Trong phòng tắm ngọn đèn
không
phải rất sáng, ngọn đèn nhu hòa như ánh lên
một
vầng sáng lên khuôn mặt tuấn tú của Tô Khả, làm tôn lên ngũ quan của
anh
so với ban ngày nhìn càng thêm xinh đẹp.
anh
dáng người cao gầy, thế nhưng dưới áo T-shirt ngắn tay màu trắng và quần dài xanh đậm loáng thoáng cơ bắp, làm
anh
nhìn vô cùng mạnh mẽ, vô cùng nam tính.
Trương Kỳ Kỳ lập tức có chút mê mẩn.
Tô Khả khẩn trương nhìn
cô.
anh
biết
rõ
sau khi Trương Kỳ Kỳ cởϊ qυầи áo nhất định rất đẹp, thế nhưng
không
nghĩ tới
sẽ
đẹp như tượng... Như tác phẩm nghệ thuật,
anh
đã
không
thể nhớ nổi từ nào khác để hình dung từ rồi!
không
biết qua bao lâu, Tô Khả lúc này mới phát
hiện
mình vẫn ngừng thở.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của
anh,
anh
hắn
là muốn
đi
hôn Trương Kỳ Kỳ.
Tô Khả hít sâu
một
hơi, lấy hết dũng khí bước tới trước
một
bước, duỗi tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của Trương Kỳ Kỳ, cúi đầu chăm chú nhìn Trương Kỳ Kỳ.
Vòi hoa sen vẫn tiếp tục phun nước.
trên
mặt
trên
người của
anh
tất cả đều là nước, có nóng có lạnh, bản thân Tô Khả cũng
không
phân biệt được, mùi thơm cơ thể
trên
người Trương Kỳ Kỳ tràn đầy tất cả giác quan của
anh, làm mạch máu
anhsôi sục tim đập rộn lên...
Chuyện bỗng nhiên phát sinh, cộng thêm sắc đẹp trước mắt, Trương Kỳ Kỳ vẫn
không
nhúc nhích, chỉ nhìn Tô Khả, nhưng trong nháy mắt Tô Khả chạm vào môi của
cô
cô
lập tức tỉnh táo
một
chút, đẩy Tô Khả ra, ấp a ấp úng
nói: "Tô Khả,
anh...
anh
chảy máu mũi..."
Tô Khả lập tức cứng đờ tại chỗ, lúng túng và xấu hổ đan vào nhau, làm
anh
rất muốn
đi
chết.
Bởi vì chảy máu mũi, Tô Khả nam sắc quyến rũ thất bại, Trương Kỳ Kỳ lập tức thanh tỉnh lại.
cô
quay lưng lại, trước đóng vòi hoa sen, sau đó cầm khăn tắm quấn
một
cái che
đi
vị trí quan trọng, lúc này rút
một
cái khăn mặt mới
trên
kệ khăn,
một
tay cố định khăn tắm
một
tay cầm khăn mặt nhón chân lau
đi
một
ít máu mũi Tô Khả chảy ra.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Khả sớm
đã
đỏ bừng, đôi mắt trong suốt cũng trở nên ngập nước, nhếch bờ môi đỏ tươi đứng ở nơi đó, dường như
một
giây sau liền khóc lên.
Trương Kỳ Kỳ thấy cái dạng này của
anh,
không
biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút thương tiếc, lại có chút vui mừng, còn có chút mờ mịt.
cô
nhìn Tô Khả, lướt qua Tô Khả cầm quần áo liền mở cửa phòng tắm ra.
Trương Kỳ Kỳ vừa muốn
đi
ra ngoài,
một
hồi tiếng chuông cửa xuyên qua phòng khách và phòng ăn truyền tới, khuôn mặt của
cô
lập tức
không
còn chút máu.
Tô Khả vốn xấu hổ và giận dữ muốn chết, thời điểm này ngược lại phản ứng rất nhanh, kéo Trương Kỳ Kỳ
đi
lên lầu: "Em trước trốn trong phòng
anh
đi!"
Tay của
anh
bởi vì bị dính nước nên lành lạnh ẩm ướt, gắt gao kéo Trương Kỳ Kỳ lên lầu bốn.
Sau khi mở cửa phòng, Tô Khả đẩy Trương Kỳ Kỳ vào trong phòng ngủ của
anh, tiến đến bên tai Trương Kỳ Kỳ thấp giọng dặn dò
nói: "Đóng cửa
thật
kỹ
không
nên
đi
ra."
Trương Kỳ Kỳ có chút mê mang gật gật đầu.
Tô Khả xoay người lại
đi
xuống lầu.
Trương Kỳ Kỳ
đi
đến phía trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Trong đình viện hoa cỏ sum suê đèn đuốc sáng trưng,
cô
rõ
ràng nhìn thấy
một
chiếc Mercedes màu đen và
một
chiếc Toyota màu đỏ ngừng ngoài cổng, Tô Di và tiểu Huệ đứng trước ở trước cổng nhấn chuông cửa, mà cha Tô Khả và mẹ Tô Khả cũng xuống xe.
Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc
đã
rõ, trừ phi người Tô gia sớm
đi
ngủ,
cô
hôm nay đừng hòng rời
đi.
cô
lúc này mới bắt đầu nghĩ
cô
rốt cuộc là bị làm sao lại lâm vào hoàn cảnh giống như bị bắt gian này,
cô
rõ
ràng chỉ là bình bình thản thản tắm gội thôi mà!
Lúc đưa lưng về phía Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả nén
không
nổi vui mừng sắp sửa đầy tràn ra, đưa thay sờ sờ bờ môi hơi nóng của mình.
Vừa rồi tiếp xúc với Trương Kỳ Kỳ, mặc dù chỉ là vừa chạm vào thôi, nhưng
anh
vẫn cảm nhận được bờ môi ấm áp và mềm mại của Trương Kỳ Kỳ, còn có mùi thơm cơ thể khiến người mê say.
Cơ hội là bình thường, liền xem
anh
có thể nắm bắt được hay
không.
Tô Khả rất bội phục mình có thể nắm bắt được
một
cơ hội trôi qua tức
thì
như thế- lúc ấy nếu
anh
phản ứng chậm
một
bước,
đã
bị Trương Kỳ Kỳ đuổi ra, mà Trương Kỳ Kỳ tiếp tục tắm rửa,
anh
sẽ
không
có cơ hội ở chung với Trương Kỳ Kỳ.
Đến lầu hai, lúc
đi
qua phòng thay đồ, Tô Khả trước
đi
vào giấu túi xách của Trương Kỳ Kỳ, lại
một
hơi uống sạch
một
ly trong hai ly rượu
trên
bàn ăn, thổi tắt ngọn nến, cầm ly và
một
bộ dao nĩa dư thừa lên ném vào trong hòm giữ đồ, lại mở đèn phòng ăn và đèn của phòng khách, lúc này mới
đi
đến cửa trước, ấn nút điều khiển từ xa mở cổng.
Sau khi cha Tô Khả, mẹ, chị
gái
và
anh
rể
đi
vào phòng khách, tất cả đều bại liệt ở
trên
ghế sofa.
Tô Di nhìn bình tĩnh em trai: "Tô Khả, chị sắp mệt chết
đi
được, nhanh đến xoa bóp cho chị!"
Tô Khả
không
phản ứng tới
cô
ta.
Tiểu Huệ rót cho mỗi người
một
ly nước cam Trương Kỳ Kỳ
đã
ép, dùng khay bưng tới, sau đó liền dựa theo dặn dò của mẹ Tô Khả
đi
lên lầu đổi khăn trải giường vỏ chăn bao gối cho cha mẹ Tô Khả cùng với Tô Di.
Tô Khả biết
rõ
cô
ta
không
được cho phép
sẽ
không
dám vào phòng mình, liền
không
mở miệng.
Thấy
trên
quần áo Tô Khả có vết tích nước, Tô Di hỏi vội: "Tô Khả, quần áo em sao bị ướt kìa?"
Thấy ba mẹ và
anh
rể Hàn Hướng Tiền đều nhìn sang, Tô Khả điềm nhiên như
không
có việc gì
nói: "Tôi
đang
mở nước định tắm rửa
thì
mọi ngươi về." Ngụ ý là gấp gáp quá nên
trên
người bị dính ướt.
Hàn Hướng Tiền
đi
toilet trở ra, lúc
đi
qua phòng ăn thấy
trên
bàn cơm còn có cơm Âu chưa ai động đến, liền cười
nói: "Tô Khả, bữa tối dưới nến phải hai người mới có ý tứ chứ,
một
mình cậu sao lại ăn bữa tối dưới nến hả?"
Tô Di nghe xong cảm thấy hứng thú, liền nhảy dựng lên muốn
đi
nhìn.
Tô Khả rũ mắt xuống
nói: "Trương Kỳ Kỳ làm.
cô
ấy làm xong rời
đi
rồi, tôi vẫn chưa kịp ăn."
Tô Di múc
một
hơi canh nếm, liên tục khen ngợi: "Uống ngon
thật! Rất
không
tệ! Hàn Hướng Tiền hai chúng ta dùng bữa tối dưới nến
đi!"
Trương Kỳ Kỳ trước tiên khóa lại cửa phòng ngủ Tô Khả từ bên trong, sau đó dùng khăn tắm lau khô nước
trên
người, thay lại quần áo của mình.
Làm xong đây hết thảy, Trương Kỳ Kỳ liền ở nằm xuống ghế sofa, đưa thay sờ sờ bờ môi của mình.
Vừa rồi Tô Khả
thật
sự
đã
hôn qua,
cô
chỉ nhớ
rõ
môi Tô Khả mềm, mang theo mùi dễ chịu, cái khác
thìkhông
nhớ
rõ.
Phòng Tô Khả rất lớn, lại
không
bố trí đồ dùng trong nhà, bởi vậy có vẻ trống rỗng, giường lớn trống
không, sàn nhà trống
không, sân thượng trống
không...
Gian phòng lớn như vậy, Trương Kỳ Kỳ lại cảm thấy cảm giác mình giống như là ở trong
một
căn phòng
nhỏ
bịt kín cực kỳ yên tĩnh, bởi vì
cô
nghe được tiếng tim mình đập - - "Phù phù, phù phù, phù phù..."
cô
để tay mình lên vị trí tim bên trái trái, cảm thụ từng nhịp từng nhịp tim đập.
Trương Kỳ Kỳ buổi sáng thức dậy quá sớm,
cô
rất nhanh liền bất tri bất giác ngủ mất.
không
biết qua bao lâu, Trương Kỳ Kỳ tỉnh dậy.
Sau khi mở mắt,
cô
phát
hiện
mình nghiêng người nằm
trên
giường mềm mại, gối lên gối đầu mềm mại,
đang
đắp chăn mỏng ấm áp.
Mà Tô Khả cũng nghiêng người ngủ, đối mặt với mặt
cô,
đang
đắp chung
một
cái chăn, mà tay của
anhđặt ở ngang hông
cô, cách quần áo của
cô.
Trương Kỳ Kỳ phát
hiện
quần áo
trên
người mình chỉnh tề, trái tim treo cao lập tức buông xuống, thở dài
một
hơi.
cô
lặng lẽ lấy tay Tô Khả ra, lăn đến bên giường lớn, bắt đầu suy nghĩ mình nên thoát thân khỏi tình cảnh lúng túng này như thế nào.
Trương Kỳ Kỳ vừa tỉnh, Tô Khả cũng tỉnh.
anh
mở to mắt, nhìn Trương Kỳ Kỳ quay lưng lại với mình trong bóng tối, trong lòng do dự: là để cho người nhà phát
hiện
anh
và Trương Kỳ Kỳ ở
trên
một
cái giường, hay là trước lặng lẽ đưa Trương Kỳ Kỳ
đi?
Nếu như ba mẹ phát
hiện
Trương Kỳ Kỳ và
anh
cùng ở
trên
một
cái giường, chỗ tốt là gia đình hai bên
sẽ
cùng nhau bức hôn, xấu là người nhà của
anh
sẽ
xem thường Trương Kỳ Kỳ.
Nếu như trước đưa Trương Kỳ Kỳ
đi, Trương Kỳ Kỳ sau này
sẽ
đề phòng
anh, cơ hội như vậy rất khó gặp lại.
Sau
một
phút đồng hồ, Tô Khả đưa ra lựa chọn.