Tô Khả trực tiếp xe lái vào ga ra lầu
một.
Trương Kỳ Kỳ trước từ trong nhà để xe
đi
ra, đứng trong gió lạnh ngửa đầu nhìn lầu hai đèn đuốc sáng trưng.
Cho dù
đã
tới Tô gia vô số lần, dù cho gặp qua mẹ Tô Khả vô số lần, thế nhưng đứng ở trong sân Tô gia, nghĩ đến chính mình con dâu xấu chính thức gặp mẹ chồng tương lai, Trương Kỳ Kỳ vẫn có chút khẩn trương.
Tô Khả ngừng xe xong
đi
ra, bắt được bàn tay lạnh của
cô
nắm ở trong tay, dắt
cô
đi
lên lầu.
Ở cửa ngoài phòng khách, Trương Kỳ Kỳ thoát khỏi tay Tô Khả, tự mình kéo kéo cửa ra, mỉm cười nhìn sang.
Mẹ Tô Khả
đang
ngồi ở vị trí cũ
trên
ghế sa lon, nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, biểu tình
trên
mặt bà hơi cứng ngắc.
Trương Kỳ Kỳ cũng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng nghĩ đến Tô Khả dựa sát sau lưng
cô, nụ cười
trên
mặt
cô
càng sâu thêm, ôm
một
bó hoa lớn hành lễ: "Chào dì!"
Mẹ Tô Khả nhìn Tô Khả mới
nói: "Kỳ Kỳ, đến bên này ngồi!" Bà vỗ vỗ vị trí tay trái bên cạnh mình.
Trương Kỳ Kỳ thả hoa
trên
bàn trà, mỉm cười ngồi xuống kế mẹ Tô Khả.
Mẹ Tô Khả cũng có chút lúng túng, nụ cười
trên
mặt gượng gạo, đôi mắt nhìn màn hình TV trước mặt.
Vì giảm bớt lúng túng, Trương Kỳ Kỳ lại cười
nói: "cơm tối dì muốn ăn cái gì? Con
sẽ
đi
làm ngay bây giờ."
Mẹ Tô Khả suy nghĩ
một
chút,
nói: "Lão Sở buổi chiều vừa đưa ít cá chép bạc tươi, đậu hủ non và ngó sen tươi, con hầm cách thủy đầu cá đậu hũ bằng nồi đất, lại xào ngó sen chua cay, sau đó lại tùy tiện nấu hai món ăn là được rồi!" Mấy ngày nay đều là tiểu Huệ nấu ăn, bà
thật
sự
là ăn
đã
đủ rồi.
Bà liếc Trương Kỳ Kỳ, cố tình đề điểm Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, số lượng đồ ăn gom thành số chẵn là được rồi!" Tô Khả mê tín, chú ý đến mức ngay cả số lượng thức ăn cũng
không
thể là số lẻ.
Trương Kỳ Kỳ duỗi tay cầm tay mẹ Tô Khả, ôn nhu
nói: "Con
sẽ
đi
làm ngay bây giờ."
cô
vừa đứng lên
đã
bị mẹ Tô Khả gọi lại —— "Kỳ Kỳ!"
Đôi mắt mẹ Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, dừng
một
chút mới
nói: "Con ngồi xuống trước, dì cho con lễ vật."
Trương Kỳ Kỳ hiểu mẹ Tô Khả đây là biểu
hiện
tiếp nhận
cô, tim đập
không
khỏi có chút nhanh hơn, chậm rãi ngồi xuống.
Mẹ Tô Khả lấy hộp trang sức mở ra, lấy ra cái nhẫn kim cương kia, bình tĩnh mà cầm tay trái Trương Kỳ Kỳ, quan sát
một
phen. Tay Trương Kỳ Kỳ trắng nõn mềm mại, nhìn qua thịt núc ních, vuốt rất mềm mại, nhưng ngón tay thon dài xinh đẹp —— đây là
một
đôi tay có phúc khí.
Bà lại vừa nhìn về phía khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ.
Khuôn mặt của Trương Kỳ Kỳ cũng là khuôn mặt vô cùng có phúc khí, thanh nhã xinh đẹp, đôi mắt to mà thanh tịnh, trắng đen
rõ
ràng, có thể
nói
mắt tú thần thanh.
Mẹ Tô Khả nhớ tới mẹ Kỳ Kỳ từng ở trước mặt bà khoác lác: "Tướng mạo Kỳ Kỳ nhà tôi hoàng hậu nương nương cũng làm được".
Trương Kỳ Kỳ chẳng những xinh đẹp, hơn nữa quả
thật
là rất có tướng vượng phu.
Bà lại liếc nhìn Tô Khả, phát
hiện
Tô Khả
đang
khẩn trương nhìn bà, dường như sợ bà làm Trương Kỳ Kỳ mất hứng.
Mẹ Tô Khả trong lòng thở dài, đeo chiếc nhẫn kia
trên
ngón vô danh của Trương Kỳ Kỳ.
không
ngoài sở liệu của Tô Khả, bởi vì viên kim cương quá lớn kia, nhẫn lại có chút lỏng, nhẫn
một
đeo
trên
tay Trương Kỳ Kỳ, mặt nhẫn liền lệch ra bên cạnh.
Trương Kỳ Kỳ nhìn viên kim cương to
không
giống kim cương hàng
thật, bình tĩnh lật lại chiếc nhẫn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Tô Khả, đôi mắt có chút sương mù mông lung: "Cảm ơn dì.." Bất kể
nóithế nào, mẹ Tô Khả cho lễ gặp mặt
thật
sự
là quá quý trọng, lúc này cho thấy bà đối với mình quả
thậtcoi trọng.
Mẹ Tô Khả thấy cái dạng này của
cô, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ủ rũ
nói: "Kỳ Kỳ, nên đổi xưng hô rồi!"
Trương Kỳ Kỳ liền
nói
ngay: "Cảm ơn mẹ!"
Mẹ Tô Khả nhìn con trai cười dịu dàng nhìn mình và Trương Kỳ Kỳ, cũng cười, trong tươi cười mang theo
một
tia đắng chát.
không
muốn
thì
phải làm thế nào đây? Bà
đã
không
có chồng, Tô Khả là người con có hiếu, vì
không
để cho con trai hiếu thuận lục đυ.c với mình, bà đành phải thích người phụ nữ mà còn trai mình thích.
Thấy Trương Kỳ Kỳ
đi
phòng bếp, Tô Khả liền ngồi xuống kế bên mẹ.
Mẹ Tô Khả tâm
sự
quá nặng,
không
muốn
nói
chuyện Tô Khả, đôi mắt
không
chớp chằm chằm màn hình TV.
Tô Khả am hiểu nhất phương thức biểu đạt
yêu
thương chính là nện tiền, đối với Trương Kỳ Kỳ là như thế này, đối với mẹ
anh
cũng là như thế này. Thấy đôi mắt mẹ chằm chằm xem tivi, Tô Khả liền nhẫn nại tính tình cùng mẹ xem.
trên
TV chiếu là phim chống Nhật, Tô Khả rất nhanh liền phát
hiện
chỉ cần nhân vật gọi là Phương Thiên Dực
đi
ra, đôi mắt mẹ
anh
liền chăm chú.
anh
rất nhanh liền có so đo, lập tức liền
nói: "Mẹ, mẹ thích nam minh tinh nào
thì
nói
cho con biết, công ty có
một
hạng mục vừa vặn cần minh tinh phát ngôn." Đương nhiên, ngoại trừ Lý Thụy.
Mẹ Tô Khả kinh ngạc nhìn con trai: "Con
không
phải phiền mẹ đuổi theo ngôi sao sao?"
Tô Khả hùng hồn
nói: "Cho mẹ tìm chút việc để làm!"
"Đợi Tô Di sinh, mẹ chăm con cho Tô Di!" Mẹ Tô Khả nhớ tới bụng con
gái
đã
bắt đầu to ra.
Tô Khả như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng phòng bếp. Chồng Tô Di là con
một,
anh
cảm thấy cha mẹ chồng Tô Di đều ở nhà nhàn rỗi, tương lai sợ là muốn tranh cháu trai với mẹ rồi.
Tới lúc đó, mẹ nhất định
sẽ
thúc Kỳ Kỳ và
anh
mau sinh con...
Như thế có thể lợi dụng...
Dưới
sự
trợ giúp của tiểu Huệ, Trương Kỳ Kỳ nấu đồ ăn xong dọn lên
trên
bàn cơm, lúc này mới tới gọi mẹ Tô Khả và Tô Khả qua ăn cơm chiều.
Sau khi bị tay nghề của tiểu Huệ đầu độc lâu như vậy, mẹ Tô Khả vừa ăn được thức ăn Trương Kỳ Kỳ nấu, cảm thấy cho dù món cải thìa xào tỏi bình thường nhất, cũng là mỹ vị
không
gì hơn được.
Bà nhìn Tô Khả bên tay trái mình, lại nhìn Trương Kỳ Kỳ bên tay phải mình
một
chút,
đang
muốn
nóichuyện, lại bị
một
hồi tiếng chuông cửa liên hồi cắt đứt.
Tiểu Huệ vội
đi
ra cửa chỗ mắt mèo nhìn nhìn video, rất nhanh liền chạy tới: "Dì Hoàng, kia... Đinh Mỹ
anh
kia dẫn theo
một
đám người tới,
đang
ở bên ngoài chửi bậy!"
cô
ta mở trừng hai mắt, lại bồi thêm
một
câu: "Còn mang theo hai đứa
một
lớn
một
nhỏ
!"
Mẹ Tô Khả kinh ngạc nhìn Tô Khả.
Tô Khả nhíu mày nhìn tiểu Huệ: "Bà ta tới làm gì?"
Tiểu Huệ ấp a ấp úng
nói: "Hình như là
nói
chú Tô bị bắt... Còn nhảy chân mắng,
nói
là cậu... Giở trò quỷ..." Chị ta luôn gọi gọi mẹ Tô Khả "dì Hoàng", gọi Tô Thuận Phú "chúTô ".
Trương Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả cũng lo âu nhìn Tô Khả.
Tô Khả ánh mắt yên tĩnh uống
một
ngụm cháo: "không
cần phải xen vào,
sẽ
có người tới xử lý."
anhsớm an bài Kim Giai Lương mang theo mấy người canh giữ ở bên ngoài.
không
ngoài dự đoán của Tô Khả, rất nhanh bên ngoài liền yên tĩnh trở lại.
Tiểu Huệ ra
đi
xem, trở về thấp giọng
nói: "Đều bị người lôi
đi
rồi!"
Mẹ Tô Khả cũng ăn hết ngon, bà nhìn Tô Khả: "Tô Khả, ba của con..."
Tô Khả hoàn toàn thất vọng: "Chuyện của ông ấy
không
lớn, chi ít tiền là được rồi." Chỉ có điều
sẽ
đánh ông ta quay về nguyên hình, lại lột
một
lớp da của ông ta.
Mẹ Tô Khả nhiều ít vẫn là hiểu rõ tính tình con trai, lập tức có chút phiền muộn.
Tô Khả nghiêng qua liếc mẹ, sợ mẹ tương lai cầm tiền riêng
đi
trợ cấp cha
anh, liền lành lạnh
nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng bỏ tiền ra
đi
giúp người ta nuôi dưỡng con riêng!"
Mẹ Tô Khả tức giận
nói: "... Mẹ
không
có ti tiện như vậy!"
Dùng xong cơm tối, đều có tiểu Huệ chỉnh đốn tàn cuộc.
Trương Kỳ Kỳ biết
rõ
mẹ Tô Khả cơm tối
không
ăn bao nhiêu, liền múc thêm
một
chén chè đậu đỏ bánh trôi sớm
đã
nấu xong đưa tới, ấp a ấp úng
nói: "Mẹ, mẹ ăn thêm chút thức ăn khuya
đi!" Trước kia vẫn luôn gọi mẹ Tô Khả là "bà mợ", chợt thay thành "Mẹ",
cô
thật
đúng là có chút
không
quen.
Mẹ Tô Khả nếm thử
một
miếng chè đậu đỏ bánh trôi, trong lòng rốt cuộc thoải mái hơn
một
chút. Bất kể
nói
thế nào, người con dâu này mặc dù có đủ loại chưa đủ, thế nhưng săn sóc hiếu thuận, điểm ấy nếu là
cô
gái
được nuông chiều từ bé như Vu Văn Vi
sẽ
làm
không
được.
Tô Khả thấy thế, liền nhìn Trương Kỳ Kỳ làm nũng: "Kỳ Kỳ,
anh
cũng muốn!"
Trương Kỳ Kỳ mỉm cười liếc
anh
một
cái, rất nhanh liền bưng
một
chén khác cho
anh.
Tô Khả bị cái liếc mắt điện giật này của
cô
trong lòng tê tê dại dại, sau khi liên tục ăn non nửa bát, mới phát
hiện
lúc chè đậu đỏ bánh trôi này với
anh
mà
nói
thì
quá ngọt rồi, liền giao cho Trương Kỳ Kỳ
đangmỉm cười nhìn
anh: "Quá ngọt rồi, em ăn
đi!"
Trương Kỳ Kỳ
không
để trong lòng mà trực tiếp cầm qua thìa
anh
đã
dùng, múc
một
thìa chè đậu đỏ bánh trôi nếm nếm,
nói: "Cũng ngon mà!"
cô
cầm chén lại đưa cho Tô Khả.
Tô Khả quả
thật
lại bắt đầu ăn.
Mẹ Tô Khả nhìn dáng vẻ Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ dính nhau, nhớ tới Tô Khả bướng bỉnh nóng nảy -- Tô Khả từ lúc ba bốn tuổi, ngay cả chiếc đũa mẹ mình
đã
dùng qua đều
không
cần -- bà cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút nhìn
không
quen, còn có chút mất mát, nhưng
không
nói
gì.
Trương Kỳ Kỳ
nói
tạm biệt, mẹ Tô Khả cuối cùng hơi có chút vui vẻ -- cho dù Tô Khả đăng ký kết hôn
thìsao? Chỉ cần mình
không
nói
để cho bọn chúng kết hôn, bọn chúng vẫn là
một
đôi uyên ương mạnh ai nấy bay!
Phương bắc Trịnh thành, mùa đông luôn luôn là vừa khô vừa lạnh.
Trong gió lạnh Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả song song
đi
trên
lối
đi
bộ bên đường, nghĩ đến hai người sắp chia ra, hai người theo bản năng thả chậm bước chân.
Tô Khả nắm
thật
chặt tay Trương Kỳ Kỳ, cố gắng ủ ấm bàn tay lạnh buốt của
cô.
anh
phát
hiện
vừa đến mùa đông Trương Kỳ Kỳ liền tay chân lạnh buốt.
Tô Khả thấp giọng
nói: "Kỳ Kỳ, em ngủ ban đêm
trên
người có lạnh hay
không?" thiết bị sưởi ấm nhà Trương Kỳ Kỳ giống như
không
phải quá nóng,
anh
sợ Trương Kỳ Kỳ ban đêm bị lạnh.
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ
một
chút,
nói: "Lạnh cũng
không
phải lạnh, chính là chân luôn
không
nóng."
Tô Khả mỉm cười, khuôn mặt mơ hồ có chút nóng lên: "anh
giúp em sưởi ấm."
anh
lần trước chính là kẹp chân Trương Kỳ Kỳ đến giữa hai chân ủ ấm áp.
Trương Kỳ Kỳ dường như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khả, phát
hiện
lỗ tai của
anh
đỏ lên,
không
biết là đông lạnh, hay là thẹn thùng, liền cúi đầu, nhớ tới lần trước tình hình ở công ty Tô Khả, khuôn mặt cũng có nóng
một
chút. Lúc làm loại chuyện này, Tô Khả tuy rằng vẫn có chút dã man
không
quan tâm, nhưng so với lần đầu tiên ngươi tình ta nguyện biến thành bất đắc dĩ vô cùng thê thảm,
không
biết tốt hơn bao nhiêu lần rồi...
Vẫn đêm đông trời đông giá rét, nhưng vì hạnh phúc mập mờ này, Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ cũng
khôngcó cảm giác được ý lạnh, bất tri bất giác liền
đi
tới cửa tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ.
Tô Khả cúi đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, nghĩ đến tách ra Kỳ Kỳ, trong lòng liền vắng vẻ.
Trương Kỳ Kỳ điềm nhiên như
không
có việc gì
nói: "Tô Khả, thứ bảy là sinh nhật Hồ Hiểu Đông,
anhmua quà tặng cho cậu ấy chưa?" bộ sách
cô
đặt cho Hồ Hiểu Đông bị Tô Khả lấy rồi, Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả tức giận, liền định nghe theo Tô Khả, bảo Tô Khả
đi
chuẩn bị quà tặng cho Hồ Hiểu Đông.
Tô Khả thiếu chút nữa quên mất chuyện này, suy nghĩ
một
chút,
nói: "Chỗ
anh
có mấy cái Hoàng Hạc lâu, cho cậu ta mấy điếu thuốc làm quà sinh nhật được
không?"
thật
ra
anh
có thuốc điếu quý hơn Hoàng Hạc lâu, nhưng tặng quà cho tình địch,
anh
không
quá cam lòng đâu.
Trương Kỳ Kỳ liếc Tô Khả: "anh
cho rằng mọi người ai cũng y như
anh
là tẩu hút thuốc phiện? Hồ Hiểu Đông người ta
không
hút thuốc lá!"
Tô Khả suy nghĩ
một
chút: "Tặng cậu ta
một
tấm thẻ mua sắm thôi!"
Trương Kỳ Kỳ "stop"
một
tiếng: "Vẫn là tự mình chuẩn bị quà tặng thôi!"
Tô Khả lập tức cảnh giác
nói: "Ngày mai
anh
đi
mua với em."
Trương Kỳ Kỳ
nhẹ
gật đầu,
nói: "Vừa vặn em định mua quần áo cho ba mẹ em."
cô
chợt nhớ tới tiêu phí chênh lệch giữa mình và Tô Khả, vội nghiêm túc nhìn Tô Khả: "Tô Khả, em
đichính là cửa hàng ổn định giá,
anh
xác định muốn
đi
dạo với em?"
Trong ánh mắt đen lay láy của Tô Khả tràn đầy thành ý: "Em cho dù
đi
chợ bán sỉ
anh
cũng
đi
với em."
Trương Kỳ Kỳ
không
phải rất tin tưởng nhìn nhìn Tô Khả, ý định nhìn biểu
hiện
ngày mai của
anh.
rõ
ràng sớm nên tách ra, thế nhưng Tô Khả luyến tiếc, hai tay
anh
duỗi vào trong áo lông Trương Kỳ Kỳ ôm eo Trương Kỳ Kỳ, cúi đầu hôn
một
cái
trên
môi Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ cũng
nói
không
rõ
mình rốt cuộc bị làm sao, lại cũng có thể có chút
không
nỡ bỏ tách ra với Tô Khả.
Hai người
đang
triền miên, chợt nghe người gác cổng bên trong truyền đến
một
tiếng hét lớn: "Đều
đãmười
một
giờ đêm rồi, sớm nên khóa cổng, mấy người trẻ tuổi các
cô
các cậu đây còn muốn dính nhau tới khi nào? Đối diện chính là khách sạn bảy ngày mau lẹ!
đi
thong thả
không
tiễn!"
Tô Khả: "..."
anh
nhìn Trương Kỳ Kỳ, ngượng ngùng
nói: "Bảy ngày
không
cần, nhưng Tác Phỉ cũng
không
phải xa..."
Trương Kỳ Kỳ xấu hổ, đập
một
cái ở
trên
người Tô Khả, xoay người lại chạy mất.