Đối với Tô Khả vô cớ gây rối, Trương Kỳ Kỳ quyết định giảng đạo lý với
anh.
cô
nói
thẳng: "Ba mẹ em để bảo em về nhà!"
Lúc
nói
chuyện, ánh mắt của
cô
nhìn chằm chằm vào Tô Khả, nếu Tô Khả dám có biểu tình bất kính với ba mẹ
cô,
cô
lập tức trở mặt với
anh, vừa vặn quay về nhà mình.
Tô Khả lại
không
nói
gì,
anh
cầm tay Trương Kỳ Kỳ, đôi mắt đen láy dường như rất biết
nói
chuyện, tràn đầy ý khẩn cầu.
Trương Kỳ Kỳ trái tim lập tức mềm nhũn, đành phải thở dài,
nói: "Em
một
lát nữa
sẽ
về thăm nhà
mộtchút!"
Tô Khả vẻ mặt có chút giảo hoạt: "anh
vừa bảo lão Sở đưa vài thứ tới nhà em rồi, còn gọi điện thoại cho mẹ vợ nữa,
nói
em buổi tối phải thu dọn phòng tân hôn với
anh."
anh
trước cho người tặng lễ, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ Kỳ Kỳ, mẹ Kỳ Kỳ quả
thật
rất ủng hộ
anh
mang theo Kỳ Kỳ
đi
sửa sang lại nhà dùng làm phòng tân hôn.
Trương Kỳ Kỳ liếc Tô Khả, đại khái đoán được Tô Khả sợ là lại lừa gạt mẹ mình, nhưng lại
không
vạch trần
anh.
Thấy Trương Kỳ Kỳ ngậm miệng lại, dường như
không
có ý định phản kháng, trong ánh mắt đen lấp lánh của Tô Khả lập tức đầy tràn vui vẻ, cúi đầu khẽ hôn
một
cái
trên
môi Trương Kỳ Kỳ, rất nhanh liền cười khồng nổi—— cửa tiệm là cửa thủy tinh, từ bên ngoài nhìn bên trong có thể
nói
là
rõ
ràng rành mạch,
anh
cũng
không
dám ở nơi này biểu diễn cho người ta xem.
Trương Kỳ Kỳ
đang
muốn
đi, phát
hiện
Tô Khả ngồi xổm xuống dùng giấy dai gói kỹ bộ Agatha hàng loạt kia,
một
lần nữa cột lại, dường như rất có ý định xách về nhà.
cô
vừa bực mình vừa buồn cười: "Em đáp ứng tặng sách cho
anh
rồi, chẳng lẽ ngay cả em
anh
cũng
không
tin?"
Tô Khả buộc nút kết dây thừng,
nói: "Đến trong tay ta mới
thật
là của ta."
Trương Kỳ Kỳ hừ
một
tiếng, tự mình cầm chìa khóa điều khiển ô tô của Tô Khả
đi
ra ngoài trước.
Đến biệt thự ở Đế Hồ của Tô Khả, sau khi Trương Kỳ Kỳ
đi
vào phát
hiện
mấy ngày
không
tới đây nơi này vẫn gọn gàng sạch
sẽ
không
nhiễm
một
hạt bụi, tựa như lúc nào cũng có thể làm phòng mẫu, liền nhìn Tô Khả
đang
đi
theo sát sau lưng
cô.
Tô Khả thấy
cô
nhìn mình, đoán được
cô
muốn hỏi cái gì, liền chủ động đáp: "Lão Sở mỗi ngày mang người tới quét dọn."
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy lão Sở này là
một
người tuyệt diệu, giúp Tô Khả quản lý Hiên Viên Sơn Trang, cho Tô gia nhu yếu phẩm hàng ngày,
không
nghĩ tới còn kiêm chức bảo mẫu sinh hoạt.
Tô Khả dường như vừa đoán được tâm
sự
của Trương Kỳ Kỳ: "Lão Sở giúp
anh
quản lý sinh hoạt việc vặt."
Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc
nói: "không
phải có Lâm Lỗi sao?"
Tô Khả nghiêm túc suy nghĩ
một
chút: "không
giống vậy. Lâm Lỗi chịu trách nhiệm việc vặt có liên quan tới công tác."
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy Tô Khả quả thực là lười muốn chết,
cô
vặn vẹo uốn éo bả vai thoát khỏi Tô Khả, nhấc chân
đi
toilet rửa tay.
Nhìn bóng lưng yểu điệu chỉ mặc váy của Trương Kỳ Kỳ, trong đầu Tô Khả
hiện
lên
một
tư thế nào đấy giáo trình dạy, nhớ tới
anh
và Trương Kỳ Kỳ còn chưa bao giờ dùng qua cái tư thế này, ánh mắt trở nên tĩnh mịch, lập tức mở ra chân dài cũng
đi
vào theo.
Trương Kỳ Kỳ
đang
đứng trước bồn rửa mặt xoa bọt rửa
trên
tay,
một
cặp mắt to đen lúng liếng theo Tô Khả đổi tới đổi lui —— Tô Khả vừa vào toilet, cũng
không
giống như ngày thường
đi
rửa tay trước, mà là trước kéo màn che nhà vệ sinh lên, vừa
đi
vào bên trong phòng tắm kéo màn che lên.
Tô Khả kéo hết màn xong, lúc này mới tới kế bên Trương Kỳ Kỳ rửa tay.
anh
lần này rửa rất nhanh, vừa lau khô hai tay, thấy Trương Kỳ Kỳ phải rời khỏi, vội vươn ra hai tay ôm lấy
cô.
Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả rắn rắn chắc chắc ôm lấy,
không
khỏi cả kinh, ngửa đầu nhìn Tô Khả
đangmuốn
nói
chuyện, lại phát
hiện
sự
thay đổi của thân thể Tô Khả.
Tô Khả cúi đầu hôn Trương Kỳ Kỳ.
không
biết qua bao lâu, Trương Kỳ Kỳ thấp giọng
nói: "đi
phòng ngủ
đi!"
Tô Khả hàm hàm hồ hồ
nói: "Hôm nay ở chỗ này."
anh
khống chế eo Trương Kỳ Kỳ, xếp
cô
thành tư thế đưa lưng về phía mình.
một
đêm này sơ lược
không
đề cập tới.
Trương Kỳ Kỳ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, bởi vì vô cùng khoan khoái dễ chịu và ngọt ngào,
cô
cơ hồ là khi Tô Khả bận rộn
thì
đi
vào giấc ngủ.
một
đêm
không
mộng mị.
cô
là bị Tô Khả ôm tỉnh.
Trương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại gỡ cánh tay dài chân dài quấn quanh
trên
người mình của Tô Khả ra, bò đến bên giường thò người ra từ
trên
tủ đầu giường lấy được đồng hồ của Tô Khả, phát
hiện
đã
là mười giờ sáng rồi, vội vàng dùng chân đá Tô Khả: "Tô Khả, mười giờ rồi,
anh
còn
không
đi
làm?"
Tô Khả mở to mắt lại bò tới, phủ ở
trên
lưng Trương Kỳ Kỳ, sau đó
đi
phía trước giật giật.
Trương Kỳ Kỳ bị
anh
giam cầm, muốn chạy trốn
không
thể trốn,
không
trốn nhưng mệt chết rồi, cảm thấy loại chuyện này làm nhiều quả thực cực kỳ
không
có ý nghĩa.
Trái ngược với
cô, Tô Khả đặc biệt hưng phấn, quả thực giống như là
một
cánh cổng thế giới mới mở ra trước mặt
anh,
anh
lao vào trong đó vui vẻ đến quên đường về, sau đó
một
chuyện tốt đẹp biến thành
một
trận hành hạ với Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả quấn phiền vô cùng, cuối cùng cũng bắt đầu cầu khẩn Tô Khả.
Ai biết Tô Khả nghe xong, càng điên rồ.
Đến trưa, Trương Kỳ Kỳ
thật
vất vả đẩy Tô Khả ra, tiện tay cầm áo sơ mi trắng của Tô Khả mặc vào, cũng bất chấp
trên
người khó chịu, phi xuống lầu.
Tô Khả
không
khỏi cảm thấy chột dạ, cho nên tắm rửa thay quần áo, ăn mặc đơn thuần ngay thẳng mới lấy hết dũng khí
đi
xuống lầu tìm Trương Kỳ Kỳ xin lỗi ——
anh
cảm thấy Trương Kỳ Kỳ thích nhất gương mặt đó của
anh, cho nên quản lý tốt bản thân mới dám xuống lầu.
Thế nhưng, dưới lầu trống rỗng,
không
có Trương Kỳ Kỳ.
Trái tim Tô Khả lập tức trống rỗng, trái tim giống như
không
biết dập, hơi có chút đau đớn.
anh
cố gắng ổn định bản thân, lấy điện thoại di động ra gọi
một
cú điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ.
Dường như trôi qua rất lâu, đầu bên kia điện thoại di động truyền đến giọng
nói
có chút yếu ớt của Trương Kỳ Kỳ: "Tô Khả."
Trái tim Tô Khả bắt đầu hoạt bát nhảy lên: "Kỳ Kỳ, em ở đâu?"
Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả
không
tìm được mình sốt ruột, nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn ngơ, cuối cùng vẫn là nhận điện thoại: "Em sắp về đến nhà rồi."
cô
điện thoại gọi xe taxi tới, bây giờ
đã
trênđường về nhà rồi.
Tô Khả đầu điện thoại di động bên kia hô hấp có chút dồn dập: "Kỳ Kỳ,
anh
đi
đón em—— "
"Tô Khả, em muốn về nhà nghỉ ngơi vài ngày, " Trương Kỳ Kỳ cắt đứt
anh, "anh
quá giày vò người ta, em... Rất mệt a."
Tuy rằng trong lòng có áy náy, thế nhưng là Tô Khả nghĩ tới
một
đêm điên cuồng đó, khuôn mặt
khôngtự chủ được hôi ửng đỏ: "... Vậy em nghỉ ngơi trước, buổi tối
anh
qua gặp em..."
Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại, nhắm mắt lại dựa vào ghế dựa, cảm thấy ở cùng
một
chỗ với Tô Khả
thậtsự
là quá mệt mỏi.
Ba mẹ đều
đi
làm, Trương Kỳ Kỳ liền đặt đồng hồ báo thức
trên
di động định
một
giờ trước khi ba mẹ tan ca, sau đó cài đặt điện thoại ở chế độ im lặng, an toàn ở nhà ngủ tròn hơn nửa ngày, chờ đến đồng hồ báo thức vang lên, lúc này mới đứng dậy rửa mặt
một
phen.
Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ lúc về đến nhà, phát
hiện
Trương Kỳ Kỳ
đã
ở nhà
đã
làm xong cơm tối,
đangchờ bọn họ!
Mẹ Kỳ Kỳ khen Kỳ Kỳ hai câu, sau đó
nói: "Kỳ Kỳ, Tô Khả chờ
một
lát tan việc cũng tới nhà chúng ta ăn cơm."
Trương Kỳ Kỳ: "..." Tô Khả gia hỏa này
thật
sự
là tà tâm
không
chết mà!
Tuy rằng cảm giác mình rất phiền Tô Khả, nhưng khi Trương Kỳ Kỳ nghe được tiếng đập cửa, trái tim của
cô
không
khỏi kịch nhảy
một
cái, khuôn mặt cũng có chút nóng lên, cũng
không
có tự giác đứng dậy mở cửa, mà là vẫn ngồi ngay ngắn ở
trên
ghế sofa. Vì che giấu tâm tình của mình, ánh mắt của
côchằm chằm màn hình TV, làm ra vẻ chăm chú xem tivi,
thật
ra ánh mắt lơ lửng căn bản
không
có nhìn.
Tô Khả vừa vào, liền nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ
đang
xem tivi.
Hai bắp chân dài của
anh
phảng phất có ý chí của mình, phối hợp
đi
đến bên cạnh Trương Kỳ Kỳ ngồi xuống cạnh Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả cách mình gần quá, liền liếc Tô Khả, dịch sang phía bắc.
Tô Khả như
không
có việc gì vươn tay phủ lên tay Trương Kỳ Kỳ. Tay Trương Kỳ Kỳ nhìn vừa trắng vừa mềm, vuốt cũng là ấm áp mềm mại rất thoải mái, Tô Khả
không
tự chủ được sờ soạng sờ sờ.
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn vào mắt, mừng rỡ mở cờ trong bụng, cười liếc mắt ra hiệu cho cha Kỳ Kỳ
một
cái, ý là "Ông xem vợ chồng son ngọt ngào kìa".
Cha Kỳ Kỳ thấy thế nào cũng
không
ưa Tô Khả, thấy
anh
quấn quít lấy Kỳ Kỳ của mình, trong lòng càng bất mãn, tâm tình biểu
hiện
so với bên ngoài chính là mặt nghiêm sương bền chắc hơn cả thép.
Mẹ Kỳ Kỳ thấy thế,
không
thể để cho ông chồng mình đứng lỳ ở đây phá hoại hứng thú của Tô Khả, liền kéo cha Kỳ Kỳ
đi
tới phòng bếp: "Chồng à, chúng ta
đi
phòng bếp là hai món ăn
đi!" Bà chớp nhoáng kéo cha Kỳ Kỳ
đi.
Tô Khả ngồi kế Trương Kỳ Kỳ, hương thơm nhàn nhạt
trên
người Trương Kỳ Kỳ quanh quẩn
trên
chóp mũi
anh, làm
anh
nhất thời lại có chút đứng núi này trông núi nọ. Thấy nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân biết điều rời
đi, Tô Khả liền buông xuống lòng tự trọng của đại nam nhân, thấp giọng cùng cẩn thận dỗ Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ,
thật
xin lỗi,
anh
sai rồi."
Trương Kỳ Kỳ quét mắt nhìn
anh
một
cái: "anh
sai chỗ nào?"
Tô Khả suy nghĩ
một
chút, đàng hoàng
nói: "anh
không
nên chỉ lo thỏa mãn bàn thân,
không
để ý cảm thụ của em..."
Trương Kỳ Kỳ thấy
anh
nói
chuyện, ánh mắt lại
không
dám nhìn mình, hơn nữa lỗ tai
đã
ửng hồng, biết
rõ
Tô Khả
đang
xấu hổ,
không
khỏi cũng nhớ tới chuyện buổi tối hôm qua —— đối với
cô
mà
nói, chuyện buổi tối hôm qua rất tốt đẹp, thế nhưng chuyện ban đêm và chuyện buổi sáng chính là hành hạ —— khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ.
cô
thấp giọng
nói: "anh
cũng quá... Về sau em
nói
không
được,
anh
vẫn
không
nên..."
Tô Khả lấy tay lau mặt
một
cái, đôi mắt lấp lành nhìn
cô, sương mù mông lung, dường như bịt kín
mộttầng hơi nước: "... sau này
anh
sẽ
không..."
Trương Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn ngón tay của mình: "Đêm nay em ngủ trong nhà em."
Tô Khả bởi vì đuối lý, tuy rằng
không
bỏ được, nhưng chỉ đành phải
nói: "Ngày mai
anh
điện thoại cho em."
Nghĩ đến Trương Kỳ Kỳ vẫn còn ghét bỏ mình, trong lòng Tô Khả có chút mờ mịt,
anh
đang
muốn
nóicái gì đó hòa hoãn
không
khí, vừa nhấc mắt lại phát
hiện
nam đóng phim cổ trang trong TV có chút quen mặt, nhìn sao sao ấy.
Đầu óc
anh
phản ứng rất nhanh, lập tức liền nghĩ tới —— người nam này đúng là bạn trai cũ của Trương Kỳ Kỳ!
Trái tim Tô Khả lập tức như bị ngâm ở trong nước dấm chua, lại giống như bị người ta dùng tay ác ý bóp lấy, tưởng như là
không
thở nổi.
anh
nhìn Trương Kỳ Kỳ chằm chằm cười lạnh
một
tiếng, nhưng
không
chịu
nói.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy lúc này
anh
cười
không
phải do tức cười, nhưng cũng
không
tính để ý đến
anh, mà là đứng dậy cầm túi xách của mình, lấy hai tấm thẻ Tô Khả cho ra, vừa phối hợp từ trong túi Tô Khả móc ra ví tiền, nhét 2 tấm thẻ này vào.
Tô Khả vốn là ngồi ở chỗ kia tức giận, thế nhưng bàn tay Trương Kỳ Kỳ sờ sờ trong ngoài túi quần
anh, sau đó lại sờ tới sờ lui bên trong túi quần, mò đến
anh
tâm hoảng ý loạn tâm loạn như ma, ghen tuông cũng liền dần dần giải tán.
anh
vươn tay ôm eo Trương Kỳ Kỳ, làm cho Trương Kỳ Kỳ dựa vào trong lòng mình, ở bên tóc mai Trương Kỳ Kỳ hôn
một
lúc, nghĩ thầm: bất kể
nói
thế nào, hôm nay Kỳ Kỳ ở bên cạnh
anh,
anh
có thời gian cả đời buộc
cô
lại...
Tô Khả lại đem hai tấm thẻ ra, thấp giọng
nói: "Kỳ Kỳ, tấm thẻ này có thể ở cửa ra vào nhà mẹ em lấy tiền, tấm thẻ này cũng có thể ở cửa ra vào nhà chúng ta lấy tiền, em dùng tương đối dễ dàng, mật mã liền là..."
anh
thấp giọng
nói
ra mật mã.
Trương Kỳ Kỳ
không
có sĩ diện cãi láo, kết quả nhìn hai tấm thẻ cầm ở trong tay: "Bên trong có bao nhiêu tiền?"
Tô Khả suy nghĩ
một
chút,
nói
hai con số, thấy khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ có chút trắng, liền an ủi
cô
nói: "Thẻ Trịnh Ngân chính là cho chi phí trong nhà, thẻ Trung Ngân là cho em tiền tiêu vặt. Em tùy ý xài, xài hết rồi
anh
chuyển vào tiếp."
Trương Kỳ Kỳ nhìn thẻ trong tay, trầm mặc
thật
lâu.
cô
không
nói
lời nào, Tô Khả cũng
không
nói
chuyện, trong lòng có tâm
sự, những năm kia trong cuộc sống của Trương Kỳ Kỳ
không
có mình tham dự.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Khả lại vẫn còn có chút toan tính khó khăn.
anh
rốt cuộc nghĩ ra
một
chủ ý ác độc —— nếu như Lý Thụy dám can đảm quấy rối vợ
anh,
anh
liền nghĩ biện pháp đầu tư
một
bộ phim, chỉ
rõ
Lý Thụy đến diễn, sau đó làm cho người ta quy tắc ngầm Lý Thụy...
Sau khi mặc sức tưởng tượng
một
phen như vậy, Tô Khả cảm nhận được tinh thần sảng khoái, liền bắt đầu suy nghĩ đợi ba mẹ
anh
ly hôn Sau đó
anh
ngả bài với mẹ như thế nào.
Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả mặt
không
thay đổi rũ mắt xuống, dùng lông mi dày che
đi
sóng mắt, vừa nhìn liền biết
đang
âm
mưu quỷ kế gì, liền đưa tay gõ gõ
trên
trán Tô Khả: "Này, vừa rồi
anh
lại suy nghĩ cái gì xấu xa hả?"
Tô Khả thề thốt phủ nhận: "anh
không
có."
Trương Kỳ Kỳ nghi ngờ liếc
hắn, đứng dậy
đi
giúp ba ba dọn đồ ăn.
Dùng cơm tối xong, Tô Khả còn ý ý đồ đồ
không
muốn
đi, Trương Kỳ Kỳ ở đâu
anh
đều theo tới chỗ đó, rất có tư thế
đi
theo Trương Kỳ Kỳ ở lại Trương gia, nhìn mặt cha Kỳ Kỳ xanh mét, mẹ Kỳ Kỳ
thì
cười tít cả mắt.
Trương Kỳ Kỳ bị
anh
quấn sắp phiền chết, đẩy Tô Khả tới cửa chống trộm: "Cơm cũng
đã
ăn xong,
anhnên về nhà rồi!"
Tô Khả
không
nói
lời nào, nhưng mở trừng hai mắt, làm ra bộ dạng đáng thương nhìn mẹ Kỳ Kỳ.
Mẹ Kỳ Kỳ rất là
không
quen nhìn Kỳ Kỳ khi dễ Tô Khả rể hiền này, lập tức liền đưa tay gõ
một
cái phía sau đầu Trương Kỳ Kỳ: "Con
nhỏ
kia sao hư hỏng như vậy hả?"
Trương Kỳ Kỳ bị mẹ gõ da đầu có chút đau, liền cả giận
nói: "Mẹ!"
Tô Khả lập tức rất gấp gáp, vội vàng dùng tay bóp: "Kỳ Kỳ, đau lắm hả?"
Trương Kỳ Kỳ tức giận nhìn nhìn mẹ, nhìn lại ba ba
một
chút, cố ý
nói: "Tô Khả, mẹ của em chê em ở nhà ngại mắt bà,
anh
đi
tản bộ với em
đi!"
Tô Khả đương nhiên là cầu cũng
không
được, lập tức cầm lấy áo ngoài của Trương Kỳ Kỳ giúp
cô
mặc vào, cùng
đi
ra cửa.
Dưới đèn đường mờ vàng, Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả sóng vai nhau
đi
tới,
cô
hôm nay mang giày thể thao, đỉnh đầu chỉ tới cái cằm Tô Khả, nhìn rốt cuộc
đã
có chút ít cảm giác chim non nép vào người.
không
có gió, thế nhưng khí lạnh sắp ngưng kết thành thực thể đập vào mặt, dường như hơi thở bọn họ thở ra cũng đông thành băng.
Trong lòng Tô Khả lại suy nghĩ tới cuộc họp thường niên của công ty ít ngày tới,
anh
định giới thiệu Trương Kỳ Kỳ cho bác cả và bác hai trong cuộc họp thường niên—— bác cả cùng bác hai của
anh
là Tiểu Cổ Đông của công ty Hằng Tinh.
âm
thanh chấn động của điện thoại di động đã cắt đứt suy nghĩ của Tô Khả,
anh
lấy điện thoại di động ra vừa nhìn,
thì
ra là mẹ gọi tới.
Lúc Tô Khả nghe, Trương Kỳ Kỳ ở
một
bên nghe ra là mẹ Tô Khả gọi Tô Khả trở về có việc.
Trương Kỳ Kỳ cũng ở
đang
có tâm
sự.
cô
tuy rằng
không
muốn thừa nhận, nhưng cũng biết
trên
luật pháp mình
đã
là vợ Tô Khả,
một
cửa ải kia của mẹ Tô Khả sớm muộn gì cũng phải vượt qua, cho nên
côsuy nghĩ
một
chút, chờ Tô Khả cúp điện thoại liền mở miệng
nói: "Tô Khả, chúng ta cùng
đi
thăm mẹ
đi!"
Tô Khả đôi mắt mang theo vui vẻ nhìn
cô: "Được." Kỳ Kỳ của
anh
nguyện ý cùng
anh
cố gắng!
Tô Khả dùng chìa khóa điều khiển mở cửa chính, nắm tay Trương Kỳ Kỳ cùng nhau
đi
vào sân trong. Còn chưa lên lầu, Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ dưới lầu liền nghe được phòng khách lầu hai truyền tới tiếng
nói
cười.
Lúc này tiểu Huệ nghe động tĩnh bên ngoài mở cửa sổ phía trước thò đầu ra nhìn, thấy là Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ, vội vẫy vẫy tay nhưng
không
nói
chuyện, mà là rất nhanh
đi
ra cửa trước ——
cô
ta là người Tô Khả sắp xếp, tự nhiên phải vì Tô Khả suy tính.
Thấy tiểu Huệ như vậy, Tô Khả liền nắm tay Trương Kỳ Kỳ ra hiệu
cô
trước khoan
đi
lên.
Trương Kỳ Kỳ nghi ngờ nhìn tiểu Huệ
đi
xuống cầu thang.
Tiểu Huệ nhìn về Trương Kỳ Kỳ cười cười, sau đó nhìn Tô Khả: " bà chủ Cao ốc Tứ Minh mang theo cháu
gái
sang đây thăm dì Hoàng."
Tô Khả lập tức
đã
hiểu
rõ, vẻ mặt phức tạp nhìn Trương Kỳ Kỳ, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai lộ ra ánh đèn.
anh
đoán được mẹ
đã
phát
hiện
chuyện giữa
anh
và Trương Kỳ Kỳ, nhưng giả vờ
không
biết, nghĩ đến biện pháp phản đối.
Trương Kỳ Kỳ cũng hiểu
rõ
mẹ Tô Khả vừa rồi tại sao phải gọi điện thoại gọi
anh
trở về,
thì
ra là bảo Tô Khả xem mắt!
cô
tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Khả, chờ nhìn Tô Khả phản ứng.