*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ngày thứ hai, sau khi Trương Kỳ Kỳ rời giường phát
hiện
trong nhà chỉ còn lại có
một
mình
cô." Ba mẹ
đã
đi
làm rồi.
Trương Kỳ Kỳ vừa rửa mặt vừa dùng aipai.com xem phim Mỹ "cách suy diễn cơ bản".
Ban đêm dì cả của
cô
đến, cảm thấy
trên
người có chút lạnh, còn làm biếng, liền nấu
một
nồi cháo yến mạch, chuẩn bị uống chút cháo nóng ấm áp cả người.
Khi Tô Khả gọi điện thoại tới, Trương Kỳ Kỳ mắt xem phim Mỹ, tay cầm thìa quấy cháo yến mạch trong nồi.
Nghe chuông điện thoại di động,
cô
giảm lửa
nhỏ, tạm dừng phim Mỹ, lúc này mới đứng dậy
đi
nghe.
Tô Khả đầu kia yên tĩnh cực kì, đại khái là ở văn phòng. Bởi vì quá yên tĩnh, giọng của
anh
lộ vẻ thanh tịnh mà linh hoạt kỳ ảo: "Kỳ Kỳ, chừng nào
thì
anh
đi
đón em?"
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ
một
chút, lúc này mới nhớ mình đêm qua hẹn Tô Khả cùng nhau
đi
mua quà tặng cho Hồ Hiểu Đông và ba mẹ
cô.Lòng Tô Khả
không
khỏi có chút chua xót, có chút đau lòng --
thì
ra vợ
anh
làm chút buôn bán cũng phải hạ mình như vậy...
anh
rầu rĩ
nói: "Vậy em cho
anh
chỗ tốt gì?"
Trương Kỳ Kỳ: "...
anh
cút
đi!"
cô
hậm hực muốn cúp điện thoại.
Tô Khả vội
nói: "Chủ yếu đều là trang viên ở núi Hiên Viên bên kia sản xuất, là lão Sở phụ trách. Em cần gì, viết danh sách cho lão Sở đều được,
anh
sẽ
liên lạc với em."
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy mỹ mãn: "Theo như bán buôn giá?"
Tô Khả cười: "Ừm."
Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại, cầm giấy bút bắt đầu tính toán số lượng các loại vật liệu cần thiết ban đầu cho mình mở tiệm.
cô
còn chưa có tính toán xong, điện thoại liền lại vang lên. Là lão Sở gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ vừa mới
nói
câu "Chào ông", lão Sở liền vui tươi hớn hở
nói: "Phu nhân, người có dặn dò gì, chỉ để ý
nói
với tôi là được!"Trong lòng
cô
vui thích, vừa dùng di động đọc tiểu thuyết còn chưa đọc xong, vừa ăn cháo, rất nhanh liền qua
một
giờ.
Tô Khả hết bận chuyện của mình liền gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, hẹn
đi
đón
cô.
Đến cửa tiểu khu, Tô Khả gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ xuống lầu.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới phát
hiện
pin điện thoại chỉ còn lại có 6%.
cô
sợ Tô Khả sốt ruột chờ, đành phải vội vàng tắt điện thoại ra cửa.
Tô Khả lái xe,
rõ
ràng cảm giác được khi đôi mắt Trương Kỳ Kỳ ngồi ghế cạnh tài xế nhìn
anh
dường như mang theo sùng bái.
Loại cảm giác này làm cho Tô Khả cảm nhận được cả người bay bổng, thoải mái
không
nói
ra được, đến nỗi
anh
đều có chút phóng túng chính mình.
Ở
một
cửa hàng thời trang nam, Trương Kỳ Kỳ nhìn
trên
người người mẫu mặc áo sơ mi trắng in hoa văn màu xanh, nghĩ thầm: áo sơ mi này đàn ông mặc quá nữ tính
đi, mặc dù là áo sơmi kiểu dáng nam,
cô
cũng có thể mua để mặc với quần jean.Cố gắng đè nén phẫn nộ xuống, Trương Kỳ Kỳ cười lớn hỏi người bán: "Có 185
không? Có
thì
cầm
mộtcái ra cho tôi xem
một
chút
đi!"
Người bán vừa đưa
một
cái cho Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả liền bỉ ổi ở bên cạnh lẩm bẩm
một
câu: "Hàng rẻ tiền như vậy, cậu ta cũng mặc
đi
ra ngoài..."
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Người bán vốn
đang
không
ngừng nhìn lén Tô Khả, lúc này cũng có chút há hốc mồm,
không
thể tin được soái ca lại có thể
nói
ra lời não tàn như vậy.
Trương Kỳ Kỳ tức giận đến đôi mắt cũng tròn, hận hận nhìn Tô Khả.
Tô Khả vô tội mở trừng hai mắt, lông mi dày lộ ra đôi mắt đen láy, lại có chút ngây thơ và đáng
yêu.
Trương Kỳ Kỳ há to miệng, cuối cùng cảm thấy đẳng cấp của mình và Tô Khả
không
giống nhau, hai bên
thật
sự
là
không
có lời nào để
nói, liền cúi đầu liền xông ra ngoài.
Đợi Tô Khả chạy
đi
tìm, Trương Kỳ Kỳ sớm
đã
chui vào trong dòng người
không
biết
đi
đâu.
Tô Khả lòng như lửa đốt, vội gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, lại phát
hiện
di động Trương Kỳ Kỳ
đã
tắt điện thoại.Điện thoại cả buổi trưa cũng
không
có vang lên.
Sau khi làm xong cơm trưa, Trương Kỳ Kỳ còn đặc biệt nhìn nhìn, phát
hiện
một
cuộc gọi nhỡ cũng
không
có.
cô
cầm di động, im lặng lo lắng có nên gọi điện thoại cho Tô Khả trước hay
không.
Sau khi suy nghĩ liên tục, Trương Kỳ Kỳ để điện thoại di dộng xuống, bắt đầu giặt quần áo dọn dẹp nhà.
Tô Khả từ năm mười bảy tuổi bắt đầu
đi
theo ba ba buôn bán, hai mươi mốt tuổi
đã
nhận lấy phần lớn sinh ý của gia tộc.
Cá tính
anh
vốn mạnh mẽ, được người nịnh nọt
đã
quen, cho tới bây giờ
không
ai dám làm trái
anh, cũng có chút tư thế thuận ta
thì
sống nghịch ta
thì
chết, đến nỗi ngay cả cha mẹ
anh
cũng
không
dám sờ nghịch lân của
anh, luôn nhường cho
anh.
Sau khi bị Trương Kỳ Kỳ vứt ở cửa hàng, Tô Khả suýt bị Trương Kỳ Kỳ cho làm tức chết, Kim Giai Lương Trần Hiểu Tĩnh cùng mấy vệ sĩ vây quanh
anh
đang
tức giận đến xanh mặt, cũng
không
biết như thế nào cho phải.
Đúng lúc này, điện thoại di động Tô Khả vang lên.
Tô Khả tưởng là Trương Kỳ Kỳ gọi tới nhận sai, liền cố ý căng thẳng mười giây đồng hồ mới nhấn nghe.
Đáng tiếc
không
phải Trương Kỳ Kỳ gọi tới.
Là
một
người hồ bằng cẩu hữu Lương Thiện Nhiên của
anh
gọi tới.P/s: Chiếc áo hoa văn xanh mà Tô Khả mặc