Edit: Lavender
Trong Lương vương phủ, Mộ Dung Quân Thương ngồi ngay ngắn trước thư án,
trên
bàn bày
một
bàn cờ, hé ra vẻ mặt tự mình cùng mình chơi cờ. Khi Yến Mặc bưng thuốc vào, nhìn thấy
hắn, liền nhíu mày
nói, “Chủ tử, thương tích của người vẫn chưa khỏi,
không
nên làm những việc phí công cố sức như vậy.”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương nhìn chằm chằm bàn cờ, quân cờ đen
trên
tay
hắn
liền dừng
trên
bàn cờ.
“Yến Mặc,
sự
tình bên ngoài thế nào?”
Yến Mặc cung kính
nói, “Chủ tử, bên ngoài vua
đã
đổi. Quân Cơ Lạc chọn Thần vương.”
Quân cờ trắng trong tay
hắn
dừng lại
một
chỗ
trên
bàn cờ, trong lúc nhất thời chờ hai quân đen trắng tạo thành cục diện giằng co.
“hắn
đương nhiên chọn Mộ Dung Nhược Hồng. Bởi vì chỉ có Mộ Dung Nhược Hồng mới có tiềm chất làm chó.” Đôi mắt như nước của Mộ Dung Quân Thương bình tĩnh dừng
trên
bàn cờ, cờ đen
trên
tay trong lúc nhất thời do dự
không
có hạ xuống.
“Có điều Quân Cơ Lạc như vậy cũng giúp ta
một
việc. So với tên Mộ Dung Ôn Trạch phiền toái, Mộ Dung Nhược Hồng đúng là có vẻ dễ khống chế.” Quân Cơ Lạc có thể khống chế
hắn
ta, Nhϊếp chính vương
hắn
đương nhiên cũng có thể.
Khoé miệng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương lộ ra
một
nụ cười cao thâm. Quân cờ đen luôn bị
hắn
do dự chưa đánh xuống cũng dừng
trên
bàn cờ. Ván cờ vốn dĩ trong thế trắng đen giằng co nhất thời bị quân đen chiếm thế thượng phong, liên tiếp ăn mấy trăm quân cờ, cuối cùng chấm dứt ván cờ bằng thắng lợi của quân đen.
“Yến Mặc, chỗ hoàng tỷ cùng hoàng huynh của bổn vương, ngươi giúp bổn vương “quan tâm”
một
chút, về sau muốn đánh bại Quân Cơ Lạc, còn phải cùng bọn họ xuất lực mới được.” Mộ Dung Quân Thương phất tay áo qua bàn cờ
một
cái, những quân cờ trong nháy mắt lộn xộn.
Mộ Dung Quân Thương lúc này mới cầm lấy bát thuốc
trên
tay Yến Mặc, mày cũng
không
nhăn
một
hơi đem nước thuốc rót vào cổ họng. Uống thuốc xong, Yến Mặc lại đem mứt hoa quả
đã
chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt
hắn, Mộ Dung Quân Thương lắc đầu, lại
nói, “Yến Mặc, ngươi
đi
ra ngoài, tìm
một
người kể chuyện dựa vào nội dung viết
trên
này mà kể.”
Mộ Dung Quân Thương rút từ trong tay áo ra
một
trục cuốn. Yến Mặc nhận quyển trục cuốn kia, vội vàng nhìn lướt qua, kinh ngạc
nói, “Chủ tử,
trên
này viết thái giám giả trà trộn vào hoàng cung, sau đó lại thành hoạn quan quyền khuynh thiên hạn nhưng mà… Quân Cơ Lạc là tên hoạn quan kia sao?” Điều này sao có thể? Quân Cơ Lạc tuy giảo hoạt nhưng cũng
không
thể lừa hết người trong thiên hạ chứ?
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương
hiện
lên nụ cười thản nhiên, “Loại chuyện này ngươi
không
cần hỏi nhiều. Sai người dựa theo nội dung bổn vương viết mà kể. Bổn vương hi vọng năm ngày sau, hầu hết người trong Hoàng thành đều có thể nghe qua câu chuyện này.”
Yến Mặc thu lại tia nghi hoặc trong mắt, đem trục cuốn kai bỏ vào trong áo, liền lui xuống. Chờ
hắn
rời
đi, trong phòng
không
có người khác, Mộ Dung Quân Thương đứng dậy từ
trên
xe lăn, lập tức
đi
đến trước cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra,
một
trận hương hoa
nhẹ
phả vào mặt, có ánh trăng sáng ôn nhu chiếu lên người
hắn. Dưới ánh trăng,
hắn
ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, hoàn toàn vẫn là tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương bất lương như ngày thường.
Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm
trên
cao,
một
mực im lặng.
Buổi chiều Trì Hằng Liễu mang theo Đường Tứ Tứ, Đường Tử An
đi
một
chuyến đến y quan của Tiết thần y. Tiết thần y vừa nghe
nói
Trì Hằng Liễu là con trai của Uy Viễn Đại tướng quân, hai mắt bốc lên ánh vàng rực rỡ, sau khi hai người
nói
chuyện
một
lúc, Tiết thần y còn tiện thể lấy
một
quyển sách thuốc đưa cho Trì Hằng Liễu, nhờ
hắn
đưa Trì Lệ Dập kí tên.
Về phần độc
trên
người Đường Tử An, Tiết thần y cũng nhanh chóng xem, độc này đến từ Tây Vực, xác thực bá đạo. Muốn trị triệt để cũng
không
dễ dàng. Nhưng cũng may
hắn
vẫn có biện pháp.
Chờ lúc trăng lên đến chân mày, ba người bọn họ mới cáo biệt Tiết thần y, trở về.
Trong xe ngựa, Đường Tử An vừa bị Tiết thần y châm cứu,
hiện
tại thân mình mềm nhũn tựa vào trong xe. Đường Tứ Tứ nắm chặt
một
chiếc khăn tay lau mồ hôi
trên
trán cho
hắn. Đường Tử An ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn đến dáng Trì Hằng Liễu dáng người cao ngất cưỡi
trên
một
con ngựa cao to, Đường Tử An toét miệng, cười
nói
với Đường Tứ Tứ, “Nhị tỷ, chờ phía cậu bọn họ trừ bỏ tên Quân Cơ Lạc kia, tỷ gả cho biểu ca
đi?”
Đường Tứ Tứ nheo mắt, sắc mặt khẽ biến trầm xuống, “nói
cái gì đó.”
Đường Tử An nhe răng cười, còn
thật
sự
nói, “Nhị tỷ cùng biểu ca trai tài
gái
sắc, trời sinh
một
đôi, ở cùng nhau là thích hợp nhất.”
“Tuổi còn
nhỏ
không
học theo gương tốt, chỉ biết học những thứ vô dụng này.” Đường Tứ Tứ trừng mắt nhìn
hắn
một
cái, “Biểu ca về sau
sẽ
cưới
cô
nương tốt. Nhưng người này tuyệt đối
không
phải là ta nhị tỷ ngươi. Về sau
không
cho ngươi lại
nói
những lời này.”
Đường Tử An thè lưỡi, nhưng ngại sắc mặt
đã
tối xuống của Đường Tứ Tứ, vẫn
không
dám
nói
thêm nữa. Đường Tứ Tứ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thân ảnh Trì Hằng Liễu, mà Trì Hằng liễu dường như cảm giác được ánh mắt của nàng, cũng quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa
không
trung, Trì Hằng Liễu cười nhạt, dưới ánh trăng,
thật
có cảm giác
không
nhiễm bụi trần.
Đường Tứ Tứ ngượng ngùng cười, nhanh chóng dời tầm mắt. Trì Hằng Liễu cũng
không
biểu
hiện
nhiều, thu hồi ánh mắt trong thời gian ngắn nhất.
Chờ khi đoàn người bọn
hắn
trở lại Đường gia, phát
hiện
cửa Đường gia
đã
sớm có
một
đoàn thị vệ mặc trang phuc phi ngư vây quanh. Xem tình hình này, Đường Tứ Tứ nghĩ cũng
không
cần nghĩ, liền biết là Quân Cơ Lạc đến.
Sau khi Đường Tứ Tứ xuống xe, liền cùng Trì Hằng Liễu bọn họ vào cửa lớn. Nhưng vừa mới tiến đến cửa đại điện, trước mắt
đã
thấy Hương di nương vội vã chạy tới.
“Nhị tiểu thư,
không
ổn. Cửu Thiên Tuế
đang
tra tấn lão gia ở bên trong.”