Tôi trở về nhà với một trạng thái bị đè nặng, ám ảnh bởi những lời tự sự của Linh. Tôi không nỡ để cho cô ấy phải sống trong lao tù nhiều năm, vẫn biết là chẳng thể nào thoát tội nhưng nếu tôi làm ngơ thì cả đời này sẽ bị dằn vặt bởi lương tâm cho đến lúc chết. Vậy là tôi lặng lẽ viết một lá đơn xin giảm nhẹ án cho Linh để trình lên tòa, về sau tôi mới biết bác Hoa cũng đã làm một điều tương tự. Có lẽ bác Hoa là người hiểu rõ hành động của Linh nhất, hiểu rõ vì sao cô con dâu lại làm điều đó. Bác ấy nói, sẽ mãi mãi coi Linh là con dâu, sẽ đợi cô ấy ra tù và tiếp tục bù đắp cho những gì cô ấy đã mất, không bao giờ cho phép có người khác thay thế trừ khi bác ấy chết đi. Nghe nói Hải đã tức giận vì không thể nhân cơ hội này mà ly hôn với Linh. Đúng là kẻ xấu xa, sau những gì anh ta gây ra cho Linh mà anh ta vẫn có thể nghĩ sẽ rũ bỏ cô ấy, anh ta chẳng xứng có được tình yêu của Linh hay bất kỳ cô gái nào khác.
Cuối cùng tòa án đã xét xử Linh 10 năm tù, hy vọng cô ấy sẽ cải tạo tốt để được ra tù trước thời hạn, lại có thể làm một người dân bình thường. Mẹ Linh khóc thét lên và ngất xỉu ngay tại tòa khi vị thẩm phán vừa tuyên án. Nhìn cảnh đó, tôi lại nhớ đến bố mẹ Trinh khi biết tin Trinh đã mất. Ông trời thật bất công quá phải không?
Còn tôi, tôi lại tiếp tục hành trình giành lại quyền nuôi Bo. Lần này đứng trước tòa án nhân dân, tôi không còn cảm giác kiệt quệ như trước nữa mà là một niềm tin cháy bỏng, nắm chắc phần thắng trong tay. Bên cạnh tôi không chỉ có Thúy mà có cả anh Trí và anh chàng luật sư tốt bụng của tôi. Trên môi anh Tiến nở nụ cười đắc thắng, anh không nói cho tôi biết anh đã có được những gì mà chỉ nói: “Không cần lo, mọi thứ tôi đã nắm trong tay hết. Tôi đã nói nếu không giúp cô thắng kiện thì tôi bỏ nghề mà.”
Tôi chẳng nghi ngờ gì vào khả năng của anh Tiến, chỉ là tôi không biết Hải có giở trò gì ra nữa hay không thôi.
Lúc Hải và Cường đưa Bo đến, tôi không kìm được muốn chạy đến ôm con nhưng liền bị anh Tiến giữ lại, anh ra hiệu cho tôi không nên làm thế. Bo thấy tôi cũng nhảy lên: “Mẹ! Mẹ ơi!”
Bo bị Hải giữ chặt, bế lên không cho đến chỗ tôi.
“Bo ngoan, lát nữa mẹ đưa Bo về nhà mình, được không?” Tôi dỗ dành thằng bé.
Nào ngờ Bo quay sang đánh vào mặt Hải: “Thả cháu ra, chú xấu!”
Hải giữ lấy tay thằng bé, trừng mắt nạt: “Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Gọi bố là bố, không phải chú.”
Bo khóc ầm lên, tôi càng sốt ruột, còn chưa kịp lên tiếng thì Thúy đã mắng thay: “Anh làm cái gì thế? Anh làm thằng bé sợ đấy!”
“Liên quan đến cô sao? Các người vốn chẳng liên quan gì đến thằng bé này hết, các người không đủ tư cách làm mẹ của con trai tôi.” Rồi Hải nhìn sang anh Trí, anh ta chợt nở một nụ cười thâm hiểm: “À, xem ai nữa đây? Người đàn ông đã đến xin tôi tha cho người mà anh ta yêu. Người đàn ông si tình.”
Tất cả không hiểu mà nhìn anh Trí. Bàn tay anh Trí đang nắm chặt lại, hình như anh đàng kiềm chế nỗi tức giận nhưng đó không phải điều tôi quan tâm, điều tôi quan tâm chính là anh đã đến gặp Hải sao?
Tôi nắm lấy cánh tay anh Trí: “Anh đã đến gặp anh ta? Anh làm điều vô ích đó làm gì chứ? Anh ta là kẻ vô liêm sỉ, không có trái tim.”
Anh Trí cúi đầu nhìn tôi: “Là bởi vì khi đó anh nghĩ chính anh ta đã đứng sau mọi chuyện nên mới tìm anh ta.”
Lại một lần nữa, tôi cảm thấy mình mang ơn anh Trí, anh cứ ngầm giúp tôi hết lần này đến lần khác khiến tôi vô cùng cảm động nhưng lại không dám thừa nhận mà cứ cố ý đẩy anh ra xa. Tôi sợ mình sẽ vì thế mà dựa dẫm vào anh rồi yêu anh lúc nào không hay. Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được có ánh mắt nóng cháy đang nhìn mình, là thật hay chỉ là tưởng tượng thì chính tôi cũng không biết và tôi cũng chẳng muốn kiểm chứng, không muốn đối mặt.
“Tới giờ rồi, vào thôi.” Giọng Cường làm tôi vô thức run lên mà không hiểu lí do.
Chúng tôi đi vào trong, nhưng anh Trí thì đứng nguyên một chỗ. Tôi quay lại hỏi: “Sao anh không vào?”
Anh cười: “Em vào đi, anh sẽ ở ngoài này chờ tin tốt từ em.”
Tôi nhìn anh một lát rồi theo anh Tiến đi vào.
Tôi và anh Tiến ngồi một bên, Hải ôm Bo cùng Cường ngồi một bên. Vị thẩm phán chủ trì phiên tòa bước ra với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ông ta nói sơ qua vụ việc để tất cả mọi người cùng nắm được rồi mới lần lượt cho từng bên đưa ra ý kiến của mình.
Cường là người bắt đầu: “Trong thời gian anh Hải nuôi dưỡng cháu Đạt đã làm đầy đủ trách nhiệm của một người bố. Cháu bé cũng đã thích nghi được với môi trường mới, bằng chứng là cháu bé vẫn rất khỏe mạnh và hoạt bát.”
Anh Tiến cũng rất nhanh nhẹn trình bày: “Vâng thưa tòa, theo những gì tôi tìm hiểu thì hoàn toàn ngược lại, rõ ràng anh Đặng Minh Hải là một người vô trách nhiệm. Khi anh ta biết mình có con với cô Phan Thanh Trinh thì đã phủi tay vứt bỏ để cô Nguyễn Thu Vân phải nhận nuôi cậu bé. Thế mà đến bây giờ lại tìm cách nhận nuôi lại cậu bé. Theo nguồn thông tin của tôi, trong suốt thời gian anh Hải nuôi cháu Nguyễn Thành Đạt thì không có một sự quan tâm đủ cần thiết của một người bố.”
Cường phản biện ngay: “Anh có bằng chứng gì nói anh Hải không quan tâm đến cháu Đạt? Anh xem cháu bé đi, không có gì gọi là bị ảnh hưởng, thể chất và tinh thần đều rất tốt.”
Thẩm phán hỏi: “Anh Tiến, anh có bằng chứng gì không?”
Anh Tiến gật đầu: “Bằng chứng thứ nhất là anh ta không phải một người chồng tốt. Vợ anh ta, tức cô Trần Thùy Linh đã vì anh ta mà phá thai 2 lần, sảy thai 1 lần dẫn đến vô sinh vậy mà anh ta còn vô tư đi nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài. Về vấn đề này chính vợ anh ta đã thừa nhận.”
“Cô ta là một tên tội phạm, lời nói của cô ta không đáng tin, không đủ thuyết phục.” Hải sừng sộ cãi lại.
Vị thẩm phán nhắc nhở: “Đề nghị anh giữ trật tự. Mời luật sư Tiến tiếp tục trình bày.”
“Bằng chứng thứ hai.” Anh Tiến cố ý kéo dài giọng, liếc nhìn Hải bằng ánh mắt trâm chọc. “Anh Hải đây không phải một người cha có trách nhiệm.” Anh lôi trong chiếc cặp mà anh mang theo ra một sấp ảnh trình lên tòa và đưa sang phía Hải.
Tất cả chú mục vào sấp ảnh đó, tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Những bức ảnh được chụp chủ yếu vào buổi tối ở nhiều nơi khác nhau, anh Tiến lấy đâu ra thời gian để theo dõi tỉ mỉ như vậy? Cảnh Hải ôm ấp các cô gái nóng bỏng trong vũ trường, quán bar, có cả cảnh một cô gái lạ khoác tay anh ta thân mật đi vào khách sạn. Thẩm phán xem xét thật kỹ các bức ảnh thì nhìn Hải bằng một con mắt khác hẳn, có lẽ là ngạc nhiên. Cũng phải thôi, ai mà ngờ được một kẻ có tướng mạo đẹp đẽ, đàng hoàng thế này lại là tên Sở Khanh chính hiệu. Ngay đến nhân vật chính trong bức ảnh còn đang tái mặt đi vì giận kia mà.
Thẩm phán nói: “Anh có muốn biện hộ điều gì không? Anh Hải?”
Hải vẫn tỏ vẻ không quan tâm, tự tin nói: “Mong tòa xem xét cho chính xác một chút. Tôi có điều kiện hoàn toàn tốt cho sự phát triển của cháu sau này, tôi sẽ cho con trai tôi được hưởng một nền giáo dục tốt nhất.”
Anh Tiến không thèm nhìn Hải mà nói với thẩm phán: “Thưa tòa, nhiều tiền chưa hẳn đã là tốt cho sự phát triển về tâm sinh lý của một đứa trẻ. Phải sống với một người bố có lịch sử tình trường như thế này liệu có ai chắc chắn rằng đứa bé sẽ không học được gì?”
Cường bỗng chen ngang: “Anh nói quá rồi. Dù sao anh Hải cũng là một người có địa vị trong xã hội, là giám đốc của một công ty, kết bạn làm ăn, phục vụ cho sự nghiệp là chuyện thường tình. Anh ấy sao có thể sớm tối ở nhà như những người đàn ông bình thường khác được.”
Anh Tiến lại nói: “Tôi không nghĩ những người cùng anh Hải trong mấy tấm ảnh này là đối tác làm ăn. Hai đối tác làm ăn ôm ấp nhau cùng vào khách sạn bàn chuyện chăng?”
Hai bên nói qua lại vài câu thì thẩm phán tuyên bố: “Tòa sẽ xem xét tính xác thực của những bức ảnh này và đưa ra kết luận cuối cùng trong 5 ngày nữa.”
Chúng tôi đứng dậy chào thẩm phán rồi đi ra ngoài. Tôi thở dài, vậy là tôi phải xa Bo thêm 5 ngày nữa, chỉ 5 ngày nữa thôi.