Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 62

Nơi ở của Hạ Bách Thâm tự nhiên là vô cùng xa xỉ.

Khu biệt thự này tọa lạc tại vùng có phong cảnh tự nhiên hiếm hoi tại Thủ đô tinh, bốn phía non nước hữu tình, như thơ như họa, mỗi căn biệt thự đều xây cất rất xa nhau, vô cùng có tính bảo mật. Hơn nữa thủ tục an ninh ở nơi này cũng rất cao cấp, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ tình trạng xâm phạm riêng tư gì.

Có thể kiến tạo một vùng cảnh sắc như vậy tại Thủ đô tinh tấc đất tấc vàng này, giá của bất động sản rốt cuộc bị đẩy lên đến mức nào thực sự có thể tưởng tượng được chút ít. Bất quá sau khi Sở Ngôn dọn vào đlại không có chút thất thố nào, y thậm chí cũng lười đi tham quan, chỉ phi thường bình tĩnh đem đồ đạc của mình bố trí một lần, sau đó bắt đầu cân nhắc nên mang theo những gì đi quay phim.

Lúc màn đêm buông xuống, cửa chính biệt thự phát ra thanh âm ma sát, người đàn ông tuấn mỹ cao ráo cứ vậy xuất hiện ngay trước cửa.

Hạ Bách Thâm nhìn thấy Sở Ngôn đang ở trong nhà cũng không tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn hết sức quen thuộc kéo caravat trên cổ xuống, hỏi: “Đã đưa vân tay vào hệ thống an ninh chưa?”

Sở Ngôn cúi đầu sửa sang lại vật dụng, đáp: “Vẫn chưa.”

Hạ Bách Thâm gật đầu, nói: “Vậy tôi lập tức giúp cậu thêm vào.”

Sau khi nói xong, hai người đều tự trở về làm việc của mình, đợi đến lúc ăn cơm tối, Sở Ngôn nhìn bàn ăn tinh xảo phong phú trước mặt cũng không lập tức cầm đũa, trái lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông tĩnh táo trước mặt, mỉm cười hỏi: “Anh hoàn toàn không hiếu kỳ vì sao tôi lại đột nhiên lại dọn tới à?”

Hạ Bách Thâm cầm một chai rượu đỏ lên chuẩn bị mở, lại chậm rãi rót vào chiếc ly trước mặt Sở Ngôn. Chất rượu màu đỏ sẫm nhẹ nhàng dao động trong ly, khi Sở Ngôn nâng ly rượu lên khẽ ngửi thì Hạ Bách Thâm cũng ngước mắt lên hỏi ngược lại: “Đoán không được, không bằng cậu nói cho tôi biết?”

Khóe miệng Sở Ngôn hơi cong, khẽ cười nói: “Bởi vì ở nơi này có hệ thống an tinh vô cùng chặt chẽ.”

Từ buổi chiều lúc Sở Ngôn vừa tiến vào nhà, Hạ Bách Thâm đã nhận được tin báo. Hệ thống an ninh cao cấp nhất chính là dùng để phục vụ chủ nhân, cho dù Sở Ngôn đã dùng chìa khóa do chính hắn giao cho, thế nhưng khi chìa khóa vừa kích hoạt thì tin báo cũng được truyền đến máy liên lạc của Hạ Bách Thâm.

Hạ Bách Thâm cũng đang nghĩ vì sao thiếu niên này lại đột nhiên đồng ý dọn tới, hơn nữa còn là không hề chào hỏi đã xuất hiện, không thông báo trước cho hắn biết. Thế nhưng trong những lý do mà hắn nghĩ tới, duy chỉ bỏ sót một cái như vậy.

Mà Sở Ngôn lúc này cũng đã cầm đũa lên, nghiêm túc nói: “Hôm qua anh Chu có nói với tôi, gần khu nhà trọ chỗ tôi ở đã có vài paparazi mai phục. Chỗ trọ trước kia của tôi nói cho cùng chỉ là một khu dân cư bình thường không quá bảo đảm, các biện pháp an ninh cũng chỉ là điều kiện cơ bản, không thể bảo đảm an toàn của tôi. Vậy nên tôi cần phải dọn nhà.”

Ngữ điệu của thiếu niên thong dong trấn định, phảng phất chỉ đang trần thuật một sự thật. mà Hạ Bách Thâm sau khi nghe được những lời này ánh mắt lại bất chợt sâu thẳm, cẩn thận quan sát Sở Ngôn hồi lâu, hỏi: “Vậy nên, cậu liền lựa chọn chỗ của tôi?”

“Tôi nghe nói An Thiều Dương, Cố Trầm Trạch, Richard Magath… đều có mua nhà ở đây,” dừng một chút, kkhóe miệng Sở Ngôn hơi cong lên để lộ hàm răng trắng noãn, “Vậy nên phương diện an ninh ở nơi này khẳng định vô cùng đáng tin.”

Hạ Bách Thâm nghe những lời này không chỉ không hề nổi giận, trái lại còn hơi nhíu mày, nói: “Cậu nên nói, đây cũng là nơi ở của tôi.”

Sở Ngôn giả vờ kinh ngạc hỏi: “Nơi ở của anh rất quan trọng sao?”

Đôi môi mỏng của Hạ Bách Thâm hơi cong, nói: “Bởi vì đây là nơi ở của tôi nên mới trở thành khu vực có thiết bị an ninh cao cấp nhất Thủ đô tinh.”

Sở Ngôn cười khẽ không trả lời, trong lòng lại mắng: Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy.

Mỹ thực của nghìn năm sau quả thực có thể khiến Sở Ngôn yêu thích không thôi, huống chi Hạ Bách Thâm còn là một người rất biết hưởng thụ, những thứ được dọn lên bàn của hắn đều do đầu bếp cao cấp đã chế biến xong từ trước, một bữa cơm ít nhất phải có mười món. Trước đây hắn chỉ ăn một mình, hiện tại đã thêm cả Sở Ngôn cũng là ăn không hết được.

Những thứ không ăn xong Hạ Bách Thâm cứ để trên bàn, thấy Sở Ngôn liếc mắt nhìn vài lần hắn liền giải thích: “Ngày mai sẽ có người đến dọn dẹp.”

Nghe vậy, Sở Ngôn hỏi: “Tôi cho rằng nhà anh sẽ có rất người người máy thông minh.”

Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng lắc đầu, màu mắt lại càng sau: “Tôi không thích những thứ không có linh hồn, tôi thích sự sống động của sinh mệnh.”

Lúc Hạ Bách Thâm nói lời này giọng điệu bình tĩnh, ngữ tốc chậm rãi giống như không quá để bụng, thế nhưng Sở Ngôn nghe vào trong tai lại hơi sửng sốt một chút, trong lòng khẽ động, ngưng mắt nhìn chăm chú vào Hạ Bách Thâm hồi lâu rồi mới chậm rãi dời đường nhìn.

Cả buổi tối, Sở Ngôn đã đọn dẹp xong những thứ mình muốn mang đi, Hạ Bách Thâm vẫn cứ vùi mình trong thư phòng cũng không biết là đang làm gì. Đợi đến khi bóng đêm sâu thẳm, Hạ Bách Thâm mở cửa thư phòng bước ra thì trước mặt chính là cảnh tượng như vậy ——

Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp tắm ánh trăng mộng ảo, tay cầm một chiếc bình sứ trắng tinh tế đánh giá. Ánh trăng lạnh lùng như nước bao bọc cơ thể của cậu, mặt màu tuấn tú bị sàn nhà cẩm thạch

phản chiếu thành một cái bóng mờ.

Thần sắc Sở Ngôn chăm chú, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve món đồ mỹ lệ yếu ớt kia, thế nhưng y lại không biết, giờ khắc này trong mắt Hạ Bách Thâm lại không gì rung động hơn ngón tay thon dài, ánh mắt chăm chú của chính mình, phảng phất hắn có thể xuyên qua hình bóng của y nhìn thấy một con người khác. c một người khác.

Trong 《Thịnh Thế 》, khi Ti Tích vừa xuất hiện cũng là cầm một cái bình hoa sứ trắng nương theo ánh trăng chăm chú quan sát. Một màn này Hạ Bách Thâm cho rằng mình đã quên mất, thế nhưng hiện tại hắn chợt phát hiện, hóa ra mình vẫn còn nhớ đến rõ ràng như vậy.

Không chỉ Ti Tích mà còn có Chử Thần, Tần Mộ, lại thêm một Phượng Tu.

Những vai diễn này cứ thế vhiếm giữ sâu trong đầu hắn chẳng chịu rời đi, mà khi bọn họ hội tụ lại cùng nhau liền biến thành một người độc đáo duy nhất trên thế giới này, Sở Ngôn. Vai diễn có thể tái hiện, thế nhưng Sở Ngôn chỉ có một, là tồn tại trân quý nhất trên toàn thế giới.

Sau khi nghe tiếng động, Sở Ngôn quay đầu nhìn lại, vừa cười vừa nói: “Cái bình hoa này hình như của Thanh triều, nước men thật sự rất đẹp, so với cái đồ giả lần trước tôi thấy khi đóng phim thì thật sự có hương vị lịch sử hơn rất nhiều. Đúng rồi, tôi cầm bình hoa này ngắm nghía một chút, anh không có ý kiến gì chứ?”

Hạ Bách Thâm cất bước đi tới, lắc đầu: “Những thứ ở nơi này cậu có thể tùy tiện xem, tôi nói rồi, trong nhà này cậu có quyền với tất cả mọi thứ.”

Sở Ngôn nghe vậy chỉ cười hai tiếng, không hèe tiếp lời.

Buổi tối khi ngủ, hai người tự nhiên không cùng một phòng, bất quá chính là sát vách. Ngay lúc Sở Ngôn mở cửa phòng chuẩn Bố Bốị đi vào, chỉ nghe một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên ngay bên cạnh: “Vậy thì, vì sao cậu nguyện ý dọn đến đây?”

Lần này là “Vì sao nguyện ý”, mà không chỉ là “Vì sao”.

Chuyện vì sao Sở Ngôn phải dọn đến, cái lý do ‘hệ thống an ninh tốt, tính bảo mật nghiêm ngặt’ hoàn toàn có thể giải thích được, thế nhưng hiện tại Hạ Bách Thâm lại hỏi ‘cậu vì sao nguyện ý’. Tuy rằng chỉ khác biệt hai chữ, thế nhưng ý tứ lại hoàn toàn không giống.

Vấn đề này Sở Ngôn cũng không suy tư lâu lắm, chân mày cậu hơi cau, khóe môi nhếc lên, đuôi mắt khóe mày tinh xảo cong cong, để lộ một nụ cười rực rỡ đường hoàng. Y nói: “Bởi vì tôi muốn hưởng thụ quyền lợi của mình.”

Lời này phút chốc khiến Hạ Bách Thâm giật mình đứng sững, mãi đến khi Sở Ngôn vào phòng rồi hắn vẫn chưa kịp phản ứng.

Đúng vậy, đối với Sở Ngôn mà nói, hiện tại y quyết định bắt đầu hưởng thụ quyền lợi của mình!

Y muốn ly hôn thế nhưng Hạ Bách Thâm lại lấy ra một phần hiệp ước hết sức hà khắc, điều khoản trong đó vô cùng bất lợi với y, rõ ràng chỉ nhận được mười triệu tinh tệ tiền giai đoạn đầu, nhưng muốn hủy hợp đồng lại phải bỏ ra một triệu tinh tệ. Tỷ lệ bồi thường này quả thực… quá khi dễ người rồi, tuyệt đối là một hiệp ước bá vương!

Hơn nữa Hạ Bách Thâm còn thời thời khắc khắc tỏ rõ ý nghĩ: Hiện tại tôi không muốn ly hôn.

Hắn không muốn ly hôn thì cũng thôi đi, vì cớ gì cứ phải dây dưa với y, việc này vừa khiến Sở Ngôn cảm thấy phiền phức vừa không khỏi vô cùng phức tạp. Miếng thịt này đúng là loại mà y thích ăn nhất, thậm chí mấy hôm trước sau khi nếm thử một ít hương vị y cũng là có chút động tâm, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là y cam tâm tình nguyện luôn bị đối phương khống chế.

Thế thì tự mình thay đổi thôi!

Nếu anh đã nghĩ tôi sẽ không dọn vào dây, như vậy tôi nhất định phải dọn vào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước hết ở bên cạnh lý giải anh sau đó mới có khả năng đối phó với anh, biết rõ nên dùng phương thức gì đem miếng thịt này đi chiên xào hầm nấu, biết phải làm thế nào mới có thể làm ra món ăn hương vị ngon nhất!

Bây giờ Sở Ngôn hoàn toàn bị vậy trong hoàn cảnh xấu, nếu không dùng chiêu đánh bất ngờ sẽ không có khả năng thắng lợi.

Ngày hôm sau, Hạ Bách Thâm vẫn như bình thường đúng giờ rời khỏi biệt thự đi đến tòa nhà Hạ thị. Mà Sở Ngôn lại chờ sau khi hắn ra cửa mới rời khỏi khu nhà, cùng Chu Hòa Huy hướng về phía sân bay lớn nhất Thủ đô tinh, chuẩn bị ngồi phi thuyền đi tinh cầu điện ảnh A-9.

Trên phi thuyền, Chu Hòa Huy tách Vu Đồng Đồng ra, lén lút hỏi Sở Ngôn: “Hôm nay vì sao lại báo địa chỉ đón ở khu A? Bên kia đều là biệt thự cấp bậc cao nhất của Thủ đô tinh, cho dù có tiền cũng không nhất định mua được. Cậu có quen bạn bè ở bên kia nên ngủ lại một đêm hay là chuyện gì khác?”

Sở Ngôn cười nói: “Anh Chu, vợ em về rồi.”

Chu Hòa Huy nghe vậy hơi sửng sốt: “Vợ của cậu?” Dừng một chút anh mới nhớ ra: “Là cô vợ giàu có đã bỏ nhà đi kia?”

Sở Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Dạ, hôm qua em đã dọn về ở cùng. Vợ em mạnh mẽ yêu cầu bọn em không được ở riêng, làm một người chồng đúng nghĩa em cần thỏa mãn nguyện vọng của vợ mình, vậy nên lập tức dọn nhà.” Sở Ngôn dừng lại một lát rồi bổ sung: “Bất quá anh Chu cứ yên tâm, bên đó vấn đề an ninh làm được rất tốt, chuyện của bọn em nhất định sẽ không bị truyền ra ngoài.”

Khóe miệng Chu Hòa Huy hơi giật, anh căn bản không lo vấn đề này có được không!!!

Chu Hòa Huy suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được muốn hỏi: “Nếu cậu đã dọn đồ đến ở chung luôn rồi, như vậy có phải không định ly hôn nữa hay không?”

Chu Hòa Huy vẫn còn nhớ rõ, khoảng gần nửa năm trước thiếu niên này còn phi thường nghiêm túc nói với mình, cậu muốn ly hôn với vợ…



Cũng ngay lúc đó, tại tầng cao nhất trong tòa nhà Hạ thị, trợ lý Lâm một mực cung kính cúi đầu hồi báo lịch trình hôm nay, sau đó chuyển thành hồi báo tin tức gần đây của Sở Ngôn. Trong lúc trợ lý Lâm báo cáo Hạ Bách Thâm còn nhàn nhã dùng ngón tay gõ bàn, thần sắc tuy rằng không chút cải biến thế nhưng trợ lý Lâm với kinh nghiệm dày dặn cũng nhanh chóng phát hiện: Tâm tình hôm nay của boss hình như rất tốt?

Trợ lý Lâm nghĩ vậy liền nhanh chóng hồi báo những tin tức liên quan đến giấy chứng nhận kết hôn.

Chờ nghe Hạ Bách Thâm căn dặn một câu ‘Giấy kết hôn phía bên cậu ấy anh không cần lo lắng, cứ để cậu ấy tự giữ’, trợ lý Lâm suy tư hồi lâu rốt cục cũng nhịn không được hỏi thăm: “Hạ tiên sinh, chỉ còn hai năm nữa đã đến kỳ hạn ly hôn do ly thân, đến lúc đó Hạ lão tiên sinh hẳn cũng sẽ không nhúng tay vào, tôi có cần theo dõi việc này không?”

Vừa dứt lời, động tác gõ bàn của Hạ Bách Thâm cũng chợt dừng lại, sau một lúc lâu hắn mới nước mắt nhìn về phía trợ lý Lâm, môi mỏng hơi cong: “Tạm thời không cần, chuyện này anh đừng quá bận tâm, tôi nghĩ… Sở Ngôn cũng không suy xét đến việc ly hôn nữa.” Giọng nói bình tĩnh nhàn nhã, ung dung tự tin.



Mà cùng một thời gian, Sở Ngôn sau khi nghe được vấn đề của Chu Hòa Huy liền mở to mắt hỏi ngược lại: “Không ly hôn? Làm sao có thể chứ? Anh Chu, cuộc hôn nhân này em nhất định phải chấm dứt, phải ly hôn, hơn nữa còn là —— Dứt khoát phải ly!”

Trong lúc đang trò chuyện, phi thuyền của bọn họ rốt cuộc rời khỏi tầng khí quyển của Thủ đô tinh tiến vào vũ trụ vô biên. Lại qua thêm khoảng nửa ngày, phi thuyền mới dừng lại tại sân bay của tinh cầu điện ảnh A-9.

Lúc này sắc trời đã tối hẳn, dưới sự đề nghị của Chu Hòa Huy, Sở Ngôn vẫn là vội vàng đi xuyên bóng đêm đến địa điểm quay chụp chính của 《Tiếng vọng nơi góc biển》, trước hết gặp mặt đạo diễn và thành viên đoàn phim, thuận tiện cũng xác định tạo hình cho bản thân.