Động tác của Tô Khả vẫn rất vụng về, so với trước kia
đã
có tiến bộ,
không
gặm bậy cắn loạn nữa, cũng cắn sưng bờ môi Trương Kỳ Kỳ.
Bất quá vừa mới bắt đầu
anh
còn có chút kỹ xảo, mang theo chút dịu dàng, nhưng khi Trương Kỳ Kỳ
không
cẩn thận đυ.ng phải đầu lưỡi của
anh,
anh
liền có chút khống chế
không
nổi chính mình, lại bắt đầu nổi điên.
Trương Kỳ Kỳ lần này
không
có phản kháng.
Lúc Tô Khả tiễn
cô
đi
ra mặc
một
kiện áo lông. Áo lông
trên
người của
anh
mở trước ngực, Trương Kỳ Kỳ bị
anh
ôm chặt vào trong ngực, dán lên thân thể Tô Khả chỉ mặc áo sơmi và quần jean, bị động mà thừa nhận nụ hôn thô bạo mà kéo dài của Tô Khả, cả người sớm
đã
xụi lơ muốn ngã, may mắn cánh tay sắt của Tô Khả gắt gao siết eo thon của
cô.
Bông tuyết bay múa, cả khu biệt thự
đã
biến thành thế giới tuyết, khắp nơi trắng xoá
một
mảnh, chỉ có cánh cửa phía sau lưng Tô Khả và đèn đường phía trước cách đó
không
xa lộ ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng đêm tuyết yên tĩnh này.
không
biết qua bao lâu, Tô Khả rốt cuộc thả Trương Kỳ Kỳ ra, chậm rãi thở hổn hển.
Môi Trương Kỳ Kỳ đều bị
anh
hôn sưng lên, liền vùi đầu ở trước ngực Tô Khả, từ từ làm chính mình trầm tĩnh lại.
Tiếng tim đập dồn dập của Tô Khả vọng ở bên tai
cô, Trương Kỳ Kỳ lúc này
đã
đặt túi xách
trên
mặt thảm ngay cửa rồi,
cô
vươn cánh tay từ trong áo lông luồn vào vòng qua ôm lấy eo
anh, cùng đợi phản ứng cơ thể của Tô Khả bình phục lại.
thật
lâu sau đó, Tô Khả sợ Trương Kỳ Kỳ đứng ở bên ngoài lạnh, liền khởi động xe.
Trương Kỳ Kỳ lần này rất tự giác ngồi ở tay lái phụ.
Trương Kỳ Kỳ Nhìn ngồi ở vị trí kế bên tài xế mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe, Tô Khả ôn nhu
nói: "Buổi sáng ngày mai
không
cần nấu cơm cho
anh."
anh
muốn Trương Kỳ Kỳ buổi sáng nghỉ ngơi
thật
tốt.
Trương Kỳ Kỳ "Ân"
một
tiếng, bởi vì ửng hồng
trên
mặt
đã
lui, cho nên xấu hổ nhìn Tô Khả.
Ô tô ngừng lại ở bên đường phía ngoài tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ vừa xuống xe
đã
bị Tô Khả gọi lại: "Túi xách!"
Trương Kỳ Kỳ đành phải mở cửa xe cầm túi xách.
"anh
đừng tiễn em
đi
lên"
cô
nhìn Tô Khả
đang
dịu dàng chăm chú nhìn mình, trái tim kinh hãi, rốt cuộc
nói
câu tri kỷ, "Tô Khả,
anh
trở về cẩn thận
một
chút,
đi
ngủ sớm
một
chút!"
Tô Khả đôi mắt lóe sáng nhìn
cô: "Được." Trương Kỳ Kỳ hiếm khi mềm mại như vậy, làm cho trái tim của
anh
tê tê dại dại, khóe miệng
không
tự chủ được vểnh lên.
anh
không
biết lúc này tâm tình Trương Kỳ Kỳ là "Ôi, rốt cuộc thoát khỏi gia hỏa bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát tình cảm này rồi", nếu như biết,
anh
sợ
sẽ
bị Trương Kỳ Kỳ cho làm tức chết.
Trương Kỳ Kỳ
đi
vào cửa, tiện tay đặt túi xách lên tủ trước cửa liền bắt đầu đổi giày.
Cha Kỳ Kỳ ra đón, giúp
cô
cởi xuống áo lông dính ít bông tuyết, vừa nhận lấy khăn quàng cổ, trong miệng càu nhàu: "đi
nhà bạn học nào vậy? Tại sao trở về muộn như vậy? Ăn cơm chiều chưa?"
Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn quanh tìm mẹ mình: "Cha, mẹ đâu rồi?" Thuận tiện dời
đi
chủ đề.
"Mẹ ở trong phòng bếp!" Mẹ Kỳ Kỳ
đi
ra, eo còn mặc tạp dề, "Ba con vừa tan tầm liền
đi
trong tiệm con, cũng vừa trở về, mẹ làm sủi cảo cho hai người!"
Nghe mẹ nhắc tới sủi cảo, Trương Kỳ Kỳ lập tức nhớ tới sủi cảo với các loại nhân bánh
cô
gói trong tủ lạnh.
cô
cầm theo túi xách
đi
vào phòng ngủ, đóng cửa lại đặt túi xách
trên
bàn làm việc liền gọi
một
cú điện thoại cho Tô Khả.
Điện thoại vang
một
tiếng, Trương Kỳ Kỳ liền hối hận, vừa muốn ấn tắt, Tô Khả
đã
tiếp: "Kỳ Kỳ?"
Trương Kỳ Kỳ có chút nhăn nhó, dừng dừng mới hỏi: "Tô Khả,
anh
biết ăn sủi cảo
không?"
Tô Khả trong thanh
âm
dường như mang theo vui vẻ: "Biết."
Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ
một
chút, lại hỏi
một
câu: "anh
bây giờ ở đâu?" Nếu như còn chưa
đi
xa,
cô
sẽnhanh chóng đưa chút ít sủi cảo đông lạnh qua; nếu như
đi
xa, quên
đi.
Tô Khả im lặng
một
lát, sau đó
nói: "anh
còn ở chỗ này."
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Tô Khả: "Ngoài cửa lớn tiểu khu nhà em."
Trương Kỳ Kỳ: "... Chờ em!"
Thấy con
gái
dùng hộp giữ nhiệt đựng
không
ít sủi cảo, mẹ Kỳ Kỳ
không
khỏi có chút kỳ quái: "Kỳ Kỳ, con tặng sủi cảo cho ai vậy?"
Trương Kỳ Kỳ đóng kín nắp hộp giữ nhiệt, sau đó bỏ hộp giữ nhiệt vào trong túi: "Cho bạn học con,
anhmuốn ăn sủi cảo con gói..."
cô
nói
còn chưa dứt lời, xách cái túi liền
đi
ra ngoài.
Thấy cửa
đã
đóng lại, mẹ Kỳ Kỳ ở phía sau thầm
thì
lẩm bẩm
một
câu: "Đứa
nhỏ
này,
thật
là khờ hào phóng!"
Cha Kỳ Kỳ
đi
tới: "Con bé và bạn học quan hệ tốt, mấy cái bánh chẻo tính là cái gì!"
Mẹ Kỳ Kỳ
không
muốn cùng chồng tranh luận, liền dời
đi
đề tài
nói: "Đồng nghiệp của tôi, chính là Cố Vân
anh, bà ấy muốn giới thiệu người cho Kỳ Kỳ, người này điều kiện gia đình rất tốt, trưa mai tôi mang Kỳ Kỳ
đi
gặp."
Cha Kỳ Kỳ cau mày
nói: "Kỳ Kỳ mới 23, bà gấp cái gì? Đợi tiệm này con bé
đi
vào quỹ đạo rồi
nói
sau!"
Mẹ Kỳ Kỳ trở lại phòng bếp, nhận
một
chén nước đổ vào trong nồi sủi cảo
đang
sôi, lớn tiếng
nói: "Tôi gấp? Tôi chỉ sợ đợi nó nguyện ý
đi
xem mắt, đàn ông tốt đều bị người khác chọn hết rồi, chỉ còn mấy dạng
không
đứng đắn thôi! Chuyện này tôi xử lý, ông mặc kệ
đi!"
Trương Kỳ Kỳ từ
thật
xa liền nhìn thấy Tô Khả đứng bên cạnh xe cúi đầu hút thuốc lá, liền bước nhanh hơn.
Tô Khả nhận giữ túi giữ nhiệt, ánh mắt sáng ngời vẫn nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, đêm mai an tới đón em."
Trương Kỳ Kỳ hàm hồ đồng ý.
Tô Khả nhìn
cô, lại
nói
một
câu: "Đến nhà gọi
anh
một
tiếng."
Trương Kỳ Kỳ "Ân"
một
tiếng, vội vàng xoay người lại.
Tô Khả vẫn đứng bên cạnh xe hút thuốc, liên tục đợi đến lúc di động vang lên
một
tiếng, lúc này mới lái xe
đi
ra.
Trương Kỳ Kỳ về đến nhà, vẫn bị mẹ buộc ăn năm cái bánh chẻo.
Mẹ Kỳ Kỳ thấy
cô
ăn xong muốn đứng dậy, hỏi vội: "Kỳ Kỳ, ngày mai con có chuyện gì
không?"
Trương Kỳ Kỳ ở trong đầu tính toán
một
chút,
nói: "Buổi sáng
đi
cục thuế lo liệu chứng nhận đăng ký thuế, xế chiều
đi
bộ vệ sinh lo liệu chứng nhận vệ sinh."
Mẹ Kỳ Kỳ liền cười
nói: "Trưa mai mẹ mời con ăn cơm, mười
một
giờ rưỡi đợi ở cửa đơn vị mẹ chờ mẹ."
Trương Kỳ Kỳ thuận miệng đáp
một
tiếng.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trương Kỳ Kỳ cầm quần áo
đang
muốn
đi
tắm rửa, nhưng thấy được túi xách
cô
mới đặt ở bàn làm việc, liền định dọn dẹp lại.
Khi
cô
phát
hiện
bên trong ngoại trừ đồ trang sức còn có nhiều tiền mặt như vậy, Trương Kỳ Kỳ quả thực là muốn quỳ lạy Tô Khả - - Người này
không
hiểu việc đời cỡ nào mới có thể đưa nhiều tiền cho
cônhư vậy?
Thế nhưng là, Trương Kỳ Kỳ nhìn hai hộp trang sức và chồng tiền dầy đặt ngay trước mắt này, cái mũi có chút chua chát, mắt cũng ẩm rồi.
cô
hít cái mũi
một
cái, kéo ngăn kéo ra, cất hết mấy thứ này vào, dùng chìa khóa khóa lại.
Hôm nay trải qua nhiều chuyện,
cô
thật
sự
có chút mệt mỏi. Tắm rửa xong
đi
ra, Trương Kỳ Kỳ đắp mặt nạ nằm ở
trên
giường, dùng phần mềm nghe sách
trên
di động nghe kể câu chuyện "ngôn ngữ thân thể người", nghe nghe liền ngủ mất.
Trương Kỳ Kỳ vừa mở mắt liền cầm lên điện thoại nhìn thời gian, phát
hiện
đã
chín giờ,
không
khỏi thở ra
một
hơi, nhắm mắt dưỡng thần ba phút, sau đó
sẽ
cực kỳ nhanh nhảy xuống giường.
Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ đều
đi
làm,
trên
bàn để điểm tâm cha Kỳ Kỳ mua về - - canh hồ cay trong bình giữ nhiệt còn nóng, thế nhưng bánh quẩy để ở bên ngoài
đã
nguội.
Trương Kỳ Kỳ chẳng muốn
đi
hâm nóng, liền ăn canh hồ cay với bánh quẩy.
cô
vừa cơm nước xong xuôi điện thoại liền vang lên.
Là
một
mã số xa lạ.
Trương Kỳ Kỳ nhấn phím trò chuyện,
một
giọng nữ nhu hòa truyền tới: " Là Trương nữ sĩ sao?"
"Trương nữ sĩ, chào
cô! Ta là Chu Tố Minh công ty Tô thị, là Tô tổng bảo tôi liên hệ với
cô."
Vị gọi là Chu Tố Minh phu nhân
nói
chuyện rất có trật tự, rất nhanh
đã
nói
rõ
ràng ý đồ gọi đến,
thì
ra là Tô Khả bảo trợ lý Tôn Thừa Tông phái tới giúp đỡ Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ có chút
không
tình nguyện, cũng
không
có ý suy nghĩ vị Chu Tố Minh này làm
không
tốt,
cô
cười
nói: "thật
sự
là cám ơn ngài. Nếu như cần, tôi
sẽ
gọi điện thoại lại. Chuyện này tôi
sẽ
nói
chuyện với Tô tổng các người."
Sau khi để điện thoại xuống, Trương Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn di động trong tay,
thật
không
biết
nói
thế nào với Tô Khả.
Tô Khả có ý tốt hỗ trợ,
cô
rất cảm tạ, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn muốn cố gắng hết sức tự mình làm- -
cô
không
thể cả đời dựa vào người khác, chuyện của mình vẫn phải dựa vào chính mình.
Bắt đầu từ buổi tối hôm qua Tô Khả liền tâm tình vui sướиɠ,
không
tự chủ được luôn muốn cười, tâm tình tốt của
anh
liên tục duy trì đến ngày hôm sau
đi
công ty Tôn Thừa Tông dẫn theo nữ trợ lý Chu Tố Minh
đã
chọn tới.
Nghe Chu Tố Minh báo cáo xong, Tô Khả mặt
không
biểu tình phất phất tay, ra hiệu Tôn Thừa Tông mang Chu Tố Minh
đi
ra ngoài.
Đợi trong văn phòng chỉ còn lại có
một
mình mình, Tô Khả lúc này mới đốt
một
điếu thuốc hút, vừa hút vừa suy nghĩ.
một
điếu thuốc còn
không
có hút xong, Tôn Thừa Tông liền lại
đi
vào: "Tô tổng, Hồ tổng tập đoàn Vinh Diệu hẹn ngài người cùng nhau ăn bữa cơm."
Tô Khả suy nghĩ
một
chút,
nói: "Liền an bài ở buổi trưa hôm nay, cậu
đi
Cảnh Viên đặt phòng, lại
đi
báo cho Trương phó tổng Phương phó tổng." Vinh Diệu tổ chức nhận công trình lớn, muốn
anh
đầu tư, chuyện này phải thương lượng kỹ càng với Trương Băng Băng Phương Chính Dương.
Sau khi quyết định chuyện này, Tôn Thừa Tông lại hỏi
anh: "Mẹ ngài và vợ chồng Lâm trợ lý buổi tối đến sân bay Tân Thành, ngài xem - - "
Tô Khả gõ gõ
trên
gạt tàn thuốc: "Tôi
đi
đón." Cha của
anh
đã
chuyển ra ở chung với Đinh Mỹ
anh
kia,
anh
phải
nói
chuyện đàng hoàng với mẹ.
Tôn Thừa Tông suy nghĩ
một
chút, quyết định vẫn là
nói
cái đề nghị: "Gần đây có chút loạn, ngài ra nội thành vẫn nên mang theo mấy vệ sĩ!"
Tô Khả "Ân"
một
tiếng,
không
có nhiều lời.
Thấy
anh
giống như có tâm
sự, Tôn Thừa Tông
không
dám quấy rầy, lặng yên
không
một
tiếng động lui xuống.
Sau khi Tôn Thừa Tông rời khỏi, Tô Khả đứng dậy khóa trái cửa lại, tìm giáo trình tối hôm qua xem tiếp tục học tập.
Trương Kỳ Kỳ photo bằng buôn bán, CMND và hợp đồng thuê nhà bỏ hết vào trong cặp hồ sơ, rồi bỏ cặp hồ sơ vào
một
cái túi lớn, đeo túi xách thuê ô tô
đi
đại sảnh cục thuế Tứ Minh.
Xếp hàng lấy số xong,
cô
liền bắt đầu chờ.
Đợi mọi chuyện đều xong xuôi,
đã
sắp mười hai giờ rồi.
Trương Kỳ Kỳ
đang
suy nghĩ làm sao về nhà, điện thoại liền vang lên.
Mẹ Kỳ Kỳ vội muốn chết rồi: "không
phải
nói
được 110 đợi ở cửa công ty mẹ sao? sao con còn chưa tới?"
Trương Kỳ Kỳ đành phải
nói
thật: "Mẹ, con quên mất."
Mẹ Kỳ Kỳ: "Vậy con mau tới đây, mẹ ở chỗ này chờ con!"
Giữa trưa có chút kẹt xe, đợi Trương Kỳ Kỳ xuống taxi đến cổng công ty mẹ
cô
công tác,
đã
là 120.
cô
vừa xuống xe
thì
Mẹ Kỳ Kỳ liền chạy ra đón: "Nhanh
đi
Cảnh Viên với mẹ!"
Trương Kỳ Kỳ sững sờ: "một
bữa cơm trưa mà thôi, làm gì long trọng như vậy?" Cảnh Viên ở Trịnh thành dùng quý mà nổi danh,
cô
chỉ
đi
qua
một
lần, là bởi vì đại thọ 75 tuổi của bà nội.
Mẹ Kỳ kỳ
không
kịp
nói
tỉ mỉ, đầu tiên là đánh giá
cô, thấy
cô
hôm nay ăn mặc rất đẹp, nhưng túi xách hơi lớn, liền hài lòng gật gật đầu, kéo
cô
liền
đi
về hướng Cảnh Viên, vừa
đi
vừa thấp giọng dặn dò
nói: "Con còn nhớ dì Cố
không? Chính là đồng nghiệp Cố Vân
anh
của mẹ đó. Chồng bà ấy làm ở cục đường sắt, con trai phó cục còn chưa có đối tượng, tuy rằng lớn hơn con vài tuổi, nhưng điều kiện rất tốt,
đilàm ở bộ vệ sinh..."
Trương Kỳ Kỳ vội
nói: "Mẹ, người ta là nhân viên công vụ, chướng mắt hộ cá thể như con, vẫn là đừng gặp!"
cô
vừa đưa ra phản đối, liền bị mẹ vỗ
trên
mông
một
cái,
không
khỏi
một
hồi lúng túng.
Cảnh Viên tuy rằng dùng quý trứ danh, nhưng vẫn
một
bàn khó cầu, ngay cả đại sảnh cũng phải đặt trước. Trong cái cúi chào thi lễ của tiểu thư tiếp khách chải búi tóc mặc sườn xám gấm hoa hồng đỏ dáng người cao gầy, mẹ Kỳ Kỳ kéo Trương Kỳ Kỳ
đi
vào Cảnh Viên.
Trương Kỳ Kỳ vẫn có ý phản kháng, nho
nhỏ
nói
thầm: "Mẹ ơi, người ta
sẽ
không
coi trọng con đâu! mẹ xem nơi này tiểu thư tiếp khách cũng đâu có kém con..."
Mẹ Kỳ Kỳ lại đẩy
cô
xuống, lớn tiếng cười
nói: "Chị Cố, chúng ta tới chậm, thực xấu hổ!"
Trương Kỳ Kỳ theo mẹ nhìn sang, phát
hiện
đồng nghiệp của mẹ
cô
Cố Vân
anh
cùng
một
người phụ nữ trung niên quần áo đẹp đẽ quý giá cùng với
một
anh
chàng mập chừng ba mươi tuổi đeo mắt kiếng cùng nhau đứng lên nghênh đón,
cô
đành phải cười cười: "Chào dì Cố!"
Cố Vân
anh
vội giới thiệu: "Kỳ Kỳ, đây là ngươi dì Từ, con trai dì Từ Lý Gia Hưng!"
Trương Kỳ Kỳ cười cười với người phụ nữ trung niên và
anh
chàng mập, khẽ vuốt càm, cùng mẹ ngồi xuống.
Lúc mẹ Kỳ Kỳ và Cố Vân
anh
dì Từ hàn huyên, Trương Kỳ Kỳ phát
hiện
anh
chàng mập gọi là Lý Gia Hưng này liên tục vụиɠ ŧяộʍ nhìn
cô, liền cố ý bưng chén trà sững sờ, để cho mình trông có vẻ ngốc
một
chút.