Trương Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm di động trong tay ngẩn ngơ hết
một
phút đồng hồ.
Trái tim
cô
thình thịch thình thịch đập rất nhanh, nhanh tới mức
cô
còn cho rằng trái tim muốn từ l*иg ngực nhảy ra ngoài.
Trương Kỳ Kỳ biết mình
đang
đợi điện thoại của Tô Khả.
Lúc chiều Tô Khả thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, còn ở nhà
cô
một
lát,
thì
ra là
anh
sắp phải trải qua cuộc tranh đấu kịch liệt như vậy, sắp phải vượt qua cửa ải khó khăn khó có thể tưởng tượng như vậy.
Trương Kỳ Kỳ mong đợi Tô Khả gọi điện thoại cho
cô, cho
cô
biết
anh
vẫn rất tốt, sau khi
anh
đã
trải qua
một
buổi chiều như vậy.
Thế nhưng điện thoại vẫn im lặng, liên tục
không
có vang lên.
không
biết xảy ra chuyện gì, Trương Kỳ Kỳ trong lòng có chút loạn, giống như hy vọng cái gì, lại giống như sợ hãi cái gì, ngồi cũng ngồi
không
yên, đứng cũng đứng
không
vững, nằm cũng nằm
không
yên.
Trương Kỳ Kỳ trở lại phòng ngủ, sau khi trầm
một
lát,
cô
gọi cho Trương Hoằng Hoằng
một
cú điện thoại - - "Hoằng Hoằng, hôm nay chị
đi
sớm, chị nghe mẹ chị
nói, về sau
đã
xảy ra chuyện gì..." Trương Băng Băng miệng quá kín,
cô
hỏi thăm
không
ra cái gì, cũng
không
quá thân cận với Trương Băng Băng, mà Hoằng Hoằng rất thân với
cô,
cô
tin tưởng mình nhất định có thể từ chỗ Hoằng Hoằng hỏi ra chút gì đó.
Trương Hoằng Hoằng giống như
đang
chơi Võng Du, đầu kia điện thoại rất ầm ĩ, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, cậu ta hẳn là đổi phòng nghe điện thoại.
"Chị Kỳ Kỳ, xế chiều hôm nay
đã
xảy ra rất nhiều việc. Cậu Tô cãi nhau với chú
nhỏ
đòi chia nhà, ngoài chú chú bác của chú
nhỏ
thì
chỉ có cha em, nhà mẹ đẻ của chị dâu cả và đám chú bác cũng cũng đều
đitheo,
anh
hai,
anh
Chính Dương với em cũng
đi
giúp chú
nhỏ
nữa. Cậu Tô coi như thương con trai, cuối cùng ngoại trừ hai mỏ than này, tất cả các sản nghiệp khác của Tô gia đều thuộc về chú
nhỏ, chú
nhỏđồng ý giao mỏ than cho cậu Tô, cậu Tô đồng ý chuyển chút ít sản nghiệp dưới danh nghĩa của ông ấy cho chú
nhỏ. Chú
nhỏ
trong khoảng thời gian này sợ là có chút bận rộn, Chị Kỳ Kỳ, chị cũng
không
biết chú
nhỏ
hiện
tại có bao nhiêu tiền đâu, em sợ
nói
ra hù chị sợ, em
thật
muốn làm con trai của chú
nhỏthì
làm sao bây giờ ô ô ô..."
Đại khái là ban ngày
đã
chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trương Hoằng Hoằng nói thao thao bất tuyệt.
Trương Kỳ Kỳ lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng càng lạnh.
Tô Khả càng nhiều tiền, khoảng cách giữa
cô
và Tô Khả lại càng lớn.
Bây giờ nhìn lại, khoảng cách giữa
cô
và
anh
đã
thành
một
rãnh trời, làm sao có thể lướt qua đây?
Chẳng lẽ
cô
lần nữa lâm vào tình
yêu
không
có kết quả?
Sau khi cúp điện thoại, Trương Kỳ Kỳ lại
đi
phòng khách.
cô
không
muốn
một
mình ngây ngô trong phòng.
Thời gian quảng cáo
đã
qua, mẹ Kỳ Kỳ chuyên tâm xem TV. Đây là nam minh tinh Lý Thụy bà thích hai năm trước tham gia diễn
một
bộ phim ma,
hiện
tại
đã
bắt đầu chiếu trong TV.
Mẹ Kỳ Kỳ có chút sợ, nhưng kiên trì muốn xem, bởi vì Lý Thụy ở bên trong nhưng chỉ là vai phụ, vẫn chưa có xuất
hiện.
bà
không
những tự xem, còn muốn lôi kéo Trương Kỳ Kỳ cùng nhau xem.
Trương Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn Lý Thụy mặc áo sơ mi trắng quần tây đen trong màn hình.
Khi đó Lý Thụy vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi, khóe miệng cười cười có hai má lúm đồng tiền
nhỏ, nhìn đặc biệt ngây thơ, đặc biệt đáng
yêu.
Đôi mắt Trương Kỳ Kỳ nhìn màn ảnh ti vi, trái tim lại
không
biết bay đến nơi nào.
Đúng lúc ấy
thì, di động Trương Kỳ Kỳ đặt ở
trên
bàn trà vang lên. Trái tim của
cô
bỗng dưng nhảy rộn
một
cái, vội vươn người qua lấy di động, lại phát
hiện
là
một
số xa lạ, chỗ điện thoại gọi đến cho thấy là Kyoto.
Trương Kỳ Kỳ đè nén thất vọng trong lòng xuống, suy nghĩ
một
chút, nhấn nút trả lời.
Giọng Lý Thụy lần nữa truyền tới: "Kỳ Kỳ, em trước đừng tắt điện thoại,
anh
có lời muốn
nói!"
Trương Kỳ Kỳ nhìn ba mẹ, thấy bọn họ chuyên tâm xem tivi, liền đứng dậy cầm di động
đi
vào phòng ngủ, còn đặc biệt đóng cửa lại.
cô
đi
ra
trên
ban công, thấp giọng
nói: "nói
đi."
Lần trước
cô
đã
kéo Lý Thụy vào danh sách đen, xem ra Lý Thụy vừa thay số mới.
Lý Thụy bên kia yên tĩnh
một
cái, sau đó mới
nói: "Kỳ Kỳ,
anh
bây giờ
đang
ở Trịnh thành."
Trương Kỳ Kỳ
không
nói
chuyện.
cô
mới
không
tin.
Lý Thụy dừng
một
chút,
nói: "Kỳ Kỳ, tiền
anh
gửi em đều
không
dùng...
anh
muốn biết em bây giờ sống tốt hay
không..."
Trương Kỳ Kỳ lập tức cái mũi có chút chua,
cô
mở to hai mắt, đợi chút chua xót này qua
đi, mới
nói: "Em rất khỏe. Cảm ơn
anh
đã
nhớ mong."
Lại
nói: "Còn có việc sao?
không
có chuyện em- - "
"Đừng cúp!" Lý Thụy dường như có chút gấp, thấp giọng
nói, "anh
đang
ở bên ngoài nhà em..."
Trương Kỳ Kỳ
không
nói
chuyện.
cô
căn bản
không
tin.
Trương Kỳ Kỳ chán ghét
anh
ta quấn lấy,
không
muốn lại tiếp tục để ý
anh
ta, lập tức liền cúp điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Trương Kỳ Kỳ cầm di động nằm nghiêng
trên
giường, suy nghĩ
một
chút, đứng dậy từ trong ngăn kéo của bàn làm việc
đã
khóa lại lấy ra
một
cuốn sổ ghi chép, tìm được số điện thoại người đại diện của Lý Thụy Tần Tùng Lâm, nhắn cho
anh
ta cái tin - - "Lý Thụy
đang
quấy rối tôi", sau đó nhấn nút mở máy.
cô
định
nói
rõ
ràng với Lý Thụy, chi phiếu cũng trả lại cho
anh
ta, sau này
khôngtiếp tục dây dưa nữa.
Điện thoại Lý Thụy rất nhanh liền gọi lại: "Kỳ Kỳ,
anh
chỉ là
không
biết mình còn
yêu
em,
anh
biết mình làm sai, thế nhưng
anh
không
có biện pháp khác,
anh
không
thể cả đời đóng phim ma, cả đời đóng vai phụ, Triệu Hân có thể giúp
anh,
anh
chỉ là lợi dụng
cô
ta,
anh
luôn gửi tiền cho em, em chờ
anh, chờ
anh- - " "Đợi
anh
thành ngôi sao Thiên Hoàng,
anh
lại bỏ
cô
ta, quay trở về bên tôi?" Trương Kỳ Kỳ đã cắt đứt
anh
ta, gằn từng chữ, "anh
ngược lại là tính toán hay lắm!"
cô
có chút chán ghét
nói
tiếp: "Tôi
đã
sắp kết hôn,
anh
đừng đến làm phiền tôi!"
Lý Thụy
không
nghĩ tới hành vi của mình đối với Trương Kỳ Kỳ
đã
cấu thành "làm phiền",
anh
ta im lặng há hốc mồm, sau đó
nói: "Kỳ Kỳ, em biết đó,
anh
không
có ba mẹ,
anh
chỉ có
một
người thân là em, em
không
thể vứt bỏ
anh!" nếu như
đã
bắt đầu
không
biết xấu hổ,
anh
ta liền triệt để
không
biết xấu hổ luôn.
Trương Kỳ Kỳ
không
khỏi cứng họng:
một
người có thể trắng đen đảo lộn đến mức này?
cô
hít sâu
một
hơi,
nói: "Lý Thụy,
anh
là muốn em gọi điện thoại cho Tần Tùng Lâm, hay là để em gửi tin cho cho Triệu Hân?"
Lý Thụy im lặng. Suy nghĩ
anh
ta
đang
ở chỗ Trương Kỳ Kỳ gọi
anh
ta là "Lý Thụy", mà
không
phải gọi tên
anh
ta là Lý Hoài. Khi đó, Tần Tùng Lâm vừa ký với
anh
ta, đổi tên
anh
ta thành Lý Thụy. Trương Kỳ Kỳ và
anh
ta ước định,
cô
chỉ gọi
anh
ta là "Lý Hoài".
anh
ta là Lý Hoài của
một
mình Trương Kỳ Kỳ.
hiện
tại Trương Kỳ Kỳ đây là hoàn toàn coi
anh
ta như người ngoài rồi.
Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại, tìm ra chi phiếu Lý Thụy cho, cất vào trong túi áo khoác, mặc áo khoác vào liền
đi
ra.
Cha Kỳ Kỳ thấy Trương Kỳ Kỳ muộn như vậy còn muốn
đi
ra ngoài, hỏi vội: "Kỳ Kỳ,
đã
trễ thế như vậy
đi
làm cái gì?"
Trương Kỳ Kỳ vừa mang giày vừa vội vàng
nói: "Đồng nghiệp con mất chìa khóa, tới tìm con muốn chìa khóa trong tiệm!"
Đêm
đã
khuya, đầu mùa đông gió lạnh, quét qua
trên
khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, giống như đao cắt.
Trương Kỳ Kỳ chậm rãi
đi
ra ngoài, trong lòng tính toán làm cách nào xoá bỏ suy nghĩ của Lý Thụy.
đã
đến bên ngoài tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ đứng dưới cây ngô đồng ngoài cửa nhìn nhìn bốn phía,
khôngcó phát
hiện
người nào, chỉ thấy ven đường ngừng lại
một
chiếc Audi A6 giấy phép S tỉnh.
cô
lấy điện thoại ra.
Lý Thụy từ trong bóng râm của cao ốc đối diện
đi
ra, đứng ở đối diện đường
nhỏ
nhìn
cô.
Trương Kỳ Kỳ xõa tóc dài, mặc áo nhung liền mũ màu xanh và quần jean, chân mang giầy thể thao, nhìn giống như ba tháng trước, vẫn là em
gái
nhà bên, rất bình thường, rất ngọt ngào, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
anh
ta
đi
tới.
Đêm khuya
trên
đường phố gần như
không
có
một
bóng người, gió bấc rít gào, ánh đường đèn yếu ớt chiếu sáng lên con đường vắng tênh, hết sức đìu hiu và lạnh lẽo.
Trương Kỳ Kỳ
đang
muốn gọi điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy
một
người cao lớn mặc áo khoác và quần jean màu đen ngay cả mũ cũng màu đen đứng trước mặt, suýt nữa bị dọa ngất
đi. Lại nhìn, thấy kia người tuy rằng đội mũ quấn khăn quàng cổ chỉ lộ ra
một
đôi mắt, nhưng
cô
vẫn là nhận ra là Lý Thụy.
Lý Thụy kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo,
một
đôi mắt xếch
không
hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ." Mấy tháng
không
gặp, khí sắc Trương Kỳ Kỳ giống như tốt hơn,
không
có trang điểm, thế nhưng da thịt óng ánh trong suốt, nhìn qua giống như được phủ lên
một
ánh sáng.
Trương Kỳ Kỳ từ trong túi tiền móc ra tấm chi phiếu, đưa cho Lý Thụy: "Thẻ của
anh."
Lý Thụy
không
chịu nhận.
Trương Kỳ Kỳ có chút phiền, liền cúi đầu nhét tấm thẻ vào trong túi áo Lý Thụy.
Lý Thụy nhanh như chớp cầm tay
cô.
Trương Kỳ Kỳ dùng sức thoáng giãy giụa ra bên ngoài, lại
không
tránh thoát.
cô
trừng Lý Thụy, duỗi ra tay trái
đi
vòng qua, từ trong túi áo móc ra điện thoại,
một
tay tìm sốTần Tùng Lâm.
Lý Thụy có chút mê hoặc nhìn
cô
đang
muốn
nói
chuyện, Trương Kỳ Kỳ
đã
đưa điện thoại cho
anh
ta: "Tìm
anh
nè."
Nhìn Lý Thụy nghe điện thoại sắc mặt dần dần tái nhợt, Trương Kỳ Kỳ liền biết phương pháp tìm người đại diện của
anh
ta có ích. Thấy Lý Thụy cúp điện thoại,
cô
đưa tay đoạt lấy điện thoại.
Lý Thụy sắc mặt tái nhợt, híp mắt cúi đầu nhìn
cô.
Thấy
anh
ta tâm tình sợ là muốn
không
khống chế được, Trương Kỳ Kỳ liền lui về sau
một
bước.
Lúc này
một
chiếc xe màu đen ngừng lại ở bên đường, lái xe xuống xe gọi Lý Thụy: "Thụy ca, Tần ca gọi điện thoại, lên xe
đi
thôi!"
Trương Kỳ Kỳ nhận ra đây là Hàn Triêu Chí trợ lý của Lý Thụy.
Đôi mắt Lý Thụy sâu sắc nhìn Trương Kỳ Kỳ, lui hai bước, mở cửa xe lên xe.
Xe con Màu đen lao vυ't chạy
đi.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy chuyện rốt cuộc
đã
giải quyết xong,
không
khỏi thở dài
một
hơi, xoay người lại trở về.
cô
vừa xoay người, lại phát
hiện
cửa xe của chiếc Audi A6 giấy phép tỉnh S đậu ven đường mở ra, Tô Khả mặc áo khoác màu đen đứng ở đó, trong tay cầm theo
một
túi giấy, lẳng lặng nhìn
cô. Trong cuộc chiến tranh giành giữa hai cha con,
anh
rốt cuộc giành được thắng lợi,
anh
muốn gặp Trương Kỳ Kỳ, muốn ở cùng với
cô.
Thế nhưng khi Tô Khả vừa dừng xe, liền thấy Trương Kỳ Kỳ và
một
người xa lạ ; ở chung
một
chỗ.
Đầu Trương Kỳ Kỳ ô...ô...n...g
một
tiếng,
một
hồi mê muội, cả người
cô
thoáng lung lay, ngơ ngác nhìn Tô Khả.
Gió bắc trùng trùng điệp điệp thổi tới, thổi lên mặt lên người Trương Kỳ Kỳ, sau đó bỗng nhiên rời
đi.
côcảm thấy toàn bộ thế giới trống rỗng vắng ngắt, chỉ còn lại có
cô
và Tô Khả.
cô
không
muốn Tô Khả từ nay về sau rời khỏi, để cái thế giới này chỉ còn lại có
một
mình
cô.
Tác giả có lời muốn
nói:
một
chương này mọi người xem làm kết cục như thế nào đây? khà khà