Cuối cùng vẫn là Trương Kỳ Kỳ xuống bếp làm cơm trưa.
cô
tẩy trang rửa tay xong liền
đi
vào phòng bếp, chuẩn bị xong nguyên liệu liền bắt đầu nấu ăn.
Trương Kỳ Kỳ trước thái hạt lựu dưa leo, cà rốt và chân giò hun khói lớn
nhỏ
đều đều, lột tôm xong
thìlấy chỉ tôm, dùng trứng
đã
đánh xong trộn đều với cơm.
Làm xong hết mấy thứ chuẩn bị cho món cơm rang,
cô
lại
không
vội
đi
rang cơm, mà là
đi
làm canh trứng bắp trước.
Nấu canh xong, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới tráng nồi đổ dầu ô liu vào, bắt đầu rang cơm.
Lúc nấu ăn, là lúc nội tâm của
cô
rất bình tĩnh.
Đợi
một
nồi cơm rang tôm nấu xong, cảm xúc Trương Kỳ Kỳ cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
một
nhà ba người ngồi quây quần bên bàn ăn ăn cơm.
Cha Kỳ Kỳ và Trương Kỳ Kỳ rất trầm mặc, mẹ Kỳ Kỳ dùng thìa xúc cơm rang, nhưng ngón tay vểnh lên Lan Hoa Chỉ thưởng thức nhẫn vàng hình hoa hồng
trên
đầu ngón tay, sau đó cười tủm tỉm cầu nguyện cho Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, sang năm mẹ
sẽ
về hưu, chờ con và Tô Khả có em bé, các con bận rộn, em bé giao cho mẹ là được!" Bà mặc dù
đang
đi
làm ở xã khu, nhưng vẫn là chức danhcông nhân, năm mươi tuổi có thể về hưu.
Trương Kỳ Kỳ liếcmẹ
cô, lành lạnh
nói: "Mẹ, nếu vợTrương Lâm Lâm vừa vặn lúc đó cũng sinh con? Mẹ nhất định chạy như bay tới gấp gáp hầu hạvợTrương Lâm Lâm chăm em bé!"
Mẹ Kỳ Kỳ: "..." Bà lại
không
thể che giấu lương tâm
nói
mò, đành phải ngầm thừa nhận.
Cha Kỳ Kỳ ngược lại
thật
bình tĩnh: "Các con nếu muộn vài năm mới có em bé, ba có thể giúp các con." Dựa theo quy định, sáu mươi tuổi ông về hưu, còn có năm năm nữa ông
sẽ
về hưu.
Trương Kỳ Kỳ trong lòng tính thời gianba ba về hưu, cảm thấy vẫn là ba ba đáng tin cậ hơny, uống
mộtngụm canh, sau đó
nói: "Ba ba,
nói
chuyện phải giữ lời!"
Cha Kỳ Kỳ "ừ"
một
tiếng.
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn cha Kỳ Kỳ, nhìn Kỳ Kỳ, cảm thấy hai cha con giống như có chuyện gì gạt bà.
Ăn cơm trưa xong, mẹ Kỳ Kỳ dọn chén bàn bát đũa, cha Kỳ Kỳ và Trương Kỳ Kỳ nghỉ
một
lát liền muốn cùng nhau
đi
ra ngoài,
đi
thành phốchọn muaghế sô pha và ghế bày ở trong tiệm.
Cha Kỳ Kỳ ngồi ở phòng khách uống trà, Trương Kỳ Kỳ
đi
phòng ngủ cầm thẻ ngân hàng.
Kéo ngăn kéo của bàn làm việc, Trương Kỳ Kỳ liền thấy được hộp trang sứcTô Khả tặng mình.
cô
mở cái hộp bằng da màu đen nhạt ra, nhìn chuỗi vòng cổ phỉ thúy óng ánh trong suốt xuân ý dào dạt bên trong, trong mắt
không
khỏi cười nổi lên ý cười.
Trương Kỳ Kỳ lại lấy
một
phong thư căng phồng ở ngăn kéo tận cùng bên trong ra, nhìn nhìn bên trong, nghĩ tới Tô Khả lại có thể biết nhét tiền trong túi xách
cô,
không
khỏi cong khóe miệng lên, cảm thấy Tô Khả có đôi khi
thật
sự
là ngốc đến đáng
yêu.
Sau khi thu dọn ngăn kéo lại
một
chút, Trương Kỳ Kỳ khóa ngăn kéo lại- - đồ vật trong ngăn kéo này của
cô
sợ là giá trị
không
ít tiền!
Vật dụng trong nhà
thì
chọn ghế sô pha và ghế dài, Trương Kỳ Kỳ lại cùng ba ba
đi
cửa hàng Vạn Bác chọn các loại vật trang trí
nhỏ
vụn vặt, sau đó lại
đi
tới cửa tiệm nhìn lắp đặt thiết bị đợi đưa hàng, đợi xong hết những thứ này, trời
đã
tối đen rồi.
Kỳ Kỳ và ba ba chạy hơn nửa ngày đều rất mệt, tuy nhiên lại cũng rất hưng phấn, hai cha con
cô
liền giẫm tuyết đọng
nói
chuyện
đi
bộ về nhà.
Giày cao cổ của Trương Kỳ Kỳ giẫm
trên
mặt tuyết vô cùng bẩn, giẫm mạnh
một
cái hố, đổ
một
thân mồ hôi, nhưng nghĩ đến tiệm bánh mì của mình sắp khai trương,
đã
cảm thấy cả người đều là sức mạnh.
cô
chưa từng ngây thơ đến mức cho là mình có thể hoàn toàn dựa vào chồng, cho dù là Lý Thụy trước kia hay là Tô Khả bây giờ.
Trương Kỳ Kỳ luôn luôn tin tưởng, phụ nữ nếu muốn sống tốt, nhất định phải độc lập về mặt kinh tế.
Tuy rằng giá trị của toàn bộ tiệm bánh mì của
cô
cộng lại cũng
không
bằng giá trị của
một
cái áo khoác ngoài Tô Khả tặng
cô, nhưng tiệm bánh mì này là
một
tay
cô
xây dựng, là thuộc về chính bản thân
cô.
Nghĩ tới đây, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút hưng phấn, liền kéo khăn quàng cổ xuống, cười hỏi ba ba: "Cha, buổi tối muốn ăn cái gì? cá hầm nồi đất được
không?"
Cha Kỳ Kỳ đương nhiên là cảm thấy chủ ý của Trương Kỳ Kỳ
không
tệ.
Sau khi về đến nhà, Trương Kỳ Kỳ chỉ huy mẹ
đi
gϊếŧ cá rửa sạch các loại đồ ăn, sau đó mới bắt đầu làm món cá hầm nồi đất.
Sau bữa cơm chiều
cô
cảm thấy
trên
người mình có mùi khói dầu, liền vọt lên nhà vệ sinh tắm rửa trở về phòng buồn ngủ.
đang
lúc ngủ mơ mơ màng màng, di động Trương Kỳ Kỳ vang lên.
cô
đưa tay lấy di động, phát
hiện
là Tô Khả gọi, liền nhấn nút trả lời.
Tô Khả dường như có chút thở dốc, nghe hơi có chút mập mờ, nhưng bây giờ Trương Kỳ Kỳ hiểu rõ quy luật cuộc sống của
anh, biết
rõ
Tô Khả cái người cuồng tập thể hình này nhất định là vừa vận động xong liền gọi điện thoại cho
cô.
cô
dịu dàng
nói
ôn: "Tô Khả,
anh
đang
tập thể hình hả?"
Giọng Tô Khả trong veo êm tai, dường như mang theo vui vẻ: "Ừ.
anh
bây giờ
đang
ở Cẩm Tú viên.
anhđi
gặp em nhé?" Chỉ mới tách ra nửa ngày,
anh
đã
bắt đầu nhớ Trương Kỳ Kỳ rồi.
Trương Kỳ Kỳ lập tức nhìn nhìn thời gian
trên
điện thoại di động, phát
hiện
đã
là mười
một
giờ, liền thấp giọng
nói: "Muộn lắm rồi,
không
nên!"
Tô Khả có thể cảm nhận được giọng
nói
của
cô
mang theo hờn dỗi, làm cho tâm thần
anh
nhộn nhạo.
anh
hít sâu
một
hơi,
nói: "Kỳ Kỳ,
anh
muốn gặp em."
Trương Kỳ Kỳ cũng muốn gặp Tô Khả, thế nhưng
cô
lý trí hơn Tô Khả
một
chút, biết
không
thể nghe theo Tô Khả, cho nên vẫn cự tuyệt: "Tô Khả, quá muộn. Ngày mai thứ hai,
anh
nhất định có rất nhiều chuyện muốn làm."
Tô Khả đầu kia
không
nói
gì.
Trương Kỳ Kỳ có thể nghe được tiếng hít thở
không
quá ổn của
anh, trong lòng
không
khỏi có chút đau lòng, liền dịu dàng
nói: "đi
ngủ sớm
một
chút, ngày mai có thưởng!"
Tô Khả trong lòng vui vẻ: "thật
sự? Có thể do tự quyết định muốn thưởng cái gì sao?"
Trương Kỳ Kỳ
không
khỏi cong khóe miệng lên: "không
thể!"
Tô Khả cũng nở nụ cười, lưu luyến cúp điện thoại, lại cầm di động ngẩn ngơ
một
hồi.
anh
cũng
không
biết,
thì
ra tình yê lưỡng tình tương duyệt ngọt ngào như thế, làm cho người ta sa vào, làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc ấm áp như thế.
không
biết qua bao lâu, Tô Khả đốt điếu thuốc hít
một
hơi, tựa ở
trên
bàn sách thư phòng yên lặng suy nghĩ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chăn Trương Kỳ Kỳ
đã
bị mẹ
cô
xốc lên: "Kỳ Kỳ, hôm nay
không
phải con cùng với Tô Khả
đi
đăng ký sao? Sao vẫn chưa chịu dậy?"
Trương Kỳ Kỳ giơ hai cái chân dài thẳng tắp trắng như tuyết đạp lên
trên
tường dán giấy màu xanh nhạt, nhìn xem mình rốt cuộc có thể đạp tới chỗ nào: " Chỗ đăng ký kết hôn sợ là chín giờ mới làm việc! Gấp cái gì!"
cô
mặc váy ngủ tơ lụa màu xanh bảo thạch, bởi vì chân giơ lên rất cao, làn váy ngủ tuột xuống, mép qυầи ɭóŧ Lace cùng màu cũng
hiện
ra.
Mẹ Kỳ Kỳ chỉ tiếc rèn sắt
không
thành thép thấp giọng
nói: "Tô Khả
đã
qua rồi!"
Trương Kỳ Kỳ: "..."
cô
nghe lầm sao?
Lúc này, giọng
nói
Tô Khả từ cửa ra vào truyền tới: "Kỳ Kỳ,
anh
ở chỗ này."
Trong ánh mắt
anh
lóe ánh sáng, chăm chú nhìn chân dài... của Trương Kỳ.
Sau
một
hồi bốn mắt nhìn nhau với Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ bình tĩnh khép hai chân lại kéo cao làn váy.
Mẹ Kỳ Kỳ
không
nghĩ tới Tô Khả lại có thể biết
đi
theo tới đây, vội vã ném chăn lên
trên
người Trương Kỳ Kỳ, sau đó miễn cưỡng nặn nụ cười vui vẻ
đi
ra ngoài: "Tô Khả, ăn điểm tâm chưa? Tới đây cùng nhau ăn
đi!"
Đôi mắt đen lay láy của Tô Khả mang theo vui vẻ sâu sắc nhìn Trương Kỳ Kỳ mơ hồ dưới chăn, xoay người lại
đi
theo mẹ Kỳ Kỳ
đi
ra.
Cha Kỳ Kỳ mua canh hồ cay bánh quẩy Trương Kỳ Kỳ thích ăn trở về, phát
hiện
Tô Khả cũng
đã
tới, tuy rằng rất
không
ưa, nhưng là vì Kỳ Kỳ đành phải cố gắng chịu đựng.
Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền ăn mặc
thật
xinh đẹp từ phòng vệ sinh
đi
ra.
cô
vốn là tóc dài quăn,
không
biết lúc nào biến thành dài thẳng, mặc
trên
người cũng là
một
bộ váy kiểu dáng bảo thủ, nhìn hết sức nghe lời.
Tô Khả nhìn thấy
trên
ngón áp út của
cô
đeo chiếc nhẫn mình cho
cô, trong lòng ấm áp, cảm thấy Trương Kỳ Kỳ cuối cùng hiểu chuyện rồi, liền khen ngợi nhìn Trương Kỳ Kỳ. Ai biết Trương Kỳ Kỳ
đangcúi đầu ăn điểm tâm, đối với ánh mắt của
anh
hoàn toàn thờ ơ, làm cho Tô Khả có chút tiếc nuối nho
nhỏ
đối với mị nhãn xinh đẹp khiến người nhìn mù lòa của mình.
Sau khi giấy hôn thú tới tay, Tô Khả mở ra giấy hôn thú lại nhìn
một
chút, vẫn cảm thấy Kỳ Kỳ rất xinh đẹp, mà mình cười có chút ngốc.
anh
liếc Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, em cảm thấy tấm hình kết hôn chụp
anh
như thế nào?"
Trương Kỳ Kỳ nhìn nhìn Tô Khả miệng cười
không
khép lại được
trên
giấy hôn thú, nhìn lại bản thân hết sức rụt rè tự
một
chút, cảm giác mình hòa nhau
một
ván: "anh
xem rồi coi như cũng được, chính là có hơi ngốc."
Tô Khả: "..."
Trương Kỳ Kỳ thấy bả vai Tô Khả rũ xuống, thoạt nhìn rất uể oải, liền thuận miệng an ủi
một
câu: "Đừng sợ, Tô Khả
anh
lớn lên đẹp trai như vậy, dù cho cười ngốc cũng là ngốc đẹp trai ngốc đẹp trai!"
Tô Khả: "..." Trương Kỳ Kỳ, em xác định đây là an ủi?
Nhưng khóe miệng của
anh
vẫn vểnh lên.
Chỗ đăng ký kết hôn khu Tứ Minh chính là
một
gác lửng
nhỏ
phía nam đường Trường Giang, cầu thang có chút dốc, lúc xuống lầu Tô Khả thấy Trương Kỳ Kỳ
đi
có chút gấp, vội
nói: "Kỳ Kỳ, chậm
một
chút."
Trương Kỳ Kỳ nghe lời dừng bước chờ
anh.
Chính
cô
cũng
không
biết chuyện gì xảy ra, chỉ có điều nhiều hơn
một
cuốn sổ
nhỏ
màu đỏ mà thôi,
côcảm thấy cả người bay bổng, có loại cảm giác muốn nhảy nhót.
Tô Khả thấy Trương Kỳ Kỳ trở nên biết điều như vậy, tôn nghiêm người chủ
một
nhà
đã
nhận được trình độ thỏa mãn nhất định, ôm eo Trương Kỳ Kỳ, cùng nhau
đi
xuống lầu.
Chỗ đăng ký kết hôn có thiết bị sưởi ấm, nóng đến khó chịu, thế nhưng khi Tô Khả vén mành vải bông lên, gió liền mang theo khí lạnh khi tuyết tan đập vào mặt,
anh
vội nhìn Trương Kỳ Kỳ, thấy khóa kéo áo lông của
cô
cũng kéo lên rồi, lúc này mới yên lòng lại.
Bốn người Lâm Lỗi, Tôn Kế Tông, Địch Ngọc Đường và Kim Giai Lương đứng thành
một
hàng đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Khả ôm Trương Kỳ Kỳ
đi
ra, liền cười bắt đầu vỗ tay: "Chúc mừng Tô tổng Tô phu nhân!"
Trương Kỳ Kỳ sắp bị hù chết,
trên
mặt mang theo nụ cười, nhưng thấp giọng hỏi Tô Khả: "Tô Khả, xảy ra chuyện gì vậy?"
trên
khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả đắc chí vừa lòng cười: "Hôm nay là ngày đại hỉ của hai chúng ta, dù sao cũng phải náo nhiệt
một
chút chứ?"
anh
lại
nói
tiếp: "Hôn lễ
anh
chẳng muốn quản, cũng giao cho Lâm Lỗi rồi, em có
yêu
cầu gì cứ
nói
với Lâm Lỗi."
Trương Kỳ Kỳ liếc
anh
một
cái, cảm thấy Tô Khả như đoàn tàu chệch đường ray,
đã
tự mình chạy như điên ra
thật
xa rồi.
Lâm Lỗi lái
một
chiếc BMW màu trắng mới tinh chở Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ, Tôn Kế Tông lái
một
chiếc xe theo ở phía sau.
Trương Kỳ Kỳ lúc này mới nhớ tới
một
việc,
cô
nghi ngờ hỏi Tô Khả: "Chúng ta dường như quên mất cái gì!"
Tô Khả cười nhìn
cô
một
cái.
Trương Kỳ Kỳ rũ mắt xuống: "Chúng ta có phải ký bản thoả thuận trước hôn nhân
không?"
Tô Khả chẳng hề để ý: "Ngay cả em cũng là của
anh, ký cái gì?"
Trương Kỳ Kỳ: "..."
cô
tổng cảm giác mình giống như bị Tô Khả ôm vào.