“Cửu Thiên Tuế, ta là Mị Nương, là đến để hầu hạ ngài…”
một
cánh tay trắng noãn cách lớp quần áo vuốt ve hai điểm trước ngực Quân Cơ Lạc… Mí mắt Quân Cơ Lạc giựt
nhẹ, môi mỏng nhấp
một
cái
thậtkhẽ.
Mị Nương thấy
hắn
cũng
không
đẩy mình ra, ánh mắt nàng ta toát ra vẻ lẳиɠ ɭơ, đưa tay gỡ khuya áo phức tạp
trên
cẩm bào của Quân Cơ Lạc, khuy áo vừa tháo xong, tay nàng ta lập tức với vào trong áo
hắn.
Tay nàng ta linh hoạt dao động
trên
người
hắn, cái miệng
anh
đào
nhỏ
nhắn cũng
không
ngừng thổi làn gió thơm bên tai
hắn.
“Cửu Thiên Tuế…” Mị Nương uốn éo vòng eo mảnh mai, cái tay vói vào trong áo
hắn
không
ngừng xuống phía dưới, cuối cùng vuốt ve chỗ bụng
hắn. Lúc này, Quân Cơ Lạc đột nhiên mở mắt, đôi mắt u ám của
hắn
phát sáng dị thường, tuy tay
hắn
đẩy Mị Nương ra, nhưng ánh mắt khi nhìn đến gương mặt rất giống Đường Tứ Tứ kia, vẫn khó tránh
một
hồi ảo giác hoảng hốt.
Mị Nương cười dâʍ đãиɠ, nắm bắt thời cơ này, đầu tiên nàng ta ném cho
hắn
một
ánh mắt. Sau đó liền cởi tầng lụa mỏng như cánh ve
trên
người. Toàn thân cao thấp chỉ còn lại
một
cái yếm.
Thân thể trắng như tuyết, đường cong uyển chuyến, sóng mắt câu hồn, nụ cười dâʍ đãиɠ, động tác khiêu gợi… Khung cảnh như vậy, đối với nam nhân
đã
trúng phải thôi tình dược đúng là dụ hoặc trí mạng.
Quân Cơ Lạc nhìn nàng ta
một
cái, đột nhiên đưa tay lôi nàng ta xuống.
“không
muốn chết
thì
mau cút cho ta!”
hắn
mắng
một
câu, thanh
âm
lại khàn khàn giàu từ tính.
Mị Nương ngã
trên
giường xuống, nhưng nàng ta cũng
không
có dừng tay. Nàng ta giống như con mèo
nhỏ
từ
trên
đất đứng lên, lại giống như rắn cuốn thấy thân mình
hắn. Tay nắm lấy tay Quân Cơ Lạc, nàng ta phóng đãng kéo tay Quân Cơ Lạc đặt lên hai luồng trước ngực mình. Sau đó ha ha cười, tiếng cười kia đích thị là câu dẫn cùng dụ hoặc.
Trán Quân Cơ Lạc ướt
một
tầng, mồ hôi từ thái dương của
hắn
thấm vào trong tóc. Mị Nương tiến lên, vươn đầu lưỡi liếʍ mớ tóc kia, mi mắt Quân Cơ Lạc khẽ nheo
một
chút, thân thể căng cứng hết mức,
hắn
giương tay dùng sức tát vào mặt Mị Nương
một
cái.
“Ba”
một
tiếng, mặt Mị Nương
đã
bị đánh sưng lên,
một
tay nàng ta ôm mặt bị đánh, có chút e ngại thu lại vẻ lỗ mãng
trên
mặt. Nhưng việc này
không
có nghĩa là nàng ta
đã
buông tha lần hành động này.
Nàng ta lui lại mấy bước, giữ
một
khoảng cách nhất định với Quân Cơ Lạc, sau đó đem thân mình cuộn thành
một
đoàn, miệng cố ý phát ra tiếng rên.
Mật thất đóng kín, thanh
âm
kiều mỵ của nữ tử tràn ngập. Đối với
một
nam nhân bình thường, thủ đoạn dụ hoặc như vậy tuy rất hạ lưu, nhưng lại cực kỳ hữu dụng.
Gân xanh nơi huyệt thái dương của Quân Cơ Lạc nổi lên, mơ hồ nhảy lên.
Đôi mắt đẹp của Mị Nương luôn nhìn chăm chú Quân Cơ Lạc, còn
không
ngừng làm đủ loại động tác trêu chọc người nhằm hấp dẫn
sự
chú ý của Quân Cơ Lạc.
Qua thời gian khoảng nửa nén hương, gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc
đã
hồng rực lên.
hắn
mở to mắt, trong đôi mắt u ám cũng phủ
một
tầng sương mù.
Sau khi run rẩy chuyển động, ánh mắt Quân Cơ Lạc bắt đầu dời đến
trên
người Mị Nương. Hai mắt Mị Nương sáng ngời, nhanh chóng đem thân mình dâng lên. Nhưng lần này lại bị Quân Cơ Lạc hung hăng nắm chặt yết hầu.
“Bản đốc
đã
nói
qua, cho ngươi đường lui!” Ánh mắt u ám của Quân Cơ Lạc cũng phủ
một
tầng sương mù, nếu
không
phải
cô
gái
trước mặt rất giống Đường Tứ Tứ,
hắn
chắc chắn
đã
sớm gϊếŧ.
“Ngươi biết
không? Gương mặt này của ngươi làm cho bản đốc thấy
thật
ghê tởm!” Tiếng
nói
của Quân Cơ Lạc so với thường ngày có vẻ
đã
yếu hơn rất nhiều rồi.
Trong mắt Mị Nương thoáng qua vẻ hoài nghi, làm sao có thể như vậy? Ngũ quan của nàng cùng Đường Tứ Tứ là cực kỳ giống nhau. Bởi vì điều này, Mộ Dung Nhược Hồng mới chọn nàng
đi
ám sát Quân Cơ Lạc.
Ngay sau đó Quân Cơ Lạc rút từ trong giày ra
một
thanh chuỷ thủ loé sáng. Vẻ mặt
hắn
u tối, lập tức nâng tay, chuỷ thủ hạ xuống,
trên
gương mặt rất giống Đường Tứ Tứ của Mị Nương liền có thêm
mộtvết sẹo.
Mị Nương vừa muốn kêu lên, lại bi
hắn
điểm huyệt câm, Mị Nương
không
cam lòng bị bắt như vậy, lập tức muốn trở tay đối phó Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc đưa tay khống chế cánh tay của nàng ta, vừa dùng sức chuyển, chỉ nghe “rắc”
một
tiếng, tay phải của Mị Nương lập tức bị bẻ gãy.
Quân Cơ Lạc lại giơ chuỷ thủ lên, lúc này đây
hắn
lại hạ
một
nhát đao gần giống vết thương vừa rồi lên má phải của Mị Nương.
“Khuôn mặt này của ngươi, ở
trên
gương mặt Tứ Tứ nhà ta gọi là cảnh đẹp ý vui. Nhưng ở
trên
người ngươi, làm cho ta
thật
ghê tởm. Phàm là thứ ta ghê tởm, ta liền huỷ diệt!”
Chủy thủ của Quân Cơ Lạc hạ thêm
một
nhát
trên
mặt nàng ta.
Mị Nương hoảng sợ nhìn Quân Cơ Lạc,
rõ
ràng
hắn
đã
trúng mị dươc rất nặng, nhưng
hắn
hiện
tại là tình huống gì? Mị Nương
không
biết là,
hiện
tại Quân Cơ Lạc
đã
trúng độc rất nặng, đối với gương mặt rất giống Đường Tứ Tứ,
hắn
cơ hồ
không
tự chủ được nữa. Cho nên, trước khi
hắn
biến thành cầm thú, phải huỷ
đi
khuôn mặt kia.
Đẩy Mị Nương ra như quăng đồ vô dụng
đi, Ngay sau đó thân mình Quân Cơ Lạc liền dâng lên
một
trận nhiệt lưu.
hắn
cúi đầu liếc mắt nhìn Mị Nương
một
cái, nhấc chuỷ thủ
trên
tay, dùng sức đâm vào đùi mình, giúp mình giữ tỉnh táo.
Trong ngự thư phòng, Mộ Dung Nhược Hồng triệu kiến riêng hai người Chương Ngự sử và Thẩm Tuý Thạch. Mộ Dung Nhược Hồng tựa vào long ỷ,
trên
gương mặt tựa thiên tiên tràn ngập tươi cười sáng lạn đẹp mắt.
“Hoàng thượng, hết thảy đều làm theo lời người. Quân Cơ Lạc vào nơi đó, chắc chắn
không
thể trở ra.” Chương Ngự sử cung tay, cao hứng phấn chấn
nói.
Thẩm Tuý Thạch càng cười đắc ý, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm. “Chắn chắn là vậy. Người của chúng ta đều
đã
vây quanh gian mật thất kia. Chỉ cần Quân Cơ Lạc có thể bình an
đi
ra, cung thủ
ẩn
nấp xung quanh
sẽ
bắn
hắn
thành con nhím.”
Chương Ngự sử cũng cười gian trá, phụ hoạ lời Thẩm Tuý Thạch, “không
chỉ như vậy. lần này chúng ta chuẩn bị Mị Nương thôi cũng đủ lấy mạng
nhỏ
của
hắn. Tóm lại, hoàng thượng yên tâm. Lần này tên gian thần Quân Cơ Lạc kia chỉ có chạy đằng trời.”
“Tốt! Tốt! Rất tốt!” Hai hàng lông mày của Mộ Dung Nhược Hồng đều đắc ý giương lên, trong đầu ảo tưởng cảnh tượng sau khi giải quyết Quân Cơ Lạc,
hắn
nắm đại quyền, quân lâm thiên hạ.
Mộ Dung Nhược Hồng hài lòng cong khoé miệng, ngửa đầu cười
nói
với Chương Ngự sử và Thẩm Tuý Thạch, “Lần này may mà có hai ngươi. Các ngươi yên tâm, các ngươi giúp trẫm trừ bỏ đại gian thần Quân Cơ Lạc, trẫm
sẽ
không
quên công lao của các ngươi. Qua hôm nay, trẫm
sẽ
ban thưởng
thật
hậu hĩnh cho hai ngươi.”
Chương Ngự sử cùng Thẩm Tuý Thạch vội vàng quỳ xuống dập đầu với Mộ Dung Nhược Hồng, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Từ
trên
cao nhìn xuống hai người
đang
quỳ
trên
đất, Mộ Dung Nhược Hồng vô cùng thoả mãn nở nụ cười.
hắn
thích nhất cảm giác cao cao tại thượng này, cảm giác ngự trị tất cả. “Vậy các ngươi lui xuống trước
đi.” Mộ Dung Nhược Hồng cười xua tay bảo bọn họ lui ra. Mộ Dung Nhược Hồng sau khi hai người bọn họ rời
đi, lại lập tức gọi thị vệ bên người mình tới.
“Ngươi cầm lệnh bài của trẫm, lập tức
đi
Thuỷ Nguyệt Am, đưa Đường Vân Nhiễm vào cung cho trẫm.”
Sau khi thị vệ cung kính nhận lấy lệnh bài của Mộ Dung Nhược Hồng liền cẩn thận lui xuống. Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy mỹ mãn đem cả người vùi vào lưng ghế.
“Hoàng huynh! Hoàng huynh!” Lúc này thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện chạy vào, tiểu thái giám phụ trách thông báo căn bản
không
dám ngăn cản nàng ta. Nàng ta vừa tiến vào trong điện, liền duyên dáng dậm chân, tròng mắt đen như hắc diệu thạch tràn ngập vu mừng.
“Hoàng huynh, Vân Tiện nghe
nói. Hoàng huynh sắp giải quyết xong Quân Cơ Lạc.” Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thấy muội muội ruột, ý cười nơi khoé miệng như thế nào cũng
không
giấu được,
hắn
kêu Mộ Dung Vân Tiện
đi
tới.
Mộ Dung Vân Tiện cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng vò vò góc áo, “Hoàng huynh, chờ Quân Cơ Lạc chết. Huynh có thể…tứ hôn cho muội hay
không.”
“Sao?” Mộ Dung Nhược Hồng kinh ngạc hỏi, “Vân Tiện coi trọng công tử nhà ai?”
Mộ Dung Vân Tiện đỏ mặt, cười hì hì
nói
ra ba chữ.
Trì, Hằng, Liễu!
Mộ Dung Nhược Hồng lập tức lắc đầu, “không
được! Muội
không
thể gả cho
hắn!
hắn
cùng Đường Tứ Tứ là biểu huynh muội, Đường Tứ Tứ là tiện nhân hạ lưu, Trì Hằng Liễu cùng
không
có gì tốt. Vân Tiện, hoàng huynh sắp trở thành người có quyền lực nhất Tiêu quốc. Muội muốn thanh niên ưu tú tài tuấn thế nào cũng được. Nhưng Trì Hằng Liễu
thì
không
thể.
hắn
là tên hạ lưu
không
xứng với người cao quý như muội!”
Mộ Dung Vân Tiện
không
ngờ ca ca
sẽ
cự tuyệt nàng ta. Nàng ta mất hứng chu miệng, kháng nghị
nói, “Muội mặc kệ, dù sao
hắn
là nam nhân muội thấy đặc biệt nhất. Nam nhân như vậy muội nhất định phải bắt
hắn
ở bên người muôi. Hoàng huynh, dù sao Quân Cơ Lạc cũng sắp chết, về sau chuyện trong triều đều do huynh định đoạt, huynh hãy ban thưởng
hắn
cho muội
đi.”
Mộ Dung Vân Tiện nắm tay áo Mộ Dung Nhược Hồng, Miệng nhất quyết
nói
xong những lời làm người ta thẹn thùng.
Mộ Dung Nhược Hồng bị nàng ta dày vò đến bực mình, Nhưng
hắn
vẫn
không
thể
hiện
ra,
hắn
nói, “Nam tử như Trì Hằng Liễu
không
xứng với muội. Nhưng nếu muội
thật
sự
thích, chờ sau khi hoàng huynh diệt trừ Quân Cơ Lạc,
sẽ
tìm
một
tội danh nào đó gán cho nhà Trì Lệ Dập. Đến lúc đó bắt Trì Hằng Liễu làm nô dịch cho muội.” Mộ Dung Nhược Hồng làm ra vẻ mặt ca ca tốt cam đoan.
Tuy rằng
không
thể gả cho Trì Hằng Liễu, nhưng chỉ cần có thể đem
hắn
giữ ở bên người, vẫn là cực kỳ tốt.
Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện nghĩ như vậy, liền vui vẻ vỗ tay.
PS: Hai huynh muội này, thực đáng xấu hổ…Cửu Thiên Tuế của chúng ta còn chưa chết, bọn họ
đã
YY tương lai tốt đẹp về sau. Chương tiếp theo, Cửu Thiên Tuế mạnh mẽ nổi dậy!