Dưỡng Công Ký

Chương 43

Ăn uống no say, Bạch Hổ theo Thường Cảnh cùng Thiên Dịch trở lại phòng, còn Chi Bằng cùng Mạc Lâm, từng người một trở lại phòng mình, dự định nghỉ ngơi.

Đem vợ mình dàn xếp ổn thỏa rồi, Thiên Dịch quay đầu nhìn Bạch Tử còn ngồi trên ghế dùng để thiết đãi khách quý, huyệt thái dương bắt đầu nảy lên thình thịch.

Mặt vô cảm đi tới trước mặt Bạch Tử, Thiên Dịch đi thẳng vào vấn đề, tâm tình không chút nào hoan nghênh không một chút ẩn giấu, “Ngươi theo ta vào đây làm gì?”

“Ta muốn bàn với ngươi một chuyện,” Bạch Tử ngẩng đầu, bởi vì linh lực đã sớm thức tỉnh nên thiếu niên đứng từ trên cao ánh mắt chằm chằm nhìn xuống mình, cười nhạt, “Chúng ta hợp tác đi.”

Vươn tay vì chính mình rót một ly nước, Bạch Tử không có chút nào nghĩ mình là khách —— giống như bọn Thiên Dịch lần đầu tiên cứu hắn, rõ ràng vết thương đã ổn rồi nhưng vẫn mặt dày mày dạn chiếm lấy cái giường duy nhất của người ta.

“Hợp tác cái gì?” Thiên Dịch hai tai giật giật, kéo qua cái ghế ngồi xuống.

“Ngươi trợ giúp ta bắt lấy Linh Thú —— Bọ Phỉ.” Bạch Tử cũng không do dự, liền nói ngay, mục đích chính của mình.

“Không.” Không cần một giây cân nhắc, Thiên Dịch trực tiếp từ chối, tuy rằng nếu cậu giao thủ cùng Bọ Phỉ, đối với linh lực của cậu sẽ tăng cao rất hiệu quả, thế nhưng cậu cũng không muốn bởi vì nguyên nhân này, mà hại sinh mệnh của mình.

Mọi người đều biết, Bọ Phỉ là Ôn Dịch thú, cùng nó giao thủ, tương đương với việc đem cả sinh mệnh giao ra —— bởi vì đây là cuộc chiến đấu không có một chút phần thắng nào.

Bạch Tử nhìn Thiên Dịch không thèm suy nghĩ dù chỉ một giây, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.

Thế nhưng, bằng vào chính năng lực của hắn căn bản không thể chống lại Bọ Phỉ, Thiên Dịch là Tinh Linh, có thể điều động sức mạnh tự nhiên, nếu trực tiếp đối đầu cùng Bọ Phỉ, sẽ có phần thắng lớn hơn.

“Thiên Dịch, ngươi phải hiểu, nếu để Bọ Phỉ tiếp tục ở trên quốc gia này đi khắp nơi, hậu quả như thế nào, tự ngươi phải hiểu lấy.” Đầu tiên Bọ Phỉ xuất hiện ở quốc gia nào, sẽ có đám Ung Cùng đi phía sau, nếu quốc gia đó có quá nhiều chủng tộc, sẽ tạo thành quy mô sát thương lớn.

“Chuyện này không liên quan đến ta.” Thiên Dịch liếc mắt nhìn Bạch Tử, có chút trào phúng nhếch khóe miệng, “Hơn nữa, ngươi không cần phải đường hoàng nói chỉ vì quốc gia, mọi người đều biết, bất kể là Tinh Linh Thú tộc hay Ma tộc, đối với chuyện sống còn của tộc nhân xa lạ nào đó, sẽ càng không quan tâm.”

Bạch Tử: “……” Ngay cả cái tình cũng không được?

“Được rồi, sự sống chết của bọn họ xác thật không có quan hệ gì đến ta.” Sờ sờ mũi, Bạch Tử đơn giản đem tại sao mình muốn giữ lấy Bọ Phỉ nói cho Thiên Dịch biết.

“Thú tộc cứ mỗi một trăm năm sẽ thay đổi thủ lĩnh, mà ta, muốn làm vua Thú tộc.”

Đây chính là nguyên nhân hắn muốn bắt được Bọ Phỉ —— Thú tộc tôn trọng vũ lực, tôn kính người mạnh mẽ, chỉ cần người này đủ mạnh mẽ, như vậy bọn họ sẽ tôn lên làm vua, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, mà Bọ Phỉ lại rất mạnh mẽ, nếu có thể một thân một mình bắt lấy Bọ Phỉ, như vậy có thể tưởng tượng rằng, hắn hoàn toàn có lý do chứng minh mình là Thú nhân mạnh mẽ.

“Liên quan gì đến ta, ngươi muốn chứng minh mình là người mạnh mẽ, thì cứ tự mình đi bắt Bọ Phỉ đi.” Nghiêng đầu hướng về phía sau nhìn người nằm trên giường, Thiên Dịch lộ ra nụ cười ôn nhu, cậu quay đầu trở lại, nhìn Bạch Tử, nói: “Ta chỉ muốn cùng Tiểu Cảnh vẫn luôn ở bên nhau mà thôi, không có hứng thú tham gia chuyện như vậy.”

Bạch Tử: “……” Ngay cả cái lý cũng không xong?

“Nhưng là lúc trước ta có cứu ngươi nha.” Đôi mắt hoa đào tựa cười mà như không cười nhìn Thiên Dịch, “Ngươi không cảm thấy nên báo đáp ta sao?”

“Lẽ nào lúc trước Bạch Hổ cận kề cái chết không phải ta cùng Tiểu Cảnh cứu?”

Bạch Tử: “……” Cưỡng bức cũng không thành.

Bó tay hết cách, Bạch Tử chật vật từ trong phòng Thiên Dịch lăn ra ngoài, nhìn trước mặt cửa phòng đóng chặt, hắn nhún vai một cái.

Thế là xong, chuyện như vậy cũng không phải ngày một ngày hai là có thể thuyết phục.

Cùng lắm thì, ngày mai hắn tiếp tục không ngừng cố gắng đi.

Vuốt cắm, Bạch Tử xoay người trở về phòng của mình, sau khi tẩy rửa xong xuôi, mỗi ngày bắt đầu linh khí tuần hoàn một lần, đề cao cảm ứng linh lực của mình.

Mà ở bên khác.

Sau khi Bạch Tử rời đi, Thiên Dịch trở lại giường, nhìn Thường Cảnh nhắm mắt yên tĩnh lại.

Đại khái là ánh mắt của cậu quá mức nóng rực, vốn Thường Cảnh đang nhắm mắt liền mở mắt ra, ngay lập tức, tầm mắt hai người liền đối đầu nhau.

“Thiên Dịch.” Thường Cảnh từ trong chăn đưa tay kéo cánh tay Thiên Dịch dùng sức mạnh khiến cho mình ngồi dậy, sau đó quay về người ngồi trước mặt mình mỉm cười, hỏi: “Lúc nãy, Bạch Hổ…… Không, Bạch Tử cùng cậu nói về vấn đề gì?”

“Không có gì cả, em đã ngủ đủ chưa?” Sờ lên gò má Thường Cảnh, Thiên Dịch ánh mắt rất ôn nhu cùng ôn hòa.

Nhìn Thiên Dịch trước mặt hoàn toàn đã không còn như lúc ban đầu nhìn thấy, Thường Cảnh nghĩ, tại sao có thể biến hóa lớn đến như vậy?

Thiên Dịch hiện tại, đã hoàn toàn không còn dáng vẻ thẹn thùng động một chút là cứ gọi vợ ơi vợ à như lúc còn hình dáng đứa trẻ……

Có điều, Thiên Dịch hiện tại, lại càng thêm đáng yêu nha.

Đưa tay bóp lên lỗ tai Thiên Dịch, nhìn Thiên Dịch khuôn mặt trắng nõn từ từ chậm rãi trở nên đỏ chót, Thường Cảnh minh bạch, hóa ra lỗ tai chính là điểm mẫn cảm.

Đem tay từ lỗ tai chuyển qua gò má, Thường Cảnh thuận thế véo lên, ừm, cảm giác không tệ, da dẻ tinh tế mịn màng, mềm vô cùng……

Nheo đôi mắt, Thường Cảnh khóe mắt hoa đào bung nở cực kỳ xán lạn.

Thu tay về, Thường Cảnh bình tĩnh nhìn kỹ Thiên Dịch, lập tức, mở miệng hỏi: “Thiên Dịch, buổi tối hôm đó, đã xảy ra chuyện gì?” Sao lại được…… Bạch Tử ôm trở về?

Thiên Dịch giữ chặt tay Thường Cảnh, nghĩ lại chuyện phát sinh đêm đó.

“Buổi tối ngày hôm đó vốn dĩ ta đã muốn đi ngủ, nhưng đột nhiên nghe đến bên ngoài truyền đến tiếng Linh Thú gào thét, hơn nữa khoảng cách rất gần, ta lúc đó đã ngay lập tức đuổi theo, tuân thủ theo âm thanh trước đó, trực tiếp đi lên trên núi.”

“Sau đó ta ở trên núi, nhìn thấy một con Linh Thú thân mình như trâu một con mắt trắng dã đuôi như rắn, ta chưa từng gặp loại Linh Thú này.”

Thiên Dịch vuốt ve đầu ngón tay của vợ mình, một ngón rồi lại một ngón, sau khi vuốt ve ngón cuối cùng, luồn cả bàn tay ôm trọn vào trong tay mình.

Lúc này mới tiếp tục dùng âm thanh bình thản mở miệng, “Sau đó, nó vừa nhìn thấy ta, liền hướng về ta công kích, hơn nữa ta còn nhìn thấy ở bên cạnh nó, rất nhiều linh thú cấp thấp, là bọn Ung Cùng.”

Nhíu mày, Thiên Dịch nhớ lại, vẫn còn có chút sợ hãi.

Ngày ấy, cậu nhất thời hiếu kỳ, mà bây giờ nghĩ lại, thật sự là quá mức xúc động, dù sao năng lực của cậu vẫn còn có giới hạn.

“Ban đầu, ta vẫn có thể cùng nó giao thủ, nhưng càng về sau, ta liền phát hiện bỗng nhiên toàn thân mình không còn một chút sức lực nào, linh lực trong thân thể nhanh chóng giảm thiểu đáng kể, nếu không có Bạch Tử đúng lúc xuất hiện, ta e rằng……”

“Thiên Dịch!” Gắt gao siết chặt tay Thiên Dịch, trên mặt Thường Cảnh hiện ra vẻ lo âu và sợ hãi.

“Không có chuyện gì ta không sao hết, ta hiện tại đã tốt lên rồi.” Vỗ lên tay Thường Cảnh, Thiên Dịch động viên.

“Trời phù hộ.” Thật may, Bạch Tử đúng lúc xuất hiện.

“Nhưng mà, khi nãy Bạch Tử tìm cậu có chuyện gì thế?” Nghiêng đầu, Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch.

“…… Hắn muốn ta, cùng hắn đối kháng Ôn Dịch thú Bọ Phỉ.”

Không muốn dấu diếm nữa, Thiên Dịch thành thật đem ý đồ của Bạch Tử đến nói cho Thường Cảnh biết rõ ràng.

“Vì lẽ đó, hắn muốn cậu giúp hắn bắt lấy Bọ Phỉ?”

“Ừ.”

Khi chữ này vừa thốt ra, Thường Cảnh lúc này trợn to đôi mắt muốn nói điều gì đó, có điều y rất nhanh nghe được Thiên Dịch tiếp tục nói: “Có điều ta đã từ chối.”

“……” Làm ơn không cần phải thở dốc như vậy chứ, dọa đến nỗi muốn đau tim luôn rồi QAQ.

“Ta chỉ cần cùng Tiểu Cảnh sống tốt là đủ, Bạch Tử hắn muốn làm vua Thú tộc thì tự mình nỗ lực tranh thủ mà làm, ta không muốn tham dự vào.” Sờ lên đầu Thường Cảnh, Thiên Dịch cười rất đẹp.

Nghe xong những lời này, Thường Cảnh ngáp một cái, thân thể của y kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, cho nên vẫn luôn trong trạng thái mệt mỏi.

Khi nãy y cố gắng nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần nghe rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, bây giờ mí mắt đã bắt đầu díp lại.

“Ừm, Thiên Dịch không cần phải tham gia vào những chuyện này, chỉ cần sống thật tốt, là đủ……”

Những câu chữ cuối cùng hầu như nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, thế nhưng Thiên Dịch vẫn nghe được…… Khóe miệng cậu vốn dĩ đã nhếch lên, nay nụ cười càng lớn thêm vài phần.

Thường Cảnh nói xong, đầu lệch sang bên, tựa vào lòng ngực Thiên Dịch ngủ say.

Tay chân nhẹ nhàng đem người đặt xuống giường, Thiên Dịch tự mình bò lên giường, nghiêng người đem người ôm vào trong ngực mình, cúi người hôn lên trán người trong lòng mình, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt lại.

……

Ngày hôm sau, khí trời âm u, không có ánh nắng mặt trời, thị trấn nhỏ vốn đã quạnh quẽ, nay càng thêm tiêu điều.

Thường Cảnh từ trong lòng ngực Thiên Dịch tỉnh lại, thuận lợi vặn eo mình, hít một luồng không khí thật sâu —— cái loại ngủ thẳng cẳng này khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trong lòng ngực người mình thích cảm giác không có cách nào miêu tả nổi.

Từ trong lòng ngực Thiên Dịch bò ra, Thường Cảnh nhìn thấy Thiên Dịch đã sớm mở to mắt nhìn mình chằm chằm, nghiêng tai lắng nghe một lúc, nói: “Thiên Dịch, thị trấn nhỏ này, thật quá yên tĩnh.”

Thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, cho dù hiện tại cũng không còn tính là sớm, thế nhưng ngoài cửa sổ vẫn chưa truyền tới bất kỳ âm thanh gào thét náo nhiệt nào……

Đôi mắt chớp chớp, Thiên Dịch cũng không tính để Thường Cảnh biết tình huống của thị trấn nhỏ này, bởi vì cậu biết, vợ mình chính là người tốt, nếu như biết đến chuyện này, nói không chừng…… Nhất định là sẽ cứu bọn họ —— hơn nữa thân thể của chính mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Chuyện như vậy, Thiên Dịch không muốn nói và không cho phép phát sinh.

Phần lớn người trong thị trấn nhỏ đã nhiễm phải dịch bệnh, Ôn Dịch thú đi ngang qua thị trấn nhỏ thì các chủng tộc khác sẽ khó mà tránh khỏi miễn dịch —— trừ Ma tộc ra.

Mà người nhiễm phải dịch bệnh trong quy mô lớn như vậy, nếu Thường Cảnh muốn ra tay chữa trị, tương đương với việc y sẽ tiêu hao hết toàn bộ tinh lực trong người ——

Thiên Dịch không biết nếu như sau khi làm xong, vợ mình, sẽ biến thành ra sao.

Chính vì vậy, cậu không cho phép.

Thế là, cậu nở nụ cười, trả lời Thường Cảnh: “Đại khái là bởi vì mọi người vẫn chưa tỉnh dậy.”

Nhưng mà, sau khi cậu nói xong, chỉ trong chớp mắt.

Một âm thanh đánh vỡ sự yên tĩnh đã có từ lâu trong thị trấn nhỏ này.

Thiên Dịch lỗ tai vừa động, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, ánh mắt cũng sắc bén lên.