Giống như Linh, cả đời yêu Hải, để cuối cùng đau xót nhận ra anh ta vốn chẳng có trái tim, người không có trái tim thì làm sao mà níu giữ?